- Lâm thiếu gia, dạo này anh là khách quen của bar tôi đó!---Người phục vụ vừa pha chế rượu vừa nói chuyện với hắn
Hắn không nói gì, chỉ cầm ly rượu đưa lên miệng uống, ánh mắt chứa bao
nhiêu ảm đạm và tức giận. Hắn vẫn chưa thể định hình được cảm giác này
là gì, yêu hay là độc chiếm cũng có thể là chơi đùa thật sự rất khó
chọn. Cứ mỗi khi nhìn thấy cô bên anh là hắn như nổi điên, luôn vùi đầu
vào rượu để quên đi nhưng hắn không làm được, uống đến mấy cũng không
thể quên được nụ cười hạnh phúc của cô dành cho anh mà bấy lâu nay hắn
vẫn hằng mong ước điều đó xảy ra với hắn, thật khó chịu bực bội đến mức
đau đầu. Không lẽ hắn yêu cô rồi sao??? ( Đến giờ mới nhận ra!)
- Anh Lâm xin hãy tha cho em, em sai rồi, em thật sự đã hối hận
rồi!!!---1 người đàn ông máu me đầy mặt, quỳ rạp xuống cầu xin hắn tha
mạng
- Ai sai mày chụp bức ảnh này???---Hắn lạnh lùng giơ chân đặt
lên cằm của người đàn ông nhấc lên để cho tên đó nhìn rõ bức ảnh của cô
và hắn
"Nếu anh thích tôi thì chịu tội thay cho tôi đi, nhất định
không được khai tên của tôi ra nếu không anh chết không toàn
thây"---Trong đầu của người đàn ông chợt nhớ lại câu nói của người con
gái nọ, người đàn ông đó biết rõ tính khí của hắn, dù khai hay không
khai cũng đều phải chết---Tôi, là tôi làm không ai sai khiến cả!!!
- Tốt, nhận tội thay cho kẻ khác à, ngươi cũng gan đấy!!!---Hắn dí khẩu súng vào giữa trán của người đàn ông
- Tôi..tôi đã...nói là..tôi làm, không..không ai sai khiến cả!!!---Nhìn thấy khẩu súng chĩa vào trán mình hắn ta run sợ
- Vậy thì cô ấy đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại làm vậy???
- ...................---Im lặng
- Sao không nói được à??? Vậy thì....."Đoàng"----Tiếng súng vang lên
chói tai cùng với dòng máu bắn tung tóe dưới sàn, hắn lạnh lùng nhếch
đôi môi lên---Phế vật---Để lại 1 câu nói hắn khẽ liếc mắt về phía đàn
em ra hiệu rồi bỏ đi
Chỉ trong 2 ngày mà vụ lùm xùm rùm beng của cô mới hoàn toàn lặn hết,
không còn tiếng bàn tán, những ánh mắt kinh tởm ấy soi vào cô nữa, sự
việc như vậy càng khiến cô thêm thắc mắc. Trong thời gian ấy anh và
Triệu Minh đã giúp cô lấy lại được tinh thần, khi nghe anh kể hết về vụ
việc lần trước thì cô cảm thấy rất áy náy với hắn vì sự hiểu lầm và cái
tát của cô, thì ra hắn không hề liên quan gì đến việc đó, nhận ra sự
ngạc nhiên trong ánh mắt khi hắn nhìn thấy bức ảnh đó, cô càng cảm thấy
ân hận hơn. Định đi xin lỗi hắn nhưng mấy ngày gần đây tính tình của hắn cứ thất thường, lúc nóng lúc lạnh, mặt lúc nào cũng mang giận dữ và đầy sát khí khiến mọi người sợ hãi không dám tới gần ( Thì từ trước tới giờ có ai dám tới gần hắn đâu) ngay cả cô cũng vậy.
Hôm nay có tiết Lí
của thầy Hòa- ông thầy được mệnh danh là " liều thuốc an thần" cho các
học sinh, vì mỗi khi ông thốt lên lời nào là học sinh gục đến đấy, ngay
cả cô cũng vậy cố tập trung tinh thần nghe ông giảng nhưng vẫn không thể tránh khỏi những cái ngáp dài ngáp ngắn. Đưa tay vươn vai cho thoải
mái, ánh mắt cô lại vô tình rơi trên khuôn mặt hắn. Khuôn mặt khi ngủ
của hắn thật sự rất đẹp, bình yên và...dễ thương nha, đôi môi mỏng khẽ
mím nhịp thở đều đều ổn định. Chợt 1 cơn gió ở bên ngoài cửa sổ lùa vào
khiến mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi rối của hắn bay đung đưa trước trán
càng làm nổi bật lên làn da trắng không tì vết của hắn ( như Aba), đúng
là chỉ đi dụ tình con gái nhà người ta không à, gió lay nhè nhẹ làm đâu
đó còn sót lại chiếc lá khô rụng xuống bay đến bên hắn và nơi tiếp đất
chính là mái tóc màu nâu ấy. Cô thấy vậy bèn đưa tay lên lấy chiếc lá đó xuống, ngón tay nhè nhẹ không may động phải tóc hắn chợt " bặp" tay hắn giữ chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt mở ra nhìn. Bất ngờ vì bị hắn bắt được
quả tang " sàm sỡ tóc hắn" ( đó chỉ là trong mắt hắn thôi chứ cô đang
giúp hắn lấy chiếc lá ra khỏi tóc thôi à, ầy tốt bụng quá cũng phải
tội), mắt cô chớp chớp mấy cái, miệng lắp bắp nói
- Tôi...tôi..chỉ..lấy giúp anh chiếc lá ra khỏi tóc thôi, tôi không có làm gì hết trơn á!
- À, tôi còn tưởng cô sàm sở tóc tôi khi chưa được cho phép đâu
đấy!---Giọng hắn khản đặc vang lên " hắn bị ốm?"---Cô tự hỏi, khóe môi
chợt mím lại như có gì đó lo lắng cho hắn. Hắn vẫn nhìn cô, nhìn xoáy
vào đôi mắt cô như muốn tìm kiếm 1 thứ cảm giác nào đó mà hắn không thê
định hình được. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tay hắn đang nắm lấy cổ tay
cô
- Không có việc gì nữa thì anh thả tay tôi ra đi!---Cô lắc nhẹ tay ý muốn hắn bỏ ra
- Cho tôi mượn tay cô 1 lát, chỉ 1 lát thôi có được không?---Ánh mắt
mệt mỏi của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cô khiến cô có 1 chút xao động,
không hiểu sao tự nhiên cô lại nói chữ "ờ" nữa, ngượng đến chín mặt cô
bèn nhìn lên trên bảng mà không hề để ý đến vầng trán đang nhăn lại vì
đau đớn của hắn.
Nói là 1 lát mà hắn lại chơi hẳn cả 3 tiết không
cho cô đi đâu cả, cứ gục xuống bàn nắm riết tay cô không buông dù cô cố
cạy mở thế nào đi chăng nữa kết quả vẫn vậy. Điều lạ nhất ở đây là, hắn
nắm tay cô lâu như vậy mà không hề có tí nhiệt mà lạnh lẽo như người
chết vậy, đã thế hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu từ lúc bắt đầu vào
học tới giờ mà không hề nhúc nhích, cô cảm thấy nghi ngờ liền khẽ lay
vai hắn, không có động tĩnh gì, cô bèn đẩy hắn ra thì liền hốt hoảng vì
khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, trên vầng trán lầm tấm những
giọt mồ hôi làm ướt dính mái tóc hắn, hơi thở có vẻ yếu ớt. Cô hoảng sợ
bèn vỗ má hắn mấy cái nhưng hắn vẫn không thèm tỉnh, biết hắn hôn mê do
sốt nặng khiến cô càng lo lắng hơn, đôi môi run run gọi người tới giúp.
Hắn được đưa xuống phòng y tế không quên kéo cả cô, đương nhiên vì cái
tay chết tiệt của hắn không thèm buông cô ra kể cả trong lúc hôn mê
không biết trời trăng mây đất gì. Ngồi trong phòng y tế cô bị soi mói
bởi bà bác sĩ ở đây, sau khi tiêm cho hắn 1 liều thuốc, bà nhìn xuống
đôi tay của hắn đang nắm lấy tay cô rồi khẽ lắc đầu
- Tụi trẻ có khác, tình cảm quá đi!
- Bác, không như bác nghĩ đâu, tại.....---Cô định nói tiếp , nhưng nếu kể sự thật thì không biết bà ấy có thèm tin không
- Tại làm sao???---Bà bác sĩ nheo đôi mắt đã có nhiều nếp nhăn nhìn
cô. cô cúi đầu không nói gì cả---Sao không nói được à?---Bà bác sĩ lại
hỏi tiếp khiến cô không biết phải trả lời ra sao, trong đầu chợt nghĩ ra lý do tại sao mình lại ở đây---À, mà anh ta bị làm sao vậy bác?
- Nó bị sốt, haizz..bọn trẻ ngày nay đúng là đua đòi không biết tự chăm
sóc bản thân của mình cả, đi chơi đêm về muộn nên bị nhiễm lạnh đã thế
lại dùng chất cồn nên mới bị sốt nặng thế này đấy! Thuốc của nó đây, khi nào nó tỉnh dậy thì nhớ cho nó uống thuốc đấy, bây giờ ta có việc phải
ra ngoài, dành thời gian cho 2 đứa tâm tư nhé!---Bà bác sĩ đưa cho cô
gói thuốc rồi nói câu rất mờ ám khiến mắt cô giật giật
Hắn ngủ rất
lâu, khiến cô mệt mỏi cũng thiếp đi bên cạnh hắn. Hắn tỉnh dậy cũng tới
giờ cơm trưa, nhìn quanh quất mới biết đây là phòng y tế, ánh mắt chợt
nhìn thấy thân hình nhỏ bé đang nằm cạnh giường ngủ, đôi mắt hắn chợt
dao động, thì ra hắn bị hôn mê nên cô đưa hắn xuống đây, hắn không ngờ
cô lại quan tâm lo lắng cho hắn đến như vậy, điều này làm hắn rất vui,
bàn tay cô vẫn như cũ đặt trong lòng bàn tay rộng của hắn không rời ( E
hèm, con rể à, không biết đứa nào mới không chịu rời đứa nào đây?). Tay
hắn đưa lên nhẹ vuốt mái tóc cô, nhận thấy có tiếng động cô liền giật
mình tỉnh giấc thì đã thấy hắn ngồi lù lù trên giường nhìn cô. Mặt cô
ngơ ngơ thộn ra nhìn hắn vì ngái ngủ, đưa tay lên dụi dụi lại mắt miệng
lẩm bẩm
- Anh tỉnh rồi à?
Hắn "ừ" nhẹ 1 tiếng, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhất---Không ngờ cô lại quan tâm tôi đến vậy?
- Ai thèm quan tâm chứ? Tại anh cứ nắm riết lấy tay tôi nên tôi đành phải theo anh xuống tận đây đấy, cho nên anh đừng tưởng bở nữa, sự việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
- A, nếu tôi nắm riết như vậy thì cô phải cố tìm cách để cạy mở nó ra chứ, thế hóa ra cô cũng thích nắm tay tôi đến thế!!
Hắn ta khỏe rồi à, nên mới đủ sức ngồi đây để mà châm chọc cô như vậy.
Bỗng nhiên miệng hắn cong lên thành 1 nụ cười, cô chợt thẫn thờ khi nhìn thấy hắn cười như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc răng khểnh lộ ra từ hàm răng trắng tinh đều đẹp kia, hắn chưa bao giờ cười như vậy, có
lẽ cô là người con gái đầu tiên được nhìn thấy nụ cười đẹp chết người
này với chiếc răng khểnh duyên dáng kia. Thật là đẹp không thể rời mắt
được, mắt cô không sao rời khỏi nụ cười ấy cứ nhìn chằm chăm vào nó, bất giác trong lòng cũng vui lên, miệng đánh vần mấy chữ mới nói ra được 1
câu hoàn chỉnh
- Ơ...tôi..cạy..rồi..mà nó không ra...ơ..thuốc
thuốc kìa!---Câu của cô khi thốt ra khiến hắn chả hiểu gì cả, miệng cứ
thế lặp đi lặp lại như 1 cái máy được lắp pin sẵn vậy. Đến khi tay cô
chỉ vào gói thuốc đặt ở trên bàn hắn mới hiểu được cô vừa nói cái gì.
Sau khi tiêm thuốc, ngủ 1 giấc, hắn cũng lấy lại được vẻ mặt trước kia, cơn sốt cũng đã hạ đi rất nhiều, hắn với tay lấy gói thuốc uống rồi lại quay qua nhìn gương mặt thộn ra của cô khiến hắn không khỏi bật cười
thành tiếng. Nơ ron của cô lại bắt đầu hoạt động, cô có thể cảm nhận
được dòng máu mũi sắp phun trào ra khỏi hệ thống bảo vệ, khiến cô nuốt
nước bọt ừng ực vì nụ cười của hắn quá đẹp, khiến cô thầm nghĩ " Hắn ta
vị ngứa miệng à, sao cứ cười mãi thế, không biết thương cho tính mạng
của nhân dân?"
- Đừng nhìn tôi mãi thế khiến tôi ngại lắm đấy!
- Hả..ai..ai nhìn?---Cô ngó nhìn xung quanh ai lại dám nhìn hắn làm cho hắn ngại
Hắn lại cười rồi kéo cô vào lồng ngực mình ôm lấy cô khiến cô bất ngờ
trợn to mắt lên nhìn, bất ngờ nối tiếp bất ngờ khiến cô chưa hoàn hồn về nụ cười ban nãy giờ còn bị hắn ôm lấy trong lồng ngực làm cô không khỏi ngạc nhiên. Hơi thở hắn phả vào vành tai cô -Cảm ơn em!---Rồi hắn lại siết chặt cô hơn khiến mặt cô bất giác đỏ bừng, tim đập thình thịch
Cô đẩy hắn nói---Nếu anh khỏe rồi thì tôi đi đây, à, xin lỗi anh về vụ
việc lúc trước!---Nói xong cô chạy như bay xuống dưới, dừng lại ở hành
lang mà không sao dừng lại cái cảm giác này, 1 cảm giác lâng lâng khó
tả, vui vui như tràn ngập trong thế giới màu hồng cuả tình yêu vậy, mặt
đỏ bừng như hanh mùa đông, tim đánh trống biểu tình. Chả nhẽ cô đã thật
sự rung động, 1 cảm giác thật lạ thật khác không giống như ở bên anh, Cô có cảm tình với hắn sao, không thể nào không thể xảy ra chuyện đó được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT