Đã là bệnh nhân giao cho nàng thì Diệp Khả Ninh nàng sẽ cố gắng hết sức:

- Tiểu Huyên, ngươi ra báo với Lô gia gia, ta cùng Lâm Văn thúc đây sẽ đi tìm Hoàn Liên, ngươi...

Mới nói tới đây, Lô gia gia đã chân trước chân sau vào phòng, cướp lời của Diệp Khả Ninh:

- Đồ nhi, Hoàn Liên khó kiếm như vậy, để ta cùng tiểu Huyên, Lâm Minh chủ đây chia nhau đi tìm, ngươi ở lại đây chăm sóc phu nhân đi.

- Nhưng...

- Đừng nhưng nhị nữa, tiểu Huyên độc châm không bằng ngươi, ngươi ở lại bảo hộ phòng có người hảm hại.

Vậy cũng đúng, loại độc này không phải người trong nhân gian dễ dàng có được, phối trí cần rất nhiều loại dược, người hạ độc chắc rất cao tay, nàng ở lại bảo hộ cũng đúng.

Huống chi vì không muốn triệt đường của những người cầu y (nhưng thực ra là vì muốn thử xem người ở ngoài thế giới kia tiến vào, chỉ có vài người thực buồn chán), 2 năm trước Diệp Khả Ninh đã cầu Lô gia gia đơn giản hóa “Sinh trận”, không quá khó như trước.

Mọi người sau khi phân chia cùng chắc chắn nhận biết được Hoàn Liên đều đã chia ra vào rừng tìm kiếm. Khu rừng giáp với rừng trúc này tên gọi Khải Tát, quả thật phải nói là vô cùng rộng lớn, dù Hoàn Liên sinh trưởng ở một số khu vực nhất định nhưng cũng rất khó tìm, dù có cực lực thì cũng sẽ tối thiểu là 2 ngày mới quay về.

Diệp Khả Ninh cả ngày ở nhà chăm sóc vị bệnh nhân kia nên “chứng bệnh” nói nhảm bắt đầu phát tác:

- Phu nhân, người tên Tử Hiểu đúng không ạ? Ai hạ độc người vậy? Có phải là vì hoa đào của Lâm thúc hại không? Bởi vậy mới nói “tài hoa bạc mệnh” nha...

- Phu nhân biết không, ta ở đây đã 9 năm rồi, cũng sắp mốc meo lên rồi, ta muốn ra ngoài nhìn thế giới a, “ở nhà với sư phụ biết ngày nào khôn a~”...

- Ta còn muốn ăn rất nhiều món ăn vừa ngon vừa lạ nha, không biết phu nhân có biết nấu ăn không nhỉ, ta muốn thử...

- Người biết không, tiểu Huyên thực đáng yêu ngây thơ, Lô gia gia thì vui vẻ, mọi người đều quan tâm ta...

- Thực may mắn ta đã đến nơi này, ta thực không dám nghĩ nếu ta đến một thế giới viễn cổ hoặc huyền huyễn, võng du sẽ như thế nào nữa... chắc ta sẽ điên mất, ở một nơi mà không có bất cứ thứ gì thân thuộc với mình chắc rất đáng sợ nhỉ?...

Thật đáng sợ nhỉ, bởi vậy mới nói nữ nhân quả nhiên được sinh ra từ lò bát quái mà!

Cũng không để Diệp Khả Ninh quá buồn chán, buổi chiều hôm đó có 10 hắc y nhân xông vào “Sinh trận”, ngay lập tức Diệp Khả Ninh khởi động chế độ độc châm. Thật may mắn, cũng chỉ có 2 người vượt qua được, trong đó có một người thoi thóp sắp chết, Diệp Khả Ninh phóng ra 2 độc châm kết liễu bọn họ...

Diệp Khả Ninh cũng tự nhận mình là một người lãnh cảm, lần đầu giết người, dù là vì tự vệ, cũng không có quá nhiều ghê tởm cùng do dự, bởi vì nàng biết một khi do dự, bị hại sẽ là nàng, huống chi nàng còn đang bảo hộ người khác...

Sư việc qua đi, cứ như một hòn đá nhỏ thả vào đầm sâu không có dao động gì lớn…

Hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi mà chưa một ai về, chứng tỏ họ vẫn chưa tìm được Hoàn Liên. Diệp Khả Ninh cũng chỉ có thể cắt máu của mình cho vị phu nhân kia uống, dù nói máu của nàng không phải linh đơn diệu dược nhưng do nhiều năm uống thảo dược cũng có một số tác dụng nhất định. Khi máu của Diệp Khả Ninh hòa cùng viên thuốc màu đỏ sẽ có tác dụng chặn độc, hỗ trợ cơ thể, tương tự như thảo dược nhưng tốc độ nhanh hơn. Ngược lại, khi hòa cùng viên thuốc màu xanh sẽ là độc dược chí mạng, vì cũng không thể xác định bên trong có những vị gì mà tạo giải dược.

Tất nhiên phương pháp cho uống máu này chỉ tạm thời và cấp tốc bởi thân thể Diệp Khả Ninh cũng ẩn chứa độc dược, không tốt cho thân thể vị phu nhân này.

Thật là trời không triệt đường người, cầm cự như vậy 1 ngày sau, độc đã ngấm vào trong cơ thể 6 ngày, cuối cùng Lô gia gia cùng tiểu Huyên cùng đưa về một bụi Hoàn Liên. Lâm Văn cũng quay về sau đó. Bước tiếp theo cũng là chế giải dược, mọi người cũng thở phào.

Trong những ngày Diệp Khả Ninh giải độc cho vị phu nhân tên gọi Bạch Tử Hiểu kia, nàng nhận một tin tức chấn động: Lô gia gia muốn rời đi 3 năm!

- Tiểu Ninh, tuổi ngươi cũng không nhỏ, ta biết ngươi có thể bảo hộ bản thân cùng tiểu Huyên, ta đã muốn một nửa gia tài của vị phu nhân kia, nàng là một người trong hoàng tộc a, chắc chắn không ít… Lô gia gia ta biết ngươi muốn tạo lực lượng, hoàng kim là không thể thiếu…

Diệp Khả Ninh cảm động rồi, “Đúng là buồn ngủ gặp gối đầu a,thực đúng ý nàng!”, Diệp Khả Ninh dưới đáy lòng la hét...

- Người muốn đi đâu? Phương thức liên lạc?

- Haiz, vẫn là đồ nhi ngươi quan tâm ta a, ta cho ngươi Tiểu Miêu này, có gì cứ bảo nó đưa đi.

Diệp Khả Ninh thực... bởi vì từ từ xuất hiện trên bầu trời kia là một thân đại bàng to lớn, sắc sảo, mắt sáng quắt nhìn nàng. “Chết tiệt, đây là “tiểu miêu” sao, lão sư phụ, có phải người bị sai lệch về mặt chữ không hay bởi vì Diệp Khả Ninh nàng bị lãng tai rồi?” Diệp Khả Ninh một lần lại một lần trong lòng hò hét.

Gần 3 tháng sau, Lô gia gia đã rời đi, Diệp Khả Ninh cũng hiểu y không muốn mọi người biết nơi y đi, nhưng dựa theo hiểu biết của Diệp Khả Ninh, Lô gia gia nhất định đi chu du tam quốc rồi, y không chịu nổi ở một chỗ quá lâu, nhưng Diệp Khả Ninh nàng cũng sắp mốc meo rồi nha!

Một hôm không xác định, cũng là một mốc thời gian quan trọng trong cuộc đời Diệp Khả Ninh.

- Tiểu Ninh, tiểu Huyên, hôm nay ta muốn nói với các con một chuyện, các con có thể trở thành nữ nhi của ta được không? Tử Hiểu ta vẫn luôn muốn có 2 nữ nhi đáng yêu như vậy nha. Hơn nữa, khi ta bị bệnh, ta vẫn luôn nghe có âm thanh trò chuyện bên tai, cảm giác đó thực ấm áp. Các con cũng biết ta lớn lên từ hoàng tộc, thân thể lại yếu ớt từ nhỏ, các con có nguyện ý gọi ta một tiếng “mẫu thân” không?

- Tử Hiểu phu nhân, thân thể người suy nhược, chỉ cần qua 6 tháng điều dưỡng lại là sẽ không sao, có thể mang hài tử, người...

- Tiểu Ninh, đừng như vậy, ta chỉ muốn có những nữ nhi đàng yêu như tiểu Ninh cùng tiểu Huyên, các con không thích ta sao?

-...

Như vậy thì Diệp Khả Ninh biết trả lời như thế nào nữa? Bỗng nhiên người vẫn luôn im lặng từ đầu, Lâm Văn, lại lên tiếng:

- Ta không muốn nương tử trải qua cửu tử nhất sinh của việc sinh con, ta cũng thật lòng muốn nhận các con làm nữ nhi của ta, sau này cũng có thể nở mặt cùng bằng hữu, ta có 2 nữ nhi thật tài giỏi xinh xắn.

Diệp Khả Ninh yên lặng nhìn qua tiểu Huyên, nàng nhìn thấy một đôi mắt ngập nước mong chờ cùng cảm động của tiểu Huyên, Diệp Khả Ninh cũng biết biểu cảm bây giờ của mình chắc cũng không khác gì, nàng cũng mong chờ một gia đình mới. Có lẽ mẹ của nàng cũng muốn nàng có được hạnh phúc đi...

- Vâng ạ...

- Ta thực vui mừng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play