Mấy phút sau Đông Phương Hạo trùm khăn tắm từ phòng tắm đi ra, vừa lau
tóc ước vừa nhìn kỹ nơi Phương Tử Huyên đang nằm giả vờ ngủ, khóe miệng
mỉm cười không dễ dàng phát hiện, anh trở lại, đúng như anh mong muốn,
cô vẫn thuộc về anh.
Thoải mái nằm xuống bên người cô, thấy đôi tay nắm chặt góc chăn đề phòng của cô, làm cho anh cảm thấy cô rất đáng yêu.
Suốt đêm anh không chợp mắt, khủy tay đặt dưới đầu cô vẫn canh chừng khuôn
mặt tinh tế của cô, rất nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được mà kích thích âu yếm.
Anh tin tưởng những ngày kế tiếp anh sẽ khiến cho
cô động lòng, sẽ làm cho cô một lần nữa mở rộng cánh cửa lòng vì anh,
nghĩ như vậy, mệt mỏi không dứt rốt cuộc anh cũng bình yên đi vào giấc
ngủ.
''Khụ..." Trong giấc mơ nặng nề tằng hắng một cái, làm cho Phương Tử Huyên mở hai mắt ra.
Thấy căn phòng xa lạ, giường xa lạ, cô mới nhớ đến mình đã vào nhà của Đông Phương Hạo.
Một cánh tay nặng nè vắt ngang đang đè ép ngực cô, không trách được trong
giấc mơ cô cảm thấy hít thở không thông, cô dùng sức nâng muốn dời đi
cánh tay của Đông Phương Hạo.
Thế nhưng anh lại rất thoải mái áp
sát cô, ôm lấy cả người cô kìm vào lòng thật chặt, mặt của anh dán chặt
mặt cô, hô hấp lưới qua mặt cô, cảm giác tê tê dại dại làm cho cô nhịn
không được đẩy mặt của anh ra.
Mặt của anh vừa mới dời đi, chân
dài của anh liền khoác lên trên người cô, cô bất đắc dĩ lại dùng lực đi
dọn chân anh, nhưng cánh tay của anh lại dính trên người cô.
Cô dở khóc dở cười, bỏ qua sự phản kháng, nhưng không biết người đang nằm bên cạnh nhất thời nở một nụ cười giảo hoạt.
Lăn qua lộn lại ngủ không yên, Phương Tử Huyên quay mặt sang, dưới ánh đèn
lờ mờ cô nhìn thấy ở tủ đầu giường đặt ngay ngắn một khung hình, cô gái
với nụ cười rực rỡ bên trong hình là cô thời còn học sinh, không ngờ anh còn giữ hình của cô, đáy lòng cảm động không có lý do, từng chút từng
chút xông lên đầu, chợt cô nhìn thấy ngoài hình của cô còn có hình của
anh được cắt dán bên cạnh tấm hình của cô, mặt anh đang nghiêm túc
'Đứng' ở bên cạnh cô, tất nhiên là hai người là chụp chung. dღđ。l。qღđ
Cô không nhịn được cười nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc.
Cô tin tưởng tình cảm của anh đối với cô sao? Quay đầu lại nhìn gò má của
anh, trong lòng Phương Tử Huyên tràn đầy cảm giác chưa biết.
Bị
Đông Phương Hạo ôm dày vò cả đêm, sáng sớm cô nắm lấy gối đầu nặng nề
nện vào mặt anh, nhắm mắt báo thú anh cả đêm dằn vặt cô.
Đông
Phương Hạo tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cô, giống như cô ở trước mặt anh có
bộ dạng rất khó tin, trong nháy mắt nhìn anh rất hiếm lộ ra bộ mặt này,
hồn nhiên vô hại như vậy, so với bình thường tính tình bá đạo ngang
ngược của anh, giờ phút này anh càng giống như một đứa bé.
Lần
đầu mở mắt ra nhìn thấy Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo có một chút
kinh ngạc, cho đến khi nhớ lại anh đã cùng cô ở chung một chỗ, anh chợt
cảm thấy vui mừng.
"Làm gì mà đánh anh? Thật là đau..." Thanh âm của anh có chút khàn khàn, tràn đầy từ tính.
"Anh có biết tướng ngủ của mình rất xấu hay không? Là do anh ban tặng, buổi
tối tôi ngủ không ngon." Giọng nói Phương Tử Huyên tràn đầy trách cứ.
"Vậy thì ngủ nữa đi." Lực cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào trong ngực.
"Không cần, tôi không ngủ." Với tư thế mập mờ như thế này, mặt Phương Tử Huyên đỏ lên, tránh thoát ngực của anh, vội vã muốn xuống giường.
"Em
là đang xấu hổ sao? Mặt đỏ rần rồi." Đông Phương Hạo ngồi dậy, nắm hai
vai tinh tế quan sát cô, chợt lại đặt bàn tay vào trán cô, "Có phải bị
cảm lạnh rồi hay không?"
"Tôi không sao, rời giường đi." Phương Tử Huyên được anh dìu dàng che chở không biết phải làm sao, vội lật người xuống giường.
Sau khi ăn sáng xong, Đông Phương Hạo ngồi trên sofa trong phòng khách cùng cổ đông tập đoàn chat webcam tham gia hội nghị, mà Phương Tử Huyên thì
lại ở một bên đọc sách nhàm chán cho qua thời gian.
Vô ý thức
chuyển dời tầm mắt từ trang sách đến gò má của anh, nhìn anh làm việc
cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú, cô rất muốn biết anh trãi qua bảy năm như thế nào.
Dựa vào gia thế cùng vẻ ngoài xuất sắc, tin tưởng anh nhất định có không ít những người ái mộ, chỉ là tại sao
anh lại lấy điều kiện uy hiếp để lựa chọn mình là đối tượng kết hôn,
điểm này làm cho cô vẫn nghĩ không ra. dღđ☆L☆qღđ
Cô cũng không
phải mỹ nhân tuyệt sắc cũng không có chỗ gì hơn người, ngay cả Tô San
người rất chân thành theo đuổi cũng đẹp hơn, thời thượng hơn cô nhiều,
cô cảm thấy anh đang làm trò đùa với mình, không biết có phải là ý muốn
chiếm hữu của đàn ông hay không.
Từ đầu đến cuối Phương Tử Huyên
luôn nghĩ nếu như không muốn giữ lại đạo quán, cô cũng không thể đồng ý
gả cho Đông Phương Hạo, mà bây giờ từng ngày từng ngày trôi qua, thủy
chung đến một ngày gả cho anh, đây là lựa chọn mê mang nhất trong cuộc
đời của cô, cô không biết lựa chọn này đúng hay sai, chỉ là hiện tại cô
không có đường để rút lui, bởi vì anh đã công khai chuyện cưới hỏi, ngay cả ngày tháng cũng chọn xong.
Đang lúc cô chìm vào muôn vàn suy nghĩ, một giọng nói không nhịn được cất cao...
"Cô không cần đến đây, tôi không cần lời xin lỗi của cô, làm ơn tránh xa
tôi ra là tốt rồi!" Đông Phương Hạo cầm điện thoại di động, không khánh
khí nói về phía đầu bên kia.
Phương Tử Huyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
"Coi như bây giờ cô có ở nhà tôi, tôi cũng sẽ không để ý đến cô, cô nói cái
gì? Nói rõ ràng mọi chuyện? Giữa chúng ta còn chuyện gì để mà nói!"
Phương Tử Huyên vễnh tai, quăng lấy ánh mắt hoài nghi, sẽ không phải là bạn gái cũ của anh tìm tới cửa chứ?
"Đừng khó lóc sướt mướt, cũng đừng lấy ba mẹ ra dọa tôi, bởi vì cô làm tôi
rất thất vọng! Cô tốt nhất nên lập tức trở về nước Mĩ đi...Được, tôi
liền cho cô mười phút, nói rõ ràng rồi lập tức rời đi." Đông Phương Hạo
đứng dậy nhấn phím mở cánh cửa tự động.
Tô San rất nhanh đi vào,
liếc thấy Phương Tử Huyên một bên, cô ta đi thẳng đến trước mắt Đông
Phương Hạo, nắm tay Đông Phương Hạo, "Hạo ca ca, tại sao lại dữ như vậy
với em, anh chưa bao giờ hung dữ với em như vậy." Tô San dùng dáng vẻ
điềm đạm đáng yêu nhìn Đông Phương Hạo.
"Không cần giả bộ đáng
thương, cô không phải nói muốn xin lỗi Tử Huyên sao? Trở lại chuyện
chính, nói tóm tắt thôi." Giọng của Đông Phương Hạo rất là lạnh lùng.
"Em không muốn! Rõ ràng em thích anh, tại sao anh lại vội vả trở về nước để chọn cô ấy? Còn ngay ở trước mặt nhiều người như thế tuyên bố quan hệ
của hai người, em không muốn hai người kết hôn, cô dâu của anh rõ ràng
là em!" Tô San giống như một đứa trẻ quấn anh dây dưa không ngớt.
"Tôi chỉ xem cô như là em gái, giữa chúng ta chỉ có tình cảm anh em không có quan hệ tình yêu nam nữ, điểm này cô nên rõ ràng."
"Nhưng anh đối với em so với những cô gái khác là bất đồng, mặc kệ lúc đi học
hay sau khi tốt nghiệp, mặt kệ người nào đến gần anh...anh cũng đặt em
lên vị trí thứ nhất, tại sao khi anh trở về nước có cô ấy, anh lại từ từ lạnh nhạt với em? Anh không biết em rất thích anh sao?"
"Nếu như tôi quan tâm chăm sóc cô lại làm cho cô hiểu lầm, chính ở nơi này tôi
nói xin lỗi cô, nhưng tình cảm tôi đối với cô không phải yêu, cô hiểu
không? Hiện tại không có gì để nói, tin tưởng cô cũng sẽ tìm được một
người đàn ông yêu thương mình, nếu như không có việc gì, hôm nay chúng
ta nên dừng ở đây thôi."
"Đừng!" Đôi tay Tô San vòng qua ôm thật chặt Đông Phương Hạo, "Nhiều năm như vậy trong lòng anh cũng chỉ có
mình cô ấy, cầm tấm hình của cô ấy như trân bảo, còn trăm phương nghìn
kế từ bạn bè trong nước hỏi thăm tin tức của cô ấy, em cuối cùng cũng
hiểu là tự mình đa tình, bởi vì anh chưa tình nhìn em lâu một cái, em cố gắng ăn mặc thật đẹp lấy lòng anh, tại sao anh lại không chịu cho em
một chút xíu tình yêu?"
Đông Phương Hạo hoàn toàn bó tay với cô
ta, lo lắng Phương Tử Huyên sẽ hiểu lầm, anh dùng lực đẩy Tô San ra, "Đủ rồi! Nếu như cô không muốn về sau tôi không muốn gặp cô thì đừng làm
như vậy."
"Anh là bởi vì cô ấy mà chán ghét em đúng không? Hạo ca ca, em hận anh, hận chết các người!" Tô San thương tâm dậm chân một
cái, chạy ra ngoài cửa.
Phòng khách to như thế chỉ còn lại hai người, không khí cũng giống như đông lại.
Phương Tử Huyên từ lời nói lẫy của Tô San bắt được bao nhiêu tin tức, những
năm nay Đông Phương Hạo có lẽ đối với mình nhớ mãi không quên, chỉ là
mình thủy chúng bởi vì hiểu lầm cho nên không có cách nào tha thức cho
anh.
Cô vẫn không có biện phát mở ra cánh cửa lòng của mình, thời gian bảy năm đã làm cho một số chuyến biến hóa, không phải nói quên có
thể quên, càng không phải nói yêu là có thể yêu.
Hơn nữa anh đã
không đứng ở lập trường của cô cân nhắc cho cô mà đã ép buộc cô cùng anh kết hôn, cô coi trọng tình bạn bè anh đã nắm điểm yếu này rất chính
xát, để cho cô không có cách nào chu toàn con đường sống, đây là vui
mừng mà cô không thích, cô không thích người khác uy hiếp mình, đặt biệt dùng sự uy hiếp để lấy được tình yêu, cô ghét như vậy, hôn nhân phải vì yêu mà sống, là một chuyện rất tự nhiên phát triển, mà không phải là uy hiếp, điều kiện giao dịch, như vậy sẽ làm cho cô thở không nổi.
Chợt phía chân trời xuất hiện một đạo tia chớp, ngay sau đó là tiếng vang
như sấm, dọa cho cô giật mình, cô lấy tay che lại lỗ tai thật chặt.
"Đừng sợ." Đông Phương Hạo đi tới ngồi xuống bên người cô, ôm cô vào trong
ngực, hành động này thật sự khác biệt với Tô San, hành động dìu dàng này làm cho cô cảm thấy an lòng.
Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, mưa to mưa tầm tả, mà bên trong phòng hai người thật chặt tựa sát vào nhau, có vẻ rất ấm áp.
Đông Phương Hạo nhẹ nhàng ngửa mùi thơm trên sợi tóc của cô, bất tri bất
giác hơi bị say mê, mặc dù không vẫn không tha thứ việc mình uy hiếp cô
gả cho anh, nhưng mà giờ phút này được ôm cô, để cho anh cảm thấy thật
đáng giá.
Nhìn cô cụp xuống lông mi cùng gương mặt tinh xảo, anh khó khăn tự động kiềm chế, nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn trên má cô.
Cô hơi kinh hãi, ngước mắt liếc nhìn anh một cái, không thể phủ nhận khi
cảm thấy đôi môi mềm mại lại lạnh như băng của anh chạm vào má, cô động
lòng, nhưng trong lòng lại cố gắng kháng cự, cô hiểu rõ về anh quá ít,
cô không xát định được anh có thật lòng yêu cô hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT