Cuối cùng vẫn phải báo cảnh sát, cha mẹ Nam Cung ở Nhật Bản lòng nóng như lửa đốt, lập tức trở về.
Ở cục cảnh sát, Trình Giai lần đầu tiên được gặp cha mẹ Nam Cung. Đối với quan hệ của mình cùng Nam Cung, Trình Giai không hề giấu giếm, bởi vậy trong ánh mắt cha Nam Cung nhìn hắn, Trình Giai có thể đọc ra rõ ràng nỗi phẫn uất cùng hổ thẹn. Mẹ Nam Cung khóc mãi không ngừng, túm lấy cánh tay viên cảnh sát không ngừng hỏi phải làm sao bây giờ.
Trình Giai hừ lạnh một tiếng rời khỏi cục cảnh sát, về tới nhà đã thấy Sở Lạc ở cửa.
“Ngươi…… Như thế nào……” Trình Giai không dám nhìn gương mặt rất giống với cậu đang ở trước mắt mình.
“Đến xem ngươi.” Không đợi Trình Giai nói xong, Sở Lạc liền lập tức nói rõ lí do, “Nghe nói hắn mất tích, phải không?” Sở Lạc nhìn gương mặt tiều tụy của Trình Giai, đáp án quá mức rõ ràng.
“Sao có thể? Ngươi thật sự yêu thương hắn?” Sở Lạc yêu dã cười, tiến đến bên tai Trình Giai, “Trước kia ngươi đem hắn trở thành thế thân của ta, không phải sao? Nhưng thật ra đã động chân tình?”
Trình Giai nhìn gương mặt Sở Lạc, cùng Nam Cung đúng là rất giống nhau, ánh mắt lập tức lung lay.
“Nam Cung……” Trình Giai rất muốn ôm người trước mặt hắn vào lòng.
“Ba!” Một tiếng tát vang lên chát chúa, Trình Giai mặt nghiêng đi, nửa bên mặt đỏ ửng lên.
“Trình Giai ngươi xem rõ ràng ta! Là Sở Lạc! Ngươi đã muốn yêu thương Nam Cung đừng mơ tưởng đem ta trở thành thế thân của hắn!” Nói xong, Sở Lạc xoay người đi thẳng. Trình Giai theo góc tường ngồi xổm xuống, tâm can như bị xé nát. Vấn đề trốn tránh bao lâu nay rốt cục cũng có đáp án.
Hắn yêu Nam Cung. Thực sự rất yêu Nam Cung. Không phải vì Sở Lạc, mà đơn giản vì cậu là Nam Cung.
Trời đã tối, Nam Cung ở trong dòng người đang di chuyển nơi ngã tư đường, náo nhiệt ngựa xe như nước, đám người lui tới vui vẻ cùng nhau nói giỡn vốn dĩ chẳng hề liên quan gì tới cậu. Nam Cung muốn đi tới một nơi, một nơi mà đã lâu cậu không tới.
Không sai biệt lắm đi, xem không sai biệt lắm, Nam Cung thích cảnh đêm thành phố, nhưng lại chỉ thích ngắm nhìn từ xa. Cuối cùng một lần thỏa mãn chính mình thử vào trong đó, quả nhiên không gì hơn được chỗ này. Nam Cung đi qua góc đường, bắt một chiếc xe buýt công cộng.
Nửa giờ sau, Nam Cung đã ở một nhà xưởng cơ khí rất cao. Bầu trời quang đãng trống trải, rất cao, có thể nhìn ra thật xa. Nam Cung cực lực hướng ánh mắt ra xa ngắm nhìn, quả thực có thể nhìn thấy nơi phố xá náo nhiệt một mảnh đèn đuốc. Vừa mới nãy thôi, chính cậu cũng đã đứng ở nơi đó.
Nơi này cậu tìm ra được cũng đã lâu rồi, có thể một lần cuối cùng xem cảnh đêm nội thành là nguyện vọng cuối cùng của Nam Cung. Đối với cái chết, Nam Cung từng rất sợ hãi, nắm chặt lưỡi dao kia trong một thoáng chốc rồi lại buông ra, nhưng là, cậu cần cái chết.
Nam Cung bỗng nhiên nhớ tới từng cùng Trình Giai xem qua một bộ phim điện ảnh, tên gọi là “Bá vương đừng cơ”, Trương Quốc Vinh diễn, đó là diễn viên Nam Cung thích nhất . Trong phim có một câu Nam Cung vẫn nhớ kỹ: “Không làm ma điên không thể sống”.
Điệp Y chính là tưởng rằng sẽ diễn xướng cả đời ở tiểu lâu, như thế đơn giản không hơn. Mà chính mình tưởng rằng cả đời yêu Trình Giai, làm cho Trình Giai vĩnh viễn nhớ đến mình yêu thương mình. Nam Cung biết chính mình điên rồi, cho dù là hồn ma cũng không thể sống được nữa không phải sao? Điệp Y không phải đem bảo kiếm đẫm máu tươi kia mà giương ra đương trường hay sao, ngoài ý liệu lý tình bên trong.
Nam Cung cuối cùng cảm thấy Điệp Y rất tàn nhẫn, nếu đã nói là phải chết không bằng nên im lặng mà đi tìm cái chết hay sao? Không thể tạo thêm cho người khác phiền toái nữa. Bất quá, Điệp Y là Ngu Cơ(*), nhưng ta thì không.
Nam Cung nở nụ cười, gió đêm thổi bay mái tóc mềm mại. Bóng dáng Nam Cung ẩn hiện trên đài cao, xa xa đèn đuốc như yên hoa bàn nở rộ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Trình Giai, ta sẽ đến cái hoa viên kia trước, nơi đó thật sự đẹp lắm, giống như, giống như nơi ta đã muốn đến từ lâu lắm rồi……
Nhắm hai mắt lại, Nam Cung buông người xuống.
Nếu phong cảnh trước mắt đều đã tan biến, ngươi sẽ là thứ duy nhất mà ta lưu luyến…
…
Trưa hôm sau nhận được điện thoại của cục cảnh sát, Trình Giai lập tức lao tới. Tới nơi hiện trường đã được tạo tuyến cảnh giới.
Mẹ Nam Cung quỳ trên mặt đất khóc nức nở, thế nào cũng không chịu đứng lên, “Tiểu Cung…… Ngươi tỉnh lại đi…… Con a…… Tiểu Cung à, tiểu Cung……”
Không giống như mẹ Nam Cung khóc đến thê lương, cha Nam Cung đứng im một bên khóe mắt đỏ bừng, giống như đã già đi tới mười tuổi.
Trình Giai nhìn thân hình bé nhỏ quen thuộc nằm giữa vũng máu, rất muốn lao đến mà ôm lấy, hy vọng rằng lúc này là mình đang nằm mơ, hết thảy đều không phải là thật. Nam Cung ngươi sẽ không chết phải không? Ngươi không muốn ở cùng ta, muốn ta ra đi, ta đáp ứng ngươi. Hiện tại cái gì ta cũng đáp ứng ngươi! Ngươi không thể chết, không thể… Ngươi như thế nào nhẫn tâm…… bỏ ta mà đi như vậy.
Trình Giai ngẩng đầu, hướng ánh mắt vô hồn lên khoảng không vô tận.
Nam Cung, theo như lời ngươi, có lẽ đến cái hoa viên kia, cũng không quá khó đâu.
…
“Ba” một tiếng, cửa phòng khách bị mở ra, Trình Giai có cảm giác dường như Nam Cung vẫn đang ngồi trên sô pha mà đón hắn về.
Nơi này còn thứ gì không mang dấu vết của cậu? Trên giá thật nhiều sách ngăn nắp sắp xếp, quần áo mới giặt xong còn chưa kịp mặc tới, đôi dép đi trong nhà đặt trước cửa, bàn chải đánh răng trong nhà tắm.
Mỗi nơi mỗi góc dường như đều lưu lại hơi thở của Nam Cung, tưởng như con người ấy chưa hề dời đi khỏi nơi này.
Nam Cung đã quét dọn sạch sẽ nơi này một lần rồi mới đi. Trình Giai nhớ rõ ngày đó sáng sớm khi hắn tỉnh lại, quần áo mới giặt là lượt phẳng phiu đã đặt ở đầu giường.
Nam Cung, ta nhất định không cho ngươi ly khai, ta cũng không ly khai ngươi. Trình Giai đổ ập xuống giường, tham lam hít lấy mùi hương của Nam Cung còn vương lại, nước mắt sớm đã khô cạn.
Sống chết vốn rất dễ dàng, muốn cùng chết cũng đã có sẵn cách rồi.
Trình Giai thong thả đi đến phòng tắm, mở đầy một bồn nước ấm.
Ngồi ở giữa bồn tắm lớn, Trình Giai trên tay cầm một mảnh kim loại sắc bén, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra phản quang chói mắt đến nhức nhối.
“Nam Cung nhát gan, này có cái gì phải sợ, ta hiện tại liền làm cho ngươi xem……”
.
.
__________Hoàn__________
Hoàn rồi, rốt cục thì cũng đã hoàn rồi, bộ đam đầu tiên ta edit, BE, ta thật thê thảm T_______T
.
(*) Điển tích về mối tình Ngu Cơ – Hạng Vũ trong “Hán Sở tranh hùng”, Ngu Cơ vì muốn tránh làm vướng bận Hạng Vũ nên đã lấy gươm tự sát ngay trong trướng của Hạng Vũ.