"Phu nhân, lão phu nhân quả thực vẫn rất yêu thương người, ngay cả bài trí trong phòng cũng không có thay đổi."
Mặt mày Vương ma ma khó nén vài phần vui mừng, từ trong đáy lòng đối Lục Cẩm Dương thật sự cao hứng.
"Ân." khóe miệng Lục Cẩm Dương hơi hơi giơ lên,
Ánh mắt nhanh chóng đảo qua gương hoa nằm phía dưới khung cửa sổ. Cẩm Dương còn nhớ rõ, ngày ấy thịnh hành loại bàn trang điểm được chế tạo bằng gỗ mộc, kiểu dáng như ngai vàng, mặt ngoài có phủ năm lớp màn che, mặt sau chạm tranh long phụng , được điêu khắc kỹ càng, trong kinh thành chỉ có tiểu thư địa vị hiển hách mới dùng.
Không biết Lục Nguyên làm cách nào, có được một bộ, đem tặng cho Lục Uyển Nhi. Lúc ấy nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng, ầm ĩ nhất định phải có, Tần thị tốn rất nhiều công sức mới đưa tới cho nàng.
Lúc ấy nàng còn thắc mắc, vì sao ngoại tổ mẫu không đem đồ vật trực tiếp đưa đến Lục gia, lại để ở nhà, bây giờ nghĩ lại, bất quá ngoại tổ mẫu hi vọng nàng có thể thường xuyên đến Hà phủ, đoạn thời gian kia quả thật nàng cũng như thế.
Tay Lục Cẩm Dương không tự giác thưởng thức trâm hoa hải đường ở trên bàn, thấp mắt cười yếu ớt, "Ma ma, mau chóng thu dọn, ta đi thăm Cẩm Thịnh."
Vương mama đang giúp Lục Cẩm Dương chườm lạnh trên đầu gối, nghe vậy liềnkích động gật đầu, " Đợi đầu gối phu nhân đỡ đau, sau đó chúng ta sẽ đi thăm tiểu thiếu gia , Liên Sinh đã đi trước rồi!"
"Ân."
Có một số việc không cần nhiều lời, liền có thể cảm thụ được.
Thời gian qua Lục Cẩm Dương thay đổi như thế nào, các nàng đều nhìn thấy rõ.
. . . . . .
"Thiếu gia, tại sao không ăn? Hay người muốn ăn thứ khác, Liên Sinh sẽ đi làm cho người."
Liên Sinh cúi người, nháy mắt cười nói, nghe giọng điệu, xem ra có quan hệ rất thân thiết với Cẩm Thịnh.
Lục Cẩm Thịnh không nói, cúi đầu, lông mi gắt gao siết cùng một chỗ.
"Từ ma ma, bệnh của thiếu gia không phải đã khỏe hơn rồi sao? Như thế nào còn có thể như vậy?"
"Thật ra. . . . . . Bệnh của thiếu gia đã sớm khỏi hẳn , trước đó vài ngày vẫn còn rất tốt!"
Từ ma ma trong lòng buồn bực, trên bàn bày rất nhiều món ăn, canh khổ qua, bánh phù dung, bánh bột mì nướng vàng, thịt kho tàu, sườn chua ngọt, đây là những món mà thường ngày thiếu gia vẫn thích ăn, hôm nay như thế nào lại không động đũa.
Liên Sinh lo lắng, "Thiếu gia, người cảm thấy không thoải mái sao? Liên Sinh đi nói với lão phu nhân mời đại phu tới cho người?"
Lục Cẩm Thịnh lắc lắc đầu, thật lâu sau mới ấp a ấp úng nói, "Tại sao không có chè hạt sen?" Thanh âm nhỏ giống như muỗi.
Liên Sinh ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra, rồi nói, " Nô tỳ sẽ đi làm chè hạt sen cho người."
Cũng là cùng Từ mama nhìn nhau, chè hạt sen? Thiếu gia từ trước đến giờ có khi nào thử qua chè hạt sen đâu, vì sao đột nhiên muốn ăn ?
Chè hạt sen! Không phải ban ngày phu nhân đã nói sao? Các nàng suýt nữa thì quên mất, thế nhưng thiếu gia lại nhớ chính xác như vậy.
Trong phút chốc Liên Sinh suy nghĩ, Lục Cẩm Thịnh mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng rất có chủ kiến, một khi đã xác định chính xác chuyện gì thì nhất định không thay đổi, mặc kệ nói như thế nào, hắn phải ăn thì mới tốt.
"Mama, trước tiên người chăm sóc thiếu gia, nô tỳ đi một lát sẽ quay về."
"được."
Thời gian chưa tới nửa nén hương, một chén chè sen nấu nhừ với hương thơm ngào ngạt đã ở trước mặt Cẩm Thịnh, bình thường các món nấu nhừ đều phải nấu rất lâu thì mới đạt tới độ ngon, không biết Liên Sinh dùng biện pháp gì, trong một khoảng thời gian ngắn thì nấu thành, lại không làm mất đi hương vị.
Mày Lục Cẩm Thịnh cuối cùng cũng giản ra, thậm chí khóe mắt còn ẩn ẩn ý cười, cảm thấy hài lòng, vội vàng đem chè hạt sen ăn hết.
"Liên Sinh, ngươi làm thực ngon." Lục Cẩm Thịnh có chút ngại ngùng, khen ngợi nói.
Liên Sinh mừng rỡ, cong miệng cười, "Nếu thiếu gia thích, về sau có thời gian nô tỳ nhất định sẽ làm cho người."
"Ân." Lời này của Lục Cẩm Thịnh xem như là đáp ứng.
"Cẩm Thịnh? Ngươi đang làm gì? Ta vào trong có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi hay không?" Chén vừa mới đặt xuống, còn chưa kịp thu dọn, thanh âm Lục Cẩm Dương đã truyền đến.
Quanh thân Lục Cẩm Dương tỏ ra hào quang rực rỡ, trên mặt mang theo ý cười tự nhiên, từ trước đến giờ, Lục Cẩm Thịnh không biết tỷ tỷ của mình lại có thể cười đẹp đến như vậy. Khiến người khác nhìn mà không thể rời mắt.
Liên sinh cùng Từ ma ma vội vàng thỉnh an, không ai chú ý tới Lục Cẩm Thịnh đang len lén đem chén chè giấu đi, hắn không muốn để Lục Cẩm Dương nhìn thấy.
"Là tỷ tỷ tới không đúng lúc, ngươi đang dùng bữa tối?"
Lục Cẩm Dương nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, dường như chưa có người động đũa, nghĩ đến Lục Cẩm Thịnh vẫn chưa ăn.
Lục Cẩm Dương áy náy nói, "Ngươi tiếp tục dùng bữa đi, cũng không có chuyện gì gấp gáp, . . . . . . Tỷ tỷ không quấy rầy ngươi."
Liên Sinh cẩn thận quan sát phản ứng của Lục Cẩm Dương, lại nhìn đến Vương ma ma âm thầm gật đầu, liền hồi đáp, "Phu nhân, tiểu thiếu gia đã dùng bữa xong , nô tỳ cùng Từ mama đang chuẩn bị thu dọn."
Đáy mắt Lục Cẩm Dương xẹt qua một chút tìm tòi, Liên Sinh, tựa hồ đối với Lục Cẩm Thịnh rất tốt! ? !
Lập tức gật đầu, nói, "Các ngươi nhanh chóng thu dọn rồi lui ra đi."
Hạ nhân tay chân lanh lẹ, chỉ trong chốc lát, mọi thứ trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng chỉ còn lại tỷ đệ hai người.
Vì Tần thị rất yêu thương hai người, cho nên ở Hà gia, tỷ đệ mỗi người đều có một viện riêng biệt.
Xì một tiếng, Lục Cẩm Dương khanh khách cười ra tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của Cẩm thịnh.
Lục Cẩm Thịnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cẩm Dương, trong ánh mắt mang theo một tia vui mừng, nhưng do đề phòng lại nhanh chóng ẩn xuống.
Lục Cẩm Dương nhìn bộ dạng bảy tuổi của Lục Cẩm Thịnh, nhịn không được bật cười
, trong trí nhớ của nàng, ấn tượng với đệ đệ quả thực rất ít, chỉ có khi Cẩm Thịnh đã trưởng thành, không nghĩ tới đệ đệ của nàng lúc nhỏ lai đáng yêu như vậy.
Lục Cẩm Dương thu hồi ý cười, chậm rãi nói, "Ân. . . . . . Kỳ thật ta cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào, lúc trước tỷ tỷ không đúng, không nên đem việc nương mất đổ lỗi trên người của ngươi, đối với ngươi thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí đi quá trớn, nói những lời thương tổn tới ngươi. . . . . . ,chắc hẳn trong lòng ngươi khổ sở không ít. Là tỷ tỷ ích kỷ,chỉ nghĩ cho bản thân mình, viện cớ đem tức giận trút trên người ngươi , bất quá tỷ tỷ biết sai lầm rồi, về sau sẽ phân rõ phải trái, không đối xử với ngươi như vậy nữa, mẫu thân không ở đây, tỷ đệ chúng ta hẳn phải dựa vào nhau mới phải."
Lục Cẩm Dương hít vào một hơi, con ngươi tràn ngập sự cưng chiều, sờ đầu Cẩm Thịnh "Cho tỷ tỷ một cơ hội, để tỷ tỷ có thể bù đắp lỗi lầm với ngươi !"
"Cẩm Thịnh, ta biết là đệ có thể hiểu được, tỷ tỷ không ép ngươi, lại càng không lừa ngươi, ta sẽ dùng ngày sau để chứng minh lời ta nói hôm nay toàn bộ đều là sự thật."
Lúc gần tới cửa, Lục Cẩm Dương cố gắng mỉm cười nhìn Lục Cẩm Thịnh, lại không biết nụ cười của nàng gượng ép như thế nào.
Lục Cẩm Dương vội vàng rời đi, nàng sợ hãi phải nghe thấy Cẩm Thịnh đối với nàng thất vọng, đối với nàng không còn niềm tin. Dĩ nhiên là nàng cũng không có nhìn thấy hai mắt Lục Cẩm Thịnh đã đỏ bừng.