Khi buổi họp kết thúc nó một mình ra trạm xe bus bắt
chuyến xe bus đi theo lộ trình của cô nhi viện “Tình Thương” . Nó đã tìm hiểu qua về cô nhi viện đó , nó được xây dựng cách đây hơn năm mươi năm , trong năm mươi năm đó do hai người Nguyễn Thị Huế và hiện giờ là do
ông Nguyễn Văn Hòa làm giám đốc . Đó là một cô nhi viện nhỏ không có gì
nổi trội , chỉ là gần hai mươi năm về trước có lời đồn cô nhi viện này
bị ma ám dẫn đến có một số đứa trẻ bị phát điên . Cô nhi viện này có ma
ám hay không thì chẳng ai chứng thực một cách chắc chắn cả chỉ có chuyện những đứa trẻ bị điên là có thật . Thậm chí còn có những đứa trẻ tự sát .
Xuống điểm bus nó còn phải đi bộ vào
trong một con đường nhỏ một đoạn , xung quanh đây tuy vẫn là trong thành phố nhưng lại rất thưa nhà lên nhìn từ đường lớn nhìn vào cũng có thể
thấy cô nhi viện đó . Cô nhi viện đó là một căn biệt thự cũ kĩ ba tầng , tường đã phủ rêu mốc , đôi chỗ đã xuất hiện vết nứt , khuôn viên không
được chăm chút nên rất xác xơ , đến cả cái cửa cổng cũng đã han dỉ hết .
Nó bước vào trong có mấy đứa trẻ đang nô đùa ngoài sân , mấy đứa trẻ nhìn thấy sự có mặt của nó thì cứ tròn mắt
nhìn nó không giấu nổi vẻ kinh ngạc . cũng phải lâu rồi chúng không hề
thấy sự xuất hiện của người lạ bên ngoài bao giờ , họ dường như đã lãng
quên nơi này , chỉ thỉnh thoảng có những đứa trẻ bị bỏ rơi được đưa đến .
Nó thấy vậy liền bước tới gần hơn , bọn trẻ tròn mắt nhìn nó rồi lại có chút sợ sệt lùi lại . Nó thấy vậy vội
nở nụ cười với bọn trẻ , nhưng chẳng hiểu sao chúng lại chạy vào trong
hết , nụ cười trên môi nó cứng lại rồi méo xệch đi , bộ nhìn nó giống
quỷ lắm sao .
Nhưng sự chú ý của nó lại
rơi trên người một cậu nhóc tầm tám chín tuổi . cậu bé đang ngồi dưới
một gốc cây gần đó , cứ nhìn nó chằm chằm , nhưng không phải ánh mắt
ngạc nhiên , tò mò hay sợ sệt mà là một cái nhìn rà soát , có phần cảnh
giác , rồi lại dửng dưng . Nó đi lại gần gốc cây đó thằng nhóc đã thôi
nhìn nó mà quay lại đọc cuốn truyện trong tay . Nó ngồi xổm xuống bên
cạnh thằng bé rồi hỏi :
_ “ Em không sợ chị à ?” .
_ “ chị cũng đâu có ăn thịt tôi đâu ” .
Câu trả lời của thằng nhóc làm nó nhoẻn miệng cười . Nó thích những đứa trẻ thế này .
_ “ Em tên gì ? ” .
_ “ Lâm ” _ thằng bé trả lời nó nhưng vẫn dán mắt vào cuốn truyện tranh trong tay .
_ “ Em bao nhiêu tuổi rồi ? ” .
_ “ Mười ba ” .
Câu trả lời của thằng nhóc làm nó nghi ngờ , thằng nhóc
thực sự có một thân hình nhỏ con hơn độ tuổi của nó rất nhiều . Như cảm
nhận được sự nghi ngờ của nó thằng nhóc nói tiếp :
_ “ Tôi nói thật ” .
_ “ Ừ , chị biết rồi ” .
Rồi nó định đưa tay xoa đầu thằng nhóc , thằng nhóc liền né tránh , bàn tay nó khựng lại giữa không trung , khi nó định thu tay về
thì một giọng nói vang lên sau nó :
_ “ Cháu là ai ? ” .
Nó đứng dậy quay người lại thì thấy một người đàn ông đứng
tuổi , nhìn mặt ông rất phúc hậu , trên môi còn nở nụ cười hiền , ánh
mắt cười nhìn nó .
_ “ À cháu đến hỏi chút chuyện ” .
_ “ Vậy thì vào trong đã , vào trong rồi nói ha ” .
Nói xong ông quay người đi trước , nó cũng đi theo ông .
Khi nó bước đi còn ngoảnh lại nơi gốc cây nhưng thằng bé đã chẳng còn ở
đó nữa .
Ông dẫn nó vào một căn phòng ,
có lẽ là phòng tiếp khách . Bên trong căn phòng đồ đạc cũng đã cũ kĩ ,
ông dẫn nó đến ngồi ở một cái bàn gỗ và bận rộn pha trà . Nó quan sát
xung quanh , căn phòng cũng không có nhiều đồ rườm rà , một bộ bàn ghế , một tủ hồ sơ , một chiếc tủ đựng gì đó , treo vài bức tranh và một
chiếc đồng hồ cổ . Cả căn phòng chỉ có vậy .
Vừa pha trà ông vừa nói :
_ “ Bọn trẻ nó chạy vào bảo ta là có người đến , chúng
thấy lạ cũng phải lâu rồi không có người tới đây nữa , cháu đừng trách
thái độ của bọn nhỏ . Ta là giám đốc của cái cô nhi viện này nói giám
đốc cho oai thôi chứ cháu thấy đấy chỗ này vốn chẳng cần một giám đốc ở
đây chỉ thiếu cha , thiếu mẹ thôi ” _Ông nói rồi khẽ cười , những vết
nhăn ở đuôi mắt và khuôn mặt xô lại , nhìn ông hiền lắm , cũng giống một người vui tính , nó cũng khẽ cười đáp lại .
_ “ Thế cháu đến đây có việc gì à ?” Vừa nói ông vừa đưa tách trà về phía nó .
_ “ Cháu là cảnh sát… ” _ Vừa nói nó vừa đưa tay đỡ lấy
chén trà , nhưng nó còn chưa nói hết câu chén trà trên tay ông cụ rung
lên rồi đổ vào tay ông , chiếc chén rơi xuống vỡ tan tành . Nó kinh ngạc nhìn ông .
Ông thì vội cúi xuống nhặt những mảnh vỡ và cho vào thùng rác rồi cười cười bảo nó :
_ “ Già cả rồi , chân tay cũng vụng về cháu thông cảm ” .
_ “ ông có sao không ạ ? ” _ Cả chén trà nóng đỏ lên tay làm làn da rám nắng hơi nhăn cũng đỏ ửng lên một mảng .
_ “ Không sao , không sao . cháu tự phục vụ nhé ông đi lấy thuốc bôi một chút là ổn thôi thôi ” .
Nói rồi ông đứng dậy đi về phía chiếc tủ mở ra lấy từ trong đó ra một tuýt thuốc mỡ rồi tự bôi cho mình , nó thì tự rót cho mình
một chén trà mới để trước mặt , mặc dù nó không có khát .
Khi ông quay lại ông nhìn nó một cách tò mò rồi hỏi :
_ “ cháu đến cô nhi viện này hỏi về cái gì ? ” .
_ “ Dạ ông còn nhớ hai cái tên Nguyễn Linh Lan và Hà Diệp Thanh chứ ? ” .
Ông đang thổi chén trà trong tay thì hơi khựng lại một
chút , rồi trán ông nhăn lại ra vẻ suy nghĩ dữ lắm rồi ông lắc đầu bất
lực :
_ “ Già cả rồi , trí nhớ cũng kém ” .
_ “ Đó là hai đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện này ” .
_ “ Thế à , vậy thì ta cũng chẳng nhớ nổi , cô nhi viện này đã nuôi dạy rất nhiều đứa trẻ mà , mà sao cháu lại hỏi về họ . ” .
_ “ Họ chết rồi ” .
_ “ Cái gì ? ” _ Ông ngạc nhiên thốt lên nhìn nó đăm đăm , trên mặt không giấu vẻ kinh ngạc .
_ “ Họ bị mưu sát , cháu đến đây tìm chút tư liệu , ông có thể cho cháu xem hồ sơ của họ không ? ” .
_ “ Được , tất nhiên là được để ta tìm xem sao . ” .
Nói xong ông đi về ra khỏi phòng khoảng rất lâu sau cũng
chưa thấy quay lại , nó uống có hai chén nước mà cũng tự cảm thấy buồn
vệ sinh . Vì vậy nó liền đi ra khỏi phòng , may thay nó lại gặp hai cậu
nhóc đang chơi với nhau liền chạy lại hỏi , hai thằng nhóc sau hồi tròn
mắt nhìn nó cũng chỉ cho nó . Nó liền đi đến nơi thằng nhóc chỉ ở sau
toà nhà , đi ra đằng sau nó phát hiện ở đây còn một dãy nhà cấp bốn và
cách đó không xa có nhà vệ sinh . Nó vào đó giải quyết , sau đó khoan
khoái đi ra cảm thấy cực kì dễ chịu . Khi đi qua căn nhà cấp bốn , nó
phát hiện có tiếng động trong đó , nó liền tò mò tới gần , cách cửa sổ
rung lên ầm ầm rồi bật tung ra .
Nó
nhìn thấy bên trong thì liền giật mình một con người à không đúng hơn là một bà lão đầu tóc rối tung rũ rượi , áo bị rách tả tơi , mặt thì nhem
nhuốc , đôi mắt điên dại với nhiều tia máu nhìn trừng trừng vào nó , rồi đột nhiên rú lên :
_ “ Quỷ … Có quỷ ….
Có một con quỷ …không ma … có quỷ …. Hahaha …” _ Bà ta không ngừng hét
lên và đưa tay về phía nó .
Nó đang định
tiến về phía bà ta thì một cánh tay nắm lấy tay nó ngăn nó lại , nó quay người thì ra là ông Hòa – Giám đốc của cô nhi viện người mà nó nói
chuyện khi nãy .
Mặt ông khẽ cau lại khi nhìn về phía căn nhà đó , sau đó nói với nó :
_ “ Đó là vợ ông , bà ta bị điên , cháu đừng bận tâm ” _
Nói xong cũng có ý kéo nó đi , nó cũng không phản đối gì .
Quay trở về căn phòng ban nãy ông lấy ra cho nó hai tập hồ sơ cũ kĩ nó đưa tay nhận lấy và nói :
_ “ Cháu có thể đem hai tập hồ sơ này đi có được không ? ” .
_ “ Tất nhiên là có thể rồi ” .
_ “ Vậy cháu xin phép ” .
Nó nói xong đứng dậy ra về , ông tiễn nó ra ngoài cửa
phòng rồi quay trở lại , nó đi về phía cổng thì bỗng có một hòn sỏi ném
về phía nó . Nó nhìn về phía hòn sỏi được ném ra thì ở cạnh gốc cây là
Lâm , cậu bé nó gặp ở dưới gốc cây ban nãy . Nó hơi cau mày lại , thằng
bé ném về phía nó một hòn sỏi nữa rồi quay người bỏ đi . Nó suy nghĩ một chút rồi quyết định đi theo .
Thằng
nhóc dẫn nó đi sâu vào bên trong khuân viên , ở đây không hề có cây cảnh chỉ có những cây cổ thụ lâu năm và càng vào trong cỏ càng mọc lên um
tùm .
Thằng nhóc dừng lại gần một cái hồ nước , thì ra trong này cũng có một cái hồ . À Không nhìn kĩ thì nó có những
vết tích cũ của một cái bể bơi . mặt trời đã dần xuống núi cả hồ nước
được nhuộm một thứ màu cam chói mắt .
_ “ Chắc chị nghe về lời đồn có ma ở đây rồi chứ ? ” _ Thằng bé hỏi .
Sau đó không đợi nó lên tiếng đã nói tiếp :
_ “ Ở đây theo người ta nói từng có một đứa bé bị ma ám đến phát điên mà nhảy xuống .”
_ “ Sao em kể với chị chuyện này ? ” _ Nó nhíu mày hỏi thằng nhóc .
_ “ Ở trên đỉnh tòa nhà kia cũng có hai đứa nhảy xuống , ở gốc cây nơi tôi ngồi cũng từng có một đứa treo cổ . Mấy căn nhà cấp
bốn phát hiện hai đứa trẻ tự đâm nhau , trong căn phòng tôi ở cũng có
một đứa tự treo cổ , trong phòng vệ sinh phát hiện một đứa cắt cổ tay .
Trong phòng tắm phát hiện một đứa tự dìm chết mình , tất cả đều được
kết luận là tự sát .”
Nghe thằng nhóc kể nó thấy như có một cơn gió lạnh lẽo chạy dọc sống lưng nó , không
phải vì nó sợ mà là nó cảm thấy thực sự nơi này có vấn đề .
_ “ Em muốn nói với chị điều gì ? ” _ Nó nhíu mày nhìn
thằng nhóc , một thằng nhóc có thể chơi dưới gốc cây có người tự sát ,
ngủ trong căn phòng có người chết , thậm chí tự mò đến nơi có người tự
sát, kể về cái chết của từng người như nó là người chứng kiến năm đó vậy lại bằng cái giọng thản nhiên như vậy , trong khi nó mới là một đứa trẻ mười ba tuổi . Thằng nhóc này không phải quá kì lạ hay sao .
Nghe nó nói thằng nhóc thôi không nhìn hồ nước mà quay lại nhìn nó với ánh mắt chăm chú rồi nói :
_ “ Tất cả chuyện này em nghe từ người đàn bà điên vừa nãy chị đã gặp ” .
Nó nhíu mày , nó bắt đầu phát hiện điều không ổn , tại
sao lại có nhiều đứa bé tự sát như vậy . Ma ám sao hay là do điều gì
khác , chỉ sợ ma đâu không thấy lại do người ám . Đôi khi có những con
người còn đáng sợ hơn ma quỷ .
_ “ Chị là cảnh sát mà , em muốn chị điều tra lại những vụ án năm đó ” .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT