- “ Chị dâu, chị đây là đang lo lắng cho đại ca sao? Anh ấy nhất định sẽ rất vui. Hắc hắc” Minh Khang vui vẻ trả lời:
- “ Tôi không đùa với cậu” Bạch Du Nhiên có chút tức giận đáp
- “ Ha ha... Chị dâu chị đừng giận, anh ấy hẹn tại đang ở nước ngoài, anh ấy có một số chuyện cần xử lý, xong việc sẽ về gặp chị ngay”
- “ Anh ấy đang làm gì? Khi nào thì xong?” Cô nhíu mày đáp
- “ Anh ấy khi nào trở lại thì em không chắc nhưng công việc của anh ấy nếu chị muốn biết thì.... “ Minh Khang chưa nói hết đã bị giọng nói của cô cắt ngang
- “ Không cần” Không phải cô không muốn biết mà là gì cô muốn chính miệng anh kể với cô mọi chuyện
- “ Ay ay.... chị đâu à... chị thiệt không thú vị gì hết....Y chang anh ấy” Minh Khang muốn tiếp tục đùa giỡn nhưng điện thoại trong túi vang lên, nhìn thấy người gọi tới cậu không vui nhíu mày, có chút ý tưởng không muốn nghe, nhưng cuối cùng anh cũng lựa chọn bắt máy
- “ Sao vậy. Hôm nay ngọn gió nào làm cho cậu gọi điện cho tôi vậy? ” Minh Khang nói bằng giọng đùa giỡn
- “ Hả? Chuyện cậu nói là thật hay giả làm gì chuyện đó có thể xảy ra?” Minh Khang nhanh chóng nhíu mày vẻ mặt lo lắng, khiến cho Bạch Du Nhiên và Thiên Vũ trong phòng cũng vội nhìn sang, không biết chuyện gì đang diễn ra
- “ Tình hình thế nào?”
- “ Vậy hả? Tôi đến ngay” Hành động của anh trong vội cùng vội vàng, nhìn sang hướng Bạch Du Nhiên nói:
- “ Chị dâu, em có việc phải đi trước đây”
- “ Xảy ra chuyện gì? Nói mau” Bạch Du Nhiên có cảm giác chuyện này liên quan đến anh - Hắc Hàn Phong, cô lo lắng hỏi
- “ A... a... Chuyện này” Minh Khang ấp úng nói
- “ Nói mau” Cô tức giận quát anh
- “ Dạ. Đại ca... đại ca anh ấy bị thường lúc làm nhiệm vụ” Minh Khang trả lời
- “ Cái gì? Bị thương? Có nghiêm trọng không? Anh ấy giờ đang ở đâu? Đưa tôi đến gặp anh ấy” Cô vội vàng nói
- “ Anh ấy bị trúng đạn, viện đạn đã được lấy ra, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chưa tỉnh lại. Anh ấy đang ở nước ngoài chưa về được bây giờ em đến xem tình hình của anh ấy” Minh Khang đáp
- “ Tôi sẽ đi chung với anh” Cô vội vàng nói
- “ Chị dâu... chị yên tâm, việc của chị ơi đây chưa giải quyết xong mà. Em sẽ đến bên đó trước có gì báo tin cho chị ngay” Minh Khang khuyên ngăn
- “ Đúng đấy chủ tịch, lúc này người mà đi mọi kế hoạch của chúng ta sẽ đổ xong đổ bể” Thiên Vũ cũng lên tiếng
- “ Nhưng tôi... Thôi được rồi, cậu phải báo cáo tình hình anh ấy ngay khi tới cho tôi” Bạch Du Nhiên lo lắng nhưng phải đồng ý, cô vô cùng sợ hãi, cô sợ cô sẽ mất đi anh, cô muốn đi gặp anh ngay nhưng lúc này, cô thật sự muốn bỏ tất cả để tới gặp anh, nhưng tính mạng bao nhiêu người phải chờ cô chứ.
Nhưng đối với cô tính mạng bất kỳ người nào cũng không quan trọng bằng anh, nếu có chuyện gì xảy ra cô sẽ từ bỏ tất cả, chỉ cần ở bên cạnh anh...
Kiềm chế chính mình, không thể rời đi lúc này được
Xong không dây dưa với cô nữa Mình Khang dứt khoác rời khỏi
#################
Ở trong bệnh viện sang trong
Chấn Dương nhìn chằm chằm điện thoại ngay người, một người đàn em khác tiến lên vỗ vai anh nhắc nhỡ:
- “ Chấn Dương ca, anh đang làm gì mà nhìn chậm chậm vào điện thoại thế kia, Minh Khang ca chừng nào đến vậy anh”
- “ Cậu ta sẽ đến ngay” Chấn Dương trả lời, lòng nghĩ tên Minh Khang kia lại dở trò gì rồi, rất đáng nghi
Cậu quay sang nhìn người đang yên tỉnh ngủ trên giường, rốt cuộc không nói gì nữa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT