Bắt đầu lại!

By: Hiên Nhạc

Túc Nhạc Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay khoang hạng nhất, đôi mắt màu xám lười biếng, xinh đẹp khẽ động. Thành Phố R rất đẹp, thật sự rất đẹp, nhưng dường như một khoảng trống nào đó trong cô không muốn lại một lần nữa đặt chân xuống nơi này. Hình ảnh bên ngoài cửa sỗ kia chính là nơi đã đưa những người cô yêu thương nhất rời đi, nơi mà cô đã trôn chặt những mãnh vỡ ký ức kia ở lại.

Khi cô quyết định trỡ về Mỹ tiếp tục việc học của mình thật ra cô chỉ muốn trốn tránh, cô không dám đối điện, không dám đối điện với sự thật rằng...cô đã gián tiếp hại chết Ba Mẹ ình. Nếu năm đó cô không cố chấp cãi lời 2 người, lén lút chạy về Thành Phố R để dự lễ đính hôn của chị gái mình thì Ba Mẹ cô cũng sẽ không theo cô về đây, và tai nạn xe hơi đó cũng sẽ không xảy ra. Đã 9 năm, cô rốt cuộc đã chạy trốn lâu như vậy, có thể trong 9 năm đó đã có rất nhiều chuyện thay đỗi, rất nhiều. Ai rồi cũng sẽ có vài lần hối hận trong đời, khi Ba Mẹ cô mất đi chính là điều hối hận nhất trong cô, cô không thể 1 lần nữa lại phải hối hận. Cô muốn gặp chị gái mình, người chị luôn yêu thương cô trong hơn 25 năm qua.

Vài ngày trước khi còn đang ở Viện Nghiên cứu thì đột nhiên Nhạc Tịnh nhận được cuộc gọi đến từ chị gái, Túc Nhạc Thư đang ở Thành phố R kia. Nhạc Thư gọi điện than thở với cô em gái, nói rằng lại cãi nhau với ông xã chị ta, sau đó còn nỗi điên đòi ly hôn và phân chia từ tài sản đến cả con cái. Nhạc Thư còn tốt bụng yêu cầu ông xã ình phải chia luôn tài sản cho Nhạc Tịnh vì chị ta bảo rằng Nhạc Tịnh cũng họ Túc, cùng họ phải cùng chia, nên phải chia cho đều. Chuyện quái nào lại đẩy sang cô đây? Rốt cuộc tại sao cô lại có một người chị mất trí như vậy?

Nhưng vấn đề không nằm ở đó, đi một vòng lớn cuối cùng lại quay về điểm bắt đầu. Vòng vo một hồi Nhạc Thư lại muốn cô quay về ở cùng chị ấy, nói rằng đã 9 năm ngoại trừ những lúc gặp mặt nhau qua những cuộc gọi đường dài chị ấy dường như không còn nhớ rõ lần cuối cùng chị được ôm cô là bao giờ. Chị muốn cô quay về, muốn cô dùng cả quản đời còn lại ở bên chị. Nhạc Thư đã khóc, nói rằng không muốn đến lúc chị chết thì cô mới về. Nhạc Tịnh hoảng hốt chị cô xưa nay chưa từng khóc trước mặt cô, tại sao bây giờ lại như vậy? Cô không biết làm sao chỉ muốn chị nhanh nhanh ngưng khóc nên đã buộc dại nói ra câu, “Em về!”. Ấy thế mà hay, sách lật thậm chí còn chậm hơn, Nhạc Thư lập tức tươi cười nói rằng chị sẽ gửi địa chỉ, cô hãy tự mình mò về.

Túc Nhạc Tịnh ngẫn tò người, gì đây? Rốt cuộc cô đã ăn trúng quả dại gì mà lại tự mình rướt khỗ? Đã thế thậm chí còn không ra đón cô, tự mò về? Chị ta đầu óc ruốt cuộc có phải đã thiệt là mất trí? Điên thiệt mà!

“Kae bảo bối...dù mình có đẹp thì cậu cũng không nên nhìn như vậy. Mình sẽ gượng đấy!”

Một giọng nói điệu đà chảy nhớt vang lên khiến cho Túc Nhạc Tịnh bừng tĩnh từ những dòng ký ức. Cô mím môi, đôi mắt khôi phục vẻ lười biếng ngày thường, mang theo 1 cỗ sát khí khẽ xoay đầu sang bên phải nhìn cô nàng vừa mới nói kia. Tại sao xung quanh cô toàn những kẻ mất trí vậy?

“Ha...Ha...Kae, máy bay đã tới, nhanh...nhanh tý đi xuống…” Thược Chi Linh khuôn mặt tròn đáng yêu tinh nghịch, máy tóc ngắn nhìn vô cùng cá tính. Cô đóng lại hộp phấn trang điểm đang cầm trên tay, nhìn xung quanh, trên máy bay bây giờ chỉ còn bọn họ. Thược Chi Linh cảm nhận được loại sát khí giết người kia liền đứng dậy lấy lẹ hành lý và lao thẳng ra ngoài.

Túc Nhạc Tịnh nhìn theo bóng dáng cô nàng, mệt mỏi đứng dậy, thân hình mảnh khanh, cao khoảng 1m68, khuôn mặt trái xoan mang theo nét đẹp của một người con lai hai dòng máu Mỹ và Trung sắc sảo. Đôi mắt hạnh màu xám xinh đẹp nhưng không hồn, lông mi dài và cong, cặp chân mày ngang tinh tế, chiếc mũi nhỏ cao, đôi môi anh đào màu hồng mềm mại. Đôi chân thon dài thẳng nuột nà, vòng eo con kiến nhỏ bé. Mặc trên người chiếc áo thun tay dài màu trắng, tay áo được vuốt xăn lên gân đến khủy tay. Chiếc quần jeans màu đen được mài rách cá tính cùng với đôi giày sneaker cao cổ khỏe khắn năng động. Mái tóc mây màu coffee xoăn dài được thả xuống tới eo, nhìn cô vô cùng xinh đẹp, nhưng những cảm xúc trên gương mặt của cô làm cho người khác không biết làm sao nắm bắt. Cô thông thả kéo Vali sãi từng bước chân đầy tự tin và coi ngạo đi ra khỏi khoang máy bay.

----------------------------------------------

Túc Nhạc Tịnh cùng Thược Chi Linh nhanh chóng làm thủ tục, lấy hành lý và đi ra ngoài cửa sân bay. Túc Nhạc Tịnh khẽ đảo con người xinh đẹp , Thành phố R đã thay đỗi rất nhiều, nhưng đều mà cô thích nhất ở Thành phố R chính là không khí se se lạnh này, vĩnh viễn không thay đổi. Nó khiến cho con người ta có một cảm giác rất thổi mái, khiến cho những ai tâm rối loạn cũng dần bình tĩnh.

“Kae, anh trai mình bên kia, đi nhanh.”

Thược Chi Linh lốc nhốc ngó phải ngó trái một lát liền thấy được người cô muốn tìm. Hai khuôn mặt điển trai đang đứng ở đó, cao lớn mạnh mẽ. Vội vàng reo lên một tay kéo hành lý, một tay kéo lấy tay phải của Túc Nhạc Tịnh đi nhanh về phía hai người đàn ông cao hơn bọn cô 1 cái đầu kia.

“Anh!” Thược Chi Linh nhảy ùm lên ôm cái cổ ông anh ình, hai chân mặc cái váy ngắn cũng duyên dáng bành ra câu vào hai bên hông anh ta.

Thược Chi Minh đen mặt nhìn cô em gái nhỏ đang đu anh như khĩ kia. Con bé này sao lại như vậy? Nó có biết nó nặng lắm hay không đây? Bình tĩnh tâm hồn anh quay sang mỉm cười vui vẻ chào mừng Túc Nhạc Tịnh, “Tiểu Tịnh, chào mừng em về nhà.”

Khuôn mặt của 2 khuôn mặt còn lại khẽ vặn vẹo. Về nhà. Là do logic tư duy của tên này phát triển quá nhanh hay do bọn họ cỗ hũ lỗi thời đây hã? Đây rõ ràng là sân bay nha.

Túc Nhạc Tịnh trao cho Thược Chi Minh một ánh mắt coi thường, khuôn mặt xinh đẹp dịu dáng nhưng lạnh nhạt vẫn như cũ không thay đỗi đáp lại lời chào mừng kia, “Anh rễ, Chi Minh, đã lâu không gặp!”

Vĩnh Khang bước tới kéo lấy vali hành lý của cô, xoa nhẹ đầu cô em vợ. Chiều chuộng lên tiếng, “Tiểu Tịnh, bụng em thế nào. Còn đau không?”, mấy hôm trước nghe vợ anh buồn bã nói lại rằng Nhạc Tịnh lại bị đau bao tử, lần này còn nghiêm trọng đến mức nhập viện. Chẳng phải vài tháng trước anh đi công tác sang đó đã đến thăm cô và dặn dò rồi sao. Sao vẫn không chịu nghe lời mà ăn uống đầy đủ.

“Anh rễ, không sao.” Túc Nhạc Tịnh mím mỗi cười lấy lệ.

Vĩnh Khang chính là anh rễ cô, cũng chính là người hơn 20 năm qua luôn che chở cho Nhạc Thư và Nhạc Tịnh. Còn anh Thược Chi Minh lại là thanh mai trúc mã của cô, cã Chi Linh cũng vậy. Dù bề ngoài Túc Nhạc Tịnh tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng không thể chối bỏ việc con người thật của cô lại là một kẻ vô cùng nhạy cảm và rất dễ cảm động khi đối diện với những người quan trọng nhất của mình.

Vĩnh Khang hơn cô 8 tuổi còn Chi Minh thì bằng tuổi với chị cô, hơn cô 6 tuổi. Hai người bọn họ là người bạn cũng là người anh. Khi cô gục ngã, khi cô yếu đuối nhất những người bạn này luôn theo cạnh cô. Không hề trách móc, cũng chưa từng to tiếng với cô.

Túc Nhạc Tịnh mĩm cười, nụ cười đến từ nơi sâu nhất trong tâm. Đôi mắt màu xám trong 9 năm qua luôn đục ngầu giờ đây sáng ngời, đôi gò má ửng hồng. 9 năm đã quá đủ, cô không thể để những người quan tâm cô tiếp tục lo lắng, cô phải hạnh phúc, nhất định phải sống thật hạnh phúc.

Quyển sách về cuộc đời cô rồi sẽ lần nữa được bắt đầu. Sự bắt đầu cho hạnh phúc!!

-----------------------------------------------------

Tại khu nhà cao cấp, Bách Viên Thủy* hai chiếc xe Nissan Murano* và Ferrari 488GTB* màu đỏ lần lượt đi vào. Trước mắt dần hiện ra những ngôi biệt thự nhỏ cùng kiểu dáng giống nhau, nơi đây chính là nơi cao cấp dành cho những nhà giàu, bảo ninh rất chặt và luôn yên tịnh.

*Tên của khu nhà.

Hai chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự hạng nhất của khu nhà này. Trước cửa còn có một bãi cỏ nhỏ, được trồng rất nhiều hoa chuông được Túc Nhạc Thư yêu thích kia.

"Dì...a dì ơi..."

Giọng nói nũng nịu đáng yêu đặt chưng của con nít vang lên khi Túc Nhạc Tịnh vừa bước chân vào nhà của Anh chị ình. Một cây nấm lùn không quá mũm mĩm, làng da mịn màng trắng như tuyết, cái miệng chúm chím cứ chu lên phồng ra gọi dì hết sức đáng yêu chạy đến ôm lấy chân cô.

“Tiểu Bảo Bối...Lại, bế nào.” Trên khuôn mặt Túc Nhạc tịnh lập tức xuất hiện nụ cười tươi, ngồi chồm hổm xuống vươn tay ôm lấy cô nhóc nhỏ nhắn chỉ mới hơn 3 tuổi này.

Đây là tuổi bảo bối của cô a, chính là bảo bối Vĩnh Lạc do cô đặt tên a. Khi cô đặt cho con bé tên này, chính là mong đứa bé luôn luôn vui vẻ, luôn luôn lạc quan.

Túc Nhạc Tình buông cô nhóc ra một lúc để thay đôi dép lê mới tin trong nhà anh rễ vừa để sẳn, Thược Chi Linh đã lanh tay lẹ mắt 3 bước thành 2 đến dành lấy đứa nhỏ. Một cảnh tượng thật quá hãi hùng. Túc Nhạc Tịnh đứng hình, đôi giày trên tay phút chốc rơi xuống đất, mắt trợn to.

Thược Chi Linh...Cô ta đang cưỡng hôn một đứa bé...Đó còn là bảo bối trân bảo của cô...Cô ta đang làm gì...Nụ hôn đầu của bảo bối của cô a…Ruốt cuộc cô ta đang làm gì.

“Choảng…”

Trong lúc Túc Nhạc Tịnh đang đen mặt vì bị shock vì nụ hôn đầu của bảo bối cô bị cướp đi còn kẻ vô lương tâm vừa làm chuyện xấu kia thì ngồi cười không thấy ánh sáng. Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của cả 3 người.

Một người phụ nữ tầm 30 tuổi đứng ở kia, cao tầm khoảng 1m6 không hơn, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt màu xám tro, máy tóc đen xoăn được buộc đuôi ngựa gọn gàng. Trên người mang một cái tạp hình Kitty, cái muôi múc canh trên tay đã rơi xuống, đôi mắt đỏ lên, nước mắt như vòi nước chảy ra liên tục.

Túc Nhạc Tịnh vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì thì một bóng hình đã chạy đến ôm chầm lấy cô. Hét la tới đánh, nước mũi nước mắt cứ nhiệt tình mà chùi vào cái áo trắng đắt tiền của cô.

“Dì ơi...Sao dì lại đánh mông Mẹ khóc…?” Vĩnh Lạc thấy Mẹ mình khóc ầm ỉ điếc tai thì nghĩ rằng có dì đánh mông Mẹ như Mẹ hay làm nên Mẹ mới khóc.

Mặt Túc Nhạc Tịnh càng lúc càng đen, càng lúc càng dại ra.

“Bụttttt...Hahahahahahahaha” Tên nào đó sống không có lương tâm sau khi nghe câu nói ‘hỏi tội’ của bé con thì đã trực tiếp nằm thành hình con tôm trên sàn, ôm bụng mà cưới chết sống.

“Tiểu Tịnh à...sao em lại đánh mông Mẹ con bé thế hã…” Thược Chi Minh và Vĩnh Khang đang ngồi thong thả uống trà nghe xong cũng đã sặc sụa. Tên Chi Minh tầm thường kia giống với em gái hắn thậm chí còn hơn thì thôi đi nhưng tại sao anh rễ đại nhân của cô cũng nói như vậy.

Mặt Túc Nhạc Tịnh nghệch ra, ngước mặt nhìn trời. Trong đầu cô giờ đây chỉ toàn hiện ra câu nói, “Xin chúa hãy thương xót những con người quẫn trí này.”

“Di a...Dì phải dỗ Mẹ. Phải ôm ôm Mẹ này...sau đó xoa mông...thổi thổi nữa…” Tiếng nói ngây thơ lại một lần nữa lên tiếng, nhưng sao đối với Túc Nhạc Tịnh lại giống như lời gọi từ địa ngục thế này…

“Con nít thật đáng sợ!” Túc Nhạc Tịnh buộc miệng thốt ra câu nói từ đáy lòng.

Tiếng cười lại một lần nữa vang lên bên trong căn biệt thự nhỏ ấm cúng.

Ai cũng có một Gia Đình và những người bạn thân trí cốt của mình. Nhưng con người vốn ích kỷ, đôi khi có được thứ này lại khác vọng có được nhiều hơn nữa. Anh chị em, bạn bè vẫn chưa đủ. Thứ họ muốn chính là người yêu thương họ suốt đời và những đứa trẻ do họ tạo ra.

Chuông cửa reo lên cắt ngang những tiếng cười kia. Túc Nhạc Thư bỏ đũa đứng lên từ bàn ăn đi ra mở cửa.

Túc Nhạc Tịnh vẫn cứ bình tĩnh cấm cuối ăn cơm. Cô không hề dự tính được rằng cái cánh cữa đang từ từ mở ra kia đồng thời cũng đang dần từng bước mang đến cho cô một sự ích kỷ. Một sự ích kỷ ngọt ngào.

----------------------------------------------------------------------------------

*Nissan Murano

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play