“Inari, em có từng nghĩ đến việc trong chiến tranh thứ gì sẽ giúp chúng ta chiến thắng đối phương không?” Zannanza dẫn nàng đi xung quanh khu luyện gạch, nhìn vào những ánh lửa bập bùng nơi bếp lò rực đỏ rồi hỏi nàng. “Em chưa từng nghĩ đến điều đó!” Inari thật thà lắc đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ đến những thứ như một cuộc chiến tranh thật sự. Nói đúng hơn là nàng không mong chờ nó sẽ xảy ra vì thế nàng luôn cố tránh để nghĩ đến nó.

Ngay cả việc thiết kế nỏ lần trước giúp nành đối địch với Zuwa cũng chỉ là một món đồ chơi do Harvey và nàng cùng nhau nghịch ngợm. Nếu không có Đại tư tế Kaban hoàn thiện khâu cuối cùng, rất có thể chiếc nỏ ấy sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện trên đời. Zannanza đưa tay chạm vào một lô gạch mới ra khỏi lò nung đang được phơi để chờ nguội bớt, cảm nhận sức nóng của nó lan tỏa trên tay, Zannanza quay đầu lại nhìn thẳng vào Inari.

“Xây thành cần bản vẽ tốt, thợ thầy giỏi và cả nguyên liệu vững chắc nhất.” Nói đến đây thì anh tin nàng sẽ hiểu điều anh đang muốn nhắc đến là gì, Inari nghi hoặc nhìn anh: “Ý anh muốn nói đến là vũ khí?!?” Zannanza gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, vũ khí, chính là công cụ để giúp chúng ta chiến thắng một cuộc chiến. Bấy lâu nay anh ở Kitzzwatna đã luôn tìm mọi cách để nghiên cứu và cải tiến vũ khí của đế quốc chúng ta, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa có được một bước đôt phá nào đáng kể.”

Anh đưa nàng lên chỗ cao hơn, rộng rãi và ít người hơn, rồi bắt đầu câu chuyện muốn nói: “Điều đó có thể là do anh chưa thật sự tìm đúng người giỏi trong lĩnh vực vũ khí hoặc tìm đúng phương hướng để đi. Tuy nhiên Ilvani đã điều tra gia tộc Hatti ở Alinna lại có thể sẽ là con át chủ bài của chúng ta trong lĩnh vực này. Việc Tito được gửi đến Hattusa cách đây mười hai năm đã chứng mình Ilvani thực sự đã có tính toán sẽ sử dụng gia tộc Hatti trong cuộc chiến này. ”

“Nhưng mà, việc muốn sử dụng họ và họ nghĩ như thế nào lại là hai việc khác nhau, việc gửi đứa con trai duy nhất của mình đến bên cạnh hoàng huynh để thể hiện sự trung thành và cũng là để thử thách xem sự thật lòng của chính chúng ta. Nhờ có em, và tình bạn thân thiết của em và Tito đã thúc đẩy mối giao hảo gắn bó giữa chúng ta và gia tộc Hatti. Việc dẫn quân đến Alinna lần này cũng là một dịp tốt để hoàng huynh và gia tộc ấy hiểu nhau hơn, nhưng phần lớn cũng là vì sự liên kết của em và Tito. ” Inari chăm chú nghe từng lời anh nói, không để sót một chữ nào, càng nghe lòng nàng càng nặng triễu.

Trước giờ nàng chỉ biết về sự tồn tại của gia tộc Hatti với danh hiệu những chiến binh ngoan cường và dòng dõi quân nhân thành Alinna. Chứ không hề biết được bí mật thực sự đằng sau gia tộc ấy lại là cả một nghệ thuật về rèn luyện vũ khí. Ngay cả Kail cũng chưa từng nhắc đến vấn đề này với nàng, tại sao lúc đó lại đưa Tito đến bên cạnh nàng mà không phải ai khác. Có lẽ đã là sự tính toán sắp đặt cẩn thận của Ilvani, tạo dựng mối liên kết giữa nàng và cậu bé, vì Ilvani biết, dù tương lai có ra sao, thì nàng sẽ vĩnh viễn không phản bội Kail, cũng như Tito sẽ không bao giờ phản bội nàng.

Chỉ cần người thừa kế của gia tộc gắn liền với thế lực của Kail, thì trong trò chơi để giành lấy ngai vàng này, bọn họ đã nắm trong tay một con cờ rất lớn. “Chưa từng có ai nói với em về điều đó, trước giờ em vẫn luôn nghĩ đơn giản rằng vì để tỏ sự trung thành với Kail mà họ gửi Tito đến, em lại chưa từng nghĩ đến. . . Ilvani giữ Tito lại bên cạnh em vì những thứ khác. . .” Sự bối rối của nàng làm Zannanza đau lòng, anh biết nàng đang tự trách bản thân vì đã quá ngây thơ.

Ngay cả tình bạn vốn trong sáng và thuần khiết giữa nàng và Tito cũng có thể bị đưa ra làm bàn đạp chính trị. Dù từ nhỏ nàng đã phải tự đứng lên đối mặt với mọi thứ, nhưng đó là với kẻ thù nàng căm ghét nhất, còn đây lại là những người thân thiết với nàng nhất. “Hoàng huynh, phản đối kế hoạch đó của Ilvani, huynh ấy không muốn sử dụng những thủ đoạn bẩn thiểu như lợi dụng tình cảm của con người để đạt được mục đích, và nhất là tình cảm của em, Inari. Vì thế những năm qua, Tito sống ở bên em rất thoải mái không hề chịu sự gò bó nào, ngay cả việc được học tập để trở thành người đứng đầu nhà Hatti đã là một ngoại lệ chưa từng có ở con tin rồi.”

“Huynh ấy chưa bao giờ xem Tito như con tin cả, và ngay cả em cũng vậy, chính điều đó mới là điểm khiến gia tộc Hatti thực sự tôn kính Kail. Nhưng dường như họ vẫn chưa đủ tin tưởng!” Zannanza nắm lấy bả vai của Inari, lắc thật nhẹ để nàng phải ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chưa đủ tin tưởng?” Inari lặp lại một lần nữa câu nói của anh, “Anh đang sợ rằng, lần này nhân dịp Kail đến Alinna, họ sẽ để cập đến việc tạo dựng một mối giao kèo mang tính ràng buộc. ”

Đôi môi của Zannanza mím lại, ánh mắt càng lúc càng sâu: “Giao kèo mang tính ràng buộc, chưa đủ tin tưởng, mối liên kết giữa em và Tito, lòng trung thành và sự thật lòng, còn gì bền chặt hơn nếu có một cuộc hôn nhân được diễn ra để nối kết gia tộc Hatti và Kail chứ?’’ Inari tự mình thốt lên những điều Zannanza vẫn không nói, nàng mỉm cười lạnh lùng, không hiểu gia tộc Hatti đã quá coi thường Kail hay xem nhẹ giá trị của nàng trong mắt Ilvani, nàng chắc chắn mình sẽ không bao giờ bị biến thành vật hy sinh trong cuộc mặc cả này.

“Điều anh lo lắng không phải là hoàng huynh và Ilvani sẽ đồng ý với yêu sách của họ, mà sợ rằng liệu việc này có đi xa đến mức Tito sẽ bất chấp mọi thứ hay không?” Zannanza tin rằng Inari sẽ hiểu, Tito ở bên cạnh nàng mười hai năm trời, người hiểu cậu bé nhất chỉ có thể là nàng. “Tito sẽ bất chấp!” Inari thờ ơ buông lời khẳng định, không đặt giả thuyết không suy đoán mà là khẳng định, Inari đã quá hiểu con người cậu bé. “Em định sẽ làm gì?” Dù biết Tito có thể gây ra những việc nghiêm trọng như thế nào nhưng nàng sẽ không thể xuống tay một cách tuyệt tình được.

Inari thở dài một cách buồn bã: “Tại sao số phận lại trêu đùa em như vậy Zannanza, hết lần này đến lần khác biến những người em yêu thương nhất trở thành người em phải đối địch. Bắt đầu là Phụ vương, bây giờ lại là Tito, em thật sự cũng không hiểu được, tại sao lại như thế này. Chỉ vì một mong muốn ích kỷ là được gặp lại anh một lần nữa cho nên em đang phải trả giá cho cuộc sống mới này sao?”

Lời nàng nói, Zannanza không hiểu được, cái gì gọi là cái giá phải trả để có được cuộc sống mới, và gặp lại anh là như thế nào? Anh cũng rất tò mò muốn biết, nhưng với tâm trạng của nàng lúc này, anh cũng không tiện hỏi rõ. Chỉ có thể đứng bên cạnh nàng, vạch ra những điều cần làm tiếp theo mà thôi.

***

Ở thành Kitzzwatna có một vị công chúa nữa ngoại trừ Inari ra, nàng là con gái của vị trị sự tiền nhiệm, vị này lại là một trong những người anh em cùng cha khác mẹ với Quốc vương. Sau khi Quốc vương lên ngôi, thì phụ thân của nàng vẫn tiếp tục cai quản Kitzzwatna thêm vài năm nữa cho đến khi hoàng tử Zannanza đến tiếp quản vùng đất này. Và từ , đến nay, gia đình nàng chưa từng rời khỏi Kitzzwatna, có thể nói, nơi nàng sinh ra là Hattusa, nhưng Kitzzwatna mới là nhà của nàng.

Nàng được sinh ra cùng năm với nàng công chúa nổi tiếng nhất đế quốc, nhưng khác xa với nàng ấy, dường như không ai nhớ đến nàng cả. Công chúa Inari sinh ra vào đầu mùa xuân ấm áp, còn nàng lại sinh vào mùa đông lạnh lẽo. Và được đặt tên là Karla, có nghĩa là con người tự do, và đúng như cái tên ấy, phụ thân của nàng cũng mong muốn con gái mình sau này cũng sẽ có được một cuộc sống tự do như vậy. Dù đã kết thúc nhiệm vụ của mình ở đây, nhưng ông vẫn xin Quốc vương cho phép gia đình ông được ở lại thành Kitzzwatna, và ông đã được như ý nguyện.

Ông chọn cuộc sống cách xa chốn kinh thành hoa lệ, để giữ cho bản thân và gia đình được bình an, ông muốn con gái ông được lớn lên với những điều đơn giản, không toan tính hay sợ hãi. Thật sự với cương vị là một người cha, ông đã làm rất tốt vai trò của mình, chỉ một lòng mong muốn Karla lớn lên khỏe mạnh, không hề muốn lợi dụng nàng vào bất kỳ mục đích nào. Karla thật may mắn!

Thường ngày, Karla sẽ vẫn thường hay lui tới nơi ở của Zannanza để trò chuyện với anh, thỉnh thoảng nàng còn làm vài món ăn cho người ấy. Cuộc sống của nàng bấy nhiêu năm nay vẫn như vậy, gia đình ấm áp, dân chúng thành Kitzzwatna yêu mến, và còn có cả một người để gửi gắm trái tìm. Karla yêu Zannanza, nàng ngưỡng mộ vị chiến thần của Hittite kiêu hùng, sự tận tụy trong công việc và bản tính thuần hậu đã thu hút nàng.

Có lẽ nàng nhìn thấy được ở Zannanza những hình ảnh mà nàng từng nhìn thấy ở phụ thân của mình. Vì thế nàng đã yêu anh tự đáy lòng, mà không hề biết rằng trái tim anh đã sớm chứa hình bóng của người khác. Nàng không tinh ý nhận ra thứ tình cảm anh dành cho nàng chỉ là tình thân giữa anh trai và em gái, vì nàng được nuôi dạy một cách đơn giản. Sự lương thiện và ngây thơ chính là điều làm cho dân chúng thành Kitzzwatna yêu mến nàng.

Nàng vẫn thường nghe anh nhắc đến vị công chúa nổi tiếng kia, nàng công chúa Inari, hiện thân của nữ thần ánh sáng Cahya. Mỗi lần như vậy, nàng chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và tự ti, vì bản thân cũng là một công chúa, nhưng những điều nàng làm được lại không thể so sánh với người chị của nàng ở kinh thành Hattusa. Nhưng nàng cũng không buồn bã lâu, nàng bằng lòng với cuộc sống hiện tại, không phải nàng đã có tất cả rồi sao, nàng không mong muốn gì thêm nữa cả.

Cho đến khi nàng nhìn thấy người con gái ấy, người con gái trong lời đồn đại, mái tóc đen tuyền cắt ngắn xõa sau tai, đôi mắt màu xanh biếc hút hồn của bầu trời. Nở một nụ cười như khiến cả thế gian bừng sáng, vẻ đẹp ấy có thể so sánh với mặt trời lúc bình minh, chiếu rọi cả không gian u tối. Và quan trọng nhất, nàng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt người thiếu nữ dành cho hoàng huynh của nàng. Nếu chỉ có điều đó thôi sẽ không khiến nàng sợ hãi, chẳng qua từ ánh mắt của hoàng huynh, nàng cũng nhận ra được tình yêu cháy bỏng dành cho người thiếu nữ xinh đẹp kia.

Lần đầu tiên trong đời nàng biết hoảng sợ là gì, và cảm giác sắp bị đánh mất thứ quan trọng nhất cào cấu con tim của nàng. Karla sợ hãi, nàng sợ người con gái đó, lần đầu tiên nàng gặp người con gái đó, khi ấy nàng bước đến bên và hỏi bằng chất giọng run rấy: “Ngươi là ai? Tại sao lại tự tiện bước vào căn phòng của ngài trị sự?” Nàng ấy bình thản nhìn nàng, trong con ngươi xinh đẹp ánh lên tia tò mò và khó hiểu: “Vậy còn ngươi là ai? Tại sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi kia chứ?”

Karla cố trấn tỉnh và trả lời: “Ta là công chúa Karla, con gái của trị sự tiền nhiệm, còn ngươi?” Người con gái đó nghe được câu trả lời của nàng, bỗng nhiên một nụ cười rạng rỡ xuất hiện bên môi: “Thì ra em chính là Karla, ta đã được nghe rất nhiều câu chuyện về em từ Zannanza, chào em, ta là Inari.” Người con gái bước xuống khỏi bệ cửa sổ và tiến nhanh về phía nàng. Vừa nghe được tên của người ấy, Karla bỗng giật mình lùi lại, Inari? Là công chúa Inari trong lời đồn sao? Thật sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play