Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong mỗi gian phòng học của trường, không gian được nhuộm một vùng màu vàng trong vắt mỹ lệ.
Có một cô bé ngồi trong phòng học, ánh sáng màu vàng trong vắt chiếu vào trên người cô tạo thành những vòng sáng nhàn nhạt. Gò má đẫy đà của cô ở dưới tia sáng có vẻ dịu dàng mà phong tình.
Thang Hằng mặc trên người bộ quần áo tập bóng rổ ẩm ướt mồ hôi, cậu đang định xông vào trong phòng học nhưng bởi vì hình ảnh đó đập vào mi mắt nên dừng lại ở bên cạnh. Hàng lông mày vừa dày vừa thô kia của cậu khẽ cong lên vì hứng thú, cậu do dự một lát rồi vẻ mặt tự nhiên cất bước vào phòng học,
Trong phòng học chỉ có một người, cậu tùy tiện đi tới trước chỗ ngồi của cô gái kia, đặt mông ngồi xuống, khuỷu tay lui về phía sau đặt lên mặt bàn của cô, cũng làm rối loạn những quyển sách bài tập gọn gàng ở trên bàn của cô.
“Làm gì vậy, chăm chỉ, không xuống sân vận động sao?”
Dường như Ô Tiểu Mạn không thấy núi lở, mặt không đổi sắc nhìn về phía sách bài tập đổ sang một bên, tiếp tục vùi đầu làm bài.
“Gọi cậu đấy!”
Không thấy có phản ứng gì, Thang Hằng vốn đang đưa lưng về phía cô, lúc này ngay cả đầu cũng ngửa ra sau, gối lên mặt bàn, cũng bởi vậy cậu nhìn thấy cô nhàn nhạt nhìn cậu với con mắt khinh bỉ.
“Mình sợ cậu không nghe thấy.” Vẻ mặt cậu vô tội, hoặc là có thể giải thích thành trắng mặt còn khoe mẽ.
Ô Tiểu Mãn đã quen với hành động của quỷ ngây thơ này, cô rút sách bài tập ở dưới đầu cậu ra.
“Bẩn.”
“Mồ hôi của mình là thơm.”
“Già mồm át lẽ phải.” Giọng của cô bình tĩnh, tay rút sách bài tập ra sau đó bất ngờ đánh mạnh lên đầu của cậu.
“Mẹ nó!” Mẹ nó, đánh mà cũng không báo trước.
Thang Hằng vội vàng ôm đầu lui về khu vực an toàn, để ngừa cô gái bạo lực này lại đánh cậu vài cái. Lúc này khuôn mặt tuấn tú khiến các bạn học nữ một lòng ái mộ vì lòng tự trọng bị hao hổn lại vì bị đau mà nhăn nhó.
“Mở miệng nói bậy.”
Hung khí sách bài tập chưa rút đi đã lại tới, nhưng lời của cô như cây kim đâm vào vẻ mặt nhăn nhó của cậu. Cậu hít sâu, hít sâu trong lòng ~~ con trai tốt không đấu với con gái, hơn nữa cô gái này còn đúng là một người mạnh mẽ. Không chỉ như thế, cô còn đúng là người mạnh mẽ mà cho dù cậu biết rõ sẽ bị nhìn chòng chọc những vẫn rất thích trêu chọc.
(người mạnh mẽ = 恰北北: ý chỉ những cô gái mạnh mẽ, cường thế, hung dữ, hoặc tính tình không tốt)
Sau khi cậu cố gắng xây dựng, tu bổ tổn thương lòng tự trọng trong lòng mình, đứng người lên, xoay người ngồi xuống, quang minh chính đại ngồi đối diện với cô.
Ô Tiểu Mạn nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, không biết quỷ ngây thơ này lại có trò hề gì.
Cô không biết cô nâng mí mắt lên, đôi lông mày hơi cong khiến tốc độ lưu chuyển máu trong người cậu bé trước mắt đã nhanh hơn vài phần. Trong lòng Thang Hằng đã tự mắng mình liên tục. Không phải cậu cố ý nói bậy, đó chẳng qua là một âm tiết đơn thuần mà cậu dùng để diễn tả tâm tình kích động của mình mà thôi.
Vào lúc này tim của cậu đập nhanh hơn một chút.
“Trận đấu xong rồi?”
“Còn chưa xong nhưng mà trước mắt đã thắng lớn 26 điểm.” Cậu lập tức thay bằng vẻ mặt đắc ý. “Cho dù chủ tướng là mình không ở đó thì cũng khó để thua, mình phải cho đàn em cơ hội biểu hiện một chút.”
Rắm thối lại thích thể hiện. Trong lòng Ô Tiểu Mạn nói lời kết, sau đó tiếp tục sửa bài tập.
“Này, vẻ mặt cậu hình như rất xem thường mình hả?”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Cô chỉ đang mặc kệ cậu ta.
“Cậu rất không hòa đồng, tất cả mọi người đều ở sân vận động, cậu lại ở phòng học sửa bài tập?”
“Tôi không có một mình, Vô Mỹ đến căn tin, một lát nữa sẽ trở lại.”
“Lại ăn!” Hai cô gái này cả ngày chỉ biết ăn, cô ấy không biết là mặt của cô ấy và Nhạc Vô Mỹ càng ngày càng tròn sao?
“Cút.”
“....” Mẹ nó... “Mình cũng nói bụng, mua cái gì thế? Chia mình một chút.” Cậu là đại trượng phu, co được dãn được.
“Tự mình đi mua. Không thì lát nữa trả tiền cho Vô Mỹ.”
“.... Ờ.” Cậu muốn nện vào lòng một cái. Một đống nữ sinh mua đồ mời cậu, cậu không muốn mà hết lần này tới lần khác muốn tới chỗ cái người này đòi đồ ăn cộng thêm bị chà đạp, quả nhiên cậu bị coi thường.
Trong lòng cậu tự phỉ nhổ chính mình.
Sau đó lại hít sâu, hít sâu một lần nữa ~~ hít, sâu!
Mẹ nó, phổi của cậu sắp nổ tung!
“Ô Tiểu Mạn, cậu có muốn làm bạn gái mình không?”
Bút trên tay cô dừng lại.
Thang Hằng phát hiện tim mình đập dồn dập đến nỗi sắp nổ tung, không khí quanh cậu giống như cũng đông lại. Cậu đang đợi đáp án của cô, nhưng phản ứng của cô chậm muốn chết! Mẹ nó, cũng đã năm phút đồng hồ trôi qua, cậu là ai chứ, cậu là Thang Hằng đấy! Vấn đề này còn cần suy nghĩ lâu vậy!
Đôi mày trên khuôn mặt chau lại sau đó buông lỏng ra, lại nhướng cao, Ô Tiểu Mạn liên tục thay đổi vài vẻ mặt. Cô đang tự hỏi chính mình, tự hỏi lời này là mình nghe lầm hay là có mục đích vui đùa mới?
Sau đó cô hơi ngẩng đầu lên, chàng trai trước mặt đang cố gắng bình tĩnh sắc mặt không nghiêm túc nhìn qua cô.
“Sao?”
Hai người nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Cô không rõ cảm giác của mình là gì, rất kỳ lạ, cô cũng không phân rõ đây là vùi đùa hay là bọn họ đang có đánh cuộc gì không? Cô còn tự hỏi mình nên đáp lại như thế nào nhưng xem ra Vô Mỹ đã trở lại, trực giác của cô cho rằng đây không phải là một đề tài thích hợp thảo luận hoặc nói giỡn trước mặt Vô Mỹ, cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
“Được rồi, nếu không công khai.... có thể.”
Ô Tiểu Mạn dùng giọng điệu lơ đãng trả lời cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT