Editor: Tranh

Thứ tư lúc Lăng Tị Hiên nói muốn mang trái cây trả lại cho mình, Lâm Dung cho rằng anh sẽ mang tới cho cô một đống trái cây lớn, vì vậy sau khi nhận được điện thoại ngay cả quần áo cũng chưa thay, hưng phấn mang dép chạy xuống dưới chuẩn bị lấy trái cây.

Lăng Tị Hiên chú ý dừng xe cách ký túc xá một khoảng cách nhất định như cũ, lúc thấy Lâm Dung ra đại sảnh, anh liền hạ kính xe xuống nhìn Lâm Dung chạy tới, rất nhanh liền chú ý đến Lâm Dung ngay cả dép cũng chưa đổi, Lăng Tị Hiên liền chuyển tầm mắt nhìn bàn chân trắng của Lâm Dung, màu xanh của dép tôn lên bàn chân nhỏ xinh mang theo ý tứ đáng yêu, màu xanh dương của dép cũng làm cho ngón chân nổi lên một mảnh trắng trong suốt dưới ánh mặt trời, vẫn cứ nhìn Lâm Dung nên khi Lâm Dung đã tới trước mặt mình Lăng Tị Hiên vẫn không có chú ý, cho đến lúc Lâm Dung nhìn vào trong xe một vòng, không có phát hiện tung tích trái cây gì đó, liền hỏi anh: “Không phải nói đưa trái cây cho em sao? Đồ đâu?”

“Ồ, trái cây còn chưa mua, bởi vì không biết em thích ăn những loại trái cây nào, cho nên chuẩn bị dẫn em đi chọn, trước em nên đi thay giày!” Nói xong, Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn chân của Lâm Dung.

Mặt của Lâm Dung lúc xanh lúc đỏ, hung ác trợn mắt nhìn Lăng Tị Hiên một cái, cô liền chạy lên lầu.

Lâm Dung vốn tưởng rằng phải đi siêu thị hoặc là cửa hang trái cây, thật không nghĩ đến Lăng Tị Hiên thế nhưng lái xe đưa cô đến một khu vườn rất lớn ở nông thôn, vì vậy cô khó hiểu hỏi: “Tới đây làm gì? Không phải nói muốn đi tới siêu thị mua trái cây sao?”

Lăng Tị Hiên cười cười: “Một chút nữa chúng ta sẽ đi đến vườn trái cây, đi ăn sủi cảo trước.”

“Bánh sủi cảo?” Lâm Dung lại càng khó hiểu, “Ăn sủi cảo làm gì? Em ghét ăn sủi cảo, em không ăn, anh đã nói sẽ trả trái cây cho em. Anh đi mua trái cây cho em.” Mẹ thích làm hoành thánh, có lẽ cô ăn quá nhiều rồi, từ nhỏ Lâm Dung đã ghét bánh sủi cảo, nhưng cái vườn nông thôn này nhìn qua vẫn rất lớn rất thích hợp chơi đùa, cô mở cửa xe chuẩn bị đi về.

“Nghe lời, đừng làm rộn, hiện tại anh còn cho em trái cây, đợi em ăn qua bánh sủi cảo sẽ biết.” Nói xong Lăng Tị Hiên kéo cô đến một tiệm cơm trong vườn người dân, nói với nhân viên phục vụ: “Mang bánh sủi cáo trái cây của quán các người ra đây, mỗi loại hai cái.”

Bánh sủi cảo trái cây? Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nghe nói, lập tức cảm thấy hứng thú: “Thật sự là nhân trái cây sao? Nhưng làm sao làm được vậy? Loại nấu không phải ăn không ngon sao?”

Lăng Tị Hiên nhìn cô cười: “Ăn thật ngon, có chút giống với thạch trái cây, một chút mang lên em nếm thử là biết, cái vườn bình dân này có hơn sáu mươi loại bánh sủi cảo vị trái cây, toàn bộ đều dùng nước trái cây làm ép vào trong bánh sủi cảo, bây giờ người lớn đều biết.” Anh cũng đột nhiên nhớ tới nơi này cò bánh sủi cảo nhân trái cây, hơn nữa còn ăn thật ngon, cho nên đưa Lâm Dung đến, hơn nữa may mắn hơn là bây giờ muốn ăn, lúc mùa thu này đều có các loại trái cây tươi ngon, nếu như qua một thời gian nữa mới tới, chắc nhiều loại cũng không có được.

Bánh sủi cảo được mang lên rất nhanh, một mâm màu sắc rực rỡ —— đỏ rực, hồng phấn, xanh tươi, vàng ánh..... Thấy Lâm Dung trố mắt, Lăng Tị Hiên dạy cho Lâm Dung, đầu tiên phải để trong nước chanh một chút mới có thể ăn, nếu không sẽ rất nóng. Lâm Dung dùng cái muỗng múc bánh sủi cảo, chuẩn bị đặt bên trong nước chanh, khiến sủi cảo nán lại ở trong nước một hồi sau liền đưa bánh sủi cảo vào trong miệng ăn, là nhân sơn tra, màu đỏ giống nhau, hơn nữa chua chua ngọt ngọt, ăn quả thật rất ngon, sau đó Lâm Dung bắt đầu hào hứng lên nếm thử cái bánh có nhân khác, nhìn cô lộ ra khuôn mặt tươi cười, Lăng Tị Hiên cũng yêu tâm bắt đầu ăn phần bánh sủi cảo của mình.

Sau khi ăn xong, Lăng Tị Hiên lại dẫn Lâm Dung tới một vườn bình dân gần sườn núi lớn, bốn phía sườn núi dùng hàng rào vây lại, đi vào Lâm Dung mới phát hiện đây là một vườn trái cây rất lớn, bên trong lại dùng hang rào chia thành nhiều khu vực khác nhau, trồng nhiều loại trái cây khác nhau, mỗi lối vào của từng khu vực viết chữ: “Vườn”, còn để rất nhiều giỏ đan xinh đẹp và nhiều loại kéo lớn nhỏ khác nhau —— là vì để chuẩn bị dễ dàng hái trái cây. Lâm Dung hưng phấn ngồi chồm hổm xuống cẩn thận vuốt vuốt giỏ đan và cây kéo, sau đó giật mình cầm lên một bộ chạy vào vườn nho gần mình nhất.

Lăng Tị Hiên đứng một bên nhìn Lâm Dung đến mất hồn —— hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu xanh dương nhạt, mang nón đội đầu, bộ quần áo trừ nón và cổ tay áo có viền trắng, không có bất kỳ chỗ trang trí nào, thân dưới mặc một cái quần dài kiểu dáng đơn giản, có lẽ bởi vì không biết hôm nay đến nơi này, cho nên mang một đôi giày nhỏ màu nâu mà không phải giày thể thao, chỉ là nhìn bóng dáng vui sướng của Lâm Dung chạy vào vườn trái cây, chỉ là sợ không kiêng kỵ mình mang giày không hợp. Lăng Tị Hiên không khỏi nheo mắt lại: Dáng người Lâm Dung không cao, nhưng tỷ lệ lại rất tốt, hai chân thon dài xinh đẹp, cơ hồ cũng không có trang sức nào trên người sẽ làm nổi bật khí chất thuần khiết của cô, giống như một đóa hoa màu trắng, mặc dù không có màu sắc diễm lệ và mùi thơm nồng nặc, nhưng lại nở rộ sâu vào lòng của anh......Thấy mình lúc này Lăng Tị Hiên không khỏi buồn bực, khi nào thì mình bắt đầu nhìn chăm chú một cô gái rồi hả?

Cho đến khi Lâm Dung biến mất không thấy, Lăng Tị Hiên mới ý thức mình vừa mới mất hồn, đột nhiên sau khi tỉnh lại, anh hít sâu một hơi, đi vào trong vườn nho, giúp đỡ Lâm Dung không cách nào che giấu tâm tình kích động cắt quả nho.

Vườn nho, vườn lê, vườn táo, vườn đào, thậm chí còn có vườn vải......Chờ đi dạo toàn bộ vườn trái cây một lần, trong tay hai người đã có hơn mười cái túi rồi, sắc trời cũng đã khuya lắm rồi. Bỏ vào trong xe, Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung trở về trường học, tựa như nhớ đến cái gì, anh đột nhiên áy náy nói với Lâm Dung: “Hình như nơi này không có trái dừa, lúc chúng ta đi ngang siêu thị thì vào xem một chút.”

“Không cần, những thứ này đã rất nhiều, em sợ rằng phải ăn thật lâu mới xong được.” Lâm Dung cười nói, “Bây giờ anh không nợ em gì chứ?”

“Ai nói? Anh nhớ được đếm hôm đó anh còn uống sữa đặc, chỉ là nói thật, rất khó ăn, vừa chua vừa chát.” Lăng Tị Hiên là nói thật, anh nếm thử một miếng thì nôn ra, còn dư lại đều mang đi vứt rồi, nhưng mà anh không dám nói với Lâm Dung, “Chủ nhật anh đưa pho mát đến đây cho em, không phải chính cống, nhưng ăn rất ngon, em sẽ thích ăn.”

“Nhưng em không muốn đồ của anh rồi.” Lâm Dung cúi đầu, cho tới bây giờ cô cũng không phải thích đến chỗ của người khác, từ nhỏ đến lớn, mẹ và ba đều giáo dục cô: con gái lui tới với người khác, về phần vật chất không so đo được mất, thà chính mình chịu thiệt cũng không chạm tiện nghi của người khác. Chính vì vậy, từ nhỏ ba mẹ Lâm Dung đã cho cô đầy đủ tiền tiêu vặt —— thậm chí còn nhiều hơn bốn người anh trai của cô, khi còn bé các anh cô không ít lần ý kiến với ba mẹ chuyện này. Cho nên, hiện tại Lăng Tị Hiên đối xử tốt với cô như thế, hơn nữa, không phải lần một lần hai, lòng của Lâm Dung ngày càng lo lắng.

Lăng Tị Hiên hiểu Lâm Dung vẫn còn băn khoăn, ngẩng đầu nhìn cô giải thích: “Anh chưa cho em thứ gì cả, chúng ta lại hay cùng nhau ăn cơm, bạn tốt ăn cơm cùng nhau rất bình thường, về phần trái cây, ngày đó anh cũng ăn của em rất nhiều, những thứ kia còn đều là của bạn học em xa xôi mang từ quê lên cho em, chẳng phải đáng quý hơn sao?”

“Nhưng.....” Lăng Tị Hiên cho thấy theo đúng lẽ phải, nhưng Lâm Dung lại không biết phải làm thế nào phản bác anh.

“Đừng nhưng nhị gì cả, nếu thật băn khoăn, hãy mời anh bữa cơm, thời gian địa điểm em chọn, được không?” Lăng Tị Hiên chăm chú nhìn vào mắt cô, chỉ sợ Lâm dung sẽ cự tuyệt, anh mới không phải ăn thiệt thòi mà nhường người khác đâu, làm như vậy vừa giải quyết băn khoăn trong lòng Lâm Dung, thứ hai, mình và Lâm Dung có cơ hội tiếp xúc lần nữa.

Nhìn dáng vẻ chân thành của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung không biết làm sao để cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play