Trảiqua sự kiện bức tranh trên mặt hôm qua, tôicàng thêm giữ vững lập trường của mình, quyết định cho dù thể diện của mình mất hết ( trên thực tế đã mất hết rồi), cũng nhất định phảitheo đuổibằng được nam sinh lãnh khốc tên Tả Qua kia!

Nhưng thật là đáng tiếc, hôm nay hắn lạicó thể không tớiđihọc. 〒▽〒

Tôiở trong các sân vận động trong trường học quanh quẩn một hồi, hy vọng có thể tìm được bóng dáng Tả Qua. Đitớiđilui, tôiđitớimột nơivô cùng náo nhiệt.

Nơinày có một dãy cửa hàng nhỏ, chủ cửa hàng đều là học sinh của"Tam huyễn vương thành". Tạinơimà các cửa hàng vây quang, một tòa nhà màu đỏ đặc biệt chướng mắt, được rất đông học sinh vây quanh.

Chẳng lẽ, đây là "Huyễn Vương Tam giác châu"trong truyền thuyết ? !

Truyền thuyết nóirằng đây là một nơichuyên bán đấu giả ảnh, khăn mặt, quần áo cùng rất nhiều thứ lặt vặt khác. Bên trong bán đấu giávậtphẩm củachủnhânchúng, tất cả đều là đồ của 10 vị soáica nổitiếng-

(ノ^O^)ノThí dụ như ở Học viện "Tam huyễn vương thành" có Tả Qua, Lý Hiến Trạch, Doãn Lạc, Trong học viện"William cổ bảo" có Y Lưu Xuyên, Y Lưu Ảnh, Doãn Địch; lạinóithí dụ như trong học viện"Thập Tam gia tộc" ở Tử Kinh có bảy vị thiếu gia, Trong học viện"HellShow" có Lam Tử Dương, Sở Viêm, còn cả Phỉ Á nữa. . . . . . Tóm lạitất cả đều nằm trong tốp 200 trămnhânvậtphong vân trong"Huyễn tiểu tử phong hành bảng"!( Đều lànhânvậttrong truyện của tác giả này)

Mà "Huyễn Vương Tam giác châu" của "Tam huyễn vương thành", chuyên môn bán buôn thứ đồ gì đó mà các học sinh sưu tập, mỗingày sau khi tan học đều đến nơinày bán đấu giá. Thờiđiểm cửa trường"Tam huyễn vương thành" mở ra, học sinh trường khác cũng có thể tiến vào.

Hơ. . . . . . Là bán đấu giá cáigì vậy? Bên kia thoạt nhìn rất náo loạn nha!

Con sâu tò mò trong lòng tôiđang rục rịch, chân cũng không tự giác càng chạy càng gần nơiđó.

*^_^* oa Kaka! Nếu có thể mua được ảnh của Doãn Lạc hoặc là khăn mặt đã dùng qua thì thật hạnh phúc !

Không biết vì sao, từ nhỏ cảmtìnhcủa Doãn Lạc và tôirất tốt, sau mườituổinăm ấy đột nhiên rờixa tôi, hơn nữa tính cách cũng thay đổi.

Rốt cuộc năm 10 tuổi, đã xảy ra chuyện gì vớicậu ấy? Nhưng mặc kệ tôicố gắng hồitưởng như thế nào, trong đầu vẫn trống rỗng.

Đúng vậy, tất cả trí nhớ năm 10 tuổi, tôiđều đã quên hết .

Aizz! Tôithở dài, sửa lạimáitóc bù xù, từ trong đám ngườinhìn ngó xung quanh .

"Chen cáigì mà chen! Nơinày là nơibán đấu giávậtphẩm của con trai, thân là đàn ông thì đừng lạigần, ưu tiên cho phụ nữ đi!"Một giọng nữ tục tằng xuyên qua loa vang lên.

Sau đó một đám nam sinh mặc áo ba-đờ-xuy màu vàng nhạt, trên cánh tay đính phù hiệu màu đỏ, xúm lạiphía này, túm đầu túm cổ các nam sinh trong này ném hết ra ngoài.

Giọng nữ tục tằng tiếp tục bang lên: "Xếp hàng xếp hàng! Tất cả đều xếp hàng! Đứng ở phía sau đường ranh giớimàu vàng đi! Mấy ngườiđằng kia nữa, ngàn dặm xa xôitớinơinày, một chút quy củ cũng không biết!"

Các nữ sinh không có biện pháp, tất cả đều bĩu môi, mất hứng đứng sau đường ranh màu vàng - cũng chính là phía sau tôi!

Trờiạ, thì ra tôivừa đứng ở phía trước đường ranh màu vàng, vì thế liền may mắn trở thành ngườiđứng đầu hàng ngũ! \(*^▽^*)ノ( Phúc này có khi lạilà họa)

"OK! Kế tiếp tiến vào, lần nàyvậtphẩm trân quý được đấu giá là áo khoác vận động màu lam của Tả Qua thiếu gia !"

Không đợitôikịp quyết định muốn hay không, đám nam sinh đeo phù hiệu đỏ kia liền thô lỗ đẩy tôivào nhà bạt!

Tôinghiêng ngả lảo đảo vào trong, thấy chính giữa phòng hé ra một cáibàn hình chữ nhật, trước bàn ngồimột cô gáicó diện mạo vừa trung tính vừa cường tráng ( nóitrắng ra là bộ dạng rất giống nam sinh + nữ sinh! -_-#).

"Nữ sinh Cường tráng "Chỉ vào cáighế trước bàn: "Ngồiđi!"

Tôinhanh chóng cúiđầu ngồixuống, không dám chậm trễ.

"Quy định đấu giá của chúng tôicô có biết không? Mặc kệ cô có biết hay không tôiđều phảigiảithích cho cô một lần.""nữ sinh Cường tráng "Lắc lắc hộp trúc trong tay, "Trong này có một trăm cáithẻ, giá trị bên trong không giống nhau! Nếu gặp may mắn có lẽ cô chỉ cần một nguyên thôicũng đủ mua bộ quần áo này, nhưng nếu vận khí của cô không tốt, có lẽ sẽ phảimua vớigiá mườivạn! Cô có giác ngộ chưa?"

Tôitrừng mắt: "Cáigì. . . . . . Cáigì? Tôi. . . . . ."

Tôivừa định nóikỳ thật tôichỉ tớigiúp vui, cũng không tính lấy được cáigì,kết quả" nữ sinh Cường tráng" chặn họng tôi: "Đã có dũng khí vào nhà bạt, vậy không thể đổiý, rút thăm đi!"

Tôiđau khổ muốn chạy trốn, nhưng nhìn vào khí lực của nữ sinh kia. . . . . .

"Nhanh chút!"" nữ sinh Cường tráng"dựng lông mày lên, bộ dạng hung thần kia giống hệt ông thần treo trên cửa một đợt tết đến.

Tôicắn chặt môidưới, rốt cục vẫn run run thọc tay vào rút ra một ống-

5 nguyên!( Cũng may đấy, nhưng ko biết chừng)

HOHO, thật vui a! Lạicó thể là 5 nguyên! Xem vận khí hôm nay của tôithật sự không tệ. p^O^q

"Cường tráng nữ sinh" giật giật khóe mắt. Trừng mắt nhìn tôi, sau đó cầm cáiáo khoác quý giá kia lên hôn một cái, lúc này mớicực khôngtìnhnguyện, lấy tốc độ sên bò còn thua đưa áo khoác cho tôi.

Tôitiếp nhận áo khoác, phi thường sảng khoáicho tiền, lúc đứng dậy sắp đi-

Giọng nóinhư sấm của"Nữ sinh Cường tráng " từ phía sau bay tới: "Chờ một chút. . . . . ."

Cô. . . . . . Cô ta đổiý phảikhông? !

Tôiôm chặt áo khoác, thong thả quay đầu lại-

Chỉ thấy"nữ sinh Cường tráng"Chỉ vào mông tôi, mặt đầy hắc tuyến nói: "Cô hôm nay tới- dì cả mẹ(* kinh nguyệt) -sao?"

Tôihoảng sợ quay đầu nhìn về phía mông, hai má lập tức đỏ. Không đợiđầu óc rõ ràng, tôiliền trực tiếp lấy áo khoác kia che mông, sau đó vòng 2 ống tay áo qua hôngt! Xong xuôi!

Lúc này, " nữ sinh Cường tráng"run run chỉ vào tôi: "Cô, cô, cô. . . . . Lạicó thể để thánhvậtcao quý như vậy lên mông, cô. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."Cô ta hết hơi, bắt đầu liều mạng ho khan.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗithực xin lỗi. . . . . ."Tôivừa gật đầu vừa nói, vừa chạy ra khỏinhà bạt.

Sự xuất hiện của tôitrong đám ngườikhơidậy sóng to gió lớn!

Các nữ sinh ngàn dặm xa xôitụ tập ở chỗ này chờ bán đấu giá, tất cả đều vìáo khoác của Tả Qua mà đến. Chẳng những tôiđã đoạt nó đi, đáng xấu hổ hơn tôilạibuộc nó lên mông!

Đang lúc tôirụt cổ, chuẩn bị nhận công kích của vạn người, một giọng nóiso vớibăng ngàn năm vang lên: "Kẻ trộm dép chết tiệt! Lạicó thể thừa dịp tôikhông chú ý trộm áo khoác của tôiđi, cô muốn chết sao!"

( ̄ _  ̄)

Tôingạc nhiên ngẩng đầu, đốidiện vớimột đôimắt tràn ngập lửa nóng.

"Không, không phảitrộm . . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . Đây là hiểu lầm. . . . . ."Tôikhẩn trương nóikhông ra lời.

"Dàidòng!"Tả Qua nheo mắt, quăng một bàn tay về phía tôi, "Trả lạicho tôi!"

Tôisợ hãilui ra phía sau hai bước: "Thực xin lỗi. . . . . . Áo khoác không thể trả lạicho anh. . . . . ."

Oa oa oa! Bất đắc dĩ a! Vì sao tôilạixui xẻo như vậy! Nơinày nhiều ngườinhư vậy, muốn tôitrả áo khoác cho hắn trước mặt nhiều ngườinhư vậy, trên cáimông của tôi. . . . . .

A - Nghĩ tớithôilà muốn chết rồi!

Cuồng phong gào thét trong mắt Tả Qua: "Cô nóigì?"

Áo này kiên quyết không thể trả ! Nhưng không trả thì, Tả Qua trước mặt tôithật khủng bố a! Đột nhiên tận đáy lòng không biết đâu ra một giọng nói- BốiLộ Lộ, chạy mau!

Vì thế, tôihai tay ôm đầu, không thèm nhìn, cứ thế chạy trốichết, bỏ lạitiếng rống giận dữ của Tả Qua lạisau tai.

"Bắt lấy cô ta - "Tôinghe thấy tiếng nóitrầm thấp của Tả Qua chợt vang lên ”.

Sau đó phía sau, vang lên một trận tiếng chạy đất rung núichuyển, đang có xu thế chồm lên phía trước! 〒▽〒

BốiLộ Lộ( tôi) đáng thương, trờisinh kém nhất chính là vận động! Nhất định sẽ bị đám nữ sinh chân dàikia tóm được a, điều này cũng đồng nghĩa kết cục của tôisẽ thê thảm tớicỡ nào!

Quả nhiên, tôichạy chưa được 10 mét, liền gục a. Mà tiếp đất đầu tiên chính là cáimũicủa tôi, lạimột lần nữa tặng cho mẹ đất một nụ hôn nồng cháy.

Chờ tôixoa cáimũi, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, phát hiện mình đã bị đám nữ sinh hai mắt rực lửa vây quanh .

Các nữ sinh đồng thanh hô lên: "Mau! Mau trả lại-"

"Không, không được!"Tôingồixuống, hai tay gắt gao bấu chặt vào áo khoác ở thắt lưng.

Tả Qua xông vào vòng vây, từ trên cao nhìn xuống nhìn tôi: "Lấy lại!"Ánh mắt lạnh thấu xương của hắn nhìn về phía tôi, thế nào lạibắt đầu đông cứng.

Tôicắn chặt môidưới, liều mạng cắn, thẳng đến lúc trong miệng xộc lên mùimáu tươi: "Xin anh . . . . . Tôikhông cần nhiều thờigian, chờ tôivề nhà giặt đi, rồitrả lạiđược không? Xin anh. . . . . ."Bất cứ giá nào cũng không thể để hắn lấy áo khoác đi, nóicáigì cũng không được! (≧◇≦)

"Sớm hay muộn đưa cho tôi? Cô làm như vậy có ý gì chứ !"Tả Qua ở trước mặt tôingồixổm xuống, gương mặt đẹp trai phóng đạitrước mặt tôi.

Thật, rất đẹp trai a - Lúc này còn mê trai được sao?

Lần đầu tiên ở gần hắn như vậy, tôihô hấp hỗn loạn, tim kịch liệt nhảy lên, thật giống như tùy thờicó thể lao ra khỏingực.

Tả Qua nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: "Cô thích tôiđến mức này rồisao?"

"Ách?"Hắn vừa mớinóigì? Bởivì bị gương mặt anh tuấn của hắn mê hoặc, tôiđầu óc trống rỗng, căn bản là nghe không được gì.

Lúc này, Tả Qua lấy một huy hiệu sao sáu cánh có số101từ trong áo bành tô ra, để lên áo tôi.

Tôigiật mình. ︽⊙_⊙︽

Đây là huy chương bạn gáicuốicùng trong truyền thuyết sao!

Đám nữ sinh vây quanh tôicũng nhận ra, đều ôm đầu khóc rống lên, có mấy ngườicòn vừa la lên vừa ôm đầu chạy trốn, chạy ra khỏivòng vây.

Tả Qua nhìn tôi, con ngươiđen thui lóe lên một ánh sáng đẹp mắt:

"Tôithỏa mãn cô. Mà cô, trước 24/5, hết thảy đều phảinghe lờicủa tôi. Qua ngày đó, nhớ rõ vĩnh viễn biến khỏitầm mắt tôi."

Tôirất là vui sướng, kém chút nữa kích động đến rơinước mắt: "Anh. . . . . . Ý của anh là đáp ứng làm bạn trai của tôisao?"

Ông trời, Thượng Đế, Jesus, thánh mẫu Maria. . . . . . Cám ơn các người, ô, nguyện vọng nho nhỏ của tôirốt cục thực hiện được rồi! //(ㄒoㄒ)//

"Yes!"Tả Qua đứng thẳng người, làn môicong lên thành một nụ cườinhạt, "Hi vọng trong thờigian này, trò chơiđừng quá buồn tẻ."

"Tôihết thảy đều sẽ nghe lờianh, tôisẽ thật biết điều thật biết điều không khiến anh chán ghét . . . . . . Cám ơn anh, Tả Qua đồng học, thật sự cám ơn anh. . . . . ."

Tôichắp tay, trong ánh mắt tất cả đều là sao sáng long lanh. Thật tốt, hôm nay thật là một ngày siêu cấp hạnh phúc !

"Ha!"Tả Qua cườinhạt, "Tôiđã tin rằng nhớ về ngày hôm nay, cô sẽ thấy không cần cảm tạ tôi."Mắt của hắn hiện lên một tia tà ác, không đợitôikịp phản ứng, hắn đã đikhỏinơinày.

Ta vuốt ve huy chương sao sáu cánh trước ngực, cảm thấy tinh thần hết sức hăng hái.

Chỉ cần cho tôithấy ánh bình minh hi vọng, mặc kệ nhiều đau khổ hơn nữa, tôicũng sẽ không bị đánh ngã ! Bởivì bước đicủa tôi, chỉ biết hướng tớiphương hướng của chiến thắng, bước tới.

P/S: Thích câu cuốicủa chị ấy. Nhưng mà sóng gió sắp nổilên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play