Hạ Văn Thao là một nhân vật không tầm thường, trong tay nắm giữ một tập đoàn lớn, hàng năm nộp thuế cũng đã hơn chục triệu, nhân vật như vậy đều khiến cho hắn kính ngưỡng.
Mà Hạ Băng lại là con gái bảo bối của Hạ Văn Thao, tất nhiên là rất được sủng ái, thế nhưng từ nhỏ thân thể Hạ Băng lại không tốt, việc này các bác sĩ thế hệ trước trong bệnh viện đều biết, vì lẽ đó Hồ Đức Thắng nhìn thấy Đường Vũ làm như vậy, nhất thời vô cùng tức giận!
Nghe đối phương quát lên như thế, Đường Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng mà nể tình đối phương là bác sĩ, hắn vẫn nói thật: "Tay của ta thật sự không thể buông ra, nếu không thì nàng dù không chết cũng sẽ bị sốc lần thứ hai."
Lúc này, lão thái thái giúp Đường Vũ cầm túi sách trước đó tiến đến trả lại túi sách cho Đường Vũ, rồi vội vàng nói bổ sung: "Bác sĩ, tiểu tử này cũng hiểu y thuật đó, chính hắn là người đã tiến hành cấp cứu cho tiểu cô nương kia, ngươi xem này sách thuốc của hắn vẫn còn trong tay ta đây."
"Sách thuốc?"
Hồ Đức Thắng cầm lấy sách thuốc mà lão thái thái đưa, tiện tay lật qua lật lại, nhất thời lô ra nụ cười trào phúng: "Sách thuốc cái chó má gì, trên đây viết toàn những đồ vớ vẩn, chỉ có thể lừa gạt những người không có kiến thức như ngươi mà thôi."
Nói rồi, Hồ Đức Thắng ném quyển sách thuốc kia xuống đất, một cước đá tới bên cạnh thùng rác, lạnh lùng nhìn Đường Vũ nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội, hiện tại lập tức lấy cái tay bẩn của ngươi ra cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí, gọi bảo an ném ngươi ra ngoài!"
"Đây chính là sách thuốc tổ truyền nhà chúng ta, ngươi chớ có làm hỏng sách của ta."
Nhìn đối phương lại đem sách thuốc tổ truyền của mình coi như là rác rưởi mà xem đi, hai mắt Đường Vũ phun lửa, tay trái nắm chặt nắm đấm, thế nhưng vì tính mạng của cô gái kia, Đường Vũ lại một lần nữa nhắc lại: "Nếu như ta bỏ tay ra, cái đoàn khí quỷ dị trong cơ thể của nàng sẽ tiếp tục xâm chiếm trái tim của nàng, nhẹ thì lên cơn sốc, nặng thì chết người, ngươi có thể tưởng tượng được không."
"Đánh rắm, tình huồng Hạ Băng ta không biết sao, nếu bởi vì lỗi lầm của ngươi mà làm cho nàng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để trị liệu, ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? Ngươi cút ngay cho ta!"
Nói xong, Hồ Đức Thắng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đem ngón tay đang đè trên người Hạ Băng của Đường Vũ hất ra, trong ánh mắt ngập tràn xem thường.
Hồ Đức Thắng giờ phút này có thể nói là dốc hết bản lĩnh ra cũng muốn thể hiện trình độ của hắn. Đây chính là con gái của người giàu nhất Nguyệt Thành, chỉ cần chữa khỏi cho đối phương, như vậy Hạ Văn Thao còn không thưởng cho hắn một cái đại hồng bao hay sao?
Vì thế, hắn sẽ không để cho một thằng nhóc phá hỏng chuyện tốt của chính mình.
Nhìn ánh mắt khinh thường của đối phương, còn cả động tác muốn ăn đòn kia, ánh mắt Đường Vũ lạnh lùng. Liếc nhìn Hạ Băng nằm trên giường, Đường vũ nhặt lấy sách thuốc bảo bối của mình lên, phủi phủi tro bụi trên mặt, nhận lấy túi sách trên tay lão thái thái, rồi sau đó quay đầu đi ra phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng của Đường Vũ, Hồ Đức Thắng âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Hắn ghét nhất những kẻ không có trình độ lại hay khoe khoang như thế, bệnh như vậy cần những thầy thuốc chuyên nghiệp như mình đến trị liệu, chứ một thằng nhóc rách rưới thì biết cái gì? Mà nhìn cách ăn mặc keo kiệt của Đường Vũ, còn cả dáng vẻ ướt nhẹp chán nản đó, Hồ Đức Thắng càng thêm xem thường.
Huống hồ, vừa nãy tiểu tử kia còn nói chắc chắn là nếu hắn bỏ tay ra thì sẽ bị sốc hoặc là tử vong, thật là thối lắm. Hiện tại đã hơn mười mấy giây rồi, đâu thấy dấu hiệu mà hắn nói đâu.
"Tất tất tất!"
Nhưng ngay tại một khắc tiếp theo, một hồi âm thanh dồn dập truyền tới lỗ tai mọi người. Hồ Đức Thắng quay đầu nhìn lại, cả người nhất thời lảo đảo, một trận hàn khí xông thẳng tới đại não.
Chỉ thấy trên máy điện tâm đồ biểu thị, số lần hô hấp đột nhiên giảm dần, ngay cả nhịp đập của tim cũng chợt giảm xuống. Hiển nhiên, trên giường bệnh Hàn Băng giờ phút này đã không xong rồi!
"Làm sao có khả năng, tại sao lại như vậy!"
Lúc này, Hồ Đức Thắng thật sự hoảng rồi, Hạ Băng đột nhiên không ổn làm cho hắn không kịp chuẩn bị gì cả, hiện tại hắn không biết làm sao để cứu chữa nữa rồi!
Cho bệnh nhân thở bình ô xy? Nhưng người ta sắp ngừng thở rồi; thực hiện sốc điện tim phổi? Không được, đối với bệnh tình của Hạ Băng, hắn hiểu rất rõ, đối phương chính là có vấn đề tim mạch, nếu như làm điện tim để kích thích trái tim, e rằng thật sự sẽ làm chết người.
Nếu như thật sự làm chết người, vậy thì hắn tuyệt đối xui xẻo rồi. Hạ Băng trong nhà thế lực mạnh như vậy, đến lúc đó công việc của mình bị mất không nói, nếu đối phương đổ hết trách nhiệm lên người mình, vậy e rằng ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ nổi.
Nghĩ tới đây, Hồ Đức Thắng nhất thời toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, giờ phút này hắn thực sự sợ hãi.
"Bác sĩ Hồ, ngươi đứng đực ra đấy làm gì, tiểu cô nương kia sắp chết rồi!" Lúc này, lão thái thái nhìn Hạ Băng nằm trên giường, một mặt gấp gáp thúc Hồ Đức Thắng.
Vốn bọn họ cảm thấy ở trong phòng giải phẫu không được hay lắm, đã chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà tình huống bây giờ như vậy, bọn họ cũng không yên lòng, Hồ Đức Thắng này muốn hại chết người ta rồi!
"Ta... ta... Ta thực sự không biết nên làm gì, vị thiên kim nhà họ Hạ này trái tim vốn có vấn đề, hiện tại vấn đề của trái tim có vẻ như bạo phát triệt để, đã không có cách trị nữa rồi!"
Hồ Đức Thắng tỏ rõ vẻ sợ hãi, nói năng có chút lộn xộn.
Nghe lời này, lão thái thái tức giận ra mặt: "Thứ đồ gì a, đồ lang băm, vừa nãy đứa nhỏ kia đều nói với ngươi không thể bỏ ngón tay ra khỏi người tiểu cô nương này, nhưng ngươi không nghe, bây giờ thấy chưa? Người ta sắp chết rồi!"
Nếu như trước đây mà nghe thấy nói vậy, Hồ Đức Thắng đã sớm phát hỏa.
Nhưng mà giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, con mắt trở lên sáng ngời, vội vàng chạy nhanh về phía Đường Vũ đang bước ra khỏi phòng giải phẫu, một mặt cầu khẩn, nói: "Vị thần y này, ta có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không biết ngài lợi hại như vậy. Van cầu ngươi giúp ta cứu nàng đi, chỉ cần ngài có thể chữa khỏi, ngài muốn ta làm gì đều được!"
Nhìn Hồ Đức Thắng trước mặt giống như đã thay đổi bộ mặt khác, Đường Vũ mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: "Không có hứng thú, người này là ngươi hại chết, không có quan hệ gì tới ta. Tranh thủ lúc ta chưa phát hỏa, ngươi mau bỏ tay của ngươi ra."
Lời này vừa nói ra, Hồ Đức Thắng không chỉ không có buông lỏng cánh tay ra, mà dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn trực tiếp quỳ gối trước Đường Vũ, tát mạnh vào mặt mình, tỏ rõ vẻ cầu xin: "Vị thần y này, van cầu ngài, vừa nãy ta đã sai rồi, ta không nên tự cho là đúng, không nghe lời của ngài, càng không nên hoài nghi ngài, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, van cầu ngài giúp ta đi mà!"
Nhớ tới những lời nó của mình trước đó, Hồ Đức Thắng trong lòng hối hận muốn chết. Hắn lần thứ nhất cảm thấy mình thật quá là tiện, chính mình mắt chó coi thường người khác. Người ta dùng một ngón tay có thể ổn định lại bệnh tình của Hạ Băng, người như vậy đâu phải mình có thể đắc tội được? Chính mình lại còn ngu ngốc đi trào phúng người ta, thật đúng là muốn chết mà.
Nhìn Đường Vũ vẫn thờ ơ không động lòng, Hồ Đức Thắng thấy tuyệt vọng. Nếu như Hạ Băng mà chết, như vậy thì mình cũng đừng mong sống sót, coi như còn sống thì nửa đời sau cũng ở trong ngục. Nghĩ tới đậy cả người hắn giống như mất hồn vậy, ánh mắt trở nên dại ra.
Lúc này, lão thái thái kia nhìn Đường Vũ, cất lời khuyên nhủ: "Tiểu tử, tuy rằng thầy thuốc này thật sự chẳng ra gì, thế nhưng tiểu cô nương kia là vô tội, chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu đúng không?"
Đường Vũ gật gật đầu, thở phào một cái, nói: "Lão nãi nãi, ta biết rồi. Nhưng mà có mấy người cần phải cho chút giáo huấn, để hắn nhớ thật lâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT