Một buổi tối, tay tôi vừa chạm vào người Liễu Thanh thì cô ấy giật phải
điện, hất tay tôi ra. Tôi, một người đàn ông đường hoàng thế này mà
không có cuộc sống vợ chồng. Tôi, một tổng đại diện mà ở nhà thuê? Hút
thuốc loại hai tệ? Ăn đồ ăn nhanh? Càng nghĩ càng giận, tôi đánh cô ấy,
cô ấy cầm dao gọt hoa quả chém tôi, tôi giật lấy… đánh khiến cô ấy trọng thương vào viện, tôi cũng vào tù, tất cả trở về con số không…”
Nghe câu chuyện của Vương Hoa Sơn, tôi bỗng thấy sợ kết hôn. Ở cùng
Sa Chức, thậm chí có suy nghĩ viển vông có thể kết hôn cùng cô ấy, tôi
tuyệt đối sẽ không bận tâm quá khứ của cô ấy. Nhưng liệu người ta có
nghĩ như vậy không? Nếu cuộc sống hôn nhân phức tạp như Vương Hoa Sơn
miêu tả thì tôi thà ở vậy cả đời.
“Sau khi ra tù, tôi bắt đầu lại từ bàn tay trắng, một mình dần dần
dựng nên Ức Vạn, ông trời phù hộ, sự nghiệp càng ngày càng phát triển.
Sau đó tôi quen Lâm Tịch, ban đầu cô gái này rất tốt, sau đó tôi dần cảm thấy cô ấy giống Liễu Thanh, quản hết mọi việc. Phụ nữ mà đã có dã tâm
thì có thể nuốt gọn cả vũ trụ. Dần dần, Lâm Tịch hiện giờ cũng bằng một
nửa Liễu Thanh hồi đó… Một thời gian trước cô ấy đòi tôi hai chục triệu, nói là muốn mua một căn biệt thự, lấy tên hai chúng tôi, coi như đầu tư cũng được. Tôi cho cô ấy tiền, nhưng nhà đâu? Gần đây lại muốn thêm một chục triệu nữa mua căn khác. Tôi không cho, sau đó thì xảy ra vụ kho bị trộm! Cậu không thấy mọi việc quá trùng hợp sao? Nhưng tôi không tìm
được chứng cứ, ngay cảnh sát cũng chẳng thể làm gì. n Nhiên, nghe đến
đây có lẽ cậu đã hiểu ý của tôi?”
“Vương tổng, có phải ông… muốn tôi tìm giúp chứng cứ? Rồi bắt hết bọn Lâm tổng giám?”
Vương Hoa Sơn gật đầu giận dữ: “Không tìm thấy chứng cứ, nhưng chỉ
tám mươi vạn thì sao cô ta thỏa mãn được? Tôi tin chắc cô ta sẽ lại mạo
hiểm. Bọn Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân có thể là tay sai của Lâm
Tịch.”
“Không thể nào!” Tuy là Lâm Tịch Lâm ma nữ và bọn Hoàng Kiến Nhân,
Mạc Hoài Nhân đều có thù với tôi nhưng Lâm Tịch không thể nào cùng bọn
với bọn kia chứ?
“Sao lại không thể? Cả bộ phận tiêu thụ, kho hàng của công ty đều
thuộc quyền quản lý của một mình Lâm Tịch. Giờ tôi tiến lùi đều không
được, vừa không tìm được chứng cứ bắt hung thủ, vừa không thể đuổi việc
những kẻ đó, đương nhiên đằng sau có rất nhiều lý do cá nhân của tôi.
Tôi muốn tìm một người làm gián điệp nằm vùng, nhưng tôi sợ ngay người
tôi cử đi cũng phản lại mình!”
“Điều này… không thể nào.”
“Mạc Hoài Nhân! Mạc Hoài Nhân trước đây là thân tín của tôi, sau đó
thì sao? Đứng trước lợi ích có ai mà không động lòng? Mãi đến bây giờ,
điều tra được cậu và những người đó đều xích mích nên tôi mới tìm cậu.
Lũ khốn đó còn giả như không biết gì, thấy chúng giả ngu trước mặt là
chúng đang cười chế giễu tôi sau lưng. Tôi phải cho chúng vào tù hết cả
lượt!”
Chẳng trách, tổng giám đốc của công ty lại phải hạ mình cầu tới một
quản kho như tôi. Giờ nghĩ lại thấy đúng thật, lẽ nào chỉ vì việc trông
coi kho mà Vương Hoa Sơn lại phải cúi mình trước một con kiến sao?
“Ân oán giữa cậu và những người kia tôi đã tìm hiểu rõ cả rồi, với
Lâm tổng giám thì cậu càng không đội trời chung. Trán cậu cũng là do cô
ta đập đúng không?”
“Lâm tổng giám nói cho ông sao?”
“Nói chung là tôi biết vậy. Còn nữa, không phải cậu và Hoàng Kiến
Nhân, Mạc Hoài Nhân thù hận lắm sao. Tại sao cậu vừa quay lại thì chúng
lại mời cậu ăn cơm?” Đến việc này Vương Hoa Sơn cũng biết?
“Vương tổng… nếu những điều này đều không qua được mắt ông thì có lẽ
điều tra việc trộm cắp kia cũng không khó, ông nói có phải không?”
“Nói thì nói vậy, nhưng tôi muốn lôi hết cả tập đoàn bọn chúng ra!
Không tha cho bất cứ tên nào! Quan trọng nhất là nhất định tôi phải hạ
bệ Lâm tổng giám! Cậu nghe cho kỹ đây, tôi muốn cậu giả vờ hòa hảo với
bọn Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân, lấy được sự tín nhiệm của chúng. Hai bọn chúng là tâm phúc của Lâm Tịch, nhưng chúng liên hệ với Lâm Tịch
thế nào thì tôi căn bản không tìm được dấu vết gì. Chắc chắn chúng sẽ
làm những chuyện kinh thiên động địa hơn nữa, nhưng chuyện gì thì chưa
biết được. Đây chính là điều khiến tôi lo lắng nhất. Cậu hãy giúp tôi
trà trộn vào bọn chúng tìm chứng cứ lật cả gốc lẫn rễ chúng lên!”
“Vương… Vương tổng, nhiệm vụ quan trọng như vậy… tôi sợ là mình không làm được!”
“Ân Nhiên, không phải cậu rất muốn giải quyết chúng sao?”
Hừ, sao mình muốn làm gì lão cũng biết vậy? “Đúng thế, nhưng giờ tôi chẳng thể làm gì….”
“Cậu hãy nghe tôi, sẽ rất dễ dàng tung một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng
thôi! Những chuyện tôi nói cậu nhất thiết không được nói với bất cứ ai,
bất luận là ai… Về tiền công, dễ nói thôi! Ba mươi nghìn đô la Mỹ cậu
phải đền Lâm Tịch, cậu cầm đi! Thêm mười nghìn nữa cho cậu làm việc! Ân
Nhiên à, Mạc Hoài Nhân coi trọng cậu, cậu cũng phải đáp lễ người ta tử
tế chứ, phải làm ra vẻ như chợt bừng tỉnh lấy lòng hắn ta, thuận theo ý
muốn của hắn. Cậu nghe tôi…”
Sau đó tôi cảm thấy dường như có vài điều Vương Hoa Sơn chưa nói hết
với tôi, Lâm Tịch là tình nhân của ông ta, tình cảm có rạn nứt thế nào
thì cũng không đến nỗi phải đưa cô ta vào tù chứ?
Vì tôi là tâm phúc nên Vương Hoa Sơn bỏ hết những nhà kho nhỏ khác,
tất cả hàng hóa đều do kho chúng tôi quản lý. A Tín và tôi không phải
làm việc nặng nhọc nữa, còn tìm thêm mấy công nhân. Mật chỉ đầu tiên của Vương Hoa Sơn chính là bảo tôi tiếp cận Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài
Nhân…
Tôi dạy A Tín rất nhiều thứ, vì sợ khi tôi không có mặt sẽ có kẻ gây
chuyện, thủ đoạn hại người thì bọn lão yêu kia có nhiều vô cùng, khó
lòng đề phòng hết.
“Lão đại, cái này dùng làm gì?” A Tín hỏi tôi đang lắp máy quay.
“Tôi đã phản ánh lên trên rất nhiều lần, bảo họ lắp thêm vài cái máy
quay nhưng họ không chịu. Chúng ta lén lắp vài cái, nhỡ đâu lại quay
được hiện trường ăn cắp của bọn Hoàng Kiến Nhân. Như thế thì hay rồi!”
Đúng là tôi đã phản ánh với lãnh đạo nhưng những lãnh đạo cấp cao như
Lâm ma nữ và phó tổng giám Tào thì tôi không thể mặt đối mặt mà nói
chuyện được. Chỉ có thể báo cáo với Mạc Hoài Nhân, báo cáo về biện pháp
tăng cường phòng chống trộm với Hoàng Kiến Nhân có khác nào muối bỏ bể?
Là cấp trên không xem trọng một quản kho nhỏ bé? Hay là Hoàng Kiến Nhân
không báo cáo lên trên? Cái này thì tôi không biết được rồi. Tôi chỉ
biết bao nhiêu hàng ở đây thế này, mất một hai thùng là tổn thất hàng
vạn tệ rồi.
Chúng từ đầu đến cuối không làm bất cứ việc gì càng khiến tôi chắc
chắn chúng có can hệ đến việc hàng trong kho bị mất. Bọn chuột này sớm
muộn gì cũng sẽ bị lôi ra xử bắn mà thôi!
Lén lắp mấy cái máy quay vừa để đề phòng vừa có thể bắt cả người lẫn
tang chứng! Nhất cử lưỡng tiện. Thậm chí tôi còn nhìn thấy cảnh tượng
vui mừng đánh trống đốt pháo tưng bừng sau khi bọn chúng bị xử bắn!
Một hôm tôi làm như vô tình cho Hoàng Kiến Nhân xem bảng lương của
tôi, lương của phó giám đốc cao hơn hắn nhiều, nhưng hắn lại chỉ cười
chẳng coi là gì. Hoàng Kiến Nhân và tôi đều là nhân viên bộ phận kho,
lại không có tiền phần trăm tiêu thụ, lương của hắn lại không được phát
theo cấp phó giám đốc, đương nhiên ít hơn lương tôi, thế mà hắn không hề đố kỵ? Như thế không giống với tác phong của Hoàng Kiến Nhân, lẽ nào
hắn có nguồn khác? Câu trả lời là đúng thế. Cứ từ từ, sớm muộn gì thì
hắn cũng phải thò cái đuôi cáo ra.
Sáng nào cũng làm việc trong kho, tối cùng A Tín uống rượu trò chuyện trong kho. Nhiều khi tôi cảm thấy mình cũng là chuột, tuổi trẻ cứ thế
trôi qua: “A Tín, có cảm thấy chúng ta giống bọn chuột không?”
“Có phải chuột trũi không? Hì hì, trước đây em sống trong bãi rác cảm thấy mình giống như gián vậy. Aiz, nếu con người cũng có sức chịu đựng
như loài gián thì có môi trường nào là không sống được chứ?” A Tín nhìn
mọi việc rất đơn giản, rất thấu đáo, có phải trên đời này có rất nhiều
thứ rất đơn giản, chỉ là chúng ta nhìn chúng quá phức tạp.
Tối hôm phát lương tôi hẹn Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân đi “săn”. Mạc Hoài Nhân lái chiếc Focus của mình, mặt đầy vẻ hưng phấn: “Hôm nay
cậu rất có hứng nhỉ!”
“Quản lý Mạc, đồng nghiệp trong văn phòng thường bảo, nếu nói đến người biết chơi thì không ai khác ngoài quản lý Mạc!”
“Chú em đánh giá anh cao quá rồi. Đấy không phải biết chơi mà là biết hưởng thụ! Con người mà, cố gắng vật lộn trong thế giới này làm gì?
Công danh lợi lộc tất cả không phải để tìm niềm vui sao? Trong hàng vạn
niềm vui, tận hưởng chuyện đó là nhất, tối nay anh sẽ đưa các cậu đi
hưởng thụ một chuyến! Chú em nghĩ thông rồi hả?” Mạc Hoài Nhân đang hỏi
tôi có phải từ bỏ chuyện đối đầu với chúng không. Tên này vô cùng giảo
hoạt, miệng nói tin tôi nhưng chắc chắn trong lòng thì không. Tôi chỉ có thể từ từ tiếp cận hắn, rồi làm việc gì đó khiến hắn hoàn toàn tin
tưởng. Hình như Đàm Đào Sênh đã vạch rõ ranh giới với mấy người bọn Mạc
Hoài Nhân. Chúng đều là bọn chung một con thuyền, sao có thể vạch ranh
giới? Tôi cũng nhất định phải xử lý tay Đàm Đào Sênh.
“Quản lý Mạc, thay vì tôi sống anh chết thì chi bằng tôi sống anh
cũng sống, đó là hai bên cùng có lợi, cạnh tranh lành mạnh. Trước đây
chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương, có ai thắng chứ?”
“Tốt tốt tốt, nghĩ thông rồi thì tốt!”
Thấy hắn lái xe vào một con hẻm nhỏ, tôi hỏi: “Quản lý Mạc, chúng ta đi đâu vậy?”
“Người ta vẫn nói, đồng hồ Thụy Sỹ, xe hơi Đức, đồ gia dụng Nhật,
nước hoa Pháp, còn Nga thì sao? Đương nhiên là gái rồi. Hàng trong nước
chúng ta ăn chán rồi, cũng nên thử hàng nhập khẩu xem sao. Nghe nói gái
Nga ai cũng trắng hồng, cao to, béo mà không ngấy, dùng hai cái trước
ngực đập cũng chết người! Loại như Bạch Khiết sao có thể so bì? Ba chúng ta hôm nay sẽ thử hàng nhập khẩu!” Giọng của Mạc Hoài Nhân dâm đãng đến mức biến thái.
Hoàng Kiến Nhân vỗ tay: “Có phải rất đắt không?”
“Lẽ nào gái gọi nước ngoài trong truyền thuyết nước ta có thật sao?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Nếu các cậu đi tìm thì chắc chắn không tìm được đâu. Nhưng anh đây
là ai chứ? Anh là Mạc Hoài Nhân! Còn về giá cả thì yên tâm, tôi sẽ không để cậu tốn kém đâu.”
Tôi vội nói: “Làm thế sao được, phải có qua có lại chứ.”
“Aiz… cậu còn khách khí với anh nữa thì là ra vẻ với anh đấy nhá, cậu đã nể mặt mời anh, lại bỏ qua hết hiềm khích trước đây, anh vui còn
không kịp, sao để cậu tốn kém được!” Mạc Hoài Nhân lấy lòng tôi, ý đồ
khó đoán.
“Có gái da đen không?” Hoàng Kiến Nhân hỏi.
“Lão Hoàng thích thế à?” Tôi và Mạc Hoài Nhân đồng thanh.
“Vừa rồi anh nói rồi đấy thôi, ăn thịt lớn ngấy rồi thì nên đổi sang
thịt bò…” Tên khốn nạn, kỳ thị à, đáng lôi ra xử bắn. “Đàn bà châu Phi
được thượng đế ban cho sự gợi cảm điển hình, thân thể đó càng khiến bọn
đàn ông không thể kiềm chế được ham muốn.”
Mạc Hoài Nhân cười ha hả: “Lão Hoàng, không ngờ chú lại có nghiên cứu sâu về mỹ học nhân văn quốc tế như thế, lát anh sẽ hỏi giúp chú.”
Mạc Hoài Nhân dừng xe trước một cửa hàng cắt tóc trang hoàng đẹp đẽ,
hắn dẫn chúng tôi xuyên qua cửa hàng, đi qua con đường nhỏ hai bên có
tường bao, đi được mấy trăm mét thì đến đại sảnh đèn đóm sáng trưng, hai nhân viên nam ở quầy tiếp đón chúng tôi:
“Xin chào quý khách, ba vị muốn ăn gì?”
Mạc Hoài Nhân nói: “Thịt gà.”
“Gói lại không?”
“Mang về.”
“Ở đâu?”
Mạc Hoài Nhân chỉ vào vị trí nước Nga trên tấm bản đồ thế giới treo
trên tường. Chết tiệt, còn mật hiệu này nọ, không phải bình thường đâu…
Người kia lắc đầu: “Hôm nay mấy vị đến muộn, hàng nhập khẩu hết rồi.”
Mạc Hoài Nhân vừa nghe không có hàng nước ngoài thì nổi giận: “Làm trò gì vậy? Đến muộn? Chưa đến mười giờ đêm mà đã muộn?”
“Có mấy em sinh viên mới đến, cũng được lắm.” Anh chàng đứng quầy vội giới thiệu.
“Được đến mức nào? Không phải vì hàng nhập khẩu thì ai đến đây chứ?” Mạc Hoài Nhân thất vọng, quay người định đi.
Anh chàng kia vội vàng lấy ra mấy tấm ảnh người đẹp ăn mặc hở hang
khêu gợi cho bọn tôi chọn: “Đây vẫn còn, đảm bảo không làm các vị thất
vọng!”
Hoàng Kiến Nhân tiến lại: “Thật ra… không cần nhập khẩu cũng được, mấy em này cũng được mà.”
Mạc Hoài Nhân quay lại: “Thôi, thôi! Chúng ta đến quán bar, ở đó có cả đống!”
Anh chàng đứng quầy lại nói: “Giá ở đó chưa chắc đã thấp hơn chỗ chúng tôi phải không?”
Lần này Mạc Hoài Nhân đã hết hứng: “Vậy cũng được, không phải bảo có
mấy sinh viên trong trắng sao? Thật không đấy? Trong trắng đến mức nào?”
Hai người đứng quầy vội giở ra một tấm áp phích, trên đó có hình mấy
cô nữ sinh mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, Mạc Hoài Nhân hai mắt sáng
lên: “Nhật Bản à, cũng được đấy.”
“Ừm… không phải Nhật…”
“Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, cho ba em!”
Hai nhân viên đứng quầy nói: “Được, sau khi thanh toán, xin hãy đứng đợi ở cửa tiệm cắt tóc.”
Tôi vội giành trả tiền, nhưng Mạc Hoài Nhân cười nói: “Lần này để anh, lần sau nhất định anh không khách khí!”
Giành qua giành lại mấy lượt, tôi không lại được với hai tên đó,
chúng trả tiền, ra khỏi con đường nhỏ, Mạc Hoài Nhân nói với chúng tôi
về cửa hàng cắt tóc trá hình này: “Khách hàng ra vào chỉ có một con
đường, thỏ khôn có ba hang, đám người kinh doanh ngành này sao có thể
chỉ có một đường chạy cơ chứ? Ít nhất phải có bảy tám ngã, cảnh sát muốn bắt hết, khó lắm! Vả lại, bề ngoài bọn chúng làm cửa hàng ăn, những gì
chúng hỏi chẳng liên quan gì đến chuyện chính cả. Trên đầu thì lắp đầy
máy quay, muốn thanh trừ tụ điểm này trừ phi dùng bom nguyên tử làm nổ
tung hết…”
“Trưởng ban Mạc đúng là học rộng hiểu nhiều…”
“Quá khen, quá khen…”
“Trưởng ban Hoàng, tại sao vợ anh lại không quản thế?” Tôi hỏi Hoàng Kiến Nhân.
“Con đàn bà đáng chết đó, trước khi tôi quen biết trưởng ban Mạc, lần nào về nhà muộn là cô ta bắt đầu hạch hỏi có phải đi làm trò quỷ không! Ngày nào cũng hỏi, tôi mà không làm thật thì có lỗi với cô ta quá! Giờ
tình cảm rất tốt, tôi ra ngoài làm trò, khi về có chút áy náy, lại càng
tốt với cô ta, hai chúng tôi có thể lấy giấy chứng nhận vợ chồng kiểu
mẫu của tiểu khu rồi ấy chứ!”
Tôi vỗ tay: “Quả nhiên rất cừ! À đúng rồi trưởng ban Mạc, tôi và anh
Đàm Đào Sênh trước đây cũng có chút hiểu nhầm, vẫn muốn gặp mặt nói cho
rõ, nhưng sao không thấy anh ấy nhỉ?” Tôi thăm dò hỏi han xem tên cầm
thú Đàm Đào Sênh đi đâu rồi.
“Hắn ấy hả, giờ là người được phó tổng giám Tào trọng dụng rồi, ngày nào cũng có công tác phí, giờ tiêu dao lắm rồi!”
Chúng tôi ra khỏi tiệm cắt tóc thì đã có ba cô gái đang đợi. Nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, ăn mặc bình thường, chẳng thấy có gì khác sinh viên cả.
Ở Cánh cổng thiên đường tôi đã quen với việc này rồi, tiến lại chào
một câu, vào xe ngồi, ôm một cô. Mạc Hoài Nhân tiếp tục lái xe: “Trước
tiên phải đi uống rượu hát hò rồi mới đến hưởng thụ chứ!”
Điều không ngờ là Mạc Hoài Nhân lại đưa tôi đến nơi cũ: Cánh cổng
thiên đường. Nhớ hồi xưa hay nói thường xuyên đưa gái đến những nơi thế
này mới là cuộc sống. Giờ tôi đã được coi là bước một bước tới hạnh phúc chưa?
Đúng lúc đó thì nhận được tin nhắn của Sa Chức: “Khó quên những giây phút tiêu hồn, bao giờ chàng mới lại đến?”
Tôi không trả lời, không biết phải trả lời thế nào. Giờ cô ấy muốn gặp tôi, nhưng tôi… còn phải đối phó với hai tên lão yêu này.
Chơi đổ xúc xắc với mấy cô nữ sinh trong gian phòng bao Cupid, cô gái phục vụ tôi cũng khá xinh, không mang vẻ phong trần, tôi có hứng thú
với cô ấy: “Em rất xinh!”
“Anh cũng rất đẹp trai mà.” Cô ấy đáp lại.
“Em thật sự là… sinh viên?” Tôi hỏi.
“Em học chuyên ngành biểu diễn Học viện điện ảnh.” Cô ấy tự cười mình: “Chắc chắn anh sẽ thấy lạ tại sao em lại làm việc này?”
Tôi nhận ra cô ấy có đôi mắt phượng có thể điên đảo chúng sinh. Khi
cô ấy nói ánh mắt mơ màng, như đang mê hoặc lại giống như dốc bầu tâm sự - nói chung là rất phức tạp, khiến người khác hỗn loạn.
“Anh có biết học phí một năm của em là bao nhiêu không?”
“Tôi nghe nói học phí môn kịch Trung Quốc mười ba vạn tệ.” Tôi nói.
“Trường em không đắt như thế, chỉ bằng một nửa của họ, nhưng học phí
như thế đã khiến rất nhiều người phải còng lưng vì muốn có tương lai
tươi sáng rồi.” Cô ấy say rồi à? Nụ cười mơ màng đó thật khiến người ta
phải say đắm, đôi mắt phượng kia thật biết nhiếp hồn đoạt phách.
“Nào, đổ xúc xắc đi! Nếu anh thua thì uống cạn mấy chai bia trên bàn! Nếu em thua thì nhảy thoát y!” Cô ấy bỗng kêu lên, rồi phả khói thuốc
vào mặt tôi, nhắm hờ hai mắt nhìn tôi.
Hoàng Kiến Nhân, Mạc Kiến Nhân nghe thấy cô ấy kêu lên thì đều sán lại: “Ân Nhiên, lên đi!”
Tôi cứ từ chối suốt, tôi không muốn cô ấy cởi bỏ quần áo ở đây. Ra
ngoài cùng mấy tay này tôi chỉ muốn chơi một chút, tôi uống hết chỗ bia
này cùng lắm là nôn ra, nhưng tôi không muốn cô gái xinh đẹp này cởi
quần áo nhảy trước mặt mọi người. Là thương hoa tiếc ngọc sao? Chỉ là
không muốn cô ấy mất mặt mà thôi.
Nhưng cô ấy đã bắt đầu lắc xúc xắc trước: “Anh đổ đi!”
Thôi được rồi, tôi giả vờ thua là được. Lắc vài cái mở ra xem sao,
năm viên xúc xắc một con một cũng không có. Tôi kêu bừa: “Sáu số một!”
Cô ấy hét: “Bảy số một.”
Tôi không quan tâm mở ra, dù sao chắc chắn là thua, nếu tôi muốn
thắng thì cô ấy phải được năm một. Ai ngờ… thế giới này lại kỳ diệu như
thế, tôi cứ muốn thua mà… cô ấy có năm một thật, theo quy tắc của chúng
tôi, một người đổ được năm số một thì tính là sáu. ..
Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân hét ầm ỹ lên: “Cởi! Cởi! Cởi!”
Cô ấy không nói gì, lập tức nguẩy mông đi kiểu người mẫu ra giữa
phòng, “soạt” một tiếng cởi áo ngoài, tay định kéo nốt chiếc áo phông.
Tôi lao tới giữ lại, cô ấy lạnh lùng hỏi: “Tại sao cố ý muốn thua em?”
“Anh không có ý… chỉ là hét bừa thôi…”
“Không muốn thấy em nhảy sao?”
“Muốn xem nhưng là mặc quần áo nhảy!”
Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân kêu lên: “Làm gì thế, sao không cho em ấy cởi! Tiếp đi, tiếp đi!”
Tôi quay lại cười với hai tên kia: “Tôi muốn… giờ muốn… việc đó.”
“Ồ… hiểu, hiểu rồi! Thế cậu đi đi! Có cần tôi đặt phòng cho không?” Hoàng Kiến Nhân đứng dậy.
“Không cần, không cần!”
Tôi lập tức nhặt áo cô ấy lên, kéo cô ấy ra ngoài. Ai ngờ ở đó Sa Chức đang khoanh tay dựa vào tường nhìn tôi…
Ở hai bên, có ba tên trai bao già dặn đang vây lấy cô ấy. Tôi vừa
ngạc nhiên vừa mừng rỡ đẩy một tên trước mặt Sa Chức ra: “Sa Chức, em ở
đây à?”
Tên bị tôi đẩy ra túm lấy cổ áo tôi: “Lại là thằng nhãi này, lại muốn cướp mối làm ăn hả?” Nói rồi hắn ta đẩy tôi ra.
Tôi tập trung vào Sa Chức, không ngờ hắn lại đẩy mạnh như vậy, trọng
tâm không vững, loạng choạng mấy bước về sau đập phải cửa phòng Cupid.
Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân thấy có rắc rối, quay mặt đi làm như
không thấy, tiếp tục uống rượu.
“Đánh, đánh nó đi!” Ba tên trai bao xông tới đánh tôi.
Tôi còn chưa đứng dậy thì bị ăn mấy cú đá, tóm bừa một cái chân kéo
một cái khiến hắn ngã ra sàn. Nhân lúc hai tên kia sợ đá nhầm thì tôi
nhanh chóng đứng dậy đánh…
Ba tên này có thằng nào là đối thủ của tôi được chứ? Chỉ vài hiệp là
bọn chúng nằm hết ra sàn. Nhưng khi tôi quay người đi thì một tên cầm
lấy chai bia trên bàn đập xuống đầu tôi. Tôi không ngờ hắn lại đánh tôi, nhưng khi cái chai chưa kịp đập tới thì cô gái mắt phượng kia đã đập
chai bia lên mặt tên kia, cũng may chưa nở hoa…
Tôi quay lại đá ngã thằng đó…
Ba tên trai bao ảo não rời khỏi phòng Cupid, tôi nói với cô gái mắt phượng: “Cảm ơn!”
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi: “Vừa rồi anh giúp em, giờ em trả nợ anh, chúng ta không ai nợ ai.”
Sa Chức đứng dựa tường xem náo nhiệt, lúc này đi vào: “Chồng tung vợ hứng, nhịp nhàng quá nhỉ?” ngữ khí và ánh mắt đầy ghen tức.
“Sa Chức, em làm gì thế?” Thấy Sa Chức tôi vừa mừng vừa lo.
“Có cô gái xinh đẹp chói lòa thế này là quên em luôn?” Tôi hiểu rồi, cô ấy ghen, Sa Chức đang ghen.
Tôi kéo cô ấy ra ngoài bên cạnh tấm biển “Cánh cổng thiên đường”. Cô
gái này đang ghen. Làn gió nhẹ thổi đến hòa cùng mùi hương trên người cô ấy tựa hương hoa lan phảng phất.
“Khi anh vừa đến thì có cảm giác rất gần với em.” Tôi phấn khích nói.
“Đúng thế, rất gần. Aiz, ở nhà buồn chết, ra đây xem các anh đánh nhau vì mình thật vui.” Cô ấy ung dung nói.
Nghe câu nói đó là tôi giận, ý tứ ẩn đằng sau không phải là: “Nhìn
bọn ngu ngốc các anh đánh nhau vì tiền của em thật ngu xuẩn” sao?
“Sa Chức, ý em là gì?” Vừa rồi khi đánh nhau với bọn trai bao, đúng
là chúng cảm thấy tôi thường xuyên cướp bát cơm của chúng, trước đây
chúng đã thấy tôi chướng mắt, nhưng tôi cứ cảm giác là Sa Chức cho chúng tiền để đánh tôi.
“Ý gì là ý gì? Nhìn thấy đàn ông ghen tuông vì mình, em thật sự rất
rất vui!” Nhìn vẻ mặt Sa Chức vô cùng quen thuộc, trong lòng lại nhói
đau. Dáng vẻ khinh người đó không phải chuyên của Lý Bình Nhi sao? Sao
phụ nữ trên thế giới này ai cũng biết dùng vậy?
Tôi nhẫn nhịn nói: “Sa Chức, cảm ơn em cho anh vay ba mươi nghìn đô và mua quần áo, sáng mai anh trả cho em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT