Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Bên kia Âu Dương Khắc cùng Quách Tĩnh bắt đầu im lặng ghi nhớ nửa bản “Cửu Âm Chân Kinh”, Diệp Hướng Vãn chợt thấy ánh mắt Âu Dương Phong lại nhìn qua bên này. Nàng quét mắt về phía Âu Dương Phong, trong lòng kỳ quái: "Người này sao vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao luôn dùng loại ánh mắt này nhìn mình vậy?... Xem ra sau này phải tránh xa ông ta mới được, bị Tây Độc để mắt tới, dĩ nhiên sẽ không phải loại chuyện tốt lành gì."

Nghĩ như vậy, dưới chân nàng lặng lẽ xê dịch đến bên người Hồng Thất Công. Ở quyển “Thần Điêu”, trong tương lai Hồng Thất Công cùng Âu Dương Phong cùng cười to mà chết, hai người này suốt đời tranh đấu, nhưng thủy chung không người nào có thể áp đảo đối phương. Nàng thân cận cùng Hồng Thất Công, vừa thấy được ánh mắt Âu Dương Phong, liền vô thức trốn bên người Hồng Thất Công.

Lúc này Hồng Thất Công đang nén giận bởi vì Diệp Hướng Vãn khuyến khích Quách Tĩnh thi đấu, thấy nàng qua đây, cho là nàng muốn dùng lời trấn an mình, liền mở miệng nói: "Vãn Nhi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này." Hắn nghĩ dù sao Quách Tĩnh cũng sẽ thua nên dứt khoát không quan tâm nữa.

Ánh mắt Diệp Hướng Vãn lại rơi vào hộp gấm mà mỹ nữ Tây Vực đang cầm trên tay, nắp hộp vẫn đang mở, nhìn "Thông Tê Địa Long Hoàn" bên trong đến không chớp mắt: "Hoàng sư tỷ, tỷ nói viên thuốc kia có thể phòng độc thật sao?"

Nhưng lúc này toàn bộ tâm tư của Hoàng Dung đều đặt trên người Quách Tĩnh, chỉ muốn tìm cách giúp hắn vượt qua kiểm tra, nào có tâm trí nghe câu hỏi của Diệp Hướng Vãn?

Hồng Thất Công nói: "Lão độc vật luôn thích mấy thứ này, nếu hắn nói có thể tránh thì có thể tránh thôi." Trong "Ngũ Tuyệt", học thức uyên bác tự nhiên phải kể tới Đông Tà, mà phương diện dùng độc đứng đầu lại là "Tây Độc".

Diệp Hướng Vãn gật đầu, nói: "Ông ta là người dùng độc, lại một mực đưa ra vật khắc độc, quả thật biết điều."

Hồng Thất Công đáp: "Cái gọi là phòng ngừa độc, cũng chỉ là cam đoan không bị độc vật thương tổn. Nhưng nếu đã bị độc trùng cắn bị thương mà nói, viên thuốc kia thực chất không có gì hiệu quả giải độc gì cả."

Diệp Hướng Vãn suy nghĩ một hồi, mới nói: "Nói như vậy, không bằng biến mình thành vật tích độc nhiều nhất, như vậy vạn nhất có người nào cắn phải mình sẽ bị độc phản mà chết, như vậy mới gọi là lợi hại."

Âu Dương Phong công lực thâm hậu, sớm nghe lọt vào tai đối đáp của Diệp Hướng Vãn cùng Hồng Thất Công, khi nghe được ý nghĩ kỳ lạ của nàng, liền nói: "Tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, đừng tự cho là đúng. Nếu cô biến mình thành vật độc nhất, vậy người đầu tiên bị độc chết chính là bản thân cô đấy."

Diệp Hướng Vãn tự nhiên biết điểm này, nàng cũng chỉ là nghĩ đến đâu nói đến đó thôi, nay nghe được Âu Dương Phong phản bác ngược lại cũng không để bụng, chỉ mỉm cười rồi quay đầu đi nhìn sang nơi khác.

Âu Dương Phong trái lại chủ động mở miệng hỏi: "Tiểu cô nương, nhà cô ở nơi nào?"

Diệp Hướng Vãn cố tình không đáp, lại nghĩ một chút, tính cách Tây Độc ở trong sách cũng không tốt lắm, hơn nữa Âu Dương Khắc sớm biết chỗ mình ở, tự nhiên sẽ không gạt thúc phụ hắn, liền nói: "À, là Ngưu gia thôn ở Giang Nam."

"Giang Nam?" Âu Dương Phong lẩm bẩm, tựa hồ đang nhớ lại chuyện xưa.

Diệp Hướng Vãn thấy ông ta không hỏi tới nữa, cũng vui vẻ thoát khỏi lão độc vật này, mắt thấy bên kia Âu Dương Khắc đã bắt đầu ghi nhớ, còn Hoàng Dung thì thỉnh thoảng gây sự với hắn, Diệp Hướng Vãn lặng lẽ đi tới bên cạnh Quách Tĩnh nói: "Quách sư huynh, sau khi kiểm tra nội dung xong thì đừng nói gì nữa nhé."

Quách Tĩnh chớp mắt mấy cái, không hiểu nhìn Diệp Hướng Vãn, không rõ nàng có ý gì. DhoaDlanLnhoQ*Đ* Lúc này Âu Dương Khắc đã trả lời xong nội dung kinh thư mà hắn đã học thuộc lòng, thật làm khó hắn có thể nhớ được nhiều như vậy, vẫn là thông minh hơn người.

Quách Tĩnh đứng ở giữa sân, bắt đầu đọc thuộc lòng toàn bản “Cửu Âm Chân Kinh” từ chỗ Chu Bá Thông.

Diệp Hướng Vãn mặc dù biết cơ hội khó được, nhưng nàng nghe xong vài câu đã cảm thấy không theo kịp những từ ngữ thâm ảo khó hiểu này, huống chi cho dù lâm thời may mắn nghe được, ngày sau cũng sẽ không có vinh hạnh có thể cầm trong tay bản “Cửu Âm Chân Kinh”, nên đem lực chú ý đặt vào những người khác.

Chỉ một lúc sau, Quách Tĩnh đọc từ đầu đến đuôi toàn bản “Cửu Âm Chân Kinh”, Hoàng Dược Sư thì cả kinh thất sắc, còn Hoàng Dung vui như mở cờ trong bụng.

Khi Quách Tĩnh quỳ xuống dập đầu với Hoàng Dược Sư, miệng nói "Nhạc phụ" thì Âu Dương Khắc thấy Diệp Hướng Vãn cười khanh khách nhìn Quách sư huynh, không khỏi vừa tức vừa cấp bách, quát dẹp đường: "Trên người tên này nhất định là có dấu bản sao, bằng không sao nhớ được nhiều như vậy?"

Lời này hắn vừa nói ra, Diệp Hướng Vãn giận dữ nói: "Âu tiểu yêu, chớ ngậm máu phun người!" Thật vất vả mới không thấy lão ngoan đồng xuất hiện quấy rối, Âu Dương Khắc lại tự nhiên gây trở ngại.

Âu Dương Khắc nhìn Diệp Hướng Vãn vài lần, mắt thấy nàng cười mà phát lạnh, nhưng nếu hôm nay cầu thân không thành, giai nhân nói không chừng sẽ rơi vào nhà nào khác, hắn làm sao có thể không vội? Hắn cũng không màng Diệp Hướng Vãn tức giận, nhấc chân đi tới bên người Quách Tĩnh, từ trên xuống dưới lục soát một lần, nhưng căn bản không thể tìm được bản sao chép.

Hoàng Dược Sư nghĩ Quách Tĩnh ngu ngốc lại có thể đọc ra nội dung toàn bản, so với bản thiếu trong tay mình còn nhiều hơn, hiển nhiên là ái thê hiển linh, trong lòng cảm thán, cũng không phản đối việc hôn nhân của hắn cùng Hoàng Dung nữa.

Diệp Hướng Vãn thấy việc hôn nhân hai người đã thành, nhưng Chu Bá Thông không hề xuất hiện, cũng có chút ngoài ý muốn, cũng không biết có phải do nàng nhớ được tình tiết nguyên tác nên xảy ra chuyện rắc rối gì đó hay không.

Có điều mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng chuyện này cũng đã tốt đẹp. Diệp Hướng Vãn ngoảnh lại nói với Hồng Thất Công: "Con muốn ở lại bồi sư phụ một thời gian ngắn."

Âu Dương Khắc đứng gần Diệp Hướng Vãn, vừa nghe nàng nói, đột nhiên nhớ tới Hoàng Dược Sư từng đồng ý qua người thua sẽ được học một môn tuyệt học của đảo Đào Hoa, liền lên tiếng nói: "Hoàng đảo chủ, tiểu chất đã thua, thật không còn lời nào để nói. Có điều về môn tuyệt học đảo Đào Hoa, tiểu chất hy vọng có thể được xem sơ đồ bố trí trên đảo." Trong lòng hắn tính toán, nếu Diệp Hướng Vãn lưu lại đảo Đào Hoa, chỉ cần hắn có thể ghi nhớ bản đồ trong lòng, đến lúc đó muốn tới thì tới, cũng không sợ nàng dựa vào trận pháp trên đảo trốn tránh hắn.

Diệp Hướng Vãn đoán được tâm tư của hắn, có lòng muốn phản bác nhưng không được, lại không có lập trường gì, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hoàng Dược Sư giao sơ đồ của đảo Đào Hoa vào tay Âu Dương thúc chất, nói sau ba tháng sẽ thu hồi, không được sao chép.

Mắt thấy mọi việc đã thành, Âu Dương Phong thấy việc hôn nhân không thành thì có ý rời đi, nhưng trong lòng nghĩ: "Hiện e ngại mặt mũi Hoàng lão tà, không có cách nào xuống tay được. Nếu Khắc Nhi thật sự yêu thích, vậy thì thời điểm nàng ở một mình xuống tay là được. Chỉ cần không để nàng chạy thoát, lẽ nào Hoàng lão tà có thể biết chuyện này?"

Giữa sân, mọi người đang đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau, bỗng nghe thấy trong rừng vang lên một tiếng kêu sợ hãi: "Có rắn!"

Diệp Hướng Vãn nghe được thanh âm xa lạ, không biết là từ người nào. Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong lại thay đổi sắc mặt: "Lão ngoan đồng!"

Quách Tĩnh cũng gọi: "Chu đại ca!"

Vài người đã phóng đến chỗ phát ra thanh âm.

Tâm Diệp Hướng Vãn trầm xuống: "Người này rốt cuộc đã tới." Mắt thấy ngay cả Hồng Thất Công cũng xông ra ngoài, trong rừng trúc trừ Quách Tĩnh Hoàng Dung và đám mỹ nữ ngoại quốc mà Âu Dương Phong mang đến, thì chỉ còn nàng và Âu Dương Khắc.

Hoàng Dung mặt mày hớn hở vội vàng trò chuyện cùng Quách Tĩnh, Âu Dương Khắc thấy cơ hội gần gũi khó có được, liền tiến đến bên người Diệp Hướng Vãn, cười nói: "Vãn Nhi."

Diệp Hướng Vãn cảnh giác nhìn hắn: "Lại có suy nghĩ hư hỏng gì đó? Sao tự dưng lại cười hề hề như kẻ trộm thế kia."

Âu Dương Khắc luôn tự cho rằng bề ngoài xuất chúng, không ngờ lại bị Diệp Hướng Vãn hình dung thành như vậy, không khỏi bị đả kích thật lớn, uể oải nói: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Nói cái gì? Ngươi nói đi." Diệp Hướng Vãn trưng ra vẻ phòng bị.

"Thật ra lần này, nữ tử mà ta và thúc phụ tới xin cầu hôn với Hoàng đảo chủ, chính là nàng đấy." Âu Dương Khắc giải bày.

Diệp Hướng Vãn ngơ ngác, tiện đà bật cười: "Âu tiểu yêu, ngươi thấy sư phụ ta không đồng ý gả Hoàng sư tỷ cho ngươi, cho nên đánh chủ ý lên người ta ư?"

Âu Dương Khắc cười nói: "Ta biết nàng sẽ không tin, vậy lát nữa nàng hỏi Hoàng đảo chủ thử xem. Tuy rằng lần này ta bị bại rất kì quái, nhưng dù sao cũng phải khiến nàng hiểu tâm tư của ta."

"Tâm tư?" Diệp Hướng Vãn híp mắt lại, chỉ sang Hoàng Dung, "Ngươi thử nhìn Hoàng sư tỷ một chút xem."

Âu Dương Khắc không biết Diệp Hướng Vãn có ý gì, theo bàn tay nàng chỉ nhìn qua, chỉ thấy Hoàng Dung đang cùng Quách Tĩnh nói đến chỗ vui vẻ thì tươi cười rạng rỡ, DhoaDlanLnhoQ*Đ* ánh mặt trời chiếu đến trên mặt nàng, tạo nên một loại vẻ đẹp hoàn hảo không tỳ vết.

Âu Dương Khắc vừa nhìn đã không khỏi ngây ngẩn cả người.

Diệp Hướng Vãn xem bộ dạng của Âu Dương Khắc thì cười nhạt: Đây là người đến cầu thân với mình ư? Trước mặt mình ngắm nữ tử khác đến ngây cả người?

Đang lúc này, xa xa lại truyền đến tiếng đánh nhau.

Hoàng Dung "Ôi chao" kêu một tiếng: "Tĩnh ca ca, chúng ta mau đi xem một chút." Nói rồi lôi kéo hắn chạy đi.

Diệp Hướng Vãn đang muốn đuổi theo, Âu Dương Khắc lại giữ lấy nàng: "Vãn Nhi, cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta."

Diệp Hướng Vãn ngoảnh lại hướng Âu Dương Khắc cười nhạt: "Không phải ngươi nhìn Hoàng sư tỷ đến ngây người sao?"

Âu Dương Khắc hơi cứng lại, mới cười nói: "Đó là tuân theo câu nói "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"..."

Diệp Hướng Vãn giận dữ: "Âu tiểu yêu, ngươi hảo "Cầu" cũng hơi nhiều rồi đó. Nói cho ngươi biết, Diệp Hướng Vãn ta dù gả heo gả chó, cũng tuyệt không gả cho loại người phong lưu, ăn chơi trác táng như ngươi!" Nói rồi hai bàn tay mạnh mẽ giơ lên, đánh ra Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng.

Âu Dương Khắc vội vàng lui về phía sau vài bước, đợi khi ý thức được công lực Diệp Hướng Vãn không cao, tuy chưởng pháp xuất thần nhập hóa nhưng uy lực có hạn, nàng thừa dịp hắn lui ra phía sau mới xoay người vận khinh công chạy đến chỗ đánh nhua.

Âu Dương Khắc đành phải đuổi theo.

Hai người tới nơi, lại không nhìn thấy người, trên mặt đất chỉ lưu lại vài vệt máu tươi.

Trong lòng Diệp Hướng Vãn cả kinh: "Người nào bị thương vậy?" rồi đưa mắt nhìn bốn phía.

Âu Dương Khắc ở phía sau nàng thấp giọng nói: "Đi theo ta." Rồi đi mấy bước về phía bên trái.

Diệp Hướng Vãn biết trong rừng có trận pháp lợi hại, không dám đi loạn, nhưng cũng không muốn để ý tới hắn, chỉ trầm mặc bước phía sau, lúc ấy chợt nghe được tiếng khóc truyền tới từ xa.

Âu Dương Khắc kéo tay Diệp Hướng Vãn: "Chúng ta đi xem xem."

(HLN: Cuối cùng cũng ăn được chút đậu hủ rầu!  ^^)

Hai người lần theo hướng phát ra tiếng khóc, ra khỏi rừng cây đến cạnh bờ biển. Lúc này mới nhìn thấy bọn người Hồng Thất Công đứng gần bến cảng, mấy con thuyền lớn nhỏ không đồng nhất đang đậu trong vịnh.

Tiếng khóc phát ra từ một ông lão râu tóc để dài. Ông lão kia thoạt nhìn còn muốn lớn tuổi hơn cả mấy người Hồng Thất Công, lại như một đứa trẻ một bên khóc lóc, một bên dùng hai chân đá đạp lung tung, còn tùy tiện bứt rời râu mép của chính mình.

Trong lòng Diệp Hướng Vãn thình lình toát ra một câu: "Già mà không nên nết."

Liền ghĩ đến đây là lão ngoan đồng Chu Bá Thông.

Diệp Hướng Vãn nhìn sắc mặt những người khác, thấy mọi người đều tỏ vẻ không biết nên khóc hay nên cười, cũng không biết chuyện nàng lo lắng rốt cuộc có phát sinh hay không.

Nàng lặng lẽ cất bước đi tới bên người Hoàng Dược Sư, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sư phụ?"

Hoàng Dược Sư nhìn nàng một cái, ánh mắt trầm xuống, ngoảnh lại nói với Chu Bá Thông: "Ngươi muốn ngồi thì cứ ngồi, ngày sau biến thành quỷ cũng đừng trách ta. Dung nhi, Vãn Nhi, chúng ta đi." Nói rồi một tay kéo một người, xoay người rời khỏi, tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Hoàng Dung đại biến, Diệp Hướng Vãn cũng quay đầu nhìn lại, chợt nghe Hồng Thất Công kêu lên: "Hoàng lão tà, ngươi mang nghĩa nữ của lão khiếu hóa đi..." Những chữ cuối lại nghe không được.

Hoàng Dược Sư trầm mặt mang theo hai người vào phòng, Hoàng Dung thấy việc hôn nhân đã thành lại bị rối tung dẫn đến thất bại, vừa phẫn nộ vừa thương tâm, dứt khoát không để ý tới ai nữa, quay về phòng mình, đóng cửa lại lớn tiếng khóc.

Diệp Hướng Vãn tuy toàn tâm toàn ý lưu lại đảo Đào Hoa, nhưng không muốn nán lại dưới tình huống thế này. Nàng nhìn sắc mặt Hoàng Dược Sư, cũng không dám nói nhiều, chỉ đành âm thầm nhớ lại rốt cuộc còn những tình tiết nào trong nguyên tác.

Tiếng khóc của Hoàng Dung thỉnh thoảng truyền đến, ban đầu Hoàng Dược Sư còn giả vờ không nghe thấy, nhưng dù sao cũng là ái nữ tình thâm, phải đi gõ cửa phòng của nhi nữ. Nhưng khi ông mang sắc mặt kia trở về, Diệp Hướng Vãn liền nghĩ chắc Hoàng sư tỷ không mở cửa cho ông.

Nàng ngồi hồi lâu, thấy đã đến giờ dùng bữa, nên lặng lẽ đi tới bên người Hoàng Dược Sư, DhoaDlanLnhoQ*Đ* thấp giọng nói: "Sư phụ, người muốn ăn gì? Hay là Vãn Nhi làm cho người món thịt bò chỉ bạc lá sen nhé?"

Hoàng Dược Sư ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bỗng thở dài, nói: "Vãn Nhi, con có sở trường về bói toán, hiện tại giúp sư phụ bói một quẻ có được hay không?"

Diệp Hướng Vãn ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ, người muốn bói chuyện gì?"

Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm nàng cả buổi, lại không nói gì.

Nàng đợi thật lâu, cuối cùng Hoàng Dược Sư mới đáp: "Quên đi, mọi người đều có số mệnh, bói toán thì có ích gì?" Nói rồi đứng lên bỏ đi, dáng vẻ hết sức cô đơn.

Diệp Hướng Vãn chỉ cảm thấy sau khi Hồng Thất Công và mọi người rời khỏi, bầu không khí trên đảo thật không dễ chịu. Nàng và Hồng Thất Công vốn là ngồi cùng một thuyền, sau khi lên đảo lại liên tục xem tỷ thí, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, lúc này thấy trong sảnh không còn ai khác, nàng lại khá mệt mỏi nên ngồi tựa vào ghế, bất tri bất giác ngủ mất.

Có lẽ vừa rồi trải qua nhiều chuyện, hoặc do ngồi ngủ rất khó chịu, nàng vừa ngủ một lát thì bắt đầu nằm mộng.

Trong mộng nàng, Hồng Thất Công và vài người lên thuyền, ở trên biển lênh đênh cả buổi. Bỗng Âu Dương Phong xuất hiện, ông ta cười gằn giơ xà trượng uốn khúc bước đến gần bọn họ, đám người Chu Bá Thông bị ông ta đánh rơi xuống biển, cuối cùng chỉ còn lại nàng và Hồng Thất Công. Bỗng trên xà trượng có hai con rắn nhỏ mảnh bò xuống, trườn đến rồi há mồm cắn lên đùi Hồng Thất Công. Âu Dương Phong ngoảnh lại nhìn nàng chằm chằm, lộ ra hàm răng trắng hếu.

Diệp Hướng Vãn sợ hãi hét "A" một tiếng, bị dọa đến tỉnh lại, sờ thử một cái thì thấy một đầu đầy mồ hôi.

"Vãn Nhi, có chuyện gì?" Thanh âm Hoàng Dược Sư vang lên, không biết ông đã lại trở lại từ lúc nào.

"Chỉ là một cơn ác mộng thôi ạ." Diệp Hướng Vãn đáp lại, trái tim hãy còn "Thình thịch thình thịch" nhảy loạn.

"Nếu như con chưa quen nơi này, có thể đi gặp Dung nhi. Tuổi tác các con xấp xỉ nhau, ngược lại có thể kết bạn." Hoàng Dược Sư than thở.

Diệp Hướng Vãn lên tiếng, lại luôn cảm thấy dường như có chút sai sai ở đâu đó. Nàng mơ mơ màng màng đứng lên, đi ra ngoài cửa.

"Ra cửa quẹo trái, qua thêm ba cánh cửa thì đến gian phòng của Dung Nhi." Tiếng nói của Hoàng Dược Sư từ phía sau bay tới.

Diệp Hướng Vãn theo lời bước đi, gõ một cái trên cửa phòng Hoàng Dung.

"Đi hết đi! Ta không muốn gặp ai hết!" Giọng nói của Hoàng Dung vang lên, bởi vì thời gian khóc đã lâu, giọng có chút khàn.

Tâm Diệp Hướng Vãn chỉ nghĩ về giấc mộng kia, nghe Hoàng Dung nói vậy thì xoay người, vừa đi được hai bước, bỗng nhiên sợ hãi "A" một tiếng.

Trong truyện, Hồng Thất Công từng mất đi võ công một khoảng thời gian, là vì bị rắn độc của Âu Dương Phong cắn phải. Mặc dù sau đó dựa vào “Cửu Âm Chân Kinh” chữa thương rồi hồi phục công lực, nhưng cũng đã trải qua một phen cay đắng, nhiều lần sinh tử.

Trong lúc nhất thời, Chu Bá Thông bị buộc nhảy xuống biển, Hồng Thất Công trúng độc, Âu Dương Khắc cùng Hoàng Dung lưu lạc trên hoang đảo, Âu Dương Khắc gãy chân… tất cả tình cảnh đều ào ào tuôn ra trong đầu nàng bỗng chốc đã xuyên thành một chuỗi.

Nghĩa phụ gặp nguy hiểm!

Lòng Diệp Hướng Vãn đột nhiên loạn cả lên.

Nàng xoay người cố sức gõ cửa phòng Hoàng Dung: "Hoàng sư tỷ, Hoàng sư tỷ, tỷ mau mở cửa đi!"

Hoàng Dung cả giận nói: "Ta không ra! Muội theo phe của cha ta! Mau đi đi! Bằng không thì đừng trách ta không khách khí!"

Diệp Hướng Vãn cũng không tiện nói nhiều, đưa miệng đến gần khe cửa nhỏ giọng nói: "Hoàng sư tỷ, ta biết Quách sư huynh sẽ bị rơi xuống biển, tỷ mau mở cửa muội sẽ nói cho tỷ biết."

Cửa bị mở ra, tiếp đó Hoàng Dung đưa tay kéo Diệp Hướng Vãn vào, trở tay cài lại then cửa.

"Muội biết Tĩnh ca ca rơi xuống chỗ nào không? Nói mau! Nếu như rắp tâm gạt ta, chờ xem ta sẽ làm gì muội!" Hoàng Dung vội la lên.

Diệp Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, nói: "Muội biết, nhưng trước hết tỷ để cho muội suy nghĩ nên nói thế nào đã." Nàng vừa rồi sốt ruột thì không giữ chừng mực nữa, rốt cuộc trong nguyên tác Hoàng Dung làm thế nào rời bến cùng lúc với Hồng Thất Công và tại sao bọn họ đến hoang đảo ấy nhỉ?

Hoàng Dung lo lắng nhìn Diệp Hướng Vãn, thấy nàng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, cố kiềm chế xuống.

Diệp Hướng Vãn mơ hồ nhớ tới, nguyên tác hình như là Hoàng Dung chạy đến mộ thất của mẫu thân, kết quả sau khi tỉnh dậy nghe trộm được Hoàng Dược Sư lẩm nhẩm. Nhưng lòng nàng lo lắng Hồng Thất Công, nếu có thể sớm tìm được bọn họ, có thể Hồng Thất Công sẽ không đánh mất võ công thậm chí tính mạng còn như chỉ mành treo chuông.

"Hoàng sư tỷ, muội chỉ suy đoán thôi, cũng không biết có đúng hay không, tỷ thông minh hơn muội, tỷ nghĩ thử xem sao." Diệp Hướng Vãn trước tiên nịnh hót Hoàng Dung một chút.

"Có gì thì muội mau nói đi." Hoàng Dung thúc giục.

"Cái lão ngoan đồng đó trên mặt đất khóc lóc liên tục, có phải muốn lên chiếc thuyền hoa to lớn xinh đẹp kia hay không?" Diệp Hướng Vãn hỏi.

Hoàng Dung gật đầu: "Đúng vậy" vừa nói vừa thở dài, "Nếu như không phải vì những lời này của ông ta, ta và Tĩnh ca ca vốn có thể ở bên nhau rồi."

Diệp Hướng Vãn nói: "Yên tâm đi, Quách sư huynh luôn nhớ đến tỷ mà." Lời này của nàng vốn là lời nói thật, Hoàng Dung lại đang tưởng niệm Quách Tĩnh, chỉ cảm thấy nàng nói lời dễ nghe, không khỏi khẽ mỉm cười một cái.

Diệp Hướng Vãn tiếp tục nói: "Chiếc thuyền lớn kia, do chính tay sư phụ tạo ra, sau khi làm xong vẫn chưa có người nào ngồi qua, có phải hay không?" Nàng không nhớ được đầy đủ chi tiết trong nguyên tác, lại không thể khiến cho Hoàng Dung nghi ngờ, chỉ có thể dẫn dắt một chút.

Hoàng Dung gật đầu, bĩu môi: "Đúng vậy. Ta nhớ mỗi lần muốn lên chiếc thuyền đó thì đều bị cha la mắng." 

Diệp Hướng Vãn lẩm bẩm: "Vậy là đúng rồi. Bởi vì thuyền kia vốn sư phụ muốn làm xong sẽ đi gặp gỡ sư nương. Chiếc thuyền thoạt nhìn khí phái, nhưng nếu ngồi lên, đến giữa đại dương, đáy thuyền sẽ không ngừng ngấm nước..."

Sắc mặt Hoàng Dung trắng bệch, nhảy cẫng lên nói: "Muội, muội nói bậy!" Tuy ngoài miệng nàng phản bác Diệp Hướng Vãn, nhưng trong lòng biết Diệp Hướng Vãn nói đều là sự thật, liền lầm bầm, "Trên thuyền còn có sư phụ và Tĩnh ca ca nữa."

Diệp Hướng Vãn nói: "Sư phụ có tình cảm sâu đậm với sư nương, ông nói với muội, DhoaDlanLnhoQ*Đ* trước đây ông đã lập lời thề phải đem toàn bản “Cửu Âm Chân Kinh” đốt trước linh cữu của sư nương, Hoàng sư tỷ nên biết việc này."

Hoàng Dung cả kinh, nói: "Tĩnh ca ca đã thuộc lòng “Cửu Âm Chân Kinh”, lão ngoan đồng cũng vậy, cho nên..." cho nên, nếu bọn họ chết đi, đương nhiên “Cửu Âm Chân Kinh” sẽ chìm vào quên lãng.

Sắc mặt Hoàng Dung càng ngày càng trắng, ánh mắt đau thương kinh hãi, "Không được, ta phải đi cứu bọn họ."

Diệp Hướng Vãn trông ngóng những lời này, vội nói: "Muội cũng đi theo tỷ, Thất Công là nghĩa phụ của muội, muội không thể ngoảnh mặt làm ngơ được."

Hoàng Dung gật đầu, nói: "Tỷ đi xem cha ở đâu trước đã, theo tính tình của ông, nếu đã khiến nhóm người Tĩnh ca ca ngồi thuyền rời đi, nghĩa là đã dậy sát tâm rồi, chúng ta đi xin ông cũng vô dụng thôi. Thừa dịp ông chưa phát giác thì chúng ta lặng lẽ chuồn đi."

Diệp Hướng Vãn nói: "Dạ, sư tỷ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play