Gọi điện thoại hỏi Lăng Lệ đang ăn cơm ở đâu? Lăng Lệ nói cho cô, không xa, một nhà hàng của người Phúc Kiến gần bệnh viện. Giản Minh vội vàng đội mưa đi ngay, trong căn phòng riêng của nhà hàng, cha mẹ và Lăng Lệ đã xong ba tuần rượu. Lăng Lệ chắc chuẩn bị tư tưởng liều mạng với cha mẹ của Giản Minh nên đã uống rất nhiều rượu, khuôn mặt luôn toát ra vẻ nho nhã của anh đã hơi ửng đỏ. Trong lòng Giản Minh lại trĩu xuống, cảm cúm vẫn chưa khỏi hẳn, uống rượu có được không? Bữa tiệc tẩy trần này, bác sĩ chuẩn bị cũng đâu vào đấy, tôm cua cá thịt các kiểu đầy đủ cả, các món rau tươi cũng có nữa, chỉ với ba người thì hình như quá nhiều. Còn về rượu, đã mở năm chai rồi sao? Tấm lòng của Lăng Lệ, Giản Minh hiểu chứ, có điều càng hiểu càng cảm thấy khó chịu.

Giản Minh thở phì phò ngồi xuống, vội nói với ông Giản, “Cha, Lăng Lệ không như cha đâu, anh ấy thư sinh lắm, không biết uống rượu.”

Cha Giản Minh nói, “Nói gì thế hả, con xem hai bác cháu nói chuyện vui chưa này.” Nói rồi đưa cho Lăng Lệ một điếu thuốc, Lăng Lệ nhận, có điều không châm lửa, “Giản Minh không thích mùi thuốc lá, đợi lát nữa hai bác cháu mình hút sau.”

Cha Giản Minh không hề cấm kị gì cả, tự châm luôn cho Lăng Lệ, “Hơ, không sao đâu.”

Giản Minh cố gắng chịu đựng mùi thuốc lá, nghe cha mình điều tra Lăng Lệ, “Ồ, hóa ra đợt trước Giản Minh nằm viện, cháu là bác sĩ điều trị cho nó?”.

Lăng Lệ vừa trả lời, vừa cố gằng giúp Giản Minh xua đi khói thuốc trước mặt cô, khẽ hỏi, “Em chích thuốc chưa?”. Giản Minh lắc đầu, bác sĩ nói tiếp, “Ăn một chút thôi nhé.”

Giản Minh còn lòng dạ nào mà ăn với chả uống? Cô chỉ hy vọng ba mẹ đừng nói điều gì làm xấu mặt Lăng Lệ là được rồi. Càng sợ cái gì cái đó càng đến nhanh, mẹ của Giản Minh hỏi, “Lúc nãy cháu nói cháu là phó khoa? Trưởng khoa của cháu chắc cũng đã lớn tuổi rồi nhỉ?”.

Câu hỏi này có ý nghĩa đang hỏi về tiền đồ sau này của Lăng Lệ, Lăng Lệ thành thật trả lời, “Lớn hơn cháu mấy tuổi, là một người chị học khóa trước của cháu.”

Mẹ Giản Minh tặc lưỡi, “Ồ, đàn chị của cháu cũng giỏi giang quá nhỉ?”.

Lăng Lệ lại rất chân thành, “Chị ấy rất có năng lực, cũng rất sôi nổi.”

Cha Giản Minh lại tiếp tục điều tra, “Thực ra bác sĩ nữ ở khoa Nội rất đông, tại sao cháu không làm ở khoa Ngoại?”

Bác sĩ Lăng lại trả lời, “Trước đây cháu làm ở khoa Ngoại, có điều sau đó cảm thấy không thích hợp lắm mới chuyển sang khoa Nội.”

Giản Minh có chút kinh ngạc, hóa ra vị bác sĩ này đã từng làm việc ở khoa Ngoại thật?

Cha mẹ của Giản Minh ngạc nhiên trố mắt, thái độ giống như gặp phải sinh vật ngoài hành tinh, Giản Minh vội vàng rót cho mình một ly bia, cắt ngang, “Cha, mẹ, con kính cha mẹ một ly.”

Sau khi cha mẹ Giản Minh nuốt trôi ngụm bia vẫn không quên hỏi han, “Bác sĩ Lăng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”.

Lăng Lệ đáp, “Gọi cháu Lệ là được rồi ạ…” rồi báo cáo ngày tháng năm sinh.

Mẹ Giản Minh lại nói cạnh nói khóe, “Độ tuổi này của cháu, con cái chắc cũng lớn như Đông Đông rồi nhỉ?”.

Lăng Lệ vẫn rất thật thà, “Chưa có con ạ, mấy năm kết hôn vẫn chưa sinh con.” Liếc nhìn sắc mặt của cha mẹ Giản Minh, “Cháu vừa ly hôn cách đây không lâu.”

Giản Minh muốn nâng ly thêm một lần để cắt ngang, Lăng Lệ ra dấu dưới bàn, nắm lấy một tay cô, đồng thời ánh mắt ra hiệu cho cô bảo chẳng sao. Cái chẳng sao đó, không miễn cưỡng, rất chân thành, càng như thế thì Giản Minh càng cảm thấy không chịu nổi. Cô kiếm cớ, “Con vào nhà vệ sinh một chút.”

Giản Minh trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho phòng hậu cần của Lăng Văn mượn xe, trong khoảng thời gian làm việc ở Lăng Văn, để chăm sóc Văn Quyên, bởi vì thường xuyên sử dụng xe, Giản Minh quen thân nhất với bộ phận hậu cần trong công ty, biết được quy trình của họ. Trao đổi với bộ phận hậu cần, mượn xe mượn tài xế, đến đại lý bán vé tàu mua hai vé tàu về quê cha mẹ trong thời gian gần nhất, sau đó tìm mua hai chai rượu vang ngon rồi mang đến cho cô luôn, tiền rượu tiền xăng tiền làm thêm, cho cô mượn trước, đợi sau này sẽ trả lại. Bộ phận hậu cần vui vẻ đồng ý, Giản Minh là người Văn Quyên rất tin tưởng, mà Văn Quyên lại là rường cột tinh thần của Lăng Văn, bộ phận hậu cần sẽ nể mặt.

Phải công nhận rằng, khả năng phán đoán của mình còn kém một chút, Giản Minh tự đoán rồi cũng tự tỉnh ra, trong thời gian cô thi, nếu như cha mẹ chăm sóc Đông Đông, tạm thời không biết có thích hợp không nữa, chỉ nói về Lăng Lệ, theo tính cách của anh, cho dù Đông Đông chỉ là một đứa bé không quen không biết, được anh chữa bệnh, chắc chắn anh cũng đến thăm hỏi một hai lần, huống hồ gì, anh đang chờ đợi cô? Không thể nào không đến thăm Đông Đông. Nhưng chỉ cần Lăng Lệ xuất hiện, cha mẹ cô sẽ nhìn anh như thể con rể tương lại, không ngừng bắt bẻ, thậm chí đưa ra yêu cầu gì đó với anh. Về phía Lăng Lệ, chưa chắc anh sẽ để ý những việc đó, thậm chí, sẽ có thể đối xử rất chân thành, cố gắng làm hai cụ vui lòng, hy vọng được hai cụ chấp nhận, nói không chừng, anh còn mộng tưởng rằng, dưới sự cố gắng của anh, cả nhà sẽ được ở bên nhau vui vẻ và hòa thuận.

Nhưng Giản Minh biết rõ rằng, trừ phi Lăng Lệ lôi anh trai Lăng Khang ra, nếu không trước mặt cha mẹ, Lăng Lệ sẽ không có giá gì lắm, đây là điều mà Giản Minh không muốn nhìn thấy. Bởi vì trong mắt cô, giá trị của Lăng Lệ độc nhất vô nhị, bất kể thứ gì cũng không thể nào sánh được. Lăng Lệ không cần phải vì cô mà để bị cha mẹ cô chà đạp, đúng là như thế, chính là từ này, chà đạp, cô không cho phép! Để cha mẹ quay về, thà rằng cô không thi cử, thà rằng cô vứt bỏ mọi thứ, cũng không muốn Lăng Lệ phải hứng chịu tội tình này. Một người vợ cũ Phương Nam, vì cổ phần của công ty anh trai, cô ấy đã lãng phí thời gian tám năm quý báu của anh, chẳng nhẽ lại có một cô Giản Minh tiếp tục tiêu hao nửa đời còn lại của anh sao? Từ nhà vệ sinh đi ra, Giản Minh đến quầy thu ngân quẹt thẻ, thanh toán bữa cơm này.

Quay trở về phòng riêng, Lăng Lệ đang định rót rượu cho cha, đang muốn nói điều gì đó, Giản Minh ngăn lại, “Cha, mẹ, con đã nhờ người mua vé tàu về quê cho cha mẹ, đợi lát nữa con tiễn cha mẹ ra ga tàu.”

Cha mẹ Giản Minh và Lăng Lệ đều sững người, sững sờ một lúc, cha Giản Minh mới hỏi, “Vì sao thế? Sáng sớm con gọi điện thoại bảo cha mẹ đến, giờ lại tiễn cha mẹ về nhà là sao?” Ông đập mạnh ly rượu xuống bàn, “Con giỡn chơi với cha mẹ đó hả?”.

Giản Minh giơ ly rượu lên, “Cha, mẹ, đừng giận, con gái xin tạ tội, con xin uống cạn ly này.” Cô ừng ực uống hết ly bia, hy vọng có thể đè nén dòng máu đang sôi sục trong lòng cô. Sự thật là như thế, dòng máu sôi sục, đây là lần đầu tiên cô hiểu được bốn chữ thường dùng trong tiểu thuyết kiếm hiệp này, rốt cuộc có nghĩa gì.

Lăng Lệ há miệng rất to, muốn ngăn Giản Minh lại nhưng không kịp.

Giản Minh đặt ly bia xuống, “Cha, mẹ, Đông Đông là trách nhiệm của con, khó khăn như thế nào đi chăng nữa con con cũng phải gánh lấy trách nhiệm đó, chứ không nên tạo thêm áp lực và gánh nặng cho cha mẹ. Con suy nghĩ rồi, nên để cha mẹ về thì hay hơn, xin lỗi, bắt cha mẹ đến đây một chuyến như thế này.” Nói một lúc, Giản Minh nhận được điện thoại của tài xế công ty, bảo xe đợi ở cửa. Giản Minh lại uống cạn ly nữa để tỏ lòng xin lỗi cha mẹ. Lăng Lệ vừa ra quầy thu ngân thanh toán tiền nhưng bất thành, quay lại phòng riêng, nhìn thấy Giản Minh như thế, anh ngầm nổi giận, “Tối nay em có hứng thú quá nhỉ? Muốn làm gì thế hả?”.

Giản Minh đùa, “Em muốn đẩy phòng bệnh của Đông Đông qua bên trái thêm vài mét, như thế sẽ được nhìn thấy công viên rồi.” Thả ly bia xuống, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Trời mưa, anh lái xe của công ty Lăng Văn rất biết điều, cầm ô che cho cha mẹ Giản Minh lên trước. Giản Minh bảo cha mẹ ngồi trong xe chờ cô một lát, cô cầm ô tiễn Lăng Lệ, nói lời xin lỗi với anh, “Xin lỗi.”

Lăng Lệ hỏi, “Vì sao?”

“Em nghĩ chắc anh cũng đã hiểu.”

Lăng Lệ đứng bên cạnh xe mình, sắc mặt không vui, giọng điệu như oán hận, “Em sai rồi, anh chẳng hiểu gì cả.”

Giản Minh nhất quyết không buông xuôi, “Từ chối anh chứ còn gì nữa.” Cô nhắc lại rất rõ ràng, từng câu từng chữ, “Từ - chối – anh!” Nhìn thấy Lăng Lệ bị cô chọc giận đến tái mặt, Giản Minh cảm thấy dòng máu đang sục sôi trong lồng ngực hình như càng ngày càng dữ dội hơn, có điều, thần trí của cô càng lúc càng tỉnh táo, giơ tay vẫy taxi, “Anh vừa uống rượu, đừng lái xe.” Giúp anh mở cửa xe, đợi anh ngồi vào bên trong xong, đứng ngoài cửa xe, hình như thấy mình vẫn chưa đủ độ độc ác, nói thêm một câu, “Về nhà đi, anh nhớ nhé, lần sau gặp cha mẹ em, không được tự ý mình làm chủ như thế.”

Tiễn cha mẹ ra ga tàu, trên đường đi, Giản Minh nói rất nhiều, một phần vì trong lồng ngực cứ tưng tức, rất muốn nôn, nhưng không thể nào cứ thế mà nôn thật chứ? Phải nói chuyện để di chuyển sự chú ý. Phần khác vì cảm thấy áy náy. Đã từng, vì La Thế Triết mà ngỗ ngược với cha mẹ, bỏ học và vứt bỏ mọi thứ, bỏ đi với anh ta. Hôm nay lại vì Lăng Lệ, thậm chí có thể nói rằng, vì một vài lý do không ra sao cả, lần nữa ngỗ ngược với cha mẹ, gọi ba mẹ từ quê ra đây, rồi lại đuổi về nhà. Phải công nhận rằng, trong số những người có phận làm con trên thế giới này, cô là người tệ hại nhất.

Có điều, thời gian cũng có công lao, người tệ hại nhất cũng đã có chút tiến bộ, so với trước đây, hình như Giản Minh cuối cùng cũng đã học được cách nói chuyện một cách logic với cha mẹ, đối đáp lưu loát.

Giống như bà Giản Minh hỏi, “Minh Nhi này, có phải con để ý đến anh chàng bác sĩ kia không?”.

Giản Minh giả vờ bĩu môi như không hiểu, “Bây giờ con chỉ để ý đến con trai của con thôi.”

Bà Giản quả quyết, “Mẹ thấy anh chàng bác sĩ kia cũng thích con lắm.” rồi lại thở dài, “Thực ra, là người nhân hậu, rất tốt, mặc dù nói kết hôn lần hai, nhìn người có vẻ cổ hủ, không có tiền đồ lắm, nhưng dù gì nhìn người cũng đàng hoàng, điềm đạm, hơn nữa con cũng kết hôn lần hai, lại còn…”.

Giản Minh nhanh chóng tiếp lời, “Hơn nữa con lại còn có Đông Đông, mà Đông Đông lại đang ở tình trạng như thế, có người còn cần con đã là tốt lắm rồi phải không mẹ?”.

“Con biết thế là tốt.”

Giản Minh nói lanh lảnh, bịa chuyện loạn hết cả lên, “Nhưng người nhà anh ấy chưa chắc đã đồng ý, con cứ lao vào người ta, như vậy chẳng phải mình hứng trọng gáo nước lạnh đó sao?”.

Cha Giản Minh sợ con gái không gả đi được, “Thế thì giao Đông Đông lại cho La Thế Triết và Tô Mạn, mấy đứa đó làm con người ta ra nông nỗi này, chẳng nhẽ phủi tay là xong sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế, tố cáo mấy đứa đó đi, bắt chúng nó bồi thường một khoản tiền.”

Giản Minh sung sướng trả lời, “Vâng ạ, đợi vài ngày nữa, tình hình của Đông Đông ổn định hơn một chút, con sẽ chuẩn bị mời luật sư. Nhưng xét cho cùng, đi tố cáo Tô Mạn và La Thế Triết cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cha phải ủng hộ con đấy nhé!”.

Không ngoài tưởng tượng, ông Giản vội vàng im lặng, bắt ông bỏ sức lực và suy nghĩ về mấy việc kiện cáo mất sức và căng thẳng này, ông hoàn toàn không muốn tham gia.

Trước khi cha mẹ lên tàu, ông bà không hề có ý định kiên quyết ở lại giữ cháu ngoại, thậm chí, chẳng nhắc nhở gì nhiều đến Đông Đông, việc này làm Giản Minh cảm thấy không biết thất vọng, hay là thở phào nhẹ nhõm, hoặc là, cả hai thứ đều có. Tiễn song thân về nhà, quay lại bệnh viện thì đã gần mười giờ. Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn bật nhỏ, giường xếp cũng đã trải xong ga giường, vẫn là người đàn ông đó, đang ngồi bên giường đọc sách, bóng dáng anh hắt lên tường như tranh vẽ, mênh mang sâu thẳm, không màng danh lợi, u buồn tĩnh mịch, phảng phất hương vị của năm tháng lắng đọng lại được thai nghén bởi thời gian.

Đông Đông nằm bên cạnh Lăng Lệ, bình yên đi vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất say, có tiếng ngáy nhè nhẹ, chỉ có khi nó chơi mệt mới có kiểu ngủ như thế này. Nhìn thấy Giản Minh về, bác sĩ mỉm cười, vẫn đẹp đẽ như chưa từng bị cô từ chối, khẽ nói, “Qua đây nào, anh cho em xem cái này.” Anh mở thùng giấy ra, một thùng tác phẩm được xếp bằng giấy rất tinh xảo, đẹp đẽ đầy tính sáng tạo và các công cụ thực hành, hướng dẫn gấp giấy. Lăng Lệ lấy ra hai bông hoa hồng giấy, “Em có nhận ra không? Một bông trước đây Đông Đông gấp, anh vô ý đem về nhà, quên mất trả cho em, còn bông này thì sao?” Lăng Lệ khoe khoang, “Bông này Đông Đông vừa mới gấp lúc nãy đây.”

“Lúc nãy?”, Giản Minh không thể nào tin được, “Anh nói lúc nãy sao?”.

“Xuỵt, nói nhỏ thôi.” Lăng Lệ liếc nhìn Đông Đông, xích lại gần Giản Minh hơn một chút, hạ thấp giọng xuống thấp hơn nữa, “Đúng thế, anh dạy nó gấp giấy cả buổi tối, mới đầu nó không thèm để ý đến anh, nhưng mà anh vẫn cứ dạy tới dạy lui, nó liền biết gấp ngay. Nói một cách nghiêm túc, không phải anh dạy cho nó mà nó tự cầm giấy gấp lấy.” Giản Minh gần như khóc lên vì sung sướng, còn tham lam hỏi tiếp, “Nó còn xếp thứ gì khác không? Ví dụ như con ếch và Picachu? Đông Đông xếp Picachu rất đẹp.”

“Chẳng xếp thứ gì khác nữa.” Ông chú lạc hậu cảm thấy tò mò, “Picachu là cái gì thế?”.

“Trong phim hoạt hình Nhật Bản đó.” Giản Minh nhặt lấy thành phẩm gấp giấy khác trong thùng giấy, không có Picachu, nhưng nghe thấy ông chú lạc hậu kia vẫn đang rất say sưa, “Picachu anh không biết, nhưng anh biết vẽ Đôrêmon.” Tiếp tục khoe khoang với Giản Minh, vỗ vỗ vào thùng giấy, “Thế nào, đều do anh xếp đấy, có được không?”.

Giản Minh kinh ngạc, “Hả? Đều do anh xếp đó hả? Sở thích nghiệp dư rất phong phú đó nha.”

Lăng Lệ dương dương tự đắc, nói luôn, “Đương nhiên rồi, khoảng thời gian không tìm thấy em và Đông Đông, mỗi lần nhớ, anh lại gấp một cái cho vào thùng giấy, hy vọng một ngày nào đó gặp được Đông Đông, anh có thể đưa cho Đông Đông xem. Bây giờ, ước mơ trở thành hiện thực rồi.”

Giản Minh ngẩn ngơ trước thùng giấy, nếu như muốn biết trong khoảng thời gian cô mất tích, Lăng Lệ nhớ cô bao nhiêu lần, cô có thể đem thùng giấy này ra đếm, màu sắc rực rỡ, nếp gấp chắc chắn, tình cảm sâu đậm như thế, cô dám đếm cho rõ ràng hay không?

Nhìn thấy Giản Minh ngẩn ngơ, Lăng Lệ huơ huơ tay trước mắt cô, “Này, quay về đây.”

Giản Minh bừng tỉnh, “Ồ, muộn quá rồi, anh về đi, cảm ơn anh đã chăm sóc Đông Đông.”

Lăng Lệ không nhúc nhích, hỏi, “Nghe cha mẹ em nói, bởi vì mấy ngày nữa đến kỳ thi của em, cho nên em mới gọi cha mẹ đến giúp đỡ phải không?”.

“Đúng thế.” Giản Minh không muốn nói về chuyện này lắm.

“Em bảo cha mẹ về quê rồi, bây giờ em tính thế nào?”.

Giản Minh thật sự chẳng muốn nói nhiều hơn về vấn đề này, trả lời đơn giản, “Tìm một y tá chăm sóc thôi.” Cô đứng dậy, chuẩn bị lên tiếng tiễn khách.

“Chi bằng tìm anh đi.” Lăng Lệ cũng đứng dậy chuẩn bị cáo từ, “Anh đã xin nghỉ phép rồi.”

Giản Minh giương to đôi mắt, “Anh xin nghỉ phép rồi sao?”.

“Đúng thế, anh xin nghỉ phép có vẻ dễ hơn, nói một tiếng với giám đốc bệnh viện và chị Đường là xong.” Lăng Lệ cầm lấy túi xách của Giản Minh, tìm thuốc tiêm Insulin, cho vào tủ lạnh, dặn dò, “ Thời tiết ấm hơn rồi, túi trữ lạnh không giữ được lạnh quá lâu, nên thường xuyên cho thuốc vào tủ lạnh sẽ tốt hơn. Đúng rồi, em đã ăn cơm tối chưa?”.

Giản Minh lẩm bẩm, “Dạ chưa.”

“Tiêm thuốc xong, ăn chút gì đó rồi ngủ sớm đi.” Lăng Lệ lôi sữa và bánh sandwich trong tủ lạnh ra cho Giản Minh, “Này, bỏ ra ngoài một chút cho bớt lạnh, đợi em tắm xong ra ăn sẽ bớt lạnh đi nhiều. Ồ, còn nữa, Đông Đông chỉ còn hơi sốt một chút thôi, việc hôm nay nó chủ động gấp giấy, sáng sớm ngày mai phải nói với…”.

“Anh không được nghỉ phép vì kỳ thi của em.” Giản Minh cắt ngang lời anh, “Anh hủy phép đi.”

“Cứ coi như anh bồi thường đi.” Lăng Lệ cho hai tay vào túi quần, đứng dưới ánh đèn, “Xem ra việc mời cha mẹ em ăn cơm là một chủ ý tồi, làm cho em rất khó xử, cứ coi như anh bồi thường cho em được không?”. Ánh mắt anh tìm ánh mắt của Giản Minh.

Giản Minh né tránh, cảm giác dòng máu sục sôi trong người kia khó khăn lắm mới đè nén lại được, bây giờ lại ồ ạt kéo đến, giọng nói của Lăng Lệ vô cùng dịu dàng, “Anh nghĩ rằng anh vội vàng quá, làm em cảm thấy khó chịu, đừng giận anh nhé.”

Giản Minh cảm thấy, hôm nay cô chịu đựng như thế đã đủ lắm rồi, ít nhất là bây giờ, cô không thể nào nói chuyện với Lăng Lệ về bất cứ việc gì nữa. Miễn cưỡng gật gật đầu, “Tùy anh thôi, trễ lắm rồi, anh cứ về trước đi, em tiễn anh.”

Lăng Lệ ra khỏi cửa, “Được, ngủ ngon, anh ngủ ở phòng nghỉ của khoa, Đông Đông có việc gì thì gọi vào di động của anh, hoặc nhờ y tá bấm vào số nội bộ cho anh cũng được, anh sẽ qua ngay lập tức…”.

Ngủ ở phòng nghỉ? Giản Minh không còn gì để nói, cảm thấy thất bại thảm hại trước vị bác sĩ này, vẫn cố trả lời, “Dạ vâng, em biết rồi.”

Nghe thấy phòng bệnh sau lưng đã đóng cửa, bước chân của Lăng Lệ dừng lại, dựa vào tường, gục đầu xuống, không còn sức lực nữa. Nhìn nước mắt của Giản Minh như chực rơi xuống bất kỳ lúc nào, làm anh suýt nữa không kìm chế được, đến khi hiểu ra, Giản Minh vì không muốn để anh bị tủi thân, cho nên mới tiễn cha mẹ về thì đã không kịp nữa rồi…

Giản Minh ngồi xuống trước giường Đông Đông, nhìn dáng vẻ ngủ say của con trai, khẽ nói, “Xin lỗi, mẹ sẽ không giày vò con nữa, ngày mai, sẽ ở đây với con suốt cả ngày…”. Không cách nào che giấu thêm được nữa, thực tế là, đối với bản thân mình, cô không hài lòng, vô cùng không hài lòng, cho dù với thân phận làm mẹ của người ta hay thân phận làm con của người ta, cô đều không hoàn thành trách nhiệm, chỉ vì nhất thời tức giận, trước mặt cha mẹ nói những lời như thế, dù ít dù nhiều cũng có chút vô liêm sỉ.

Chỉ là, nếu sự vô liêm sỉ của cô có thể đổi lấy sự hồi phục của Đông Đông, cô cũng sẽ chẳng để ý, đáng tiếc là không biết đứa con này có bình phục lại hay không. Đặc biệt khi Giản Minh nhớ ra, bản thân mình còn mắc bệnh mãn tính, cô còn sống, sẽ còn chăm sóc cho con cái được, nếu như có một ngày, cô bị bội nhiễm, bị biến chứng, không sống lâu trên cõi đời này nữa, Đông Đông rồi sẽ ra sao? La Thế Triết làm người ta không yên tâm đến mức ấy, La Thế Hoa sau này thế nào cũng lấy chồng, chồng tương lai của cô Đông Đông có chịu đón nhận Đông Đông không? Còn cả cha mẹ mình, chỉ sợ cũng là như thế… Tôi phải sống lâu hơn một chút, Giản Minh nói với bản thân mình, đặc biệt là bây giờ, không được khóc, không được buông xuôi. Có điều không thể chịu đựng hơn được nữa, Giản Minh ôm lấy ngực, lao vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa mặt, nôn ra cả mật xanh mật vàng, lúc này trong người mới đỡ hơn đôi chút. Cô rửa mặt, cầm lấy khăn bông lau khô, nào ngờ càng lau nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, lau rồi ướt lại, lau đi lau mãi. Giản Minh không muốn mình lại mềm yếu như thế này, không kiềm chế nổi, cho mình một bạt tai, rất đau, nhưng cảm giác đỡ hơn rất nhiều, thế nên tát mạnh thêm mấy cái nữa, cảm thấy trên khuôn mặt vừa đau vừa rát, cô hít thở sâu, bây giờ khá hơn nhiều rồi… Cửa phòng tắm mở ra không hề báo trước, Lăng Lệ đứng ở cửa, xét cho cùng, mọi thất bại, đau khổ, thảm thương đến tội nghiệp của cô lần nữa bày ra trước mắt anh, không nơi nào ẩn trốn, đây là số phận, phải chấp nhận thôi.

Cứ đứng ngây ngốc như thế, Lăng Lệ và Giản Minh mặt đối mặt nhìn nhau. Trên khuôn mặt của Giản Minh, vết lằn của từng ngón tay đập ngay vào mắt, khóe mắt của Lăng Lệ dần dần đỏ hoe. Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, trong căn phòng rộng khoảng một mét vuông, giang đôi tay ra, nói như dỗ dành em bé, “Nào, Giản Minh, lại đây nào.” Giản Minh cũng không biết đã lao vào trong lòng anh như thế nào, dán tai vào ngực anh, lần nữa, cô lại nghe thấy nhịp tim của anh, nước mắt rơi trên chiếc áo khoác màu xanh xám của anh. Giản Minh khóc, ôm lấy anh như thể muốn ôm anh như thế này lâu lắm rồi, dốc hết tâm huyết ra để ôm lấy anh, khuôn mặt cô giấu trong vòm ngực Lăng Lệ, từng tiếng từng tiếng khóc nấc nghẹn, đè nén, rất dài, rất dài, mỗi một tiếng khóc đều khóc đến kiệt sức, đứt hơi.

Nước mắt của Lăng Lệ, cũng thánh thót rơi xuống, ngoài việc cứ ôm Giản Minh như thế này, những việc khác, anh không cách nào làm nổi. Cuối cùng, trong tiếng khóc nức nở của Giản Minh, anh chỉ có thể chậm rãi líu ríu, thổ lộ, “Không khóc, không khóc, không sao đâu, còn có anh, anh ở đây mà, không phải chỉ có một mình em. Giản Minh, anh biết cảm giác của em, anh đều biết cả, bởi vì, anh và em giống nhau.”

“Đúng là không thể nào tưởng tượng ra được, để đuổi theo cái thời đại thương mại bùng phát này, dần dà, những người xung quanh mình đều đang thay đổi, bao gồm cả anh trai anh, bạn bè của anh, toàn dân kinh doanh, mọi người đều nói có lãi, còn anh, mãi mãi là dạng người không thể nào trở thành thương nhân được, ở cái thời đại này, không có đầu óc kinh doanh thì chẳng khác gì tay không tấc sắt. Giản Minh, em đúng là như thế, mà anh cũng như thế.

Em biết không? Anh cũng đã từng giống như em bây giờ, đứng trước tấm gương trong phòng tắm, tát cho mình một cái bạt tai thật mạnh. Em còn nhớ không, anh đã từng nói với em, có một lần, bởi vì anh bỏ đi cơ hội tranh chức trưởng khoa, xin nghỉ phép đưa Phương Nam đi Tây Tạng chơi. Cô ấy nói với anh, cô ấy đã có thai, hai tháng rồi, anh đứng bên bờ hồ vui đến nỗi nhảy cẫng lên, đến tận bây giờ mỗi khi nhớ về Trari Namco[1], ấn tượng đầu tiên vẫn là sinh mạng, thứ hai mới là bầu trời bao la và xanh thẳm ở đó. Giấu giếm Phương Nam nguyện ước ban đầu, cũng chỉ vì hy vọng bọn anh có thể tạm thời quên đi công việc đời thường, thả lỏng tinh thần để hưởng thụ. Đợi đến khi từ Tây Tạng trở về, sau khi cô ấy biết được việc này, phát hiện ra vị trí trưởng khoa đã được định đoạt, không thể nào vãn hồi lại được, trong cơn tức giận, đã đến khoa Sản làm thủ tục phá thai.

[1] Hồ Trari Namco: ở miền Nam Tây Tạng.

Cô ấy giấu anh, còn tìm đủ các kiểu lý do thuyết phục đồng nghiệp của anh làm cho cô ấy, cũng may đồng nghiệp của anh vô cùng hiểu anh, có người thông báo cho anh ngay, đợi đến khi anh chạy đến phòng phẫu thuật của khoa Sản thì đã không kịp nữa rồi, anh giương mắt nhìn đứa con của mình bị hút ra khỏi ống hút, nhuyễn như một cục máu, nếu như anh không phải là bác sĩ, cái gì cũng không biết, có thể anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng chuyên ngành của anh nói với anh rằng, hậu quả sinh ra sau mỗi bước thủ tục, cho dù chỉ là phôi thai, cũng sẽ đau. Phương Nam nằm trên bàn phẫu thuật, cười lạnh lùng với anh, giống như một nữ thần đã trả thù thành công. Ngày đó, anh không thể nào chịu đựng nổi, trốn vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, tát cho mình vài bạt tai. Anh hiểu cảm giác đó, không trách ai được, cũng không cách nào làm tổn thương người khác, chỉ có thể hận bản thân mình. Nếu như anh biết Phương Nam để ý đến cái chức vị đó đến như vậy, đến nỗi không thương tiếc hủy hoại luôn đứa con của anh và cô ấy, cô ấy cần gì, anh đều có thể tặng cho cô ấy, nhưng mà mọi thứ đã quá muộn. Là bởi vì anh cứ nghĩ rằng mình làm đúng, là chính anh hại chết con của mình. Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh không cách nào đi qua khoa Sản hội chẩn được, vừa bước vào đó, sẽ nghe thấy tiếng khóc nỉ non, yếu ớt của trẻ con, thê lương và cô đơn…”.

Chuyện kể của Lăng Lệ không làm cho Giản Minh khá lên nổi, cô ấy khóc còn dữ dội hơn, không theo một nguyên tắc nào cả, rút ruột rút gan, Lăng lệ ôm chặt cơ thế đang run rẩy vào lòng, nói trong nước mắt, “Giản Minh, không phải chỉ có em vô dụng, người vô dụng còn có cả anh. Thực ra anh biết rõ Phương Nam là một người như thế nào, nhưng anh không thể nào vứt bỏ, không quan tâm đến cô ấy được, anh cố gắng tìm mọi cách để đẩy tất cả mọi thứ trượt ra ngoài quỹ đạo quay về lại quỹ đạo. Nhưng tất cả sự nỗ lực của anh biến mất như một giấc mơ, xám ngoét một màu. Anh là như thế, không biết lên kế hoạch, không biết tính toán, trong thời đại tất cả mọi thứ đều phải tính toán giá thành, anh lại cứ sống chết giữ lấy tình yêu không buông tay, bỏ ra quãng thời gian quý báu nhất để níu kéo cuộc hôn nhân đã chết không thể nào hồi sinh được nữa, anh không thể nào làm cho vợ anh được hài lòng với những mong muốn mãnh liệt của cô ấy, kết quả của mỗi lần cãi nhau đều minh chứng cho sự chính xác của gia đình anh khi dự đoán về cuộc hôn nhân của mình, anh đã sai lầm một cách hoang đường, nhưng mà anh ngày ấy, không hề thừa nhận và chịu thua, để người nhà lo lắng cho mình, mãi cho đến khi mọi người tận mắt chứng kiến anh mất đi tất cả, đã đau khổ khóc lóc vì anh.” Thỉnh thoảng, Lăng Lệ lại vỗ vào vai Giản Minh, nói để cô nghe, cũng nói để bản thân mình nghe, “Một chút ngọt ngào trong cuộc đời đó, giống như mật ngọt trên lưỡi dao, liếm hết mật, sẽ đụng vào lưỡi dao, nếu như liếm tiếp sẽ chỉ cảm thấy đau mà thôi. Giản Minh à, bởi vì được nếm chút ngọt ngào đó liền quên hết mọi thứ, không tính đến kết quả và giá thành, những người liếm vào lưỡi dao, là anh, là em. Đừng sợ, Giản Minh, còn có anh ở đây, cho dù hai ta không phải vợ chồng, không phải bạn bè, cho dù trước đây hai ta chưa từng gặp nha, nhưng trên thế giới này, em cố chấp ở một góc trời nào, anh nhất định cũng sẽ ở đó…”. Giản Minh vừa khóc vừa nghĩ, có một vài việc, cô không thèm so đo tính toán. Giống như La Thế Triết cho rằng cô đến với Lăng Lệ là vì nhắm trúng vào đồng tiền của Lăng Khang, cô không thèm để ý. Giống như việc Lăng Lệ rốt cuộc có biết việc Phương Nam đến với anh là vì cổ phần của Lăng Văn hay không, hoặc là, Lăng Lệ cũng không thèm để ý. Nhưng có một việc, bây giờ Giản Minh vô cùng để ý, vô cùng so đo tính toán, vô cùng vô cùng rõ ràng, cô không thể nhường người đàn ông đang ôm cho bất cứ người nào, anh ở đâu, cô cũng đều không yên tâm, trong lòng Giản Minh mơ hồ nói với bản thân mình rằng, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi…

Đêm hôm nay, Giản Minh khóc quá dữ dội, cho dù Lăng Lệ dỗ dành thế nào, cũng không ngăn nổi dòng nước mắt tuôn trào như suối của cô, cho dù Lăng Lệ đã từng đi đây đi đó, trải qua bao nhiêu cảnh đời, cũng cảm thấy sợ hãi, gọi điện thoại tìm bác sĩ trực ban của khoa Thần kinh, tiêm cho Giản Minh một liều thuốc an thần, cuối cùng cô ấy cũng đã có thể bình tĩnh đi vào giấc ngủ. Xong việc, Lăng Lệ bị bác sĩ trực ban khoa Thần kinh trách móc, “Phụ nữ yếu đuối, con cái bị như thế này, tư tưởng suy sụp còn có thể hiểu và tha thứ được, nhưng anh phải gắng gượng lên, đừng để mất bình tĩnh chứ, anh xem anh đã làm chuyện gì này…”. Lăng Lệ chán nản, chính xác là như thế, anh không nên mất bình tĩnh, khóc đến nỗi xấu xí như thế này, hai mắt đỏ quạch, cổ họng khản đặc, nhưng giây phút khi anh đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn dáng vẻ Giản Minh như thế, anh chỉ cảm thấy bất lực với tất cả mọi thứ, với cuộc đời này, với thế giới này.

Canh chừng cho Giản Minh và Đông Đông, một đêm đã trôi qua, ngoài trời hừng sáng, bầu trời chầm chậm chuyển mình, một màu sáng trong, Giản Minh tỉnh dậy, đứng trước cửa sổ, lên tiếng, “Oa, ánh mặt trời đẹp quá.”

Chỉ như thế mà thôi, không ai nhắc đến trận khóc đêm qua. Cô không nhắc, Lăng Lệ hiểu rõ, giữa anh và Giản Minh có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm nhận thấy được. Khi làm vệ sinh trong phòng tắm, Lăng Lệ nói với Giản Minh trong tủ lạnh có nước đã, anh xin ở phòng y tá. Giản Minh lấy viên đá chườm mặt, cũng chen vào trong phòng tắm, không kiêng dè gì việc Lăng Lệ đang đánh răng, cô nhìn vào đôi mắt sưng húp của người trong gương và cả đôi mắt sưng húp của mình, than thở, “Trời ơi, xấu quá.”

Lăng Lệ cố ý gật gật đầu, “Đúng thế, quá xấu.”

Giản Minh liếc xéo anh, “Em nói anh xấu ấy.”

Lăng Lệ bật cười khì khì, văng bọt đánh răng lên đầy gương. Đang cười bỗng nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng thò đầu ra nhìn, hóa ra Đông Đông thức dậy, tự mình ngồi dậy.

Mấy ngày trôi qua, Đông Đông dường như mỗi ngày đều tiến bộ thêm một chút, bây giờ, không cần phải đóng bỉm cho nó nữa, tự mình biết đi vào nhà vệ sinh. Mặc dù vẫn không nói chuyện, ánh mắt vô hồn, có điều, mỗi khi những đồ vật nó thích xuất hiện trước mặt, nó sẽ có một vài phản ứng. Sau này Thế Hoa còn tìm được ở nhà La Thế Triết một con gấu Teddy đã lâu rồi Đông Đông không chơi, đó là con gấu trước Giản Minh mua cho Đông Đông trước khi ly hôn với La Thế Triết. Với con gấu này, Đông Đông có phản ứng rõ rệt nhất, vừa nhìn thấy liền chộp lấy, ôm khư khư vào lòng, buổi tối đi ngủ cũng ôm con gấu như hình với bóng, chẳng khác gì một đứa bé lên ba lên bốn là mấy. Giản Minh nhìn thấy, vừa đau lòng vừa xót xa. Lăng Lệ rất biết cách để an ủi Giản Minh, “Nếu như nói Đông Đông của mấy ngày trước là một đứa bé một hai tuổi, Đông Đông của mấy ngày hôm nay đã lớn thành ba bốn tuổi rồi, hôm nay có tiến bộ hơn hôm qua, như thế là quá tốt rồi.”

Trước khi Giản Minh thi một ngày, Thế Hoa nhận được thông báo phải đi công tác một thời gian, vốn định không đi, nhưng Giản Minh không đồng ý, dăn dò cô ấy yên tâm công tác. Thế Hoa yêu cầu, mỗi ngày nhất định phải thông báo tình hình của Đông Đông qua điện thoại cho cô, như thế cô mới đi. Kỳ thi của Giản Minh cực kỳ thuận lợi. Vốn dĩ có dự định sau khi thi môn cuối cùng, học viên và thầy cô giáo tập trung với nhau, ăn uống một bữa, chụp ảnh lưu niệm. Lăng Lệ nghe thấy hình như Giản Minh muốn từ chối trong điện thoại, biết cô nhớ Đông Đông liền viết mấy chữ ra giấy, “Anh chăm sóc Đông Đông, em cứ đi chơi, thả lỏng tinh thần, cũng tốt cho em.” Nhìn Lăng Lệ kiên quyết như thế, Giản Minh liền đồng ý.

Thì rằng đã đồng ý rồi, nhưng xét cho cùng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên, một người làm mẹ ăn uống chơi bời ở bên ngoài, lại bắt Lăng Lệ xin nghỉ phép để chăm con mình, làm cách nào cũng cảm thấy không được đúng đắn cho lắm. Giản Minh ăn uống qua loa cho xong, xin phép rời khỏi bữa tiệc trước để ra về, thời gian đó đúng vào giờ cao điểm, giao thông kẹt cứng, trời lại mưa, trên xe buýt và tau điện ngầm người đông như nêm cối, Giản Minh đứng mãi bên đường, dốc hết sức lực mới bắt được một chiếc xe quay về bệnh viện, nửa người ướt lướt thướt, vừa vào phòng đã bị Lăng Lệ trách móc, “Em nói xem em gấp gáp việc gì? Sợ anh ngược đãi con trai em à?”.

Giản Minh thương yêu ôm con trai vào lòng hôn hít, vừa ngọt ngào vừa thân mật, đối xử với ông chú lạc hậu tuyệt nhiên chẳng hề có chút ngọt ngào, thân mật như đối xử với con trai, có điều giọng điệu cũng khá khẩm một chút, “Anh biết là em chẳng có ý đó mà.”

Lăng Lệ đưa cho cô một ly trà nóng, “Ừ, anh biết, em luôn cảm thấy áy náy mà.” Haizzz, xét cho cùng, cô gái này vẫn giữ kẽ với anh, trong lòng vẫn không xem anh là người nhà, biết làm sao được, anh quăng khăn tắm cho Giản Minh, “Nhìn người em ướt đẫm kìa, mau vào tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.” Nói rồi, mở túi xách của Giản Minh ra như mọi khi, cầm lấy Insulin cất vào tủ lạnh, “Đã tiêm thuốc chưa?”.

Trong kỳ nghỉ phép này, Giản Minh cảm thấy… bất mãn, “Lại lục túi của em à?”

Dáng vẻ của Lăng Lệ giống như chủ nhân, “Ừm, sao thế?” rồi mở ống tiêm ra kiểm tra thuốc của Giản Minh.

Giản Minh càng bất mãn, “Không những lục túi của em, mỗi ngày lại còn kiểm tra thuốc của em, anh sợ em làm chuyện ngu ngốc đó sao?”.

Lăng Lệ thật sự chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, thay mũi kim mới cho Giản Minh, “Cô gái này, chúng ta suy nghĩ tích cực chút được không hả? Kim tiêm này vốn dĩ chỉ sử dụng một lần, dùng lần nào vứt lần đó, em lại hay tiếc rẻ, cứ nhất định dùng một mũi kim cho cả bình thuốc. Có một vài bệnh nhân liều lượng sử dụng thuốc quá lớn, hai ba ngày dùng hết một bình thuốc, một bình thuốc của người ta chỉ truyền trong một tiếng đồng hồ là xong, em phải gần mười ngày mới dùng hết một bình, đợi đến khi đổi thuốc mới đổi đầu kim tiêm, cái kim tiêm đó cũng cùn từ lâu rồi, chích vào da không đau sao? Anh đã mang về thêm cho em mấy hộp đầu kim tiêm, em không nhìn thấy sao?”. Thu dọn lại thuốc tiêm, anh vẫn còn không buông tha, “Em cứ nói cho lắm vào, trong túi của em có kẹo không?”.

“Có sao?” Giản Minh vắt óc suy nghĩ, bản thân mình cai kẹo lâu rồi, quả quyết, “Không có.”

“Có.” Lăng Lệ giật lại túi xách của Giản Minh, giở ra cho cô xem, ngăn túi bên trong khóa kéo có mấy cái kẹo Thái Phi, Lăng Lệ trách móc, “Sợ một ngày nào đó em bị hạ đường huyết, cho vào đây phòng hờ, đã từng nói với em rồi, quay đi quay lại là em quên luôn.” Không cam tâm bị ngó lơ, anh vỗ vào đầu Giản Minh, “Tại sao em lại cứ không để tâm về anh thế nhỉ?”.

Vốn dĩ bác sĩ cầm túi xách của Giản Minh bằng cả hai tay, nhưng có một tay lại thả ra để dạy dỗ Giản Minh, chỉ còn lại một tay, không đủ sức xách, tất cả mọi thứ trong túi lần lượt rớt hết ra ngoài, dù che nắng này, túi trang điểm nhỏ xinh này, cả tài liệu thi cử này nọ nữa, vấn đề là băng vệ sinh. Giản Minh đỏ mặt, nét mặt khổ sở nhặt mọi thứ cho vào túi xách, vừa xấu hổ vừa tức giận, không thèm để ý đến Lăng Lệ, cho dù anh rất chu đáo nhưng cũng phải để ý đến sự khác biệt giữa nam và nữ chứ? Nhưng Giản Minh lại quên mất Lăng Lệ làm về ngành gì, cuối cùng bác sĩ cũng phát hiện ra tại sao Giản Minh tự nhiên lại giở chứng, anh giúp Giản Minh nhặt đồ đạc lên, giải thích, “Em quên mất anh là bác sĩ, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy đâu? Không cần phải ngại ngùng với anh làm gì.”

Giản Minh dở khóc dở cười, đấm anh, “Anh phiền phức chết đi được…”, rồi vơ vội khăn tắm, trốn đi tắm. Tắm nhanh được bao nhiêu cứ tắm, tắm vội tắm vàng, cũng phải thay cho Lăng Lệ đi ăn cơm chứ. Từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lăng Lệ đang gấp giấy với Đông Đông, lần này cuối cùng ông chú lạc hậu cũng đã biết được hình dáng con Picachu là như thế nào rồi, nói với Giản Minh, “Nhìn này, Đông Đông có tiến bộ rõ rệt.”

Đối với tình trạng hiện nay của Đông Đông, khả năng đón nhận của Giản Minh cũng được nâng cao hơn rất nhiều, đứng trước cửa sổ lau khô tóc bằng chiếc khăn tắm lớn, đưa ra giả thiết không mấy tích cực, “Có lúc em đắn đo suy nghĩ mãi, nếu như Đông Đông cứ mãi như thế này, em phải làm sao đây? Đoán rằng chắc phải bỏ luôn công việc ở chỗ anh trai anh. Chắc chắn phải tìm một trường học đặc biệt dành cho Đông Đông, nhà ở cũng phải thuê ở gần trường học, thử tìm việc làm gần đó làm thử xem sao.” Cánh tay đang lau tóc của cô ngừng lại, hai mắt sáng lên, giống như chợt nghĩ ra điều gì, “À, hoặc là mở cửa hàng bên cạnh trường học, buôn bán nhỏ lẻ thôi, giống như bán mì sợi, sủi cảo, hoành thánh, cứ coi như tự mình làm chủ, tự lập nghiệp đi.” Cô ấy vui vẻ, “Thượng đế đã cho em một ý kiến hay.”

“Lần sau em nhận được ý kiến của Thượng Đế, có thể bàn bạc với anh một chút được không?”, Lăng Lệ giành lấy khăn tắm trong tay Giản Minh, giúp cô lau tóc, đặc biệt oán hận, “Xem ra, tương lai trong giả thiết của em, chẳng có việc gì cho anh nhỉ?”. Giản Minh không lên tiếng, lúc nào cũng như vậy, mỗi một lần đến mấu chốt quan trọng đều bỏ mặc anh đứng nhìn. Lăng Lệ tỉ mẩn cầm từng lọn tóc ướt của Giản Minh, cho vào khăn lau khô, nói tiếp, “Nếu không, chúng ta đổi giả thiết khác đi? Nếu như Đông Đông khỏe lên, em kết hôn với anh đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play