Vẫn ở tại con hẻm. Gareth đang nhìn vào nơi lẽ ra phải có Hyacinth.
Anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác này lần nữa.
Trái tim Gareth ngừng đập.
Hyacinth ở nơi quái quỷ nào?
Cô có gặp nguy hiểm không? Đã tối muộn, và mặc dù họ đang ở trong khu vực sầm uất dành riêng cho tầng lớp trên của Luân Đôn, những tên trộm cắp và cướp đường vẫn có thể lẩn khuất đâu đây, và -
Không, cô không thể trở thành mồi của những thủ đoạn bẩn thỉu. Không phải ở đây. Anh sẽ phải nghe thấy gì đó. Một tiếng xô đẩy. Một tiếng la. Hyacinth sẽ không bao giờ bị bắt đi mà không chống trả.
Một cuộc chống trả rất ầm ĩ.
Điều đó chỉ có thể có nghĩa là...
Cô đã nghe thấy cha anh nói về Mary Winthrop và chạy về. Quỷ bắt cô đi. Lẽ ra cô nên có lí trí hơn chứ.
Gareth bật ra một tiếng càu nhàu bực tức khi anh chống tay lên hông và quét mắt nhìn quanh. Cô có thể đã lao về nhà bằng cả tám hướng, hẳn là còn hơn nữa nếu tính thêm những hẻm nhỏ và lối mòn, những thứ anh hy vọng cô đủ tỉnh táo để tránh.
Anh quyết định chọn con đường ít quanh co nhất. Nó sẽ dẫn cô thẳng đến Phố Berkeley, đó sẽ là một con đường rất nhộn nhịp với những cỗ xe lăn bánh về nhà từ Vũ Hội Mottram, nhưng Hyacinth hẳn là quá giận dữ đến mức mục tiêu quan trọng nhất đối với cô là về nhà càng sớm càng tốt.
Điều đó cũng ổn đối với Gareth thôi. Anh thà thấy cô bị vướng vào lời đồn đại trên đường lớn còn hơn mắc kẹt với một tên trộm trên đường mòn.
Gareth chạy về Khu Berkeley, chậm lại ở mỗi ngã tư để nhìn quanh những con đường giao nhau.
Không thấy dấu vết nào cả.
Cô đã đi đâu rồi chứ? Anh biết cô rất khỏe không giống với hầu hết phụ nữ, nhưng lạy Chúa, cô có thể chạy nhanh đến mức nào?
Anh phóng qua Phố Charles vào khu vực tư. Một cỗ xe chạy ngang, nhưng Gareth chẳng để tâm. Tin đồn ngày mai sẽ đầy rẫy những câu chuyện về màn chạy bộ điên rồ vào-lúc-nửa-đêm của anh trên những con phố của Mayfair, nhưng nó chẳng phải là thứ danh tiếng anh không thể vượt qua.
Anh chạy dọc theo rìa khu dân cư, và rồi cuối cùng anh cũng ở trên Phố Bruton ngang qua nhà Số Mười Sáu, Mười Hai, Bảy...
Cô đây rồi, đang chạy nhanh như gió, lao vụt qua ngã rẽ để vào nhà bằng cửa sau.
Cả cơ thể anh bị thúc đẩy bởi một năng lượng điên cuồng kỳ lạ, Gareth chạy còn nhanh hơn nữa. Hai cánh tay anh gạt không khí, và hai chân bỏng rát, và áo sơ-mi chắc chắn sẽ mãi mãi bị ố mồ hôi, nhưng anh không quan tâm. Anh sẽ bắt được người phụ nữ chết bầm đó trước khi cô vào nhà, và khi anh đã làm được...
Chết tiệt, anh không biết anh sẽ làm gì với cô, nhưng nó sẽ không thú vị.
Hyacinth ôm quanh góc cua cuối cùng thật gấp, chậm lại chỉ để ngoái nhìn ra sau. Miệng cô há ra khi cô nhác thấy anh, và rồi, cả người cô cứng lại vì quyết tâm, cô cắm cúi lao vào lối đi dành cho gia nhân.
Mắt Gareth nheo lại hài lòng. Cô sẽ phải mò mẫm chìa khóa. Giờ cô sẽ không bao giờ vào kịp. Anh hơi chậm lại, chỉ đủ để điều hòa hơi thở, rồi chỉnh dáng đi lại cho hiên ngang.
Cô sẽ biết tay anh.
Nhưng thay vì đưa tay ra sau viên gạch để tìm chìa khóa, Hyacinth chỉ mở cửa.
Chết tiệt. Họ đã không khóa cửa khi ra ngoài.
Gareth cắm đầu chạy nước rút, và anh suýt nữa đã đến kịp lúc.
Suýt nữa.
Anh đến được cánh cửa ngay lúc cô đóng sầm nó trước mặt anh.
Và bàn tay anh đáp trên núm xoay đúng lúc anh nghe thấy tiếng tách của ổ khóa xoay vào khớp.
Bàn tay Gareth co thành nắm đấm, và anh ngứa ngáy muốn đập rầm rầm lên cửa. Anh còn muốn rống tên cô hơn, kệ xác khuôn phép đi. Nó sẽ buộc lễ cưới của họ phải diễn ra sớm hơn, dù gì đó cũng là mục đích của anh.
Nhưng anh cho là một vài chuyện đã quá thâm căn cố đế trong một người đàn ông, và anh rõ ràng là quá quân tử để hủy hoại danh tiết của cô một cách công khai.
“Ồ không,” anh nói một mình, sải bước trở lại mặt tiền ngôi nhà, “mọi công cuộc phá hủy phải được tiến hành hoàn toàn kín đáo.”
Anh chống hai tay lên hông và trừng mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô ngủ. Anh đã vào được một lần; anh có thể làm được lần nữa.
Sau khi ngó quanh quất con đường để chắc chắn không có ai đang đến, anh nhanh nhẹn trèo tường, lần này dễ hơn, vì anh đã biết chính xác phải đặt tay và chân vào đâu. Cửa sổ vẫn mở hé, như lúc anh để lại - anh đã không nghĩ sẽ phải trèo lên đó lần nữa.
Anh đẩy nó lên, lập cập rơi vào trong, và đáp với một tiếng đụi trên tấm thảm đúng lúc Hyacinth bước qua cửa phòng.
“Em,” anh gầm gừ, đứng lên như một con mèo, “phải giải thích vài chuyện.”
“Tôi?” Hyacinth đáp trả. “Tôi?Tôi không nghĩ - ” Môi cô há ra khi cô muộn màng đánh giá tình hình. “Và ra khỏi phòng tôi!”
Anh nhướng một bên mày. “Anh có nên đi cầu thang mặt tiền không đây?”
“Anh sẽ quay lại đường cửa sổ, đồ vô lại khốn nạn.”
Gareth nhận ra anh chưa từng thấy Hyacinth giận dữ. Bực bội, có; khó chịu, chắc chắn rồi. Nhưng lần này...
Lần này là một điều gì đó hoàn toàn khác.
“Sao anh dám!” cô nổi nóng. “Sao anh dám.” Và rồi, trước khi anh thậm chí mở lời đáp lại, cô hằm hằm đi đến bên cạnh anh và đập cả hai tay lên người anh. “Đi ra!” cô gầm gừ, “Ngay lập tức!”
“Không cho đến khi em” - anh ngắt câu bằng một ngón tay xỉa ra, ngay vào xương ức cô - “hứa với anh em sẽ không bao giờ làm một việc ngu ngốc như tối nay.”
“Unh! Unh!” Cô bật ra một âm thanh nghẹn ngào, kiểu tiếng động người ta làm khi không thể nói được một ngữ âm rõ nghĩa. Và rồi cuối cùng, sau một vài tiếng thở gấp thịnh nộ, cô nói, giọng cô trầm đến nguy hiểm, “Anh không có quyền đòi hỏi bất cứ thứ gì ở tôi.”
“Không à?” Anh nhướng mày và nhìn xuống cô với một nụ cười nửa miệng ngạo nghễ. “Với tư cách là người chồng tương lai của em - ”
“Đừng có nhắc đến điều đó với tôi vào lúc này.”
Gareth cảm thấy thứ gì đó quặn thắt và lộn ngược trong ngực anh. “Em muốn từ hôn?”
“Không,” cô nói, nhìn anh với một vẻ mặt điên tiết, “nhưng anh đã lo liệu chuyện đó vào tối nay rồi, chẳng phải sao? Có phải đó là ý đồ của anh? Ép buộc tôi bằng cách khiến tôi không thể kết hôn với bất cứ người đàn ông nào khác?”
Đó chính xác là ý đồ của anh, và vì lí do đó Gareth không lên tiếng. Không một lời nào.
“Anh sẽ hối hận vì chuyện này,” Hyacinth rít lên. “Anh sẽ hối hận vì ngày hôm nay. Tin tôi đi.”
“Ô, thật sao?”
“Với tư cách là người vợ tương lai của anh,” cô nói, đôi mắt sáng quắc lên nguy hiểm, “tôi có thể khiến cuộc sống của anh thành địa ngục trần gian.”
Chuyện đó thì Gareth không nghi ngờ, nhưng anh quyết định sẽ đối mặt với vấn đề khi đến lúc. “Đây không phải về chuyện đã xảy ra giữa chúng ta khi nãy,” anh nói, “và không phải về bất cứ điều gì em đã hoặc chưa nghe từ nam tước. Chuyện này là về - ”
“Ô, vì tình yêu - ” Hyacinth ghìm lại vừa kịp lúc. “Anh nghĩ mình là ai chứ?”
Anh dí sát vào mặt cô. “Người đàn ông sắp kết hôn với em. Và em, Hyacinth Bridgerton-sắp-thành-người-nhà-St. Clair, sẽ không bao giờ được lang thang trên những con đường ở Luân Đôn mà không có một người hộ tống, trong bất kỳ thời điểm nào trong ngày.”
Trong một lúc cô chẳng nói gì cả, và anh gần như cho phép mình nghĩ cô cảm động bởi sự quan tâm của anh. Nhưng rồi, cô chỉ bước lùi lại và nói, “Đến lúc thích hợp để lo lắng về khuôn phép rồi đó.”
Anh cưỡng lại thôi thúc muốn chụp lấy hai vai cô và lắc - vừa đủ. “Em có biết cảm giác của anh khi anh trở lại góc cua đó và em đã đi mất? Thậm chí em có ngừng lại để suy nghĩ về những gì có thể xảy ra cho em trước khi em chạy về một mình không?”
Một hàng lông mày cô nhướng lên thành một đường cong kiêu ngạo. “Không hơn những gì đã xảy ra cho tôi ở ngay đây.”
Đòn tấn công này được nhắm rất khéo, và Gareth gần như co rúm lại. Nhưng anh giữ bình tĩnh, và giọng anh điềm đạm khi anh nói, “Em không định nói như thế. Có thể em nghĩ mình muốn, nhưng em không định như vậy, và vì thế anh tha thứ cho em.”
Cô đứng bất động, hoàn toàn và tuyệt đối bất động chỉ trừ lồng ngực nâng lên và hạ xuống. Hai bàn tay cô nắm chặt ở hai bên người, và gương mặt cô đang càng lúc càng đỏ hơn và đỏ hơn nữa.
“Anh đừng bao giờ,” cuối cùng cô cũng nói, giọng cô thấp và đục và rất kiểm soát, “nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó lần nữa. Và đừng bao giờ dám nhận là hiểu ý định của tôi.”
“Đừng lo, đó là một điều anh hiếm khi tuyên bố.”
Hyacinth nuốt xuống - biểu hiện căng thẳng duy nhất của cô, “Tôi muốn anh rời đi.”
“Không cho đến khi anh có lời hứa của em.”
“Tôi không nợ anh thứ gì cả, Anh St. Clair. Và anh chắc chắn không có tư cách gì mà yêu sách.”
“Lời hứa của em,” anh lặp lại.
Hyacinth chỉ nhìn anh chăm chăm. Sao anh ta dám vào đây và cố gắng đổ chuyện này lên đầu cô? Cô mới là người bị tổn thương. Anh ta là kẻ đã - Anh ta -
Lạy Chúa, thậm chí cô còn không thể nghĩ cho trọn câu.
“Tôi muốn anh rời đi,” cô nói lần nữa.
Câu trả lời anh ta thốt ra gần như ngay trên âm tiết cuối của cô. “Và anh muốn lời hứa của em.”
Cô ngậm miệng lại. Lời hứa đó dễ dàng thôi; hiển nhiên cô không định làm thêm một cuộc dạo-chơi-nửa-đêm nào nữa. Nhưng một lời hứa cũng gần giống với một câu xin lỗi, và cô sẽ không cho anh ta được hả hê.
Cứ gọi cô là ngu ngốc, cứ gọi cô là trẻ con, nhưng cô sẽ không làm đâu. Không sau những gì anh ta đã làm với cô.
“Lạy Chúa,” anh ta cằn nhằn, “em thật ương bướng.”
Cô tặng anh ta một nụ cười nham hiểm. “Kết hôn với tôi sẽ là một niềm vui cho xem.”
“Hyacinth,” anh ta nói, hay đúng hơn là thở dài. “Nhân danh tất cả những gì - ” Anh ta cào một bàn tay qua tóc, và có vẻ đã nhìn quanh căn phòng trước khi nhìn lại cô. “Anh hiểu em tức giận...”
“Đừng có nói với tôi cứ như tôi là con nít.”
“Anh đâu có.”
Cô thản nhiên nhìn anh ta. “Có đó.”
Anh ta nghiến chặt răng và tiếp tục. “Chuyện cha anh đã nói về Mary Winthrop...”
Miệng cô há ra. “Anh nghĩ đây là về chuyện đó sao?”
Anh ta nhìn cô chằm chằm, chớp mắt hai lần trước khi nói, “Không phải à?”
“Tất nhiên là không,” cô lúng búng. “Trời ạ, anh tưởng tôi đần độn hay sao?”
“Anh...ơ...không?”
“Tôi hy vọng mình hiểu anh đủ rõ để biết anh sẽ không cầu hôn hai người phụ nữ. Chí ít cũng không phải cố ý.”
“Đúng vậy,” anh ta nói, có một chút bối rối. “Vậy thì cái gì - ”
“Anh có biết tại sao anh lại cầu hôn tôi không?” cô gặng hỏi.
“Em đang nói cái quái quỷ gì chứ?”
“Anh có biết không?” cô lặp lại. Cô đã hỏi anh ta một lần, và anh ta chưa trả lời.
“Tất nhiên là anh biết. Đó là bởi vì - ” Nhưng anh ta ngừng lời, và anh ta rõ ràng không biết phải nói gì tiếp theo.
Cô lắc đầu, chớp mắt để nước mắt không rơi. “Tôi không muốn nhìn thấy anh vào lúc này.”
“Em bị làm sao vậy?”
“Tôi chẳng bị làm sao hết,” cô hét to lên, trong chừng mực cô dám. “Tôi chí ít cũng biết tại sao mình lại chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng anh - Anh lại không có tí ý tưởng nào về lí do anh cầu hôn.”
“Vậy thì nói cho anh biết đi,” anh ta phun ra. “Nói anh biết thứ gì mà em nghĩ quan trọng đến chết tiệt như vậy. Em lúc nào cũng có vẻ biết điều gì là tốt nhất cho tất cả mọi thứ và tất cả mọi người, và giờ rõ ràng em còn biết tâm tính người khác nữa. Thế thì nói cho anh nghe đi. Nói đi, Hyacinth - ”
Cô co rúm lại vì sự cay độc trong giọng anh ta.
“ - nói anh biết đi.”
Cô nuốt xuống. Cô sẽ không thối lui. Cô đang run rẩy, lúc này cô cũng đang sắp rơi nước mắt hơn bất cứ lúc nào trong đời, nhưng cô sẽ không thối lui. “Anh đã làm thế,” cô nói, giọng thấp để nén lại những cơn rùng mình, “anh đã cầu hôn tôi...bởi vì ông ta.”
Anh ta chỉ nhìn cô không chớp mắt, làm một cử chỉ xin giải thích kỹ hơn.
“Cha anh.” Cô sẽ hét lên điều đó nếu bây giờ không là nửa đêm.
“Ôi, vì Chúa,” anh ta chửi thề. “Em nghĩ thế sao? Chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ta.”
Hyacinth nhìn anh ta thương hại.
“Anh không làm bất cứ điều gì vì ông ta,” Gareth rít lên, điên tiết vì cô thậm chí còn dám ám chỉ điều đó. “Ông ta chẳng có ý nghĩa gì với anh.”
Cô lắc đầu. “Anh đang tự lừa dối mình, Gareth. Tất cả những việc anh làm là vì ông ta. Tôi đã không nhận ra cho đến khi ông ta nói lên điều đó, nhưng đó là sự thật.”
“Em tin lời ông ta chứ không tin anh?”
“Vấn đề không phải là lời của ai,” cô nói, mệt mỏi, nản lòng, và có lẽ có một chút thê lương. “Mà là bản chất của sự việc. Và anh...anh đã yêu cầu tôi kết hôn với anh bởi vì anh muốn tỏ cho ông ta thấy anh có thể. Nó không có liên quan gì đến tôi cả.”
Gareth giữ mình bất động. “Điều đó không đúng.”
“Không sao?” Cô mỉm cười, nhưng gương mặt cô buồn bã, gần như là cam chịu. “Tôi biết anh sẽ không cầu hôn tôi nếu anh tin mình đã được đính ước với một phụ nữ khác, nhưng tôi cũng biết anh sẽ làm bất cứ việc gì để dằn mặt cha anh. Kể cả chuyện kết hôn với tôi.”
Gareth chầm chậm lắc đầu. “Em đã hiểu sai tất cả rồi,” anh nói, nhưng sâu bên trong, sự vững tin đang bắt đầu nao núng. Anh cứ nghĩ, hơn một lần và với sự hân hoan quá đáng, rằng cha anh sẽ giận tím gan vì thành công trong hôn nhân của Gareth. Và anh đã thích thú chuyện đó. Anh đã rất thích thú khi biết rằng trong ván cờ mối quan hệ với Ngài St. Clair, anh cuối cùng cũng đã tung ra một nước đi sát thủ.
Chiếu bí.
Nó đã rất thỏa thuê.
Nhưng đó không phải là lí do anh hỏi cưới Hyacinth. Anh đã hỏi cưới cô bởi vì - Chà, có cả trăm lí do. Chuyện đó khá là phức tạp.
Anh thích cô. Nó không quan trọng hay sao? Anh thậm chí còn thích gia đình cô. Cô mến bà ngoại anh. Anh không thể cưới một phụ nữ không thể đối xử tốt với Phu Nhân Danbury.
Lúc đó kết hôn với Hyacinth có vẻ là chuyện khôn ngoan. Giờ vẫn vậy.
Đúng rồi. Đó là điều anh cần phải giải thích cho cặn kẽ. Anh chỉ cần khiến cô hiểu là được. Và cô sẽ hiểu. Cô không phải một cô gái ngu ngốc. Cô là Hyacinth.
Đó là lí do anh thích cô nhiều đến vậy.
Anh mở miệng, dùng tay ra hiệu trước khi bất cứ lời nào bật ra. Anh phải làm việc này cho đàng hoàng. Hoặc nếu không được, thì ít ra cũng không hoàn toàn vụng về. “Nếu em nhìn nhận chuyện này một cách tế nhị,” anh mào đầu.
“Tôi đang nhìn nhận nó theo cách tế nhị,” cô đáp trả, ngắt lời anh trước khi anh có thể hoàn tất ý nghĩ. “Trời ạ, nếu tôi không tế nhị đến chết tiệt như thế này, tôi đã từ hôn rồi.” Hàm cô rắn đanh lại, và cô nuốt trôi.
Và anh nghĩ trong đầu - Lạy Chúa tôi, cô ấy sắp khóc.
“Tôi biết những gì mình đang làm vào buổi tối nay,” cô nói, giọng cô khẽ khàng đến đau đớn. “Tôi biết làm việc đó thì sẽ ra sao, và tôi biết sẽ không quay đầu lại được nữa.” Môi dưới cô run run, và cô nhìn đi nơi khác, “Tôi chỉ không hề nghĩ mình sẽ hối hận.”
Nó như một cú đấm thẳng vào bụng. Anh đã làm tổn thương cô. Thật sự đã làm cô tổn thương. Anh không cố ý, và anh không chắc có phải cô đang phản ứng quá dữ dội hay không, nhưng anh đã làm cô bị tổn thương.
Và anh sững sờ khi nhận ra điều đó khiến anh rất đau.
Trong một lúc không ai lên tiếng, họ chỉ đứng đó, thận trọng nhìn nhau.
Gareth muốn nói một điều gì đó, anh nghĩ có lẽ mình nên nói, nhưng anh không biết phải nói sao. Những lời nói không ở sẵn trên môi anh.
“Anh có biết cảm giác là con cờ của người khác thì thế nào không?” Hyacinth hỏi.
“Có,” anh thì thầm.
Khóe môi cô mím lại. Trông cô không giận, chỉ...buồn bã. “Vậy anh sẽ hiểu tại sao tôi yêu cầu anh ra về.”
Một phần nào đó nguyên thủy trong anh hét bảo phải ở lại, một phần bản năng muốn chộp lấy cô và bắt cô phải hiểu. Anh có thể dùng lời nói hoặc cơ thể anh. Không quan trọng. Anh chỉ cần phải làm cho cô hiểu.
Nhưng có một phần khác nữa trong anh - một phần man mác và lẻ loi biết thế nào là cảm giác bị tổn thương. Và không hiểu sao anh lại biết rằng nếu anh ở lại, nếu anh cố gắng bắt cô phải hiểu, anh sẽ không làm được. Tối nay thì không.
Và anh sẽ mất cô.
Nên anh gật đầu. “Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau,” anh nói.
Cô không lên tiếng.
Anh bước lại cửa sổ. Đi về bằng lối này có vẻ hơi lố bịch và sa sút, nhưng ai quan tâm chứ?
“Cô Mary đó,” Hyacinth nói với tấm lưng anh, “bất kể vấn đề với cô ta như thế nào, tôi chắc ta vẫn có thể giải quyết. Gia đình tôi sẽ bù đắp cho cô ấy nếu cần thiết.”
Cô đang cố gắng kiểm soát bản thân, cố gắng kiềm nén nỗi đau bằng cách tập trung vào những vấn đề thiết thực. Gareth nhận ra phương cách đó; anh cũng đã sử dụng nó không biết bao nhiêu lần mà kể.
Anh quay lại, thẳng thắn nhìn vào mắt cô. “Cô ấy là con gái của Bá Tước Wrotham.”
“Ồ.” Cô ngừng lại. “Điều đó khiến mọi chuyện khác đi, nhưng tôi chắc nếu hôn ước đã lâu...”
“Đã lâu rồi.”
Cô nuốt xuống trước khi hỏi, “Có phải đó là lí do gây ra mối bất hòa? Là vì hôn ước đó?”
“Em đang hỏi khá nhiều trong khi lại bảo anh rời đi.”
“Tôi sẽ kết hôn với anh,” cô nói. “Sớm muộn gì tôi cũng biết.”
“Đúng là em sẽ biết,” anh nói. “Nhưng không phải tối nay.”
Và với câu đó, anh nhảy ra ngoài cửa sổ.
Anh nhìn lên khi đã xuống đến nơi, cuống cuồng mong muốn một hình ảnh của cô. Bất cứ thứ gì cũng được, một dáng người, có lẽ, hay thậm chí chỉ là bóng cô hắt lên những tấm rèm.
Nhưng chẳng có thứ nào cả.
Cô đã đi khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT