Sư Tử không hiểu hắn nói gì nữa nói đúng hơn là cô quan tâm hắn nói gì. Hiện tại cô phải làm sao? Cứ ngỡ giận nhau một thời gian rồi sẽ ổn, sẽ có thơi gian cho cả hai bình tĩnh lại nhưng giờ sao chứ! Cái Kim Ngưu chọn không phải là nắm chặt tay cô mà là buông tay....phải chăng anh đã không còn yêu? Cô không biết mình đã khóc bao nhiêu lần chỉ biết từ nãy tới giờ là nổi đau âm ỉ trong lòng cô. Kim Ngưu anh có thể vô tình mà chia tay cô sao? Có mơ cô cũng không ngờ có ngày này, ngày mà chàng trai cô yêu suốt 9 năm lại từ bỏ cô, ngày mà đoạn tình cảm 5 năm của họ chấm dứt.
- "Nín đi, tất cả sẽ tốt thôi" – Trí Nam lau nước mắt cho Sư Tử
- "Hic...hic...tôi giờ tôi phải làm thế nào? Tất cả là tại anh sao lại mang tôi về cái nơi quỷ quái này...sao lại mang tôi rời xa chàng ấy...tôi yêu chàng....yêu nhiều lắm...yêu tới mức...không phân định" – Sư Tử nức nở
- "Nàng trách trẫm thì được gì chứ? Trẫm nói cho nàng biết việc nàng cần làm là đối mặt với nó, đối mặt với việc Lục Vương Gia nàng yêu say đắm giờ sắp thành phu quân người ta. Lục Vương đó chả qua là không trân trọng nàng, nếu hắn thực lòng yêu nàng đã không để nàng đi, hắn đã không lấy người con gái khác làm thê" – Trí Nam quát
- "Không...ta không tin...chàng nhất định sẽ không phụ ta...ta không tin..." – Sư Tử khóc lớn hơn
- "Nàng không tin thì được gì, mọi chuyện quá rõ ràng là nàng quá ngu muội thôi. Nàng quá yếu đuối để hắn đùa giỡn" – Trí Nam cầm chặt bả vai cô
- "Ngươi để ta yên đi" – Sư Tử bất lực
Mấy ngày nay cô ở lì trong phòng, không ăn không uống gì cũng không cho bất kì ai vào. Cô bây giờ muốn yên tĩnh một mình mà suy nghĩ chuyện đã qua. Yêu một người là cảm giác ấm áp, hạnh phúc là xem anh ấy như cả thế giới, nhưng khi anh ấy từ bỏ thì cũng như cả thế giới sụp đổ, là cảm giác sống không bằng chết.
- "Nương nương mấy ngày nay người không ăn gì rồi! Nương nương...người có nghe nô tì nói gì không?...Nương nương..." – Tố Như ỏ ngoài cửa gõ
- "Có chuyện gì?" – Trí Nam từ đâu đi tới hỏi
- "Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã mấy ngày nhốt mình trong phòng...nãy giờ nô tì gọi mãi vẫn không động tĩnh" – Tố Như cung kính nói
Ngay lập tức Trí Nam đá cửa xông vào, vừa vào tới nơi thì hắn thấy tay Sư Tử cầm con dao khuôn mặt tiều tuỵ, mất sức sống.
- "Nàng bỏ dao xuống đừng làm bậy" – Trí Nam hốt hoảng
- "Ngươi mà qua đây ta lập tức chết cho ngươi coi" – Sư Tử cứa dao vào cổ mình
- "Nàng dám chết trẫm liền đuổi đến Diêm La Điện đòi nàng về" – Trí Nam không sợ mà phán
- "Ta và ngươi không thuộc về một thế giới. Bây giờ ta mất tất cả rồi cũng không thiết sống nữa" – Sư Tử bắt đầu sống
- "Nàng nói hai ta không cùng một thế giới Trẫm có thể vì nàng mà từ bỏ thế giới của trẫm, hoàng hậu nàng không mất tất cả, nàng còn có trẫm, còn có những người bạn của nàng luôn bên cạnh. Việc cần làm là nàng phải mạnh mẽ đứng dậy cho tên Lục Vương thấy không có hắn nàng vẫn sống tốt" – Trí Nam khuyên nhủ
- "Trẫm tuy chưa tiếp xúc với Lục vương bao giờ nhưng cũng từng gặp qua vài lần, hắn ta không thể nào là loại người phụ tình bội nghĩa. Có thể giữa nàng và hắn có hiểu lầm nào đó, còn về việc kết hôn nàng không nhu nhược, ngu ngốc tới mức mắc bẩy của tiểu tam kia đấy chứ" – Trí Nam nói tiếp
- "Phải ta nhất định phải giành lại chàng, ta phải sống tiếp, sống cho những người ta yêu thương, sống cho những kẻ hại ta phải hối hận" – Sư Tử giác ngộ được mọi thứ mà nói
- "Tốt cùng trẫm đến hôn sự của Lục Vương" – Trí Nam vui vẻ nói
- "Khoan ngươi phế ta đi như vậy ta mới có thể làm Lục Vương phi mà dạy cho tiểu tam kia một bài học. Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc, hai ta chỉ có thể làm bằng hữu" – Sư Tử chắc nịch nói
- "Không được, nàng phải là hoàng hậu của trẫm ngày tới lập tức tổ chức hôn lễ. Nếu không nàng đừng trách trẫm?" – Trí Nam nói
- "Ngươi là đang ép ta" – Sư Tử tức giận
Trí Nam không nói gì bước ra khỏi cửa để lại Sư Tử một mình, hắn ta giúp cô hay là ép cô làm hoàng hậu của hắn. Tên thối tha Hiên Trí Nam.
* Về phía chuẩn bị hôn lễ mặc dù không ưa gì Mỹ Lân nhưng lễ nạp thϊếp cũng phải làm cho lịch sự chút. Qua đây gắn chặt hơn mối quan hệ giữa các nước, hôn lễ chỉ là cái cớ cho việc triều chính mà thôi.
- "Vương gia chàng xem ở đây trang trí được chưa?" – Mỹ Lân vui vẻ chỉ khắp nơi
- "Tuỳ cô thôi" – Kim Ngưu lạnh lùng
- "Vương gia muội biết chàng yêu Vương phi sâu đậm, nhưng chỉ cần nàng không muốn Mỹ Lân không ép người. Vương gia có thể huỷ bỏ hôn sự lúc đó cứ để Mỹ Lân nhảy sông mà tự kết liễu" – Mỹ Lân giả vờ khóc
- "Ta sẽ chịu trách nhiệm, mọi chuyện về sau đừng hỏi ta cứ để mẫu hậu giải quyết. Ta đi trước" – Kim Ngưu nói rồi lạnh lùng quay đi
- "Chẳng qua là dùng thủ đoạn bỉ ổi để có vinh hoa phú quý còn ra vẻ ngây thơ" – Song Ngư chướng mắt nói
- "Đại Vương Phi xin ăn nói cận trọng ta cũng sắp thành người của Lục phủ rồi nghĩa là chúng ta sắp thành tỷ muội rồi" – Mỹ Lân đắc ý
- "Tỷ muội ngươi có phải vui quá hoá điên, tỷ muội chỉ là mối quan hệ giữa các vương phi với nhau. Một lương đệ thấp bé mà cũng đòi làm tỷ muội với bọn ta" – Thiên Bình khinh bỉ
- "Đúng là gà rừng mà đòi hoá phượng hoàng" – Nhân Mã bất bình nói
- "Hứ Lục Vương Phi đã đi rồi cả cái phủ này bao nhiều thϊếp ta được coi là lớn nhất, cũng đã được Vương gia "thị tẩm" Lục Vương Phi chắc gì Vương gia đã đụng vào. Ta thấy chức Lục Vương Phi sớm muộn cũng là của ta chưa kể hoàng thượng chưa lập thái tử, tương lai ta có thể là thái tử phi cũng nên" – Mỹ Lân hớn hỏ nói
- "Ta không có ý định lập Kim Nhi làm thái tử cũng không hề có ý định lập cô làm Vương Phi, vì vậy bớt mơ tưởng đi" – thầy Hàn Âu từ xa đứng sau lưng Mỹ Lân mà nói
Lập tức đánh đòn tâm lý vào cô ngay sau đó theo quán tính quay mặt lại sau lưng cô không những có cô Xà Phu đứng cạnh. Cả hai mặt hắc ám mà nhìn cô ta.
- "Hoàng thượng, hoàng hậu người nghe thần thϊếp giải thích, các vương phi vương gia vì không thích thần thϊếp nên bày mưu hãm hại, thần thϊếp thật lòng yêu Vương gia mà" – Mỹ Lân quỳ xuống khóc
- "Mỹ Lân sau này đừng để ta nghe ngươi đoán non đoán già, yên phận một chút cũng đừng bao giờ mơ mộng đến cái ghế Vương Phi đặc biệt là Thái Tử Phi" – cô Xà Phu nhắc nhở
- "Thần thϊếp rõ, tạ ơn hoàng thượng tạ ơn nương nương" – Mỹ Lân khϊếp sợ nói
Ngày hôm sau cả Bình Quốc và Xích Lang đều vội vàng mà lo cho hôn sự. Mọi người đều cười nói, vui vẻ cho đại sự của hoàng thất chỉ có người trong cuộc là không hề vui vẻ tí nào. Kim Ngưu và Sư Tử dù ở hai đất nước khác nhau nhưng họ đều có một cảm giác đau đớn, mất mác. Lần này họ kết hôn nhưng chú rể không phải Kim Ngưu, cô dâu không phải Sư Tử tuy vậy sâu thẳm trong tim họ là một hình bóng đã được chôn chặt mãi mãi không thể thoát ra được.
- "Hoàng hậu mong nàng sau này sẽ hạnh phúc" – Trí Nam bước vào nhìn cô nói
- "Bên người ta mãi không thể hạnh phúc" – Sư Tử lạnh lùng là hắn ép cô cưới hắn, cô không còn cách nào khác một phần để thu thập thần khí một phần một phần để mong rằng cô học cách quên được Kim Ngưu
- "Nương nương chuẩn bị khởi kiệu rồi" – Tố Như chạy vào thông báo rồi chiếc khăn đỏ choàng
* Bên phòng tân hôn
- "Kim Ngưu cậu đã quá sai rồi" – Bạch Dương chán nản nói
- "Tôi biết giờ đang rất hối hận, giá như lúc ấy tôi chịu giữ cô ấy lại" – Kim Ngưu buồn rầu
- "Sai lầm là để sửa chứ không phải để chốn tránh" – Song Tử khuyên bảo
- "Muốn sửa cũng không kịp, giờ cô ấy ở đâu, sống chết ra sao tôi thậm trí còn không biết đây" – Kim Ngưu xoa huyệt thái dương
- "Đáng tiếc, những gì làm được chúng tôi đều đã làm rồi" – Xử Nữ cúi mặt
- "Cảm ơn, các cậu làm rất tốt nhưng tôi không biết nắm bắt cơ hội" – Kim Ngưu áy náy
- "Chỉ mong hai cậu hạnh phúc....không ngờ khó thế" – Ma Kết đượm buồn
- "Nếu như bây giờ cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, nhất định tôi sẽ ôm thật chặt không để cô ấy đi mất nữa. Tôi sẽ xin lỗi cô ấy, sẽ thổ lộ hết những lời thực sự trong đáy lòng mình ra." – Kim Ngưu đau lòng
- "Đến giờ rồi kiệu hoa chắc đã tới cậu ra xem thử đi" – Bảo Bình đứng dậy cùng mọi người đi ra
Kiệu hoa dừng trước phủ, trăng soi sáng xuyên qua khẽ lá chiếu lên chiếc kiệu đỏ đẹp đến mê hồn. Lá cây rẽ quạt rơi theo từng đợt gió tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ. Chỉ có điều đáng tiếc tân nương trong kiệu không phải là Sư Tử, tim anh dâng lên một tràn nhức nhối.
- "Nhất bái thiên địa...Nhị bái cao đường...Phu thê giao bái...Đưa vào động phòng" – tiếng hô to của người trụ trì vang lên
Nơi này Sư Tử nuốt nước mắt đi vào động phòng ở kia Kim Ngưu gượng cười mà tiếp khách. Câu chuyện tình yêu này đều khiến người ta không khỏi rơi lệ. Hãy thử đặt mình vào đấy bạn yêu một người đến điên dại, yêu đến có thể quên mất bản thân, nhưng bạn và người ấy lại không đến được với nhau đành chia tay để tìm hạnh phúc riêng, thế nhưng sâu thẳm trong tim bạn vẫn luôn là hình bóng người ấy, chỉ có thể ngày ráng quên đi, đêm về lặng lẽ khóc vì nhớ người ấy. Hoàn cảnh của Kim Ngưu và Sư Tử hiện giờ là vậy đó.