“Em làm gì vậy? Sao lại bỏ chạy?”

“Tôi phải hỏi bạn làm gì mới đúng. Bạn coi tôi là gì hả? Tôi không phải là người dễ dàng để người ta đùa giỡn đâu”

“Anh không đùa. Em tưởng anh đùa giỡn sao? Suốt bao năm học chung em không biết tính anh sao?” – Aaron nhìn Gui Gui bằng ánh mắt nghiêm túc nhất có thể để thuyết phục cô tin tưởng anh

“Nhưng làm sao bạn có thể yêu tôi chứ? Lúc nào chúng ta cũng cãi nhau không hợp mà? Bạn thì đẹp trai, hào hoa, phong độ. Chỉ có những cô gái xinh đẹp, dịu dàng, giỏi giang mới xứng đáng với bạn thôi. Tôi vừa xấu vừa thô lỗ, không giỏi gì….” – Gui Gui cố kể ra những tật xấu của mình để anh bỏ cuộc

“Anh không cần một cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang, không cần một cô bạn gái suốt ngày chỉ biết chiều ý mình. Anh chỉ cần có cô bé hồn nhiên vô tư của ngày xưa mà thôi”

“Bạn còn nhớ?”

Gui Gui tròn mắt nhìn anh. Thì ra anh còn nhớ! Thật ra bọn họ là bạn thân với nhau từ khi còn nhỏ. Nhưng lúc đó cô là một cô bé vừa tròn trịa vừa xấu xí. Bạn bè lúc nào cũng châm chọc chê cười Aaron vì làm bạn với cô. Nhưng cô vẫn luôn yêu mến anh một cách vô tư, vô điều kiện. Cho đến một ngày, anh nói thẳng với cô anh không thích cô cứ lẽo đẽo theo sau, là đũa mốc mà chòi mâm son, xấu xí cục mịch, cũng không biết làm nũng dịu dàng. Những lời đó đã làm thế giới quan của cô gái nhỏ đó hoàn toàn sụp đổ. Từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, chỉ nhờ vào người ông là chính trị gia mà được vào học trường quý tộc. Thiếu thốn tình yêu thương, cô đâm đầu vào ăn nên mới thành như bây giờ. Anh là người bạn đầu tiên và duy nhất chấp nhận làm bạn với cô. Nhưng khi anh nói những lời tàn nhẫn, từ đó cô không còn như xưa. Năn nỉ ông cho mình ra nước ngoài, cô thay đổi cách sống, thay đổi cách ăn uống để có được thân hình cân đối. Khuôn mặt xưa kia do béo nên mất hết nét đẹp giờ lộ rõ vẻ đẹp vốn có. Sau 8 năm ở nước ngoài, cô trở về tìm cậu bạn năm xưa. Nhưng cái cô nhìn thấy là một chàng trai đào hoa, luôn là tâm điểm thu hút các cô gái. Ghen tị và bực tức, cô quyết tâm chọc phá lại nên mới thành thế cục ngày nay. Khi đó cô chưa từng nghĩ tới yêu anh, mà chỉ không cam lòng mất đi một người bạn. Thì giờ anh nói yêu, cô lại càng không dám tin và cũng không muốn tin. Cứ như ở đâu đó trong trái tim cô không muốn anh yêu cô vậy. Dù không thể phủ nhận cô yêu anh từ lúc nào không hay.

“Nhớ. Anh nhớ. Anh nhớ ngày đó mình ngốc đến mức nào, vì sĩ diện, bị bạn bè chê cười mà nói nặng với em. Càng không ngờ em vì vậy mà bỏ đi không nói một lời nào. Anh đã tìm em muốn phát điên. Khi em gặp nguy hiểm anh mới hiểu được em quan trọng hơn mọi thứ trên đời. Anh yêu em không phải vì em xấu hay đẹp, dịu dàng hay đanh đá, giỏi giang hay kém cỏi mà vì chính con người em mà thôi”

Gui Gui nghe vậy mà không cầm được nước mắt. Thì ra anh vẫn luôn nhớ đến người bạn này. Thì ra không phải anh ghét bỏ cô.

“Xin lỗi. Từ nay anh sẽ không vậy nữa. Cho anh một cơ hội làm bạn trai của em nhé? Trừ phi em đã có người khác hoặc không yêu anh….” – Aaron trầm giọng nhíu mày khi nghĩ đến điều đó

“Không có. Em cũng rất yêu anh” – Gui Gui vội thanh minh

“Vậy là em đã nhận lời rồi nhé. Anh yêu em!” – nói rồi Aaron ôm chầm lấy Gui Gui. Đôi môi mềm mại mà nóng như lửa đốt hôn lên cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp của cô thể hiện sự chiếm hữu

Nụ hôn như một cái chìa khoá mở ra chiếc hộp kí ức. Kí ức các kiếp trước của Gui Gui ùa về. Sự sụp đổ, chết chóc, tang thương, cái chết của Aaron. Tất cả khiến cô đau lòng đến rơi nước mắt. Đẩy anh ra, cô nói xin lỗi rồi chạy đi. Không phản ứng kịp nổi, Aaron đứng đó không thể tin nổi. Tại sao cô ấy lại từ chối anh?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cả hai cứ tiếp tục sống trong dằn vặt như vậy. Người thì không hiểu tại sao tình yêu của mình không được đáp trả. Người thì đau đớn vì đã làm tổn thương người mình yêu. Cho đến một ngày kia, khi ngôi nhà yên tĩnh của Gui Gui được một người viếng thăm. Là Jason. Jason đã giúp Gui Gui rất nhiều khi cô còn ở nước ngoài. Gui Gui vui vẻ mời anh vào nhà. Nhưng Jason cứ đứng mãi ở cửa khiến Gui Gui khó hiểu

“Gui. Anh đến đây là có chuyện muốn nói vs em” – Một lúc lâu sau Jason mới lên tiếng.

“Anh nói đi”

Đột nhiên Jason ôm chầm lấy Gui mà nói:

“Gui Gui. Anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Sau khi em về nước anh nhận ra một điều. Anh không thể thiếu đi em. Xin em hãy làm bạn gái anh”

Gui Gui cố gắng đẩy Jason ra mà không đủ sức. Cô không ngờ ở ngoài, Aaron đã đến đứng trước cửa và chứng kiến tất cả. Aaron xông vào giằng Gui Gui ra, đấm vào mặt Jason. Gui Gui không hiểu chuyện gì nhưng không thể để họ đánh nhau như vậy. Cô vội vã níu tay Aaron lại. Điều này càng khiến anh hiểu lầm. Aaron quay lại với ánh mắt đau đớn.

“Thì ra đây chính là lý do em từ chối anh? Em yêu hắn?”

Gui Gui lặng lẽ rơi nước mắt. Cô không biết trả lời anh thế nào. Yêu nhau, họ chỉ bất hạnh mà thôi. Cô không muốn cho anh thêm hi vọng. Hiểu lầm câu trả lời, Aaron bỏ đi không nói một lời nào nữa. Nước mắt của Gui Gui tiếp tục rơi. Cô không thể đuổi theo. Nhìn thấy vậy, Jason bước đến nói:

“Gui. Anh xin lỗi. Anh thật sự không nghĩ chuyện lại như vậy”

“Anh không cần phải xin lỗi. Đây là sự lựa chọn của em. Và anh chắc cũng hiểu rồi. Người em yêu là anh ấy. Không phải anh”

“Vậy em nên đuổi theo nói với cậu ấy chứ?” – Jason vội vã khuyên

“Không cần. Nếu việc đã đến nước này thì ý trời đã không cho bọn em bên nhau. Anh về đi. Không phải lo cho em đâu”

Jason định nói gì đó nhưng lại thôi và bước ra ngoài hành lang lạnh giá. Bức tường bên ngoài in hằn bóng lưng cô đơn của một con người không được tiếp nhận tình yêu. Còn bên trong phòng là một con người với trái tim tan nát vì đã làm tổn thương người mình yêu lần nữa.

————————————————

Từ sau chuyện đó, Aaron như người mất hồn, sống vật vờ như một bóng ma, dùng rượu bia và thuốc lá để giải sầu. Cuối cùng, anh đã đổ bệnh thực sự, phải vào nhập viện. Được tin, Gui Gui không dám đối mặt. Xuất viện, Aaron về nhà. Đi đến trước cửa nhà, anh hơi sững lại khi thấy bóng hình nhỏ bé ngồi bó gối bên cạnh cửa. Lạnh lùng coi như không thấy, anh bước qua. Chợt có một bàn tay nhỏ bé níu gấu áo anh lại.

“Đừng đi có được không?” – Gui đã đứng dậy theo anh vào nhà

“Buông tay. Cô đến đây làm gì? Cô hành hạ tôi như vậy chưa đủ sao?”

“Anh…có còn cần em nữa không?” – như một con mèo nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, cô níu áo anh như để cầu xin

“Không cần. Dựa vào cái gì cô nghĩ tôi cần một người con gái lăng nhăng như cô? Chưa giải quyết dứt điểm chuyện với người này đã đi ôm ấp một người khác?” – Giận dữ, Aaron xô mạnh cô ra mà nói không suy nghĩ

“Trong mắt anh, thì ra, em chỉ là con người như vậy?” – Gui Gui đau đớn hỏi

“Đúng vậy!” – Aaron khẳng định không chút suy nghĩ

“Vậy, anh có thể nói cho em biết, anh có còn yêu em không?”

“Không. Tôi hối hận vì đã yêu cô”

Aaron lạnh lùng tuyên bố thẳng thừng. Câu nói đó như đâm thêm một nhát dao vào trái tim vốn đã rỉ máu của cô. Cô nhẹ nhàng nói như gió thoảng:

“Được. Vậy em hiểu rồi. Từ nay em sẽ không quấy rầy anh nữa. Tạm biệt anh” – nói rồi cô quay đi.

Aaron quay lại định nói gì đó nhưng lại không làm sao thốt nên lời. Anh đau đớn nhận ra dù cô có tàn nhẫn với anh thế nào anh vẫn không thể quên cô, không thể ngừng yêu cô. Chợt lòng anh đau nhói như báo hiệu điềm xấu gì đó. Bất chấp tất cả, anh vội chạy theo cô. Nhưng sức khỏe cô cũng khá tốt nên anh không đuổi kịp được. Trời bắt đầu đổ mưa. Ông trời đang khóc thương cho số phận nghiệt ngã chia lìa đôi lứa. Chạy đi trong cơn mưa, Gui Gui không hề nhận thấy mình đã băng qua đường mà không để ý đường. Aaron cố gọi cô lại nhưng giữa trời mưa tầm tã và tiếng còi xe ô tô, anh chẳng thể kéo được cô ra khỏi hố sâu tuyệt vọng kia. Tất yếu, bi kịch đã xảy ra. Một chiếc xe phóng đến không kịp thắng hất tung cô lên và rơi xuống. Aaron vội chạy ôm cô. Các xe xung quanh dừng lại, có người lập tức gọi điện cho xe cấp cứu. Aaron đau đớn ôm chặt thân hình nhỏ bé của cô trong tay. Anh sai rồi. Đúng ra anh không nên nói với cô những lời tàn nhẫn như vậy. Anh sai rồi…có ai đã từng nói, giận thì nói chứ đừng buông tay. Nhưng anh đã không để cô giải thích gì, không cho mình cơ hội hỏi rõ, mà đã vội vã buông tay, để rồi dẫn đến kết cục ngày nay. Hốt hoảng bế cô lên xe cứu thương khi xe vừa trờ tới, anh vẫn còn hi vọng vì thân thể cô còn ấm, không có chảy máu, vết thương gì. Cô nhất định không có chuyện gì. Vì anh còn lời xin lỗi phải nói với cô. Là anh cố chấp. Sau hôm đó Jason đã đến nói rõ với anh nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ cô đã thay lòng nên mới không đón nhận anh…Đầu anh cứ miên man với những suy nghĩ khi ngồi ngoài phòng cấp cứu.

——————————–

Lúc này, khi Gui Gui tỉnh lại, cô nhìn thấy một vị thần có đôi cánh trắng muốt. Cô thấy rất quen nhưng chưa nhớ ra được. Tổng thiên sứ đưa tay lướt qua trước mắt cô. Toàn bộ kí ức trở về trong cô.

“Tổng thiên sứ” – Gui Gui vội quỳ xuống

“Không cần. Nếu cô đã nhớ ra rồi thì giờ chúng ta đi thẳng vào vấn đề. Chúng ta cần có người cho trận chiến sắp tới. Nhưng đây chưa phải thời điểm thích hợp đánh thức Aaron. Chắc cô cũng hiểu”

“Tôi hiểu. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài. Đúng ra chúng tôi không được phép yêu nhau nhưng…”

“Ta hiểu” – Tổng thiên sứ đưa tay ngăn cô nói tiếp – “Nhưng thiên sứ hay ác quỷ cũng như nhau, cũng có tình cảm giống con người. Chúng ta nào phải cỏ cây. Huống hồ hai người là duyên nợ ngàn kiếp. Hai người sẽ như những sợi tơ quấn lấy nhau vĩnh viễn không rời. Nhưng giờ cô định làm sao?”

“Tôi biết mình phải làm sao rồi” – Gui Gui kiên định nói

———————————-

Dưới nhân gian, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra, Aaron vội chạy tới hỏi:

“Bác sĩ. Cô gái trong đó không sao chứ?”

“Cậu là gì của nạn nhân?”

“Tôi là…bạn trai cô ấy. Cô ấy sao rồi bác sĩ?” – Aaron ngập ngừng rồi vẫn trả lời

“Xin lỗi. Chúng tôi đã cố hết sức…”

“Ông nói vậy là sao? Cô ấy đâu có bị thương gì đâu? Cố hết sức là sao chứ?” –Aaron ôm lấy bờ vai bác sĩ khiến ông phát đau

“Chúng tôi không biết. Có thể cô ấy đã bị đập đầu vào đâu đó gây tụ máu trong não. Chúng tôi đã cố gắng nhưng không được”

Aaron như người mất hồn quay lưng bước đi mặc cho ông bác sĩ gọi với theo đằng sau. Chẳng biết từ khi nào, chân anh đã dẫn anh lên đến sân thượng của bệnh viện ở tầng 18. Đứng ngoài lan can nhìn xuống dưới, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất

“Gui Gui. Xin lỗi em, anh đã sai rồi. Chờ anh nhé. Anh đến với em ngay đây”

Aaron nhắm mắt buông mình rơi xuống. Ánh sáng chói lòa. Gui Gui đã dùng sức mạnh dừng thời gian lại. Cô đỡ anh lên trong tình trạng vô thức rồi dùng sức mạnh xóa đi toàn bộ kí ức của anh. Cô có thể không cần hạnh phúc nhưng không thể để anh chịu đau khổ nữa. Chỉ cần quên đi tất cả, anh ấy sẽ sống tốt thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play