Thật sự là lúc này, Bạch Du Nhiên vô cùng lo lắng cho anh, sao anh lại hành động như vậy chứ... anh bị thương sao? Hay là có người làm cho anh bực mình? Mà đúng rồi, từ buổi tiệc hôm qua tới giờ anh chưa ăn gì thì phải, nhất định là rất mệt đi. Anh không cần bác sĩ cũng chẳng sao, có thể uống thuốc để giảm đau cũng được, nhưng mà không thể không ăn không uống được.......

Đúng rồi thức ăn? Bây giờ chỉ mới 3h sáng, chắc người làm chưa tới thì làm sao, nếu anh đói thì sao,,,, Bây giờ không thể phiền má Lý, bà cũng đã già rồi ( Bạch Du Nhiên sẻ kêu quản gia Lý là má Lý nha mấy bạn... tại vì bà là người chăm sóc cô từ nỏ nên rất thân thuộc @@)

Thấy vậy cô vội chạy vào bếp, chắc mình phải tự làm thôi.... Cô bất đầu đun sôi nước, chờ nưới sôi thì bỏ mì vào, sao đó thêm trứng và thịt, bỏ thêm một chút gia vị, nêm nếm cho vừa ăn, rồi tắt bếp, đặt cẩn thận vào khuây, đặt thêm một cốc nước và thuốc vào, rồi mang lên phòng cho anh.

Cô mở cửa phòng thì thấy anh đang yên tỉnh ngủ ở trên giường, cô nhẹ nhàng đặt đồ ăn cẩn thận trên bàn, rồi từ từ đi đến bên giường ngồi xuống định chờ anh tỉnh rồi giúp anh xoa thuốc. Không ngồi được bao lâu thì mí mắt cô nặng trễu,gụt xuống dưới mép giường, dần dần thiếp đi...

Nhưng cô không biết, từ lúc cô bước vào thì anh đã tỉnh, chỉ là giả vờ nhắm mắt để xem xem cô nhóc đang là gì? Nhưng anh thật không ngờ, cô giờ không ngủ mà lại lo lắng cho anh, sợ anh đói, sợ anh bị thương... đúng là đáng yêu mà. Nghĩ như vậy, anh nhìn về phía giương mặt nhỏ nhắn của cô bất giác khẽ cười, nhìn thức ăn mà chính tay chuẩn bị cho anh thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, xen lẫn chút ngọt ngào........

Anh cẩn thận bước xuống giường, tiến đến gần cô, nhẹ nhàng bế cô lên giường, động tác vô cùng cẩn thận giống như đang bế thứ chân quý nhất của mình, không hề làm cho thiên hạ trên tay cảm thấy khó chịu, dịu dàng đặt cô lên giường, điều chỉnh cho cô tư thế thoải mái nhất... bây giờ nếu có đám thuộc hạ của anh ở đây chắc không thể tin vào mắt mình, không biết có phải là đại ca của mình không nữa...

Sau đó,ăn bát mì mà cô đã tự tay nấu cho anh, tuy đã nguội và đã nở gần hết nhưng đây chính là bát mì đầu tiên cô nấu cho anh, cũng là món ăn ngon nhất mà anh ăn được trong hai mươi mấy năm qua...Thật ra, theo anh điều tra được thì trong căn biệt thự chỉ cô và quản gia Lý, ngưởi làm chỉ làm việc từ sáng sớm đén lúc chiều tối, vì có chuyện rất rối nên căn biệt thự này mới có thêm anh và 10 người vệ sĩ kia. Và ngày 15 tháng sau hàng năm thì không biết tại sao cô cho tất cả người làm được nghỉ kể cả quản gia Lý , bà người người đã chăm sóc cô từ nhỏ tới giờ, nhưng cũng không được ở lại, họ chỉ chuẩn bị đủ thức ăn và dọn dẹp sạch sẽ, còn lại thì không biết gì hết. Tuy bà ấy chỉ là quản gia nhưng theo anh thấy, bà ấy rất quan trong với cô, cũng giống như người thân vậy, và bà ấy có thể củng biết điều cô sợ hãi là gì...

Nhìn cô gái đang ngủ say trên giường không biết cô mơ thấy gì, nhưng khi ngủ không hề yên ổn, mày vẫn cứ nhíu lại giống như đang thấy chuyện gì rất khủng khiếp vậy. Cô lúc nào cũng có rất nhiều chuyện phải lo lắng, luôn cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng hơn ai hết cô là một cô gái yếu đuối cần người ta quan tâm và che chở, cần được sự yêu thương....Anh cũng không hiểu vì sao từ lần đầu gặp cô, anh lại quan tâm, để ý đến một người nhiều như vậy, có lẽ là vì khi anh nhìn cô ,anh đã thấy chính mình ờ trong đó, cũng bởi vì dáng lạnh lùng và chính chắn của cô đã thu hút anh... nếu như cô không như vậy, nếu như cô giống với những cô gái khác thì có lẽ anh sẽ không chú ý đến cô...

Anh và cô giống nhau, là những người đứng đầu, điều có mọi uy quyền, nhưng lại là người cô độc, là người khiến người khác ranh tị, có thể mất tất cả bất cứ lúc nào, bởi vậy họ phải tạo cho mình lớp vỏ bọc lạnh lùng tàn nhẫn, khiến cho những người xung quanh phải sợ hãi, ẩn dấu cảm xúc của mình, để có thể bảo vệ chính mình và những người quan trọng đối với mình. Từ nhỏ,cả hai người phải học cách sống độc lập, học cách lãnh đạo và chỉ huy mọi việc, học cách nắm mọi quyền hành.....

Nhìn vào giương mặt nhỏ nhắn của cô, khiến lòng anh mền lại, muốn bảo vệ cô, muốn che chở và gánh hết mọi buồn phiền của cô, để cho trái tim lạnh giá này có thể sưởi ấm cho nhau, mang cho nhau hơi ấm . Anh bước đến gần giường, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, để đầu cô gối lên cánh tay anh, ôm cô thật chặt, giống như ôm lấy hơi ấm duy nhất của mình trên thế gian này, cẩn thận xoa nhẹ lên đôi mày đang nhíu lại của cô, cho đến khi nó giản ra, mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play