Edit: Lạc Thần

Chủ nhật về đến nhà, Lâm Dung rất vui vì được về chơi hai ngày với mẹ, mặc dù trong nhà còn có một anh rất ưu tú lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng mà Lâm Dung lại là con gái một từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ cưng chiều, ngay cả anh trai cũng rất yêu thương cô. Lên đại học là lần đầu tiên rời nhà, mẹ cô rất lo lắng và đau lòng, cho nên mỗi lần về nhà, cũng sẽ làm những món thật ngon cho cô ăn, cùng nhau đi dạo phố mua đồ với cô, Lâm Dung biết mẹ nhất định sẽ mệt mỏi, cho nên luôn muốn mẹ được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ vẫn rất vui vẻ đi với cô.

Đến tối thứ sáu, Lâm Dung nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ cười nói: “Gần đây có một học sinh khóa 98 đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ nói muốn đến gặp mẹ...mẹ đã sớm không nhớ rõ có một học trò như vậy, cũng đã mười năm rồi, cũng không biết tại nơi nào mà cậu ta biết số điện thoại của mẹ, nghe nói hiện tại cậu ta cũng là đoàn trường!” Cũng giống như tất cả các giáo viên khác, mẹ Lâm Dung coi học sinh giống như là con của mình vậy, vừa nhắc tới là mặt lập tức hưng phấn, huống chi là một học sinh đã dạy nhiều năm mà còn không có quên mình, đối với một giáo viên mà nói, chuyện vui mừng nhất có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Lúc đầu Lâm Dung cũng ko để ý cho lắm, chỉ “Ừ” một tiếng —— loại chuyện như vậy xảy ra trong nhà cô là rất bình thường, nhưng mà sau đó nghe được một câu cuối cùng mới đột nhiên cả kinh, hiểu được, vội vàng hỏi: “Mẹ, con là khóa nào vậy?” Cô đang suy nghĩ có phải là Lăng Tị Hiên hay không, ngày đó anh nói mẹ cô đã dạy anh, không phải là thật đấy chứ?

“Đứa ngốc, con là khóa 2000 nha! Hỏi cái này để làm gì?” Mẹ không hiểu hỏi cô.

“Vậy người học sinh gọi điện thoại cho mẹ đó lớn hơn con hai tuổi đúng không?” Lâm Dung hỏi, Lăng Tị Hiên không phải là lớn hơn cô hai tuổi sao?

“Hình như là vậy đó, nếu cậu ta đến trường theo tuổi bình thường.” Mẹ nói: “Con sao vậy?”

“Vậy tên của anh ta có phải là Lăng Tị Hiên hay không?” Lâm Dung không kịp chờ đợi hỏi.

“Đúng vậy, làm sao con có thể biết?” Bà cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Dung học trung học đệ nhất cấp không phải là trường học bà dạy, huống chi học sinh của bà lại hơn con gái bà hai cấp, ngay cả bà còn không nhớ, làm sao con gái bà lại biết?

“À, mấy ngày trước anh ta tìm được con, hỏi con số di động của mẹ ấy mà.” Sẽ không nói dối mẹ, nhưng lại không thể nói toàn bộ chuyện tình cho mẹ biết được, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

“Ồ, là như vậy à, mẹ nói làm sao cậu ta có thể có số điện thoại của mẹ được! Chỉ là đứa nhỏ này thật đúng là rất có tâm, bé trai bây giờ, đều không để giáo viên vào trong mắt, dạy mình xong liền quên, làm sao giống cậu bé này được.” Mẹ vẫn là rất vui vẻ: “Huống chi lúc đó cậu ta cũng không phải là đứa bé có thành tích rất tốt. Nếu không mẹ sẽ nhớ cậu ta.”

Lâm Dung không nói gì, trong lòng lại nghĩ tới: hừ, người này thực dối trá, anh làm sao có thể không biết nhà cô ở đâu, còn hỏi mẹ cô, chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.

Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dung tức giận, gửi tin nhắn cho Lăng Tị Hiên: ai cho anh gọi điện thoại cho mẹ em? Tiểu nhân! Thế nhưng muốn lợi dụng mẹ em, nếu anh dám tới nhà em anh nhất định phải chết!

Rất nhanh, Lăng Tị Hiên: anh muốn nhìn dì một chút, mặc dù mẹ em không có dạy anh, nhưng trong đoàn của anh có vài binh sĩ là học sinh của mẹ em đấy, anh là thay bọn họ nhìn giáo viên, không có quan hệ gì với em. Chiều nay anh đi qua, như vậy anh liền có thể đưa em về.

Lâm Dung muốn bốc khói: anh gọi là dì sao? Gọi cô giáo! Nếu anh dám đến, tự gánh lấy hậu quả đi! Lâm Dung không nghĩ tới Lăng Tị Hiên sẽ có biện pháp như vậy, xem ra trước kia cô đã quá xem thường anh rồi, mặc dù tuổi của anh không lớn, nhưng mà lịch duyệt xã hội lại đủ phong phú, hơn nữa người lại không ngu ngốc, còn cô là một sinh viên mới vừa lên đại học, không phải đối thủ của anh.

Lăng Tị Hiên lại trả lời: Dung Dung, anh thật sự là muốn gặp mẹ của em một lần, anh biết em không thích anh, nhưng cũng không thể không cho anh cơ hội chứ, nếu như em thật không đáp ứng anh...anh gặp mẹ em cũng không có không giúp đỡ được gì đúng không? Huống chi, lính của ta vẫn muốn gặp mẹ em, nhưng khổ nổi là xa quá, không có cơ hội, như vậy anh vừa vặn cũng coi như giúp bọn họ rồi. Tại sao không để cho anh đi?

Nhìn đến tin nhắn, Lâm Dung có chút không rõ, hỏi anh: anh bảo đảm chỉ là đơn thuần nhìn giáo viên sao?

Lăng Tị Hiên cười, dĩ nhiên là không hoàn toàn rồi, anh là muốn làm cho quan hệ của anh và Lâm Dung phát triển để mở ra một con người dễ đi hơn, huống chi có mẹ Lâm Dung ủng hộ, muốn cùng Lâm Dung ở chung một chỗ liền dễ dàng hơn nhiều, nhưng anh vẫn là lập tức trả lời tin nhắn: anh bảo đảm.

Lâm Dung không có biện pháp: vậy thì tốt, anh muốn tới thì tới đi, dù sao không quan hệ với em.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên liền gọi điện thoại tới nhà Lâm Dung, nói buổi chiều anh tới, buổi chiều lúc Lâm Dung thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về trường học, quả nhiên anh tới, còn cầm một đống lớn quà tặng, thấy Lâm Dung thu dọn đồ đạc, anh liền nói với mẹ Lâm Dung: “Cô giáo, ở lại một lát em liền đi, nếu không bảo Lâm Dung ngồi xe của em mà đi, em trực tiếp đưa em ấy đến trường học, như vậy em ấy cũng không cần ngồi xe buýt nữa.”

Lâm Dung vừa nghe tức đến mức thiếu chút nữa kêu lên, Lăng Tị Hiên quả nhiên là tính toán tốt, hừ.

Mẹ cũng rất vui mừng: “Vậy thì phải làm phiền em rồi, Dung Dung đứa nhỏ này sợ nhất là chen xe buýt.” Mẹ là yêu thương cô, mỗi lần về nhà Lâm Dung đều sẽ oán trách việc ngồi xe buýt nhiều mệt mỏi với mẹ.

Vì vậy mẹ nói chuyện phiếm với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung đi rửa táo cho Lăng Tị Hiên, mới vừa rửa xong bưng ra, điện thoại di động của cô liền vang lên, nhìn hiển thị cuộc gọi, là Ngô Chí, cô thật không biết phải làm sao, Ngô Chí này, từ lớp mười một bắt đầu thích cô, Lâm Dung cảm thấy cậu ta rất phiền, thế nhưng cậu ta lại giống như không khí, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, Lâm Dung nhận điện thoại.

“A lô, có chuyện gì sao?” Trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, Lăng Tị Hiên không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô: Lâm Dung rất có lễ phép mà, thế nào đột nhiên nói chuyện với người ta như vậy?

“À? Cậu đang ở phía dưới?” Nhất thời sắc mặt Lâm Dung tối xuống, trong giọng nói cũng mang theo uể oải: “Vậy cũng tốt, tớ đi xuống.”

Cúp điện thoại, Lâm Dung mặt ủ mày ê đổi giày, mẹ hỏi cô: “Ai vậy, Dung Dung?”

“Là Ngô Chí, cậu ta đang ở cửa chung cư chúng ta chờ con đấy.” Chuyện của Ngô Chí mẹ cũng biết, bởi vì biết con gái không có loại ý tưởng đó, cho nên cũng chỉ là hiểu rõ, không muốn can thiệp quá nhiều.

“Vậy con đi nhanh về nhanh.” Mẹ dặn dò cô.

“Dạ, con biết rồi.” Nói xong Lâm Dung mặc áo khoác vào, lấy ví tiền ra bỏ vào trong túi —— Ngô Chí thường xuyên tặng quà cho cô, nhưng từ nhỏ không có thói quen như vậy nên lâm Dung luôn ném tiền cho anh, lần này biết Ngô Chí có thể lại sẽ tặng đồ cho mình, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là cầm ví tiền để ngừa ngộ nhỡ.

Lăng Tị Hiên có lẽ cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, trong lòng không vui, anh không thể biểu hiện quá rõ ràng, nhưng lại thật sự lo lắng cho Lâm Dung, vì vậy anh đứng lên: “Cô giáo, nếu không em đi cùng với Lâm Dung, như vậy cô cũng có thể yên tâm.” Anh là muốn gặp người thích Lâm Dung một lần.

“Cũng tốt, em cùng nó đi xuống đi.” Đều lo lắng cho con gái, nhưng lại biết nếu như mình đi xuống với Lâm Dung thì thật không giống như lời đã nói trước đó, huống chi trong nhà còn có khách, Lăng Tị Hiên vừa nói như vậy, mẹ Lâm Dung liền đồng ý, nói thật, mặc dù Lăng Tị Hiên mới vào nhà Lâm Dung mười mấy phút đồng hồ, nhưng bà có ấn tượng rất tốt với Lăng Tị Hiên.

Trong lòng Lâm Dung âm thầm kêu khổ, nhưng mà lại khó mà nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài với Lăng Tị Hiên.

Lầu nhà cô cách cửa chính chung cư chỉ có năm phút đồng hồ lộ trình, nhưng Lăng Tị Hiên vẫn cứ lôi kéo cô lên xe. Biết anh có thể đoán được cái gì, trong lòng có lẽkhông thoải mái, Lâm Dung không nói gì, nghe lời ngồi xuống.

Đến cửa chung cư, Lâm Dung xuống xe, Lăng Tị Hiên cũng muốn đi theo xuống cùng đi với cô, Lâm Dung vội vàng ngăn anh lại: “Anh ở trong xe chờ em có được hay không?”

“Không được.” Lăng Tị Hiên cứng rắn nói một câu, vẫn muốn xuống xe.

“Không muốn không muốn, Lăng Tị Hiên, em biết anh là tốt nhất, em không có việc gì, em bảo đảm lập tức liền trở lại.” Lâm Dung lắc cánh tay của anh làm nũng.

Từ trước tới giờ Lâm Dung chưa từng làm nũng với Lăng Tị Hiên, nghe Lâm Dung nói với mình như vậy, Lăng Tị Hiên nào chịu được: “Vậy thì tốt, nhanh nhanh rồi trở về, anh ở đây chờ em.”

“Dạ.” Nói xong Lâm Dung chạy tới cửa ra vào nhìn quanh vào trong tìm Ngô Chí —— Cậu chỉ chú ý nhìn người đi bộ đi đường, làm sao dự đoán được Lâm Dung sẽ ngồi xe tới đây, đợi đến khi Lâm Dung đi tới trước mặt cậu, cậu mới kịp phản ứng.

“Có chuyện gì không?” Lâm Dung không biết nên nói gì, lại không thể biểu hiện quá lạnh nhạt, không thể làm gì khác hơn là hỏi cậu như vậy.

“Cậu...... Có khỏe không?” Ngô Chí hỏi cô.

“Ừ, cũng được, tại sao cậu lại trở lại?” Ngô Chí học đại học ở Côn Minh, Lâm Dung cảm thấy buồn bực tại sao một người bình thường như cậu vào chủ nhật lại từ miền nam chạy đến miền bắc.

“Vốn là đi tới nhà bạn học chơi, nghe bạn học trung học đệ nhị cấp nói cậu về nhà, cho nên mới tới gặp cậu.”

“À, cái đó...... Chiều hôm nay tớ phải trở về trường học.” Lâm Dung không muốn cùng cậu nói nữa.

“À, còn nữa, cho cậu cái này.” Ngô Chí cũng cảm thấy Lâm Dung không kiên nhẫn, vội vàng đưa gì đó trong tay cho cô, một con gấu bông.

“Cái này tớ có nhiều rồi, rất chiếm diện tích, tớ vẫn là không cần đi!” Đột nhiên Lâm Dung có chút đồng tình với Ngô Chí, thật ra thì cậu là người rất tốt, nhưng bản thân lại không thích, cho nên không có trực tiếp cự tuyệt.

“Cậu cứ cầm đi, đây là đặc biệt mua cho cậu, bên trong còn có một bức thư viết cho cậu.” Nói xong Ngô Chí muốn đi, Lâm Dung vội vàng gọi cậu lại: “Ai, bạn chờ một chút!”

Ngô Chí có chút mừng rỡ quay đầu lại, Lâm Dung đi tới trước mặt cậu, cố gắng nhét tiền cho cậu, sau đó lập tức chạy tới chỗ xe Lăng Tị Hiên —— Ngay từ đầu Lăng Tị Hiên đã đi xuống dựa vào xe vẫn nhìn Lâm Dung.

“Cậu ta lớn lên trông thế nào, đẹp trai không?” Đột nhiên Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung một vấn đề mà chỉ có bạn cùng phòng mới có thể hỏi, bởi vì nhiều người, cho nên xe không thể dừng ở cửa chung cư, Lăng Tị Hiên đoán chừng không thấy hình dáng của Ngô Chí ra sao: “Anh thấy cậu ta không cao, khoảng 1m75 đúng không? Anh thấy chưa tới.”

“Dáng dấp không có đẹp trai như anh, cũng chưa tới 1m75, mới vừa 1m70, anh hài lòng chưa?” Nhìn dáng vẻ Lăng Tị Hiên có chút hả hê, đột nhiên Lâm Dung cảm thấy Ngô Chí rất đáng thương rất đáng thương, đoán chừng mới vừa rồi nhất định nhìn thấy cô lên xe. Nhưng mà, chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, không thể miễn cưỡng nha.

Lăng Tị Hiên cười cười: “Anh không có ý tứ gì khác đâu, hơn nữa, em chọn bạn trai, cũng sẽ không nhìn bề ngoài của một người, quan trọng là thích lẫn nhau, đúng không?”

“Rốt cuộc anh cũng nói đúng một câu.” Lâm Dung chọc anh.

Lăng Tị Hiên không lên tiếng.

Về đến nhà, Lăng Tị Hiên lại hàn huyên với mẹ một lát, thấy đã sắp bốn giờ rồi, muốn đi, lúc đi lại làm trễ nãi một lúc lâu, Lăng Tị Hiên lấy ra gì đó, mẹ nói cái gì cũng không cần, Lăng Tị Hiên nói cái gì cũng không cầm trở về, hai người lôi lôi kéo kéo nửa ngày, cuối cùng phần lớn đồ vẫn là để lại, chỉ có một hộp quà trái cây rất lớn Lăng Tị Hiên nói lấy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play