Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Suy nghĩ của Diệp Hướng Vãn về Âu Dương Khắc hiện có chút mâu thuẫn.

Trước kia bốn người đồng thời lưu lạc trên đảo hoang, ngoại trừ Âu Dương Khắc còn có Hồng Thất Công và Hoàng Dung, nàng cũng biết đại khái nội dung vở kịch, nghĩ rằng Âu Dương Phong và Quách Tĩnh sớm muộn gì cũng tới, nàng chỉ cần đợi là được rồi.

Nhưng tình cảnh hiện tại của nàng và Âu Dương Khắc tuyệt đối không hề xuất hiện trong nguyên tác.

Âu Dương Khắc vốn phải gãy chân, Âu Dương Phong và Quách Tĩnh sẽ đồng thời xuất hiện. Nhưng Âu Dương Khắc vẫn còn lành lặn bên người nàng, tuy rằng khắp toàn thân cao thấp đều là vết thương, còn Âu Dương Phong và Quách Tĩnh, nàng không biết rốt cuộc lúc nào bọn họ mới đến nữa.

Chẳng lẽ, nàng tựa như bươm bướm, rốt cục đã xảy ra hiệu ứng* của việc vỗ cánh rồi sao?

(*Hiệu ứng cánh bướm (butterfly effect) là cách gọi dùng để mô tả một khái niệm đặc trưng trong lý thuyết hỗn loạn về tác động của điều kiện ban đầu tới sự thay đổi cuối cùng của một hệ phức tạp)

Hay là nói, bởi vì nàng nghe lời Thất Công nhắc nhở rồi mạnh mẽ tham gia vào, dẫn đến việc ông trời không vừa mắt, bắt nàng nhận lấy một sự trừng phạt nho nhỏ?

Kế tiếp rốt cuộc sẽ như thế nào, nàng hoàn toàn không biết. Lúc này chỉ còn hai người là nàng và Âu Dương Khắc, dù nàng đã từng trải nhiều chuyện hơn nữa thì cũng chỉ là một nữ tử, khó tránh khỏi nảy sinh tâm lý dựa dẫm vào Âu Dương Khắc. Chỉ là danh tiếng Âu Dương Khắc quá kém, nàng lại mang ơn vài bận cũng không đến mức đối chọi gay gắt với hắn, nhưng là quả thực không yên lòng về hắn lắm, bởi vậy vài ngày nay nàng đều tương đối tỉnh ngủ, hơi có chút gió thổi cỏ lay thì lập tức tỉnh lại.

Kỳ quái là Âu Dương Khắc thấy nàng thức dậy thì vẫn miệng mồm ba hoa trêu đùa, cũng chưa từng thừa cơ nàng chìm vào trong mộng rồi có hành động quá mức.

Lẽ nào hắn đổi tính thật rồi sao?

Hay là hắn biết nàng có tâm đề phòng nên cố ý tháo gỡ sự đề phòng của nàng?

Liên tiếp hai ngày, Âu Dương Khắc đều bồi Diệp Hướng Vãn đi ra ngoài bắt thú hoang, có lúc là thỏ, có lúc là dê núi, cũng có lúc là chim muông hoang dã. Diệp Hướng Vãn nhìn này chim chóc có hình thù kỳ quái, có rất nhiều con không biết nên gọi thế nào.

Ngoại thương của Âu Dương Khắc dần dần khá hơn một chút, nhưng dáng vẻ lại từ từ tiều tụy, thịt hai bên má cũng hơi lõm vào.

Nhìn hình dạng của hắn, Diệp Hướng Vãn không nhịn được hỏi: "Đại thiếu chủ, huynh ăn nhiều một chút được không? Người không biết còn tưởng trong khoảng thời gian này ta bỏ đói huynh nữa đó."

Âu Dương Khắc mỉm cười nói: "Ta ăn một lần hết cả một cái đùi dê, Vãn Nhi, cho dù nàng đau lòng tướng công, cũng không nên ép buộc ta ăn nhiều hơn chứ?"

Diệp Hướng Vãn hoài nghi nhìn Âu Dương Khắc: "Vậy sao tinh thần huynh càng ngày càng không tốt? Chẳng lẽ là trên người còn vết thương chưa lành khác? Để ta kiểm tra một chút. Còn nữa, nếu như huynh còn dám nói năng lộn xộn, lúc chịu tội chớ có trách ta." Nói rồi nàng lướt qua đống lửa, đi tới Âu Dương Khắc đang ngồi bên kia.

Âu Dương Khắc không ngờ nàng sẽ tới thật, theo bản năng đưa tay kháng cự một chút, nhưng lập tức liền buông lỏng thân thể, hai cái chân dài thẳng tắp xoạt ra hai bên, cười nói: "Thật bị nàng nói trúng rồi, trên người ta quả thật còn vết thương khác, Vãn Nhi có muốn nhìn một chút hay không?" Nói rồi đưa tay chỉ xuống nơi tiếp giáp với đùi.

Diệp Hướng Vãn híp mắt một cái: "Âu tiểu yêu, huynh muốn đâm đầu vào chỗ chết đúng không?" Một cước đá vào đùi hắn.

Âu Dương Khắc đau kêu một tiếng, khoa trương ôm chân trên mặt đất lật tới lật lui: "Ta chết, ta chết mất, ta bị đá chết rồi."

Diệp Hướng Vãn nhìn hình dạng của hắn, nhịn không được cười một tiếng, nói: "Được rồi được rồi, mau đứng lên đi thôi, hơn  ba mươi tuổi còn lăn lộn trên mặt đất, cũng không sợ mất mặt à."

Âu Dương Khắc ngẩng đầu lên, hướng về phía Diệp Hướng Vãn cười nói: "Nơi này chỉ có ta và nàng, ta mất mặt thì có thể mất đi nơi nào chứ?"

Diệp Hướng Vãn lắc đầu, nhìn quen hắn đùa giỡn tựa như hành vi của kẻ dở hơi mấy ngày nay, đứng lên nói: "Chút nữa ta sẽ đi thăm dò, xem chung quanh có lối ra nào không. Tinh thần huynh không tốt thì nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay huynh vẫn theo ta, từ đầu đến cuối cũng không thấy mãnh thú  gì đúng không?"

Âu Dương Khắc cúi đầu cười một tiếng: "Ta đi theo nàng vẫn tốt hơn."

"Huynh sợ ta bị dê núi bên ngoài ăn thịt ư?" Diệp Hướng Vãn không để ý nói.

"Cũng không phải. Chỉ là..." Âu Dương Khắc nói phân nửa, lại thu miệng.

Diệp Hướng Vãn đi tới cửa động, ngoảnh lại hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Một lát sau Âu Dương Khắc mới nói: “Vừa rồi không phải nàng nói tinh thần ta càng ngày càng không tốt sao? Lẽ nào không muốn biết sau khi nàng ngủ ta đã thừa dịp làm gì?"

Trong lòng Diệp Hướng Vãn kỳ quái, phản ứng đầu tiên là lẽ nào hắn từng có hành vi gây rối với mình? Nhưng nghĩ lại, tuyệt đối không thể, cho dù hắn thoáng đến gần, nàng khẳng định phát hiện ra, mấy đêm trước hắn đi ra ngoài ban đêm, tuy đã tận lực thả nhẹ cước bộ nhưng nàng vẫn tỉnh lại. Chỉ là không lâu sau hắn lại quay về, nghĩ là hắn chỉ đi ra ngoài tiểu tiện, nên có chút an tâm.

"Kỳ kỳ quái quái." Diệp Hướng Vãn mặc kệ hắn, sau khi nói một câu thì nhấc chân đi ra bên ngoài.

Âu Dương Khắc vội vàng đuổi kịp.

Cái đảo này hai ngày trước Diệp Hướng Vãn và Âu Dương Khắc đã thăm dò qua, phía Đông chính là bãi biển đẩy bọn họ đến đây, đi một chút về phía Nam thì là một vách đá, dựa vào sức người căn bản không cách nào leo qua được.

Về phần trên đảo này rốt cuộc làm sao định phương hướng, thì toàn do Âu Dương Khắc vạch phương hướng, Diệp Hướng Vãn hoàn toàn không phân biệt rõ.

Vốn theo ý tứ của Diệp Hướng Vãn, hai ngày trước muốn kiểm tra phương Tây cùng phương Bắc một phen. Nhưng thể lực Âu Dương Khắc chống đỡ hết nổi, đi không bao xa liền dừng lại thở dốc từng ngụm từng ngụm, sắc mặt tái nhợt. Diệp Hướng Vãn thấy hắn không giống như làm bộ, lại không thể mặc kệ ném một mình hắn lại, đành phải cùng hắn quay về.

Lần này nàng xuất động liền đi theo hướng Tây, nghe tiếng bước chân Âu Dương Khắc khi nặng khi nhẹ đuổi theo phía sau, nàng nhớ tới trước kia hắn từng bị Hoàng Dung dùng gai Nga Mi đâm bị thương ở chân, còn chưa khép miệng lại bị rơi xuống đại dương, làm khó hắn một giới công tử ca lại chưa từng tố khổ với nàng, nên có ý thả chậm bước chân.

Hai người đi một mạch hơn một canh giờ, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng nước róc rách. Diệp Hướng Vãn DhoaDlanLnhỏQĐ vội đi nhanh về phía trước, Âu Dương Khắc bỗng nhiên chạy tới, ôm lấy nàng, dán phía sau một cây đại thụ.

Diệp Hướng Vãn bất ngờ không kịp đề phòng, vừa vặn bị hắn ấn xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, Âu Dương Khắc lại thấp giọng nói trước: "Bờ nước thường là chỗ tụ tập uống nước của mãnh thú, nàng không nên lộn xộn, ta ra xem thử trước." Nói xong khập khiễng bước ra ngoài.

Diệp Hướng Vãn đợi một hồi, vẫn không nghe được tiếng động của Âu Dương Khắc, nhịn không được rời khỏi thân cây, đi ra khỏi rừng, lại thấy Âu Dương Khắc đã cởi quần áo, đang ở trần tẩy rửa cẳng chân cùng bàn chân.

Âu Dương Khắc nghe được tiếng động, ngẩng đầu thấy Diệp Hướng Vãn đi đến, liền cài quần áo lại, cười nói: "Nơi này không có gì nguy hiểm, Vãn Nhi có thể yên tâm."

Diệp Hướng Vãn thấy sau khi hắn thanh tẩy qua, dường như sống lại bộ dáng phong lưu yêu nghiệt, thấy thế nào cũng không vừa mắt, hừ lạnh nói: "Còn nói là có mãnh thú gì đó, ta thấy là đại thiếu gia huynh vội vã qua đây tắm rửa toàn thân cao thấp thì đúng hơn? Chỉ là nơi này không có người nào khác, cũng không biết cặp mắt đào hoa của huynh là muốn cho ai nhìn?" Nói rồi đi tới.

Âu Dương Khắc đưa tay đỡ Diệp Hướng Vãn, bảo: "Dòng nước trong khe này chảy hơi xiết, phải cẩn thận một chút."

Diệp Hướng Vãn đã đến bên dòng suối, thấy thế nước xác thực như lời Âu Dương Khắc. Nàng rơi xuống nước vài lần, đã mơ hồ sờ sợ sông nước, liền vịn lấy bàn tay của Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Hướng Vãn ấm áp mềm mại lại trắng mịn, mấy ngày nay hắn vẫn muốn được một lần hôn lên gương mặt của Diệp Hướng Vãn nhưng không được, ai biết lúc này nguyện vọng lại có thể trở thành sự thật, không khỏi cảm thấy cực kỳ an ủi. Trong một lúc lại có tâm tư đứng núi này trông núi nọ, không khỏi lôi kéo cầm ngược trở lại tay Diệp Hướng Vãn, ngón cái cùng ngón trỏ còn không ngừng vuốt ve qua lại trong lòng bàn tay của nàng.

Diệp Hướng Vãn đang tới giữa khe suối, cảm giác được sự mờ ám Âu Dương Khắc, không khỏi nhướng mày, ngoảnh lại quát lên: "Huynh làm gì đó?" Chợt cố sức rút tay ra.

Âu Dương Khắc đang lâng lâng, không ngờ tới cử động này Diệp Hướng Vãn, lúc này dưới chân hắn vừa vặn đạp phải một hòn đá nhỏ dưới đáy nước, thân thể lung lay một chút, "Bõm" một tiếng mặt hướng xuống dưới, nhoài người về phía trước té trong khe suối.

Diệp Hướng Vãn vốn không hờn giận, sau khi thấy kết quả cuối cùng của hắn, cũng sửng sốt một chút rồi cười lớn: "Đáng đời, ha ha, thật đáng đời!"

Lần này Âu Dương Khắc tựa hồ bị té rất nặng, giãy giụa vài cái cũng không thể đứng lên, cuối cùng dứt khoát ngồi xếp bằng trong khe, nhìn đến Diệp Hướng Vãn đang tươi cười rạng rỡ thì cười khổ.

Diệp Hướng Vãn cười một hồi, mới đưa tay ra nói: "Tên bại hoại háo sắc, đáng đời huynh rơi vào kết cục này. Còn giả bộ đáng thương gì nữa, mau đứng lên đi, nếu như còn dám có tâm tư méo mó lần nữa, ta bảo đảm sẽ làm cho huynh rơi vào trong nước lần nữa đấy."

Âu Dương Khắc cầm tay nàng, trên tay tăng lực rốt cục đứng lên được. Hai người cùng lên bờ, Âu Dương Khắc chỉ lo vắt nước trên áo, Diệp Hướng Vãn lại quan sát bốn phía, nói: "Không biết nơi này có lối ra hay không?"

Âu Dương Khắc than thở: "Nếu có thể ở nơi này cả đời, không có lối ra cũng không sao cả."

Diệp Hướng Vãn quay đầu lại lườm hắn: "Ai cùng huynh ở nơi này cả đời? Ta rất lo lắng nghĩa phụ và Hoàng sư tỷ, cũng không biết hiện bọn họ thế nào rồi."

Âu Dương Khắc thấp giọng nói: "Hồng lão gia tử cát nhân thiên tướng*, Hoàng cô nương cũng là người có phúc khí, nàng không cần lo lắng cho họ."

(*Được thần linh che chở, tránh được mọi tai họa).

Diệp Hướng Vãn rất kinh ngạc, quay đầu dán mắt vào Âu Dương Khắc hồi lâu mới nói: "Âu tiểu yêu, huynh gần đây rất bất thường đó, chẳng lẽ thật ngã bể đầu rồi ư? Không phải huynh rất sợ nghĩa phụ của ta sao? Không phải vẫn có bụng dạ xấu xa với Hoàng sư tỷ sao? Hiện giờ ngược lại giúp bọn họ nói lời hay ý đẹp vậy?"

Âu Dương Khắc gãi đầu, đáp: "Được rồi, lão khiếu hóa nhất định sớm độc phát mà chết rồi, do công phu dùng độc của thúc phụ ta có một không hai trên đời này. Còn về phần Hoàng cô nương, bởi vì lão khiếu hóa chết đi, lại không có công tử đẹp trai, phong lưu, tiêu sái, nhanh nhẹn, tài hoa hơn người như ta đây bầu bạn cùng nàng, một cô nương yếu đuối trên đảo phỏng chừng cũng không sống lâu được, cho dù không biến thành điên điên khùng khùng thì sợ cũng cách cái chết không còn xa nữa."

Diệp Hướng Vãn giận dữ, bẻ gãy cành cây từ một cái cây bên cạnh đánh tới tấp không chừa mặt mũi, còn quát lên: ""Âu tiểu yêu, lời này của huynh cũng quá mức ác độc rồi! DhoaDlanLnhỏQĐ Nghĩa phụ ta đã làm gì huynh? Sao huynh không muốn thấy lão nhân gia được tốt lành hả?"

Âu Dương Khắc che đầu chạy loạn khắp nơi, kêu lên: "Ta rõ ràng nói theo ý nàng mà. Khi ta nói lời tốt đẹp thì nàng bảo ta bị đập phải đầu, lúc ta nói xấu họ thì nàng lại quất ta."

Diệp Hướng Vãn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hành động của mình dường như có chút không thông, không khỏi "phì" cười một tiếng, nhưng dù sao trong bụng cũng buồn bực vì những lời nói của hắn, lại quất hắn thêm vài cái mới dừng tay lại. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, với công phu của Âu Dương Khắc, cho dù trên người bị thương, nhưng nếu muốn trốn tránh, chắc chắn nàng cũng không quất được. Mà hắn vừa rồi nửa trốn nửa hiện để cho nàng đánh, rõ ràng là nhượng bộ nàng.

Diệp Hướng Vãn bỏ cành cây trong tay xuống, thấp giọng nói: "Âu Dương Khắc, huynh nói nghĩa phụ ta trúng độc có thể tốt lên không?" Nàng trước đó vẫn chắc chắc Quách Tĩnh và Âu Dương Phong sẽ lên đảo, nhưng hiện hai người đang lưu lạc ở một nơi không hề tồn tại trong nguyên tác, cho nên nàng hết sức lo lắng.

Âu Dương Khắc nhẹ nhàng nói: "Nàng muốn nghe ta nói thật hay nói dối?"

Diệp Hướng Vãn thấp giọng nói: "Muốn nghe huynh nói thật."

Âu Dương Khắc vừa muốn mở miệng, nàng chợt vòng lại nói: "Huynh còn dám nói bọn họ không tốt lần nữa, ta sẽ tiếp tục dùng cành cây đánh huynh."

Âu Dương Khắc cười khổ nói: "Vãn Nhi, nàng như vậy là muốn ta nói thật gì chứ? Chắc chỉ muốn ta nói chút lời êm tai giải sầu cho nàng thôi?"

Diệp Hướng Vãn ngồi dưới đất, tựa đầu chôn trong đầu gối, nói: "Ta không biết."

Âu Dương Khắc nhìn bóng dáng Diệp Hướng Vãn, dáng người nho nhỏ, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, cũng ngồi xuống bên cạnh nàng nói: "Vãn Nhi, ta không muốn lừa gạt nàng, hai con rắn trên trượng của thúc phụ ta, tuy rằng hình dáng rất nhỏ nhưng kì thực mang kịch độc. Hồng lão gia tử võ công cao cường, lúc mới bị cắn sẽ không lập tức chết đi, nhưng cho dù ông có qua khỏi kiếp nạn này, sau một thời gian ngắn, cũng chắc chắn bị bán thân bất toại, đời này không thể hi vọng vào được hàng "Ngũ Tuyệt" nữa rồi."

Diệp Hướng Vãn nghe hắn nói xong, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng thốt lên: "Âu tiểu yêu, chúc mừng thúc phụ huynh thuận lợi trừ đi một đối thủ, ông ấy lại đến gần một bước với danh xưng ‘Thiên hạ đệ nhất’ rồi. Chỉ là nghĩa phụ ta suốt đời hiệp nghĩa, thúc phụ huynh lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này đả thương lão nhân gia, không biết trong lòng ông ta có biết xấu hổ hay không?"

Âu Dương Khắc ngẩng đầu nhìn trời, một lát mới nói: "Thúc phụ đối đãi ta vô cùng tốt, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, là thúc phụ nuôi ta khôn lớn. Ông có một bức họa, vẽ một cô nương mười phần xinh đẹp. Thúc phụ ta nói, nàng ấy chính là mẫu thân của ta, muốn ta cả đời kính trọng nàng ấy, yêu quý nàng ấy. Mục tiêu của ông chính là muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, vì thế đã nếm trải rất nhiều vị đắng. Bình tĩnh mà xem xét, ta chưa bao giờ cảm thấy ý tưởng cùng cách làm của thúc phụ có gì sai trái. Trước đó, thúc phụ bị ta gửi thư ngàn dặm mời đến Trung Nguyên, sau khi biết ta muốn hướng nàng cầu thân, thì thúc phụ đã nói, "Người Tống xem trọng lễ nghi nhất, Khắc Nhi có tình ý với nàng, ta nhất định thỏa mãn tâm ý của con. Nhưng hai nước Tống Kim đang đánh nhau, người Tống sớm hận người Kim đến tận xương tủy, Khắc Nhi nhận được sự trọng đãi của nước Kim, có biết nàng có canh cánh trong lòng về việc này hay không?" "

Diệp Hướng Vãn buồn bực nói: "Ta nghĩ, hiện tại huynh vẫn là khách quý của Hoàn Nhan Hồng Liệt đó thôi?"

Âu Dương Khắc trả lời: "Đây cũng là sự thật. Bản thân ta nhận sự tiếp đãi long trọng của vương gia Hoàn Nhan, lại không có cơ hội giúp hắn làm chuyện gì cả. Tuy rằng ta đã từng bị sai khiến hỗ trợ truy kích đám người Mông Cổ kia, nhưng giữa chừng gặp được nàng" Hắn dừng một chút mới nói, "Từ đầu tới cuối ta không hề muốn đả thương nàng."

Diệp Hướng Vãn không nói gì.

Âu Dương Khắc khẽ nói: "Trước đây ta luôn cảm thấy thúc phụ rất lợi hại, cũng rất vĩ đại. Ông coi ta như con ruột, còn ta thật ra không có ý nguyện lớn lao gì cả. DhoaDlanLnhỏQĐ  Ta biết ta gặp được một nữ nhân xinh đẹp thì không cất nổi bước chân, đương nhiên vì thân phận đặc thù của ta, đa số mấy nữ tử đó thường chủ động yêu thương nhung nhớ ta, ta cũng không có cảm thấy có gì không ổn. Cả đời này thúc phụ theo đuổi chính là danh hiệu thiên hạ đệ nhất, còn ta… " Hắn cười cười, "Ta từng nghĩ, chỉ cần cả đời này ta có thể ngồi trên một đám mỹ nữ trong thiên hạ, không ai sánh bằng thì ta đã thỏa mãn rồi."

Diệp Hướng Vãn muốn chế giễu: "Thì ra chính huynh cũng biết bản thân huynh là người không có tiền đồ." Nhưng không biết vì sao, lời nói đến khóe miệng, vẫn cố nuốt xuống.

Âu Dương Khắc trầm mặc một lát, lại nói: "Thật ra thì, chỉ có người bước qua sinh tử, mới có thể rõ ràng, rốt cuộc mình muốn cái gì? Chỉ là không ai biết lúc đó có phải đã muộn hay không? Tuy rằng ta rất sợ Hồng lão gia tử, nhưng dù sao ông cũng là nghĩa phụ của nàng, cho nên khi thúc phụ xuống tay đánh lén, ta đã từng cầu tình với thúc phụ." Nói rồi thở dài.

Diệp Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới tình cảnh dưới nước, nửa câu đầu của hắn chẳng lẽ ám chỉ khi đó hắn muốn nàng sống sót?

Thân thể nàng run lên, chấn động, da gà rớt xuống đầy đất: "Âu tiểu yêu, huynh lại đổi sang phương pháp gì vậy. Loại phương thức biểu lộ tình cảm lãng mạn này thật không hợp với huynh chút nào, tóc gáy của ta đều dựng lên hết rồi nè."

Âu Dương Khắc quay đầu, nhìn Diệp Hướng Vãn cả buổi mới cười nói: "Lại bị nàng nhìn thấu rồi, Vãn Nhi, sao nàng lại rút lui như vậy? Làm bộ một lần cũng tốt mà."

Diệp Hướng Vãn bĩu môi, bầu không khí phiền muộn trước đó thoáng cái bị hắn phá hoại sạch trơn. Nàng lười hỏi lại hắn chuyện liên quan đến rắn độc, đứng lên tiếp tục đi.

Âu Dương Khắc ngồi bất động.

Diệp Hướng Vãn đi mấy bước, nghe không được tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nói: "Huynh còn không đi ư? Sông này khá cạn, cho dù huynh nhảy vào cũng không chết chìm được đâu."

Âu Dương Khắc cười nhẹ một tiếng, mới đứng dậy bước qua.

Hai người một trước một sau đi về phía trước, có lẽ vì gần nguồn nước, cỏ xanh dưới chân giẫm lên rất thoải mái, đất đai cũng rất mềm mại. Đi qua khỏi một vùng thảo nguyên, lại là một mảnh rừng tươi tốt, chỗ khác biệt là cánh rừng này rõ ràng âm u hơn nhiều, rừng sâu cây cỏ cũng cao lớn hơn, còn có cây ăn quả cao lớn pha tạp không biết tên, có cây vừa nở hoa, có cây đang kết một ít quả có hình thù quái dị.

Diệp Hướng Vãn nhìn vài lần mới nói: "Không biết trái cây này có thể ăn được hay không?" Trong khoảng thời gian này vẫn ăn thịt rừng nướng, nàng đã ngán tận cổ rồi.

Âu Dương Khắc nói: "Có cái có thể ăn, có cái không thể ăn."

Diệp Hướng Vãn lườm hắn một cái: "Lời này còn cần huynh nói sao? Vấn đề là huynh có biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn không?"

Âu Dương Khắc tuy bị nàng trách móc, cũng không tức giận, khẽ mỉm cười nói: "Nếu nàng muốn ăn, ta có thể nói cho nàng biết phương pháp nhận biết."

"Phương pháp gì?"

"Những thứ có trùng, rắn, ác điểu canh chừng nhất định là ăn được, lại ăn khá ngon nữa." Âu Dương Khắc nói.

"Tại sao lại như vậy?" Diệp Hướng Vãn thấy hắn nói hết sức chắc chắc thì có chút hiếu kỳ.

"Chim trời cá nước tuy rằng không thông minh bằng con người, nhưng mang theo một loại trực giác trời sinh, biết cái nào có thể ăn, cái nào cần phải tránh." Âu Dương Khắc nói.

Diệp Hướng Vãn gật đầu: "Nói như vậy, chúng nó quả thật giỏi hơn huynh rất nhiều. Âu tiểu yêu, huynh biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà vẫn đi cùng Hoàng sư tỷ, ta bảo huynh ngừng lại huynh cũng không dừng, quả nhiên là ngu xuẩn chết người mà." Lúc đầu nàng không rõ tình hình lúc đó, nhưng mấy ngày nay nàng đã dần dần hiểu ra. Dựa vào tính tình của Âu Dương Khắc, cho dù là háo sắc, cũng không có khả năng cũng không phát hiện được mưu kế của Hoàng Dung dù chỉ mảy may. Nhưng mà hắn vẫn lựa chọn cùng nàng ta rời đi, nếu không phải hắn quá sắc đảm bao thiên*, chính là hắn coi thường thủ đoạn của Hoàng Dung.

(*tham luyến dâm dục tạo nên can đảm thật lớn cho một người, khiến hắn có thể che cả bầu trời = đại khái là vì ấy ấy mà cái gì cũng dám làm).

Âu Dương Khắc thoải mái nói: "Trước đây ta từng trêu đùa nàng ta, bị nàng ta trả thù coi như đã thanh toán xong. Ta chỉ không ngờ nàng ta lại có thể ra tay ác độc như vậy, tuy rằng bản thân ta từng quấy rầy nàng ta vài lần, nhưng cuối cùng cũng không làm gì sai trái cả."

"Huynh chắc đã trao gởi tấm lòng đến không ít nữ tử, chẳng lẽ người nào cũng phải đón nhận huynh hay sao?" Diệp Hướng Vãn lại lườm hắn một cái.

Âu Dương Khắc cười nói: "Cho nên, sau khi trải qua chuyện này, ta rút kinh nghiệm xương máu, quyết định từ giờ đến chết đều chỉ đối tốt với một mình nàng, Vãn Nhi, nàng nói như vậy có tốt không?"

"Cho xin đi Âu Dương đại thiếu chủ, huynh nghìn lần vạn lần đừng nói lời này. Bằng không ta phải mang theo nghiệp chướng nặng nề." Diệp Hướng Vãn bĩu môi, đột nhiên cả kinh kêu lên, "Huynh xem chỗ kia kìa."

Âu Dương Khắc nhìn theo tay nàng, thì thấy một gốc cây ăn quả không biết tên tựa hồ đã chết khô, cả cái cây chỉ còn một quả cỡ nửa ngón tay ở trên ngọn cây. Một con rắn dài đang trườn bò lượn quanh trên cành cây, có đầu hình tam giác, DhoaDlanLnhỏQĐ màu sắc sặc sỡ, lưỡi đang co duỗi không đứt, vừa nhìn đã biết nhất định có kịch độc.

"Thì ra thật sự có chuyện rắn canh chừng." Diệp Hướng Vãn lẩm bẩm nói.

Sắc mặt Âu Dương Khắc biến đổi, bỗng nhiên khom người xuống.

"Huynh làm sao vậy?" Diệp Hướng Vãn nhận thấy sự bất thường của hắn, bèn hỏi thăm.

"Ta đột nhiên... Đau bụng." Âu Dương Khắc nói.

"Đau bụng?" Diệp Hướng Vãn nhíu mày một cái, không thể nào là ăn đồ này nọ hoặc thức ăn nguội lạnh, bằng không thì tại sao nàng không có việc gì?

Đang nghĩ tới đây, Âu Dương Khắc đã kéo tay nàng, xoay người chạy ra khỏi rừng, tốc độ rất nhanh, chạy vội về khe suối.

Diệp Hướng Vãn càng nghĩ càng không đúng, bỏ tay hắn ra, hỏi: "Âu tiểu yêu, không phải là huynh đau bụng sao? Sao còn chạy nhanh như vậy?"

Âu Dương Khắc cười nói: "Cái đó... Chỉ cần nắm được bàn tay nhỏ bé mềm mại tinh tế của Vãn Nhi, trong bụng... không biết tại sao lại không đau nữa."

Diệp Hướng Vãn giật mình, thế mới biết hắn cố tình cợt nhả mình, không khỏi căm tức nói: "Âu tiểu yêu, huynh muốn chết hả!" Một cước vừa vặn đá hắn ngã vào dòng suối nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play