Có cơ hội được tiếp tục đi học quả thật không dễ dàng, tôi vô cùng quý trọng. Nhưng chỉ là, tư chất của tôi không tốt, có phần không theo kịp chương trình học, dù có cố gắng thế nào chăng nữa cũng vẫn không thoát khỏi mấy vị trí đếm ngược từ dưới lên. Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với ân tình của cậu ấy, cũng càng thêm sợ hãi.

Vì thế, ở trước mặt cậu ấy, tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ lại bị cậu ấy ghét bỏ, lưu lạc đầu đường. Cậu ấy vẫn kiêu ngạo, đẹp đẽ đến thế. Bình thường, cậu ấy đều lười phải đối diện với tôi, nhưng sở dĩ mỗi ngày để tôi ăn cơm cùng, vì cậu ấy nói, cậu ấy thích ăn cá, nhưng lại không có người gỡ xương cá.

Cậu ấy thật sự rất chói sáng, thứ ánh sáng mà cho dù tôi ở gần cũng không thể nào vươn tay mà chạm tới. Các bạn nữ cùng phòng đều rất thích cậu ấy. Khi họ biết quan hệ của tôi và cậu ấy, mắng tôi là kẻ chỉ biết dựa vào cậu ấy.

Giờ đây, thứ tốt nhất mà tôi có thể làm là tươi cười lấy lòng đến ngốc nghếch cũng đã không còn dùng được nữa, bởi vì, bọn họ nói rằng, tôi cố tình giả bộ đáng thương.

Vì không muốn cho cậu ấy phải chịu thêm phiền toái, tôi lại đem chính mình biến thành người vô hình, chính vì trốn tránh như thế rõ ràng, nên cậu ấy, cho dù chưa từng tới phòng ngủ của tôi cũng nhìn ra được...

Đợt ôn thi đại học năm đó, chúng tôi rời ký túc xá, tôi chuyển đến ở căn phòng trống mà cậu ấy thuê trọ. Tôi nấu cơm, giặt quần áo cho cậu ấy, vì cậu ấy mà gỡ xương cá, vì cậu ấy gọt hoa quả, pha trà, giúp cậu ấy học thuộc lòng, thậm chí còn đấm bóp lưng, chân cho cậu ấy.

Từ nét tươi cười của cậu ấy tôi có thể nhận thấy rằng, cậu ấy rất hài lòng với việc phục vụ như thế. Khi có việc vui lớn gì cũng không quên gọi tôi, "Sửu Sửu". Đó cơ hồ đã thành hai từ cửa miệng của cậu ấy, thậm chí nhiều khi cậu ấy nói mơ, tôi cũng thường nghe thấy.

Ở cái thời còn ngỗ nghịch và hiếu động ấy, mấy cậu con trai đều thích lén lút mượn các đĩa phim "cấm" để xem, cậu ấy cũng không ngoại lệ. Vì nhà cậu ấy không có người lớn, bạn bè cậu ấy thường kéo tới một loạt, coi nơi đây trở thành "cứ điểm". Bởi vì tôi luôn lặng lẽ, cũng ít lời, nên bọn họ luôn luôn coi tôi như không khí, chỉ khi nào đói bụng mới nhớ đến tôi.

Trừ lần đầu xấu hổ khi nhìn thấy, tôi đối với những hình ảnh mây mưa, trần truồng này… không có chút cảm giác nào. Bọn cậu ấy ở dưới tầng vui vẻ, huyên náo, hét hò ầm ỹ, còn lòng tôi lại lặng như nước, trốn vào trong thư phòng đọc sách, nếu không phải đến khi bọn cậu ấy kêu đói thì kiên quyết không lộ diện.

Thời gian giật mình mà trôi qua, kì thi vào đại học vừa mới kết thúc, một đám hổ nháo lại tới, còn mang tới mấy thùng đủ loại rượu, nói cần ở nhà chúng tôi cuồng hoan, xả hơi vài ngày. Buổi tối, bọn cậu ấy vửa xem phim vừa uống rượu, xem xong rồi gom hai bàn lại, bắt đầu đánh bài.

Đến khuya, mang theo mùi rượu nồng nặc, cậu ấy say khướt đi vào phòng tôi, lảo đảo ngồi xuống đầu giường. Tôi vội vàng đi lấy khăn mặt, lau mặt cho cậu ấy. Nhưng vừa mới đụng tới mặt của cậu ấy, cậu ấy đã túm chặt lấy hai tay tôi, đem tôi đẩy ngã đến trên giường, thân thể cũng phủ mạnh lên.

Cảm giác được khát vọng của cậu ấy đang kề gắt gao vào cơ thể mình, tôi sợ tới mức lạnh run, nước mắt tràn mi mà ra, nhẹ nhàng gọi tên cậu ấy.

Tôi không có giãy dụa, cũng không có cự tuyệt, tôi vốn là hai bàn tay trắng, không có gì không thể cho cậu ấy.

Cậu ấy đang điên cuồng hôn tôi, đột nhiên ngừng lại, ngẩng lên liếc nhìn tôi một cái. Khi nhìn thấy chất lỏng trên mặt tôi, trong mắt cậu ấy dần dần trong sáng, nghiêng người xuống, lườm tôi một cái, dùng giọng điệu ngả ngớn mà nói với tôi: "Khóc cái gì mà khóc, không thấy tôi uống quá nhiều sao? Đẩy tôi ra không được à, khiến tôi như bụng đói vơ quàng vậy, thực mất mặt!"

Tâm của tôi một khắc co rút, đau đớn như bị xé rách. Dùng sức xoa xoa mặt mình, tôi cắn cắn môi dưới, đối với cậu ấy cười trừ.

Sắc mặt cậu ấy trầm xuống, quay đầu đi ra khỏi phòng không thèm nhìn lại, như thể tôi là kẻ trộm, bị người ta bắt tại trận.

Rất nhanh, dưới tầng truyền đến tiếng cậu ấy cười to, cười đến càn rỡ. Tôi cũng liên tục cười khổ, liếm liếm lấy môi mình, đem hương vị của cậu ấy lưu lại, khắc sâu vào trong tâm tủy.

Bụi gai có thể nở được hoa cũng là bởi vì có ánh mặt trời sáng trong chiếu rọi. Mà cậu ấy, chính là ánh sáng rực rỡ nhất cuộc đời tôi. Một khắc này, tôi rút cuộc hiểu được lòng mình, tôi yêu người con trai ấy.

Giống như đóa hoa yêu ánh mặt trời, hèn mọn mà chấp nhất, xa vời, vọng tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play