Thể loại: Hiện đại – cường sủng hào đoạt Nguồn raw: Diêu Di Nguồn convert: Darlene Editor: Mặc Doanh, Rinnina Beta-er: Mặc Doanh, Lạc Huyên Độ dài: 126 chương Số trang word: 648
Nam chính là vừa là ông trùm thương giới vừa là ông trùm của hắc đạo. Là kẻ lãnh huyết vô tình, không gần nữ sắc và cũng chưa từng có người phụ nữ nào lọt vào mắt xanh của hắn.
Do một âm mưu đen tối mà cô trở thành người bị thế lực thần bí đuổi giết, cô biến mình thành một người luôn dịu dàng ngọt ngào để che giấu bản tính của chính mình. Cô đã thề rằng không bao giờ tin tưởng vào người nào nữa để bảo vệ bản thân mình nhưng khi gặp anh thì lời thề đó đã trở thành hư vô. Anh đã khiến trái tim cô sống lại và một tình yêu nóng bỏng, sủng ái đã diễn ra.
Đoạn ngắn một:
Trong đêm tối, đám thanh niên xa lạ vây quanh cô, một giọng nói vang lên:"hôm nay chúng tôi sẽ đưa cô về"
Cô trả lời một cách khinh miệt, tư thế sẵn sàng chiến đấu mọi lúc: "Chỉ bằng các người mà cũng dám đưa tôi về nhà?"
"Vậy xin lỗi, đắc tội" Lời vừa dứt thì cũng là cảnh người nằm la liệt dưới đất. Trông thấy một màn này, trong đôi mắt người đàn ông vừa chạy tới tràn ngập sự tìm tòi: "Tần Hiểu Hiểu rốt cuộc em là người như thế nào?"
Đoạn ngắn hai:
Khi anh nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu quấn khăn tắm đi tới anh liền cảm thấy khác lạ trong người.
Tần Hiểu Hiểu: "Nhâm tổng, dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, chẳng lẽ đã yêu tôi rồi sao?"
Người phụ nữ không tim không phổi này dùng ánh mắt khiêu khích anh và nói chúng ta đã hết hợp đồng giao dịch
"Hiểu Hiểu" Ánh mắt dịu dàng của Nhậm Thiên Dã như muốn hòa tan sự lạnh lùng băng giá của cô. Đáp lại nó chỉ là một lời nói lạnh như băng: "Muốn sống thì tốt nhất cách xa tôi một chút!"
Đoạn ngắn ba:
"A, trò đùa này một chút cũng không buồn cười" anh muốn lấy mặt nạ trên mặt xuống, nhưng không ngờ lại bị hung hăng chặn ở miệng: “Sao hả, bị chặn thoải mái không?” Tần Hiểu Hiểu nở nụ cười mê hoặc chúng sinh hung hăng chà sát vào chỗ đau của anh Kim đan len trong tay cô giống như một con dao găm sắc bén đâm xuyên qua áo sơ mi trắng đụng thẳng vào ngực của anh. Anh nhếch môi mỏng, mồ hôi lạnh tràn ra: “Hiểu Hiểu!”
Đoạn ngắn bốn:
Anh chỉ vào một chỗ trên người Tần Hiểu Hiểu: “Anh muốn chỗ này, em hiểu không.”
“Ừ hừ, đương nhiên tôi hiểu.”
Buổi tối, anh được ăn tim xào, trong ánh mắt lại hiện ra ánh sáng phẫn hận: “Tần Hiểu Hiểu! Em lý giải ý nghĩa câu nói của tôi như thế này sao!”
Hiểu Hiểu vô tội nhún vai: “Nhậm tổng, ăn nhanh đi, đồ ăn nguội lạnh ăn không ngon đâu, tôi phải chạy ba cái siêu thị mới mua được đồ tươi, sao hả, anh còn có gì không hài lòng à?”