Đuổi theo mấy bước, anh kéo cô lại, “Không nợ nần gì nhau là chuyện của cả hai người, một mình em quyết định không tính.”
Giản Minh hất anh ra, “Những điều em muốn nói đã hết rồi, suy nghĩ của anh không liên quan gì đến em.”
Lăng Lệ kéo cô lại lần nữa, “Em vô duyên vô cớ mất tích, chỉ giải thích cho anh vài câu như thế, có qua loa quá không nhỉ?”.
Giản Minh cố gắng hất bàn tay Lăng Lệ ra lần nữa, không ngừng bước chân, “Em không có cách giải thích nào khác nữa.”
Lăng Lệ không rút lui, đành phải đi theo sau lưng Giản Minh, “Em không có cách giải thích nào khác, nhưng anh có, có phải em cũng nên nghe anh giải thích một chút chứ nhỉ? Ngày đó Phương Nam đến đưa thiệp cưới cho anh, chắc muốn trao cho anh một goodbye kiss ấy mà, anh cũng rất bất ngờ, không biết em nhìn thấy bao nhiêu, nhưng lúc đó anh đẩy cô ấy ra ngay mà, khụ khụ…”. Giản Minh đi rất nhanh, vị bác sĩ này vốn đang cảm cúm, sốt, thở không ra hơi, vừa ho vừa lò dò đi theo, “Ngày đó để đưa em và Đông Đông đi chơi, đêm hôm trước xuống ga-ra lôi xe ra thử, lâu rồi không lái, không cách nào khởi động được, sáng sớm mượn tạm của anh trai một chiếc xe, sợ em không thích kiểu khoa trương khoe mẽ đó, nên vội vàng đưa xe của mình đến xưởng xe của hãng để sửa. Trên đường về bệnh viện lại ghé ngang cửa hàng băng đĩa mua đĩa DVD cho em, trễ giờ hẹn lâu quá, sợ em lo lắng, cho anh xin lỗi được không? Khụ khụ…”. Giản Minh vẫn không ngừng bước, Lăng Lệ trách móc, “Chúng ta nghỉ một lát được không? Này, anh đang bị cảm đấy.”
Cuối cùng Giản Minh cũng nói một câu, rất lạnh lùng, “Thế anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lăng Lệ đành phải đi theo tiếp, “Giản Minh, suốt thời gian qua anh cứ đi tìm em mãi, nhờ người tìm nhà của La Thế Triết, nhưng em lại đưa Đông Đông về nhà cha mẹ em, sau đó anh tìm La Thế Hoa, nhưng Thế Hoa lại cũng về quê ăn Tết, đợi đến sau Tết, anh biết cha của Tô Mạn qua đời…” Lăng Lệ nói đến đây liền ngừng lại, nói với Giản Minh rằng La Thế Triết không chịu tiết lộ cho anh biết tình hình của cô hay sao? Không được, như thế có nghĩa đã gián tiếp giúp La Thế Triết bày tỏ tâm nguyện của tên kia với Giản Minh, đồng nghĩa với việc phơi bày suy nghĩ của La Thế Triết đối với Giản Minh, hắn ta vẫn chưa hết yêu cô, anh sẽ không giúp tên kia làm bồ câu đưa thư đâu, nên bỏ qua đoạn đó, “Cha của Tô Mạn qua đời, anh không biết em đã quay trở về đây hay chưa, tiếp tục tìm cô La, nhưng cô ấy lại đi công tác nước ngoài, thực sự anh không còn cách nào để tìm được em, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, khụ khụ… Giản Minh, thời gian vừa rồi em có luyện kỹ năng đi bộ sao?”.
Giản Minh vẫn lạnh lùng, mặt mũi lạnh tanh, chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái, cứ đi con đường của mình, “Đừng đi theo em nữa là xong chứ gì.”
Lăng Lệ lo sốt vó lên, cổ họng đã khản đặc đi nhiều, nhưng vẫn đi theo sau lưng Giản Minh, nói to, “Anh không đi theo em thì đi theo ai đây? Em muốn anh làm như giữa chúng mình chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Chỉ sợ một mình em đưa ra quyết định, chắc chắn không được rồi, tình cảm chưa chín muồi, em lừa được anh hay là lừa được bản thân em đây? Giản Minh, chúng ta lớn bằng ngần này tuổi rồi, đừng chơi trò mèo đuổi chuột nữa được không? Em nói thật cho anh biết đi nào, khụ khụ…”.
“Anh đừng có đi theo em!”. Không thể nhịn hơn được nữa, Giản Minh quay người lại, nổi giận với Lăng Lệ, gân cổ lên, “Anh muốn nói thật sao, em nói cho anh biết, em không có thời gian chơi đùa với anh, em cũng không có thời gian suy nghĩ về những việc khác, em chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, không muốn xảy ra tình huống kỳ cục nào nữa, em càng không nhớ đến những việc gì đã từng xảy ra giữa hai chúng ta mà bắt buộc mình cần phải nhớ mãi. Như thế đã được chưa?”.
Những điều Giản Minh nói, Lăng Lệ đã nghe thấy rồi, nhưng cũng đã nhìn thấy nước mắt trong veo của cô trong đôi mắt, ngân ngấn nước, như đang chực rơi ra, Lăng Lệ thật sự không hiểu nổi, cô gái này rốt cuộc đang có uẩn khúc gì? Không biết làm thế nào, anh hạ giọng, “Đừng trêu anh nữa.”
Đã từng, bên bờ hồ, cô bị chất cồn làm cho đầu óc không còn tỉnh táo, hất ngón tay anh đang nâng cằm của cô ra, bĩu môi, “Đừng trêu em nữa.” Giản Minh thực sự bị mấy từ này kích thích, ra sức đẩy Lăng Lệ ra, “Đi đi!”, rồi lao nhanh qua phía đường bên kia.
Lúc này họ đã đi ra đến đường chính, trong khi Giản Minh vội vàng chạy qua đường một cách điên cuồng thì đúng vào lúc đèn đỏ dành cho người đi bộ bật lên, xe cộ lao qua ầm ầm, may có Lăng Lệ cảnh giác, vội vàng chạy lên vài bước, kéo mạnh Giản Minh đang bỏ chạy lung tung lại, trong lòng hoảng sợ, trong lúc tức giận, anh quát lên như còi xe với Giản Minh, “Em chán sống rồi à? Làm mẹ rồi đấy, sao lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được chứ, nhỡ khi xảy ra chuyện gì, Đông Đông phải làm sao? Anh phải làm sao đây?”. Quát thì quát, nhưng vẫn ôm người ta trong lòng, bàn tay thon dài vỗ vỗ vào sau đầu cô, “Lần sau đừng như vậy nữa, đừng dọa anh.” Anh nói xong, định đưa Giản Minh vào đâu đó để nói chuyện cho đàng hoàng, trời tối rồi, tiết trời mùa xuân se lạnh, chưa ăn tối, Lăng Lệ bị Giản Minh và bệnh cảm cúm làm cho choáng váng đầu óc. Nhưng Giản Minh vẫn đứng yên không nhúc nhích, lặng lẽ dựa vào lòng anh, áp đầu vào ngực anh, chậm rãi, hai cánh tay choàng qua vòng eo của anh. Lăng Lệ cũng… không thể đẩy cô ra. Đây không phải bên bờ hồ, cũng không có chó con, không khí không trong lành, xung quanh ồn ào quá thể, họ đứng ngay trên vỉa hè trông rất nguy hiểm, không biết có bị chàng cảnh sát giao thông và ông cụ quản lý đô thị mắng không nữa, có điều, Lăng Lệ cảm thấy, cứ như thế này trước đã, tựa cằm vào đầu cô gái này, ôm chặt lấy cô. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim anh cũng dần trở nên mềm yếu hơn, mềm yếu đến nỗi chỉ nhét được mỗi Giản Minh vào, những thứ khác chỉ làm nền, dần dần biến mất trong màn đêm xa xăm.
Giản Minh chỉ biết rằng, giây phút khi chạm vào vòng tay của Lăng Lệ, nước mắt của cô, cuối cùng đã rơi trên áo khoác của anh, ngay sau đó, cô nghe thấy nhịp tim của anh, giống như lần trước đã từng có lần nghe thấy nhịp tim anh như vậy, thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp, ổn định, vững vàng, mạnh mẽ, giống như một bức tường cao – giống như một bức tường được xây rất vững chắc, vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ, đứng sừng sững, chứa sẵn năng lượng để vượt qua thời gian, làm cho cô có suy nghĩ, cứ muốn tựa vào lòng anh như thế này mãi mãi, không muốn tỉnh lại nữa. Nhưng có thể, đây chính là điều đáng xấu hổ của cô. Cô đối với anh, phần nhiều là muốn nương tựa vào anh. Còn anh đối với cô, lại nâng niu cô, chăm sóc cô, yêu quý cô hệt như ngọc ngà châu báu.
Cái gì cũng được anh lo chu đáo, cho dù là sự ghen ghét đối với Phương Nam, hay là trách nhiệm đối với Đông Đông, còn bản thân mình, chỉ trong những thời khắc có thể chấp nhận được hoặc những lúc cầm lòng không nổi, sẽ dựa vào lòng anh một chút, những khi chịu đựng được, hết trốn rồi đến tránh, đối với Lăng Lệ, Giản Minh tự cho rằng, cô không cho anh được thứ gì cả. Nhưng, nếu như họ ở với nhau, anh lại phải gánh chịu toàn bộ mọi thứ thuộc về cô, bao gồm cả Đông Đông, đây không phải là một chuyện nhỏ, chẳng nhẽ Lăng Lệ là một con ốc sên sao? Tại sao cứ muốn phải lo lắng cho cô mới sống được?
Trên đỉnh đầu của cô, giọng nói của Lăng Lệ khản đặc, cực kỳ ấm áp, “Giản Minh, anh biết em còn băn khoăn, vẫn sợ hãi, vẫn có gì đó không yên tâm. Nhưng mà, có một số người, em cho rằng có thể sẽ gặp lại, có một vài việc, em cũng có thể cho rằng cần phải tiếp tục. Nhưng không biết khi nào, có lẽ chỉ trong giây phút em quay người lại đó thôi, có một vài người, em sẽ không bao giờ gặp lại họ được nữa. Khi mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên, tất cả đều đã thay đổi, nếu không cẩn thận sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Cuộc đời có dài lắm đâu, em nói đúng không nào? Chúng ta không nên lãng phí…”.
Cái đầu cố chấp của Giản Minh cuối cùng cũng rời khỏi lồng ngực anh, ngẩng lên, “Anh đang sốt phải không?”. Cô cảm nhận được hơi nóng không bình thường, áo khoác và hơi thở của anh, làm làn da cô nóng ran.
Lăng Lệ liếc nhìn cô, “Em yêu, anh cảm động chết đi được, cuối cùng em cũng đã để ý đến anh rồi hả?”. Chẳng kịp làm gì, cơn ho đã kéo đến, anh lại ho tiếp mấy tiếng, dáng vẻ mệt mỏi, “Anh vô cùng vô cùng muốn có sự quan tâm và chăm sóc của em.”
Giản Minh không trả lời, vẫn khủng kha khủng khỉnh, “Em đưa anh đi bệnh viện”, rồi vẫy tay gọi taxi.
Lăng Lệ giơ móng vuốt của sói ra túm lấy bàn tay ngọc ngà đang vẫy xe taxi đó lại, “Ăn chút gì đó sẽ ổn thôi, bên kia đường có quán ăn, vào đó ngồi một lát đi.” Quán ăn, quán nào? Lăng Lệ tìm, quán gì cũng được, được rồi, quán cháo, mặc dù Giản Minh không hợp ăn cháo lắm. Cảm nhận được bàn tay Giản Minh đang cố gắng thoát ra khỏi tay anh, anh hờn dỗi, “Cho anh nắm tay em một chút không được sao?”.
Giản Minh nhẫn nại, “Trong túi xách em có bình nước nóng, em nghĩ là anh cần.”
Hả, hiểu lầm rồi, Lăng Lệ lắc đầu, “Cần chứ, cần chứ, cần quá đi chứ.” Cầm bình nước lên uống, nghe Giản Minh hỏi, “Anh bị cảm thế đã uống thuốc chưa? Em có đây này.” Lăng Lệ trả lời cô, “Buổi chiều ở văn phòng anh có uống rồi, tối mới phải uống tiếp, ở nhà anh có rồi.” Lại cảm thấy kỳ lại, anh hỏi, “Túi xách của em giống với túi thần của mèo Đô-rê-mon sao? Sao cái gì cũng có? Lần sau em lôi trong túi ra một bình gas, anh sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa đâu.”
Chẳng thèm để ý Lăng Lệ đang ba hoa chích chòe cái gì, Giản Minh giải thích cực kỳ đơn giản, “Sống một mình, cũng phải học cách tự chăm sóc bản thân.”
Lăng Lệ gật gật đầu, “Sau này em còn có anh.”
Giản Minh không trả lời, im lặng cất bình nước vào túi.
Lăng Lệ cầm lấy túi xách của Giản Minh, nhấc thử xem thế nào, cũng nặng thật đấy, anh xách giúp Giản Minh một cách tự nhiên, cùng đi về hướng có quán cháo, hỏi, “Bây giờ em làm việc ở đâu?”.
Giản Minh trả lời không cần suy nghĩ, “Vì sao em lại phải nói cho anh?”. Cô cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, dùng dằng với anh như vậy, không phải càng khó dây dưa, khó dứt ra hơn sao? Nhưng cũng không thể bỏ mặc anh trong khi anh lên cơn sốt như vậy được.
Lăng Lệ đang nghĩ về chuyện khác, La Thế Triết, người đó luôn là nỗi lo lắng canh cánh trong lòng anh, Giản Minh ăn mặc tinh tế như thế, xem ra công việc này tốt hơn công việc trước đây nhiều, căn cứ theo lý lịch của Giản Minh, trong thời gian ngắn như thế tìm được một công việc thích hợp sẽ không hề dễ dàng chút nào, không biết có liên quan gì đến La Thế Triết không? Khó tránh khỏi nói cạnh nói khóe, “Lương bổng chắc cũng được chứ hả?”.
Giản Minh trả lời qua loa, “Cũng tốt lắm, ông chủ rất quan tâm đến em.”
Lăng Lệ quay ngược lại hỏi câu hỏi lúc nãy, “Công ty nào?”
Giản Minh sẽ không nói cho vị bác sĩ này đâu, cho anh biết địa chỉ sẽ không yên với anh, cô trốn tránh, “Công ty này cũng được.”
Lăng Lệ không kiềm chế nổi nữa, “Là La Thế Triết giới thiệu cho em à?”.
Đôi lông mày thanh tú của Giản Minh hơi nhíu lại, thực sự không hiểu nổi, tại sao công việc của cô lại phải cần La Thế Triết giới thiệu cho? Đôi mắt cô nghi hoặc nhìn Lăng Lệ.
Giản Minh không có câu trả lời rõ ràng, bao sự lo lắng, bao nỗi bất an, bao sự ghen tỵ trong lòng Lăng Lệ, làm cho cái đầu đang nóng sốt của anh nóng hầm hập thêm mấy phần, “Em ở đâu?”.
Giản Minh hỏi, “Có phải anh nghĩ, nơi ở và công việc của em đều do chồng cũ của em sắp xếp cho không vậy?”.
Đã nói đến đây rồi, Lăng Lệ cũng không phủ nhận, anh không cho phép Giản Minh nhận sự giúp đỡ của tên tiểu tử kia, thừa nhận, “Đúng, anh lo lắng điều đó lắm, em gặp vấn đề gì, anh đều có thể giải quyết giúp em.”
Một luồng khí nghẹn lại nơi lồng ngực của Giản Minh, cứ tưng tức ở đó, làm cho cả người cô trở nên lạnh lùng hơn, gật gật đầu, “Đối với anh, em là một người như thế, bắt buộc cần phải có La Thế Triết chăm sóc, nếu không thì nhất thiết phải có anh tiếp tay?”.
Suýt nữa Lăng Lệ trả lời một câu YES ngay lập tức, nhưng cũng hiểu được điều gì sau khi nhớ lại, không phải, anh một lòng một dạ muốn chăm sóc hai mẹ con Giản Minh, nhưng điều này không có nghĩa là Giản Minh không có năng lực tự chăm sóc cho bản thân, cho nên…
Cho nên Giản Minh lạnh nhạt, cầm lấy túi xách trong tay anh, “Nếu như chỉ có hai lựa chọn này, thế thì em chọn người đầu tiên, ít nhất người đó cũng là cha của con trai em. Em cảm thấy kết quả này cũng phù hợp với nguyện vọng của anh, xét cho cùng trong lòng anh cũng chỉ nhớ mỗi điều này.”
Chỉ một câu nói, làm cho con ngựa bệnh là anh đây cố gắng cả ngày trời, móng guốc chân trước bất ngờ bị hỏng ở đây, có oan uổng không cơ chứ? Nhìn vẻ mặt của Giản Minh, Lăng Lệ cảm thấy mọi việc kết thúc cả rồi, tạm thời không bàn đến việc Giản Minh có được La Thế Triết chăm lo cho hay không, nhưng anh đã chọc giận Giản Minh rồi. Ra sức cố gắng níu kéo, anh giơ tay lên, “Anh đầu hàng, anh sai rồi.”
Giản Minh gật gật đầu, giọng điệu lạnh lùng, “Em chấp nhận lời xin lỗi, còn những việc khác cho qua, da dày em không được tốt lắm, bây giờ không muốn ăn gì cả, anh là bác sỹ, biết làm thế nào để tự chăm sóc cho mình, tạm biệt.”
“Giản Minh.” Lăng Lệ nắm lấy cánh tay cô, “Cho anh một cơ hội, anh muốn giải thích.”
Thái độ của Giản Minh dứt khoát, “Tối hôm nay, anh cũng giải thích nhiều quá rồi đấy. Không!”.
Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, ánh mắt đó làm Lăng Lệ cảm thấy, nếu như còn cố gắng níu kéo, anh sẽ chết càng thảm thương hơn, buông tay, “Tạm biệt.” Mắt mở to, nhìn cô ấy bước đi ngay trước mặt mình. Vừa lúc nãy thôi, anh vui mừng muốn phát điên lên, thành khẩn thề thốt, mùa xuân này, anh sẽ không để lạc mất cô nữa. Chỉ trước đó thôi, anh còn nhảy cẫng lên trong văn phòng, cứ ngỡ rằng bình minh đã ở ngay trước mắt, bây giờ thì thế nào đây? Bóng đen trước bình minh sao? Không không không, Lăng Lệ móc điện thoại ra, “Anh, anh phải giúp em, cứu em với…”.
Cách đây không lâu còn đang muốn đi dạo ven hồ với anh, còn nhớ đến anh, thực ra anh chỉ là một tên khốn! Tên khốn! Giản Minh oán hận trong lòng, đi qua mấy bến xe buýt mới lên được chiếc xe buýt cuối cùng của đêm về nơi ở của cô, vừa mệt vừa đói, đáng nhẽ phải dùng Insuilin nhưng cũng không kịp, ngày nào cũng ăn uống không đúng giờ, uống thuốc không đúng giờ, chỉ sợ ra đi lúc đầu đang còn xanh mà thôi.
Mở bình nước giữ nhiệt ra, vừa uống một ngụm nước, điện thoại di động báo có tin nhắn, không ngờ là Lăng Lệ, không, là tin nhắn của anh Lệ. Tin nhắn của vị bác sĩ này luôn không đáng tin, không đúng điệu, không có hứng đến cực điểm, “Minh, quên mất nhắc em, anh bị cảm, phải sát trùng bình nước trước khi sử dụng.” Giản Minh nhìn tin nhắn này, suýt nữa thì bị ngụm nước này làm mắc nghẹn không thở nổi. Bác sĩ à, anh có lòng thì phải nhắn nhủ cho sớm một tí, cô đã uống mất rồi còn đâu.
Lần này bác sĩ lại quên đề tên, “Lệ”, nhưng mà, đừng có gọi người ta là “Minh” được không? Chắc đánh sót chữ chứ gì? Tự nhiên cả người Giản Minh nổi hết cả gai ốc. Ồ, bình nước này, đã có người dùng chung, thật chẳng cẩn thận chút nào. Giản Minh cầm bình nước và di động trong tay, một mặt vừa muốn tống khứ hai thứ này ra ngoài cửa sổ xe, một mặt lại cảm thấy làm thế quá lãng phí, sai lầm của bác sĩ Lăng mà tại sao lại lãng phí tiền bạc của mình để trừng phạt ngay chính bản thân mình? Nhưng nếu như không làm thế cô lại không thể nào nuốt cơn giận này xuống được. Ấm ức trong lòng, lòng dạ rối ren như một mớ bong bong, sao tự nhiên xảy ra tình trạng này, không biết bắt đầu nói từ đâu đây.
Vừa bước vào nhà anh trai, chị dâu Văn Quyên nhìn anh chàng này với vẻ nghi ngờ. “Chú Lệ này, chú bị làm sao thế?”, rồi sờ tay vào trán anh, “Ôi, sao lại sốt thế này?”. Vội vàng tìm thuốc, tìm một lúc mới nhớ ra anh chàng này là bác sĩ, “Chú uống thuốc gì đây nhỉ?’.
Lăng Lệ yêu cầu, “Cho em bát nước gừng nóng.”
Văn Quyên gọi người đi nấu, tiếp theo đó, cả nhà ba người ngồi đối diện với anh, bày sẵn thế trận chờ anh. Chú Hai đã kêu cứu, không biết là chuyện lớn gì đây.
“Giúp em tìm một người.” Lăng Lệ nói thẳng vào vấn đề, “Còn nhớ trước đây em đã từng nói không, muốn dẫn một người về ra mắt anh trai và chị dâu đó?”.
Trọng Hằng nhớ rất rõ, “À, chú còn lấy sô-cô-la của cháu tặng cho cô ấy.”
“Đúng rồi.” Lăng Lệ chẳng thèm bắt bẻ thằng cháu mình keo kiệt, kể tường tận một lượt cho anh trai và chị dâu nghe, từ việc quen Giản Minh như thế nào, nảy sinh tình cảm với cô ấy ra sao, chồng cũ của cô ấy là ai, tại sao Giản Minh lại hiểu lầm anh và Phương Nam, sau đó không gặp nhau như thế nào, sau đó gặp lại nhau ra sao, không nằm ngoài dự đoán, kể đến đoạn gặp Phương Nam, không hẹn mà gặp, ánh mắt của mọi người trong nhà lộ rõ vẻ bất mãn, vì thế khi Lăng Lệ cảm thấy mình nóng sốt đến nỗi mặt đỏ gay lên, cổ họng khản lại, mũi nghẹt lại không thở được, cả người như sắp ngất đến nơi, anh trai Lăng Khang nói một câu, “Thư ký anh mới tuyển tên là Giản Minh.”
Lăng Lệ không cách nào thuận lợi chấp nhận việc này ngay giây phút đầu tiên, “Hả? Cái gì?”.
Thái độ thận trọng và độ lượng của Lăng Khang dần dần trở nên rất chảnh chọe, “Thư ký mới tuyển của anh tên Giản Minh, Giản trong từ “đơn giản”, Minh trong từ “minh bạch.”
Trọng Hằng phấn khích, “Yeahhh, làm chú Hai sợ hết hồn luôn. Cháu gặp Giản Minh rồi, cô ấy rất tốt.”
Lăng Lệ cuối cùng cũng ý thức được rằng, ngay giây phút này đây, bình minh lại đến tìm, dựa vào ghế sofa, “Ôi mẹ ơi!”. Dựa vào khoảng hai giây lại ngồi dậy, cố chấp và nâng cao cảnh giác đến chết cũng không hối hận, “Anh, công việc này là do La Thế Triết nhở vả anh hả?”.
Văn Quyên nói, “Không, Giản Minh là điều động nội bộ của chị…”.
Văn Quyên gặp được Giản Minh vào khoảng thời gian sau Tết, công ty Lăng Khang cần tuyển một vài người, tiến hành phỏng vấn bên bộ phận nhân sự. Giản Minh vốn dĩ đến tìm công việc ở một vị trí rất nhỏ, mức lương cũng không đặc biệt cao, nhưng xét cho cùng làm việc cho một công ty lớn, môi trường làm việc cũng tốt hơn, cơ hội vươn lên nhiều hơn, cho dù một vị trí nhỏ như thế, người tham gia ứng tuyển cũng rất đông. Đối thủ cạnh tranh của Giản Minh đều là những sinh viên mới ra trường, những người ở lứa tuổi này của cô, đáng nhẽ đã làm chủ quản, ngồi sau bàn làm việc xoi mói bắt bẻ người ta rồi mới đúng. Giản Minh cảm thấy, mặc dù điểm môn viết của mình không tệ, nhưng tổng hợp các nhân tố khác, cô cho rằng khả năng chiến thắng không cao, tốt nhất đừng lãng phí thời gian, tự dừng bước không đi tiếp nữa, bỏ chạy lúc lâm trận. Đứng đợi thang máy ở hành lang, không chịu được người đông, Giản Minh lại đang sốt ruột đi tham gia phỏng vấn ở một đơn vị khác cũng đang tuyển người, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thấy một thang máy không có người, quả quyết bước tới nhấn nút thang máy. Còn nghĩ rằng, mấy người đó ngốc thật, chen chúc nhau chờ thang máy đó?
Trong thang máy Giản Minh đang chờ, chỉ có hai người, là Văn Quyên và một người bạn trong nhóm các quý bà của chị ấy. Người bạn này của Văn Quyên đi châu u du lịch mới về, mang về cho anh trai Lăng Khang phô mai Parmigiano Reggiano mà anh ấy yêu thích, mới sáng sớm đã mang đến, tiện thể đi ra ngoài dạo phố với Văn Quyên. Thang máy họ đi là thang máy chuyên dụng cho nhân viên quản lý cấp cao trong công ty, cho nên, khi Giản Minh mặc bộ quần áo rất quy củ, áo trắng váy đen, tác phong chẳng tự nhiên chút nào, nhìn thế nào cũng không giống “tầng lớp quản lý” men theo cửa thang máy bước vào, cảm thấy không hiểu ra làm sao cả. Có điều Văn Quyên là một bà chủ vô cùng hiền hòa, không làm khó dễ Giản Minh, còn hỏi, “Xuống lầu mấy?”.
“Lầu một, cảm ơn.” Giản Minh thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của Văn Quyên, không cảm thấy có gì khác thường.
Văn Quyên cũng không cảm thấy không được tôn trọng, còn than thở tầm phào với bạn mình, “Thời gian ấy à, trôi qua nhanh thật, cứ nhìn chúng ta đi, từ những thanh niên tốt đẹp của thời đại Ngũ Tứ, thoắt một cái biến thành những bà tám tuyệt đỉnh…”.
Người ta còn chưa kịp phản ứng lại với Văn Quyên, Giản Minh đã bật cười khì khì trước, con người của cô, từ trước đến nay đều dễ khóc mà cũng dễ cười, vừa cười vừa phát hiện ra mình liều lĩnh, vội vàng nhận lỗi, “Em xin lỗi ạ.”
Giản Minh đã cười như thế, bạn của Văn Quyên cũng không biết phải nói thế nào. Đúng lúc đó điện thoại của Văn Quyên đổ chuông, chị lấy điện thoại trong túi xách ra, động tác hơi mạnh, chiếc áo khoác mang đậm bản sắc nước ngoài đang mặc trên người xoạc xoạc, đứt chỉ phía trên vai áo.
Bạn của Văn Quyên trêu chị, “Ai bảo tham đồ rẻ, tốn năm mươi đồng rước cái của này về.”
Văn Quyên bận rộn xử lý xong cuộc điện thoại kia, hơi lo lắng, “Giờ phải làm sao đây?”.
Vừa nói xong, thang máy vừa đến lầu một, mọi người đáng lẽ phải đi ra, nhưng vì áo khoác của Văn Quyên có vấn đề, chị và bạn vẫn đứng yên.
Đáng lẽ Giản Minh cũng đi rồi, nhưng cô có ấn tượng sau sắc với câu nói đùa lúc nãy của Văn Quyên, hơn nữa cảm thấy Văn Quyên trông có vẻ cũng dễ gần, trong lòng tự nhiên có cảm giác gần gũi, một người bình thường không muốn xen vào câu chuyện của người khác chủ động yêu cầu, “Hay là để em may lại giúp chị, em có mang theo kim chỉ.”
Thứ nhất, Văn Quyên có cảm tình với cô bé hay cười và liều lĩnh này, thứ hai, cũng là vì hiếu kỳ, ai khi không đi ra đường mang theo kim chỉ làm gì? Mặc dù khâu vào rồi cũng không thật cần thiết lắm, nhưng vẫn đồng ý, “Được, thế làm phiền em vậy.” Thế rồi, mọi người đều ở Thời đại Ngũ Tứ[1] trong thang máy, Văn Quyên cởi áo khoác ra đưa cho Giản Minh khâu lại.
[1] Thời đại Ngũ Tứ: Vào khoảng thời gian xảy ra phong trào Ngũ Tứ, là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.
Trong túi xách của Giản Minh có một kim chỉ nho nhỏ, trong đó có đầy đủ các loại nút to nhỏ, chỉ đủ các màu, mấy cây kim, quả thật có màu chỉ hợp với màu áo khoác của Văn Quyên, cô nhanh nhẹn luồn kim, bắt chuyện với Văn Quyên, “Chiếc áo này đẹp quá, năm mươi tệ thôi sao, mua ở đâu vậy ạ?”.
Văn Quyên tự dưng có hứng, cố ý trêu Giản Minh, “Vớ được ở cái chợ bán sỉ bên cạnh sở thú đó.”
Giản Minh vốn luôn thật thà, tin ngay, “Đã lâu lắm rồi em không có thời gian ra phố, lúc nào phải đi ra đó vớ đại mới được.”
Văn Quyên và người bạn nghe Giản Minh nói thế mím môi cười suốt, họ không hề có ác ý, chỉ cảm thấy vui. Thực tế là Văn Quyên mua chiếc áo khoác này ở một sạp nhỏ của một người Di-gan bày bán tại Paris, năm mươi Euro. Chất liệu vải và đường may của chiếc áo này không phải cực kỳ tuyệt vời, kiểu dáng không nổi bật, nhưng sắc hoa được thiết kế rất tinh tế, Văn Quyên như bị tiếng sét ái tình, bị thu hút đến nỗi không cất bước chân lên nổi, cho dù khoác lên người có nhỏ hơn một size, kết quả cũng không phải tốt lắm, nhưng Văn Quyên nói, “Bà đây rất thích chiếc áo này, giống như ngoại tình vậy đó, đến cả thần linh cũng không thể ngăn cản được sự tồn tại của nó.” Một mực phải đem bằng được chiếc áo này về nhà, hơn nữa còn cảm thấy rằng, khoe khoang với nhóm các quý bà đó rằng mình đã mua được chiếc áo cực phẩm, độc nhất vô nhị chỉ với giá năm mươi Euro, tốt hơn nhiều so với mấy món hàng xa xỉ phẩm đắt tiền. Ai ngờ vừa mới mặc được mấy lần, chiếc áo cực phẩm đó xảy ra chuyện như thế này, nói thật, còn không bằng chiếc áo mua ở chợ bán sỉ về nữa.
Văn Quyên rất thích tính thật thà của Giản Minh, phát huy hết cỡ tính dễ gần từ trước đến nay của mình, hỏi Giản Minh, “Tại sao lại lâu rồi không có thời gian dạo phố? Những cô gái xinh đẹp như em đây bận như thế nào cũng phải đi dạo phố mua sắm chứ?”.
Giản Minh lắc đầu, “Làm gì có thời gian, em còn phải đi tìm việc nữa.”
Văn Quyên giờ mới hiểu ra, “Ồ, em đến đây xin việc đó hả?”.
Giản Minh trả lời rằng đúng vậy.
Văn Quyên cảm thấy kỳ lạ, “Thi phỏng vấn giờ mới bắt đầu mà? Sao em lại đi?”.
Giản Minh trả lời, “Trời ơi, em thấy người nào cũng trẻ trung, tài giỏi hơn em hết. Hơn nữa bằng cấp của em cũng không đủ, công ty lớn như thế này, yêu cầu chắc cũng cao, em thấy mình chắc không được, đừng ham vui nữa.” Khuôn mặt cô tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Chị không nhìn thấy đó thôi, mấy em đến xin làm ở vị trí thư ký rất chi là xinh đẹp, cứ giống như diễn viên ấy, tiếng Anh cũng giỏi nữa.”
Văn Quyên cười, “Tại em nhát gan đấy thôi, chị thấy em cũng đẹp mà. Em sợ sao không để người yêu đưa em đến đây? Chị thấy có nhiều người đến cùng với người yêu đó thôi.”
Mỗi lần bị hỏi đến câu hỏi này, Giản Minh cũng chỉ cười trừ, chuyển chủ đề, “Còn mấy mũi nữa thôi là xong.”
Cách trốn tránh của Giản Minh, một người già đời như Văn Quyên đây có nhắm mắt cũng hiểu ra vấn đề. Nhưng người hiểu biết vẫn đúng là người hiểu biết, không hỏi cặn kẽ hơn nữa, nhưng Văn Quyên cảm thấy mình rất có duyên với Giản Minh, xem ra đây là một cô gái nhã nhặn và hiền lành, còn biết khâu vá, người đầu tiên Văn Quyên nghĩ ngay đến là chú Hai nhà mình, có ý đồ cá nhân riêng, “Chia tay với người yêu rồi phải không?”.
Giản Minh gật đầu bừa, tùy tiện “dạ” một tiếng, “Nào, xong rồi đây ạ.”
Văn Quyên nhìn qua, may rất khéo, không nhìn thấy dấu may, hài lòng, ý đồ cá nhân kia càng thôi thúc trong lòng. Giản Minh chào chị, “Em đi đây, tạm biệt.” Văn Quyên ngăn lại, “Đợi đã, em gái, em tên gì?”
“Em tên Giản Minh ạ.”
“Ồ, Giản Minh à, bây giờ em đi đâu vậy, mấy chị em mình đi ăn trưa đi, cứ coi như để cảm ơn em.” Lời mời của Văn Quyên hình như không đúng lúc lắm, mới hơn chín giờ sáng, mời ăn cơm trưa nghe có vẻ kỳ cục thế nào đó.
Giản Minh vui vẻ, “Không cần đâu ạ, chút việc cỏn con đó, chị đừng khách sáo. Em còn phải chạy qua chỗ khác tham gia thi phỏng vấn nữa.”
Văn Quyên hỏi cho đến cùng, “Công việc tiếp theo đây em xin làm ở vị trí nào thế?” Nghe Giản Minh nói làm ở vị trí bán hàng, Văn Quyên lập tức ra sức phản đối cô, “Làm ở vị trí bán hàng phải nhanh tay nhanh mắt, nhìn xa trông rộng, người nào người nấy thành tinh rồi, phải nhanh mồm nhanh miệng, phải có con mắt nhìn đời, em không được đâu, nghe lời chị, mau lên trên kia thi phỏng vấn đi.”
Giản Minh ngẩn ngơ nhìn Văn Quyên, chị cũng thẳng thắn quá nhỉ? Lúc này mới bắt đầu suy nghĩ, chị này là ai đây? Nhân viên của công ty này à? Nhìn tuổi tác, chắc cũng phải làm ở vị trí chủ quản, nhưng nhìn chị ấy lại không giống. Nếu không phải là chủ quản, thì nhìn khí phách cũng có vẻ mạnh mẽ.
Thấy Giản Minh đang đứng sững ra kia, Văn Quyên nói rõ cho cô, “Chúng ta không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện thang máy thôi, em cứ lao đầu vào mà đi, em có biết tại sao trước thang máy này không có ai đứng chờ không?”. Giản Minh mù tịt lắc đầu, Văn Quyên nói, “Thấy chưa, việc này em còn không hiểu, làm sao mà làm bán hàng được, được rồi, nghe lời chị, lên trên kia đi.” Không nói năng lôi thôi gì nữa, đẩy Giản Minh vào trong thang máy, “Em lên đi, chị bảo đảm họ sẽ tuyển dụng em.” Để làm cho lời nói của mình có trọng lượng hơn, Văn Quyên giải thích thêm một vấn đề nghe có vẻ rất thần bí, “Em nhìn thấy áo của chị không? Đây là áo mua được của người Di-gan, em có biết người Di-gan không? Biết coi bói đó. Lên đi, chị ở đây chờ em, em thi xong xuống đây tìm chị…”. Đợi thang máy vừa đóng của lại, Văn Quyên gọi điện thoại cho Lăng Khang, “Anh muốn tuyển dụng một thư ký như thế nào, em có quyền được hỏi không? Em nhắm trúng một người…”.
Không phải Giản Minh nghe lời Văn Quyên, cô bị Văn Quyên đả kích mới như sực tỉnh ra, trước thang máy này không có ai đứng chờ không phải vì người ta ngu ngốc, không nhìn thấy, mà bởi vì thang máy này đại diện cho danh vọng và quyền lực mà người bình thường không tiện đến gần, những lời nói của chị gặp trong thang máy lúc nãy không sai, cô, có phải sinh ra để làm ở vị trí kinh doanh không? Giản Minh rầu rĩ, đứng trong đám người đến thi phỏng vấn, không hề nóng lòng muốn thử, không hề cam tâm tình nguyện, thực ra trong lòng biết rằng đây là một con đường chết mà cứ đâm vào, trong tình huống không có lối ra nào khác, cô tiến vào tham gia vòng thi phỏng vấn.
Trong số những người đến tham gia phỏng vấn, thời gian Giản Minh bị hỏi ngắn nhất. Chỉ có một câu hỏi, “Chị có biết xin vào làm ở vị trí nào không?”. Giản Minh trả lời, “Biết chứ.” Người ta nói, “Nhưng chúng tôi cảm thấy vị trí thư ký của chủ tịch có vẻ hợp với chị hơn, chị được tuyển dụng rồi.” Giơ tay về phía Giản Minh, “Hoan nghênh chị gia nhập vào công ty chúng tôi.” Giản Minh bắt tay một cách máy móc với người ta, đờ đẫn, lên tiếng, “Cảm ơn.” Sau đó đi ra, xuống tầng một tìm người chị Di-gan biết coi bói kia trước đã, chẳng thấy bóng dáng đâu. Giản Minh suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này không có tính chân thực lắm, vội chạy lên trên kia hỏi phòng nhân sự, “Tôi được tuyển dụng thật rồi à?”.
“Vâng, chắc chắn được tuyển dụng rồi.”
“Tại sao?”.
Người ta hỏi lại, “Vào làm đây không tốt sao?”.
Thực ra những việc suy nghĩ thế nào cũng không thể tin được như thế này, đáng nhẽ có thể trốn được thì trốn đi, nhưng những điều kiện làm việc ở đây rất thu hút người ta, Giản Minh trả lời ngay tắp lự, “Tốt chứ, lúc nào thì đi làm?”.
“Bây giờ em đưa chị đi gặp chủ tịch tập đoàn Lăng Văn, mời theo em.”
Giản Minh quá đỗi kinh ngạc…
“Sau đó Giản Minh nói với chị, đúng là gặp được Quan Thế m Bồ Tát…”, Văn Quyên cười lớn.
Lăng Lệ vui theo, “Chị dâu, cảm ơn chị.”
“Không cần phải cảm ơn, thực ra khi mẹ cháu nhìn thấy cô ấy là đã nghĩ đến chú rồi.” Trọng Hằng làm ra vẻ thần bí, “Có điều, việc thú vị nhất không phải là chuyện đó.”
Lăng Lệ nghi hoặc, “Là chuyện nào?”.
Lăng Khang nói, “Chuyện thú vị nhất nằm ở chỗ, khi chị dâu em muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy, cô ấy từ chối, cô ấy nói trong lòng cô ấy có người rồi.”
Lăng Lệ cứng người, ngồi chờ anh trai như kiểu chờ bị tuyên án vậy.
Anh trai vỗ vỗ vào lưng em trai, “Đừng căng thẳng làm gì, Giản Minh nói người trong lòng của cô ấy là một bác sĩ, đối xử với cô ấy rất tốt. Cả nhà chúng ta có biết người đó là em đâu, liền nghĩ rằng bác sĩ nhà chúng ta đã chậm chân hơn rồi, cô ấy tỏ ra rất kiên định, hoàn toàn không cho chị dâu em cơ hội nào, anh chị cảm thấy cũng không nên miễn cướng, tạm thời để yên quan sát tình hình có biến chuyển không, hơn nữa em cũng không có ý định đi xem mắt, nên anh chị cũng không sắp xếp, bây giờ xem ra hiểu sai hết rồi.” Nói xong, cả nhà cùng bật cười ha hả.
Lăng Lệ chen vào ngồi bên cạnh anh trai và chị dâu, đi vào trọng điểm, “Trước đây, có sắp xếp gì vậy ạ?”.
“Xem mắt chứ gì.”
Lăng Lệ ra sức gật đầu, “Xem mắt sao, vụ này được đó.”
Cả nhà ngồi ngẩn ra, “Em biết người ta ở đâu rồi, còn xem mắt cái quái gì nữa?”.
“Em vừa mới chọc giận cô ấy rồi.” Lăng Lệ thật thà, “Em cứ nghĩ rằng cô ấy nhận sự chăm sóc của tên La Thế Triết kia, chọc cô ấy giận luôn.”
Văn Quyên nói, “Tính khí của Giản Minh rất dễ thương, không giận em lâu đâu, chút hiểu lầm đó, nói rõ là được thôi mà.”
Lăng Lệ rụt rè, “Không được, em sợ cô đấy không thèm quan tâm đến em nữa.”
Lăng Khang cứ thở dài suốt, “Em xem, em vô dụng quá.”
Văn Quyên đã đồng ý, “Được rồi, được rồi, vài ngày nữa, chị tìm lý do gì đó, nói trong nhà mời khách, nhờ cô ấy đến giúp đỡ cho chị một chút, cho em một cơ hội.” Lại cảnh cáo, “Chú Lệ này, đừng trách chị dâu không nói trước, đến lúc đó em phải nhanh nhạy một chút, đừng có kéo mấy thứ tầm phào ra nữa, may là Giản Minh tính khí tốt, gặp chị ấy à, đã cho em một cái bạt tai rồi.”
Lăng Lệ lĩnh giáo, “Không có lần sau đâu ạ.” Rồi yêu cầu, “Chị dâu, tối mai chúng ta làm cơm mời khách được không?”.
Cả ba người còn lại của nhà họ Lăng đầu óc quay cuồng, Lăng Khang nói, “Nhưng khách mời ngày mai của nhà chúng ta có hết sốt được hay không đã?”.
Lăng Lệ đứng dậy, “Bây giờ em về bệnh viện, truyền thuốc ngay lập tức.”
Lăng Khang cũng đứng dậy, y như dỗ dành con trai, “Như thế mới đúng chứ, nào, để anh đưa em đi.”
Trên đường Lăng Lệ về bệnh viện, gửi một tin nhắn cho Giản Minh, “Minh, quên mất nhắc em, anh đang cảm, bình đựng nước phải khử trùng trước mới được sử dụng.” Biết trước Giản Minh sẽ không trả lời anh, anh nhanh nhẹn tìm một chiếc giường ở phòng khám bệnh, truyền thuốc, đi vào giấc ngủ ngon lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT