Cô đi vào phòng cầm chiếc điện thoại trên tay nhấn gọi Lí Vĩnh Long. Trong khi chờ kết nối, cô nhấc một cái ghế ra ngoài ban công ngồi xuống, tách cà phê đen đặt trên bàn. Mốt lát sau có tiếng nhấc máy.
“ Alo “
“ Là tôi. “ Thiên Di lạnh lùng nói.
“ Em tìm tôi có việc gì sao? “ Giọng nói của hắn ta khiến cô cảm thấy nổi da gà. Cô khuấy đều tách cà phê đậm màu
“ Chuyện của Nhất Minh là anh làm phải không ?” Cô sớm đã biết là do hắn làm nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa. Không ngoài dự đoán của cô hắn liền thẳng thắn thừa nhận.
“ Phải. Em có gì muốn nói? “
Thiên Di nhíu mày, cô cầm chặt tách cà phê trên tay rồi nới lỏng cố ép cho giọng nói trở nên bình thường nhưng trước sau vẫn mang hơi lạnh.
“ Hãy khiến mọi việc trở lại như bình thường “
“ Bây giờ em đang ở đâu? “ hắn hỏi
“ Ở nhà “ Cô đáp
“ Vậy được. Tôi sẽ đến nhà em “ Lí Vĩnh Long khẽ cười, tia cười quỉ dị như bộ mặt của hắn.
“ Không cần. Tôi chờ anh dưới tầng “ Cô vội nói. Hắn muốn đến nhưng cô không cho phép. Loại người như hắn xuất hiện trong nhà cô. Thứ ô uế như hắn nhất định sẽ làm bẩn căn nhà này.
Hắn ta nhíu mày, giọng nói trầm xuống mang ngữ khí lạnh lùng bảy phần tức giận : “ Tại sao? Hắn có thể còn tôi thì không sao? “
“ Đó là quyền của tôi. Nửa giờ nữa tôi chờ anh ở quán cafe đối diện chung cư. “ Cô nói xong rồi nhanh chóng cúp máy. Loại người như hắn nếu cô không vì sự buồn bã của Lí Nhất Minh thì căn bản cô sẽ không bị hắn ép buộc.
Cô nhếch môi, nụ cười nửa miệng lạnh nhạt trên gương mặt của cô. Tay đẹp nâng lên tách cà phê thong thả uống. Khoảng chừng nửa giờ sau cô mới từ từ đứng dậy trở vào nhà chọn đại một bộ quần áo rồi thay vào.
“ Cô đến trễ 10’ đấy “ Lí Vĩnh Long mặc bộ vest đen sang trọng cúi nhìn đồng hồ rồi nhíu mày nói.
Hắn thân là một tổng tài có tiếng trong thương giới lại có uy trong hắc giới vậy mà lại bị cô gái trước mặt này cho ngồi chờ, trước đến giờ chưa ai dám làm như thế ngoại trừ cô. Hắn thật không hiểu nổi tại sao lại kiên trì theo đuổi Hà Thiên Di, cô ghét hắn - hắn biết nhưng sự kiêu ngạo không cho hắn rút lui. Đây là lần đầu hắn thích một người khá lâu mà cô gái này lại không thèm nhìn hắn luôn chán ghét hắn thật khiến Lí Vĩnh Long cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.
Cô không thích hắn ngược lại yêu em trai hắn. Nực cười hắn có gì không bằng Lí Nhất Minh?
“ Tôi có việc nên đến trễ “ Cô kéo chiếc ghế đối diện hắn rồi ngồi xuống.
“ Tôi còn tưởng em cố tình cho tôi chờ. “ Hắn nhếch môi
“ Không phải. Là anh đã hiểu lầm “ Cô chính xác là cho hắn đợi nhưng làm sao có thế nói thẳng ra như vậy. Hắn không làm khó cô thì nhất định sẽ làm khó Nhất Minh
“ Vậy sao? Em đồng ý giúp tôi rồi sao? “ Hắn cười tà, tâm ý của cô hắn lẽ nào không hiểu.
“ Phải. “ Cô gật đầu.
“ Tốt lắm. Đem gắn cái này trong phòng làm việc của casino D làm xong thì vụ án của Lí Nhất Minh cũng sẽ hoàn tất “ Hắn đưa cho cô chiếc hộp nhỏ xíu , mắt nheo lại hiện ý cười.
“ Được thôi. Nhưng anh phải nhớ những gì mình nói. “ Cô cầm lấy rồi lạnh lùng nói.
“ Đương nhiên “. Hắn nhìn cô mỉm cười.
Cô không nói gì liền xoay người đi tránh cho càng gặp hắn càng thêm tức giận. Cô về nhà chuẩn bị cho buổi tối nay rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Để tránh gặp phiền phức vào 9h tối cô liền bắt taxi đi đến casino D. Đến nơi cô nhanh chóng hòa nhập vào đám người nhộn nhịp, chơi một vài ván bài. Số cô thật may mắn chơi không thua một ván nào cả.” Đến giờ rồi “ cô nhìn đồng hồ trong tay khẽ nhíu mày liền kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn thẳng.
Cô đi qua mấy lượt hành lang, cẩn thận xung quanh xem có ai khác không rồi đi tiếp.
“ Này, đi đâu đó? “ Một giọng nói cất lên. Cô giật mình quay người lại thì thấy một tên say rượu đang nhìn về phía cô.
“ Tôi đang tìm nhà vệ sinh “ Cô cười cười nói
“ Nhà vệ sinh. Hức... Đây không phải lối vào trong đó, đi đường kia mới đúng. “ Hắn ta chỉ tay về hướng ngược lại.
“ Phải . phải. Là tôi đi nhầm . Cảm ơn anh. “ Cô nói rồi đi về hướng hắn ta chỉ.
Một lúc lâu sau phát hiện không có ai cô liền nhanh chân đến phòng làm việc chính. Mở cửa bước vào cô liền lấy máy nghe lén trong túi quần rồi gắn lên phía dưới màn hình máy tính. Sự việc dễ dàng và thuận lợi hơn cô nghỉ rất nhiều.
Cạch. Tiếng mở cửa truyền đến, cô vội vàng chốn dưới gầm bàn máy tính cũng là lúc đèn được bật lên chiếu sáng cả căn phòng. Có tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai cô, người đó nói :
“ Jack đi gọi người quản lí cho tôi “
“ Vâng thưa ngài “ Jack nhận lệnh lập tức rời đi.
Vương Thiên Nam ngồi trên ghế sofa, hai mắt khẽ nhắm lại. Một lát sau Jack cùng với người đàn ông trung niên bước vào, ông ta vừa thấy hắn liền chào
“ Chào ông chủ “‘
Hắn “ ừm “ một tiếng rồi hỏi: “ Phát triển thế nào rồi? “
“ Dạo này các casino làm việc rất thuận lợi hầu hết đều thu lợi nhuận rất khủng.” Người đàn ông trung niên nói
“ Tốt. Còn khu vực casino ở Ma Cau thu mua thế nào? “ Vương Thiên Nam xoa thái dương, thấp giọng hỏi
“ Không tốt mấy, chúng ta đang cạnh tranh cùng Lí Vĩnh Long, rất gay gắt hắn rất khôn ngoan nhất định không để lộ một điểm sơ hở nào. “ Ông ta nhíu mày nói.
“ Ồ. Hắn ta ghê gớm đến vậy sao, ngay cả một việc nhỏ nhặt này cũng không thể giải quyết thì tôi cần các người để làm gì? “ Hắn nghiêm mặt, nụ cười của hắn càng khiến nhiệt độ trong căn phòng trở nên thấp lạ thường.
“ Xin lỗi ngài là tôi ngu dốt “ Ông ta vội vàng nhận lỗi, gương mặt toát lên vẻ sợ hãi.
“ Hừ . “
Bịch. Ôi chết rồi! Cô không cẩn thận khiến bản thân ngã bịch xuống đất, cô hơi run rẩy từ từ đứng dậy.
Vương Thiên Nam nhìn thấy là cô liền nhếch môi cười, thiên đường có lối cô không đến, địa ngục không lối cô lại vào. Hừm quả thật là tự tìm đường chết.
“ Cô ra đây “
“ Tôi không cố ý nghe lén các người “ Cô từ từ đi đến đó.Bản năng khiến cô khẽ run sợ trước người đàn ông này nhưng lí trí cô không cho phép.
“ Ai sai cô đến đây? “ Hắn trầm giọng. Ngữ khí bình thản không hề mang chút tức giận
“ Là tôi đi lạc “ Cô bấu vào gấu áo, gương mặt cố gắng trở nên thật bình thường
“ Hừm. Cô nghỉ tôi là trẻ con dễ gạt hay sao? “ Hắn ta cười. Cả thân mình đứng dậy, tay lớn bóp lấy cái cổ trắng nõn của cô, hơi dùng sức đã khiến mặt cô đổi màu.
“ Nói “
“ Tôi thật sự đi lạc” Cô không thở được, quá nghẹt thở rồi.
“ Còn không mau nói thật, Jen. À không phải gọi cô là Hà Thiên Di “ Vương Thiên Nam nhếch môi, nhìn vẻ mặt sắp nhẹt thở đến nơi của cô cũng không hề nhẹ sức vẫn giữ nguyên lực cũ. Hắn ghét nhất là có người lừa hắn.
“ Anh, anh là ai? Anh điều tra tôi “ Thiên Di ngạc nhiên hỏi hắn,
“ Phải “ Hắn thả cô ra, dùng khăn lau tay rồi nhếch môi mỏng thừa nhận,
“ Tại sao? “
“ Tôi thấy rất hứng thú với cô “ Hắn nhìn cô, trong mắt ẩn chứa sự đừa giỡn.
“ Hứng thú? Rốt cuộc anh là ai? “ Cô nhìn hắn chăm chăm, hắn còn gian tà hơn Lí Vĩnh Long gấp 2 lần. Không đúng gấp 10 lần, Bộ dạng hắn bây giờ nhìn thật ghê sợ mặc dù hắn là đang cười.
“ Tôi là Vương Thiên Nam. Tôi không quan tâm là ai sai cô đến đây nhưng mà, đắc tội với tôi cô không gánh nỗi đâu “ Hắn nhíu mày, con ngươi màu đen láy ẩn chứa hình bóng đang hoảng loạn của cô.
Đối phó với loại người này cô tốt hơn nền dùng sự mềm mỏng.
“ Aiyoo, là anh đã quá đa nghi rồi tôi chỉ là người bình thường vô ý đi lạc vào đây làm gì có làm những việc như anh nói, “ Cô cười tươi tắn ánh mắt trở nên tràn ngập ý cười.
“ Cô nên đi theo tôi, tôi nhất định không bạc đãi cô “ Hắn nhìn bộ dạng của cô nhếch nhẹ môi mỏng.
“ Tôi là đồ bất tài nên không đi theo ai hết với lại cũng không ai muốn vác đồ vô dụng như tôi đâu “ Cô cười mị hoặc.
“ Bây giờ tôi nghĩ cô nên biết mình phải làm gì, không phải hay sao? “
“ Đi theo anh tôi có thể được gì? “ Cô ngồi gần hắn, ngón tay thon dài trượt một đường dọc theo cánh tay đi xuống, cười lẳng lơ
“ Tôi có thể cho cô những gì cô muốn “
“ Vậy sao? Công việc làm ăn tốt thế tôi nhất định sẽ làm tốt “ Cô cười cười
Hắn đột nhiên áp sát mặt vào cô, nhìn biểu hiện trên mặt cô hắn liền cảm thấy thích thú nói vào tai cô : “ Tốt nhất đừng giở trò, nếu không người chịu thiệt thòi sẽ là cô “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT