Edit: Nhật Dương

Trong lúc vô tình thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt kỳ nghỉ đông cũng nhanh đến, nhưng đối với gia đình Lâm Dung thì kỳ nghỉ đông này không giống với hai kỳ nghỉ đông trước, bởi vì anh trai của Lâm Dung là Lâm Lập năm nay sẽ kết thúc chuyến du học, sắp trở về nước.

Lâm Dung thường oán trách với ba mẹ cô rằng trời cao không công bằng, vì sao lại tồn tại một người anh trai ưu tú như vậy. Ba Lâm Dung là giáo sư nổi tiếng của viện y học, mẹ cô là giáo sư vật lý ưu tú, nhưng kỳ lạ là từ nhỏ Lâm Dung lại sợ bệnh viện và bác sĩ, đối với vật lý lại càng sợ. Lúc phân khoa trung học phổ thông thì thật ra thành tích các môn toán học, hóa học, sinh vật của Lâm Dung cực kỳ xuất sắc, không chọn khoa học tự nhiên cũng là do môn vật lý quá kém —— lúc ấy cô đứng thứ hai trên bảng phân khoa, nhưng môn vật lý chỉ có 60 điểm, những môn khác gần như đều đứng nhất, có lúc cô còn nghi ngờ rằng không biết cô có phải là con gái ruột của ba mẹ cô không. Nhưng điều khiến cô không vui là anh trai cô lại thừa kế hết mọi ưu điểm của ba mẹ cô, từ nhỏ đã nổi tiếng là học sinh giỏi khối khoa học tự nhiên, trong quá trình học vật lý gần như không gặp khó khăn như cô; dưới sự bồi dưỡng của ba cô nên cực kỳ hứng thú với y học, sau khi hoàn thành hết khóa học trong nước thì thuận lợi sang Canada để tiếp tục đào tạo chuyên sâu.

Thật ra trong hai năm anh cô ở nước ngoài thì vẫn có cơ hội trở về nhưng bất đắc dĩ là thầy hướng dẫn của anh rất thích anh, vẫn lấy lý do phòng thí nghiệm quá bận rộn, thiếu hụt nhân lực để có cơ hội “cầm giữ” Lâm Lập, quả thực xem Lâm Lập trở thành trợ thủ đắc lực của ông, còn trả lương rất cao cho Lâm Lập. Cho đến kỳ nghỉ đông, Lâm Lập đã học xong các khóa học, thầy hướng dẫn vẫn muốn để anh ở lại Canada công tác, chỉ là Lâm Lập kiên trì muốn trở về nước nên mới tiến hành làm thủ tục trở về.

Hai anh em cùng lớn lên từ nhỏ nên tình cảm rất tốt, Lâm Lập rất cưng chiều cô em gái mặc dù rất tùy hứng nhưng cũng đặc biệt ưu tú đáng yêu này, cho nên trước khi Lâm Lập trở về thì hai người đã gọi điện thoại nói tốt lắm, Lâm Lập trực tiếp mua vé máy bay đi Hải Tân, tới gặp mặt em gái trước, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Sau khi biết tin này, Lâm Dung hào hứng chạy đi nói cho Lăng Tị Hiên biết, không ngờ Lăng Tị Hiên lại khẩn trương vô cùng, khiến Lâm Dung khẽ khinh thường một chút.

Lăng Tị Hiên thấy dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của Lâm Dung thì không khỏi than thở: “Dung Dung, đây chính là anh trai ruột của em, là anh vợ tương lai của anh, haiz, em nói, nếu như anh ấy chướng mắt anh thì phải làm sao đây?” Lăng Tị Hiên thật sự khẩn trương, anh đã sớm nghe Lâm Dung nói anh trai của cô ấy rất lợi hại, hơn nữa khi nghe trong giọng nói của Lâm Dung lộ ra sự sùng bái thì anh còn âm thầm khó chịu một lúc. Lỡ như anh kém hơn Lâm Lập, khiến Lâm Dung thất vọng thì làm thế nào? Lỡ như Lâm Lập chướng mắt anh, có thái độ phản đối lần yêu đương này của em gái thì phải làm sao? Dĩ nhiên xét cho cùng thì loại khẩn trương thể hiện trên người của Lăng Tị Hiên này cũng là do sự tự ái và tự ti đang tác quái trong lòng người đàn ông, tự nhiên còn bởi vì để ý Lâm Dung nên mới ghen tị.

“Vậy thì còn có thể làm sao, nếu anh trai em thật sự không đồng ý, em cũng không thể làm gì khác hơn là chia tay anh!” Lâm Dung cố ý đùa Lăng Tị Hiên.

“Bảo bối, đừng làm rộn, anh đang rất lo lắng đó.” Lăng Tị Hiên không ngờ, một người chuyên nghiệp và tràn đầy tự tin như anh, bây giờ lại vì chuyện như vậy mà lo lắng.

Nhìn anh thật sự khẩn trương, Lâm Dung cũng thu lại tươi cười: “Anh đừng lo lắng quá, bây giờ các anh còn chưa gặp mặt thì sao anh biết anh em có chướng mắt anh hay không?”

“Đó là dĩ nhiên, không phải em nói sao? Anh trai em rất hoàn mỹ, không chỉ lớn lên đẹp trai mà thành tựu trên con đường học nghiệp cũng lớn như vậy, còn thông minh nữa, có chướng mắt anh thì cũng rất bình thường.” Trong giọng nói của Lăng Tị Hiên có chút chán nản.

Đột nhiên Lâm Dung nhịn không được cười ra tiếng: “Lăng Tị Hiên, sao em có cảm giác bây giờ anh khẩn trương giống như xấu dâu phải đi gặp ba mẹ chồng?”

“Em còn nói, bản thân anh cũng có cảm giác này. Bây giờ em nhanh nói cho anh biết anh ấy thích quần áo gì? Nước hoa nào? Thích ăn cái gì? Còn nữa, kiểu tóc bây giờ của anh không có vấn đề gì chứ? Anh ấy có thể không thích hay không? Trừ y học thì anh ấy còn có hứng thú với thứ gì khác không? Anh gặp anh ấy thì không thể không nói câu nào được?”

Nghe Lăng Tị Hiên liên tục hỏi những vấn đề này, Lâm Dung dở khóc dở cười nhưng không thể làm gì khác hơn giải đáp từng cái một: “Thói quen dùng quần áo và nước hoa của anh giống với anh em, anh ấy ăn cái gì cũng không có bắt bẻ như em, chỉ cần sạch sẽ đẹp mắt là được rồi,“ lại nhìn kiểu tóc bây giờ của Lăng Tị Hiên một chút—— khiêm tốn nhưng lại đẹp đúng mốt, là một loại kín kẽ mà phóng khoáng, Lâm Dung mới nói tiếp: “Kiểu tóc cũng không sai, anh em chắc sẽ thích. Hứng thú à, anh nhất định có ưu thế, anh em thích quân sự, các anh sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.” Lâm Dung nghĩ mãi không ra vì sao Lăng Tị Hiên lại khẩn trương như vậy, anh rõ ràng là mẫu hình mà anh cô thích.

Thấy Lâm Dung không đề cập đến chỗ nào cần sửa đổi, Lăng Tị Hiên hoài nghi hỏi: “Dung Dung, sẽ không là vì để cho anh không khẩn trương nên em mới cố ý an ủi anh? Vẫn là gạt anh?”

Lâm Dung gấp gáp: “Đâu có? Những gì em nói đều là thật, trước kia cũng đã nói với anh về anh em, anh cũng biết rồi, sao lại gạt anh.”

“A, vậy thì tốt.” Lăng Tị Hiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đột nhiên hoài nghi nhìn Lâm Dung: “Dung Dung, anh và anh em rất giống sao?”

“Hả......” Lâm Dung nháy mắt suy nghĩ một lúc, “Hình như là rất giống, ừ, là đặc biệt giống.” Nói xong còn chắc chắn gật đầu một cái.

“Vậy chắc không phải em vì cảm thấy anh giống như anh em nên mới yêu thích anh chứ?” Lăng Tị Hiên khẽ nheo mắt lại hỏi.

Lâm Dung nóng nảy: “Lăng Tị Hiên, sao anh lại cố tình gây sự như vậy!”

Thấy Lâm Dung tức giận, Lăng Tị Hiên vội vàng ôm người vào trong lòng nói xin lỗi: “Không có không có, bảo bối, anh giỡn thôi......”

Nhưng kẻ trí nghĩ nghìn điều thì vẫn có điều sơ suất, Lăng Tị Hiên ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới việc hỏi chiều cao của Lâm Lập, cho nên ngày đó khi hai người ra sân bay đón, khóe mắt Lâm Dung vừa nhìn đến anh trai của cô ở trong lối ra hành khách thì đã lập tức chạy nhào qua, Lăng Tị Hiên nhìn Lâm Lập cao ít nhất là 1m85 thì sửng sốt ba giây, sau đó mới chợt nhớ mà đi nhanh qua chào hỏi.

“Anh, em là Lăng Tị Hiên.” Mặc dù rất hồi hộp nhưng Lăng Tị Hiên vẫn kịp phản ứng, chủ động kéo hành lý trong tay của Lâm Lập qua.

Lúc này Lâm Dung còn ôm chặt anh trai không buông tay, Lăng Tị Hiên thấy thế nhưng dù trong lòng cực kỳ khó chịu cũng không tiện nói gì. Lúc này Lâm Lập giương hai tay, không biết nên làm sao, không thể làm gì khác hơn là cười với Lăng Tị Hiên: “Tị Hiên, cậu mau kéo Lâm Dung ra, cậu xem nó bây giờ giống như một con bạch tuộc.”

Những lời này của Lâm Lập khiến Lăng Tị Hiên thả lỏng hơn: xem ra Lâm Dung không chỉ nhắc qua anh mà còn chưa nói cái gì xấu, cho nên ấn tượng của Lâm Lập đối với anh vẫn rất tốt.

Lâm Dung nghe vậy thì không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông anh trai ra, nhưng vẫn ngăn không cho Lâm Lập đi về phía trước: “Anh đã nói là mang quà về cho em mà, đồ đâu? Là cái gì vậy?”

Lâm Lập cười khổ: “Em không thể chờ được sao? Cũng không thể lấy ra đưa em ở ngay sân bay chứ? Quà của em và Tị Hiên đều ở trong vali rồi, không chạy được.”

Lăng Tị Hiên không ngờ Lâm Lập còn mua đồ anh nên rất vui vẻ: “Cám ơn anh.”

Ba người vừa đi vừa nói, dọc đường đi Lâm Dung giống như chú chim nhỏ vẫn cứ xoay quanh anh trai cô, còn líu ríu nói chuyện không ngừng, Lăng Tị Hiên không thể làm gì khác hơn là kéo hành lý đi theo sau hai người, nhìn Lâm Lập cao lớn trước mặt, lần đầu tiên có cảm giác tự ti, thật ra thì anh cũng không lùn, 1m78, nhưng anh không ngờ Lâm Lập sẽ cao như vậy, ba mẹ Lâm Dung đều có vóc người trung bình, từ trước đến nay Lâm Dung lại ghét thể dục, không sao rèn luyện thân thể nên mới cao 1m6, nên tính là tương đối thấp —— mặc dù anh rất hài lòng với chiều cao của Lâm Dung, có cảm giác chim nhỏ nép vào người! Nhưng sao Lâm Lập lại cao như vậy? Lăng Tị Hiên một bên vừa nghĩ vừa ở trong lòng oán trách Lâm Dung không nói trước với anh về chiều cao của anh cô.

Lâm Lập bị Lâm Dung quấn phiền, quay đầu lại tựa như đùa giỡn mà hỏi Lăng Tị Hiên: “Tị Hiên, bình thường nó cũng quấn lấy em như vậy sao? Khiến người ta ghét như vậy, sao em lại thích?”

Lăng Tị Hiên nhịn không được nở nụ cười: “Cũng may bình thường tốt hơn bây giờ nhiều.”

Lâm Dung nghe vậy thì lập tức bùng nổ: “Lăng Tị Hiên anh có ý gì hả? Bình thường em rất chán ghét phải hay không?” Nói xong thì chui vào giữa Lâm Lập Lăng Tị Hiên, nhìn chằm chằm Lăng Tị Hiên.

“Đúng vậy, cho nên ngoại trừ anh thích thì người bình thường đều không thích.” Lăng Tị Hiên dịu dàng vuốt tóc Lâm Dung.

“Hừ!” Lâm Dung đỏ mặt, dùng tiếng ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình.

Sau khi bỏ đồ vào trong xe thì ba người đi ăn cơm, Lâm Dung nói anh trai cô cũng giống cô, thích ăn món cay Tứ Xuyên, cho nên bọn họ đến ngay một nhà hàng nổi tiếng về món cay Tứ Xuyên. Lúc ăn cơm, Lăng Tị Hiên mới thấy được, khả năng ăn cay đặc biệt của Lâm Dung khiến anh bội phục khi gặp Lâm Lập thì chính là gặp sư phụ, Lâm Lập có thể mặt không đổi sắc, không có bất kỳ biểu tình nào mà ăn hết một dĩa ớt cay như đang ăn dưa chuột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play