“Dạo này đầu óc anh lúc nào cũng mông lung như đang chiêm bao ấy?”

“Tại sao?”

“Không dám tin vào sự thật chứ sao!”

Cô lại vừa nũng nịu vừa cảm động ôm chặt anh. “Giờ anh đã tin chưa?”

“Hơi hơi tin rồi.”

“Vì sao?”

“Vì em rung động trước anh rồi.”

Cô liền thụi cho anh một quả. “Anh lại nói linh tinh rồi đấy!”

“Thật mà. Em không cảm nhận được à?”

“Em không hiểu anh đang nói gì.”

“Em không biết thật à? Đau hay không mà em không biết sao?”

Cô thấy vẫn hơi đau, nhưng chủ yếu đau ở một điểm nào đó bên ngoài chứ không đau

từ trong ra ngoài như lần trước.

Anh liền giảng giải: “GIờ có nước rồi, trơn hơn sẽ không đau nữa. Em xem, còn có tiếng

động nữa này.”

Anh cố tình tạo ra một vài âm thanh, cô tức lắm, lại thụi anh mấy quả.

Anh đang bận rộn nên không đỡ được, cũng không có chỗ trốn, đành để cô đấm, cười

ranh mãnh, nói: “Dám phản hả, đánh cả thầy giáo dạy lớp vỡ lòng cho mình là sao!”

Cô bịt chặt miệng anh lại. “Đã bảo đừng phát ngôn kiểu đó nữa mà anh vẫn cứ nói!”

Anh gạt tay cô ra, cúi xuống đáp trả bằng một nụ hôn bỏng cháy.

Cô dũng cảm đón nhận nụ hôn của anh và chặn đứng thành công những câu từ kinh

điển mà anh chuẩn bị tuôn ra.

Buổi trưa, hai người vẫn ra nhà ăn ăn cơm, ăn xong liền ra bến xe mua vé.

Trên đường trở về thành phố D, cô đã không còn đầu óc nào để nghĩ dàn ý cho bức thư

tình mà chỉ ngủ gà ngủ gật, nước miếng chảy cả ra ngoài, không hiểu tại sao lại buồn

ngủ đến thế, cứ như hai ngày vừa rồi cô không hề chợp mắt vậy.

Về đến thành phố D, đầu tiên cô ra khi nhà tắm nước nóng tắm gội, sau đó úp bát mì ăn

liền ăn tạm, no rồi mới lấy giấy bút ra viết thư, vừa viết được mấy chữ đã thấy díp mắt

lại, liền quyết định lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô sấp sấp ngửa ngửa đi học mấy tiết, còn đến phòng thí nghiệm làm

việc nọ việc kia khá lâu, quay về đến phòng người mệt mỏi rã rời, chuyện thư tình đành

phải gác lại.

Việc viết thư tình bị trì hoãn mấy ngày, cuối cùng cô cũng cố gắng tranh thủ thời gian

ngồi xuống viết thư, nhưng đến giờ mới phát hiện ra dường như văn chương không thể

lai láng được nữa.

Đáng lẽ lần trước không nên viết nhiều như vậy, bốn năm yêu đơn phương dồn hết vào

một lá thư, lần này biết viết gì đây?

Nhưng cô vẫn chưa thể xóa bỏ một cách triệt để tư tưởng “yêu nhau nhất định phải viết

thư tình” , chính vì thế vẫn viết một lá, cố gắng lắm mới viết hết ba tờ giấy, nhưng chỉ

viết một mặt.

Ngày hôm sau đi học, tiện đường cô bỏ thư vào thùng.

Lần này cô không kỳ vọng anh trả lời thì lại nhận được thư hồi âm. Chị cả mang thư từ

khoa về cho cô. “Nè, thư tình của nhà ngươi.”

“Làm gì có ai viết thư tình cho ta, chắc là thư của thầy u thôi.”

“Chắn chắn không phải, nhìn bộ dạng có vẻ lén lút lắm, địa chỉ người gửi cũng không có

mà là thư của thầy u hả?”

Cô rất tò mò không hiểu ai viết thư mà không ghi địa chỉ người gửi, mở ra xem thì cũng

không thấy ký tên. Nhưng vừa đọc nội dung là biết thư anh viết. Từ đầu đến cuối lá thư

chỉ độc mấy câu “anh nhớ em”, “bao giờ em đến”, “không đến ngay đi chắc anh chết

mất.”

Thư viết rất ngắn, chỉ dài một trang, còn sử dụng rất nhiều từ trong cuốn tiểu thuyết

lãng nhách kia, nhưng cô vẫn rất vui, vì đây là lá thư đầu tiên anh viết cho cô. Xem ra

anh càng ngày càng lún sâu vào lưới tình, mặc dù “tình” của anh rất có thể là “tình dục”

, nhưng dù gì thì cũng là rơi vào lưới tình rồi.

Chị cả liền hỏi cô: “Anh chàng viết thư hả?”

Cô giả bộ không hiểu. “Ai cơ?”

“Bạn Vương Đẹp Trai của ngươi ấy.”

“Bạn Vương Đẹp Trai nào?”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa, nhà ngươi mà không thành khẩn với ta, ta sẽ không tiết lộ cho

nhà ngươi biết thông tin tình báo quan trọng đâu.”

“Tình báo quan trọng nào?”

“Đầu tiên trả lời có phải hắn không đã, nếu không phải thì chuyện này không liên quan

gì đến ngươi.”

Cô đành phải thừa nhận: “Phải.”

“Hơ hơ, ta đoán ngay là hắn ta mà. Xem ra bọn mình đều tuổi ruồi nhỉ ? ”

“ Sao lại tuổi ruồi ? Nghe kinh chết đi được. ”

“ Thì ruồi chỉ đậu vào quả trứng bị rạn mà. ”

Nghĩ một lát cô mới hiểu ý chị cả, bèn thanh minh ngay : “ Đây không có chuyện đậu

vào quả trứng nứt đâu nhé, bọn họ chia tay rồi đây mới… ”

“ Thế chẳng phải rạn là gì ? Nếu không có vết rạn này thì sao ngươi chen vào được ? ”

“ Tóm lại là đây thấy không giống… ”

“ Bất luận giống hay không thì ta vẫn nhớ ta là người đầu tiên tiết lộ cho ngươi thông tin

hắn ta bị bồ đá. Nếu không, đợi đến khi ngươi tỉnh giấc, nắm được phong phanh thì hắn

đã bị người khác nẫng tay trên từ lâu rồi. ”

Cô tin câu này, vì từ lâu cô đã biết không phải chỉ một mình cô thích anh.

Cô nói rất cảm kích : “ Ta phải cảm ơn ngươi thật. ”

Chị cả liền cảnh báo : “ Nhưng ngươi phải cẩn thận nhé, ta nghe nói bố mẹ ông Mạc

không đồng ý cho ông ấy yêu Tông Gia Anh đâu… ”

“ Tại sao ? ”

“ Ông Mạc là người thành phố D mà. ”

“ Người thành phố D thì sao ? ”

“ Người thành phố D lúc nào cũng coi mình là cha thiên hạ, chỉ thích lấy người cùng

thành phố thôi. ”

“ Nhưng có phải lấy cho bố mẹ ông ấy đâu ? ”

“ Ông Mạc là đứa con có hiếu, nhất nhất nghe lời thầy u, chuyện giữa ông ấy và cô vợ

cũ cũng bị bố mẹ ông ấy phá nên mới… ”

“ Sao lại phá ? ”

“ Vì bà đó không hợp tính bố mẹ ông ấy ? ”

Cô đang suy nghĩ tại sao một người đàn ông có thể vì bố mẹ mà ly hôn với vợ mình thì

chị cả lại bồi thêm : “ Thế nên ngươi phải cẩn thận đấy. ”

“ Cẩn thận gì cơ ? ”

“ Cẩn thận ông Mạc đá con bé Tông Gia Anh đó. ”

Bộ não khiêm tốn của cô dừng tư duy hồi lâu.

Chị cả liền nhắc : “ Nếu con bé Tông Gia Anh đó không thành công ở đầu này, chắc

chắn sẽ quay về tìm đầu kia. ”

“ Tìm đầu nào ? ”

“ Tìm người yêu cũ chứ còn gì nữa ! ”

Cô bừng tỉnh. “ Hả, hóa ra là ngươi nói cái này à ? Nhưng… anh ấy nói… anh ấy bảo là

kể cả Tông Gia Anh quay lại, anh ấy cũng không bao giờ chấp nhận cô ta nữa. ”

“ Chuyện này ai dám nói trước được ? Đàn ông tình cũ không rủ cũng đến mà. ”

“ Thật hả ? ”

“ Không thật chẳng lẽ lại giả à ? ” Chị cả than thở. “ Haizz, phụ nữ lí tưởng nhất là được

làm mối tình đầu của đàn ông, nếu cậu là kẻ đến sau thì cho dù cậu tốt với anh ta thế

nào, quay đi quay lại anh ta vẫn không quên được mối tình đầu đó… ”

Bộ não khiêm tốn của cô đã bắt đầu hoạt động. “ Thầy Mục… ”

“ Ông ấy không phải đàn ông sao ? Đã là đàn ông thì đều cùng một giuộc ! Nhà ngươi

thử xem mụ vợ cũ của ông ta đó, vừa xấu vừa ghê gớm, lại còn lười như hủi, vậy mà

ông ta vẫn dùng dằng không chịu dứt khoát, không biết đang đợi cái gì nữa… Ta đã giữ

hết mọi thư từ trao đổi và ảnh chụp của hai đứa, đến lúc đó nộp lên khoa, tiện thể gửi

cho vợ lão ấy một xấp, không ăn được thì đạp đổ chứ sao nữa. ”

Cô nghe mà thấy hơi sợ, bèn khuyên : “ Tội gì phải thế, thế gian này thiếu gì đàn ông

tốt, việc gì phải tranh cướp của ai. ”

“ Thiếu gì đàn ông tốt ? Ở đâu ? Ngươi chỉ cho ta xem nào. ”

Cô định nói Vương Thế Vĩ là một trong số đó nhưng rồi lại không dám, sợ bị chị cả giễu

“ yêu nhau củ ấu cũng tròn ”.

Chị cả thở dài, nói “ Đàn ông tốt tuyệt chủng từ lâu rồi, còn lại toàn kẻ xấu xa thôi. ”

“ Thầy Mục thì sao ? ”

“ Ông Mục cũng thế thôi, giấu vợ tòm tem với sinh viên, chẳng lẽ không xấu à ? ”

“ Thế sao ngươi lại… yêu thầy ấy ? ”

“ Chẳng qua là ta cố tìm ông cao nhất trong đám người lùn thôi, ông ta là giáo viên

trường D, có thể giúp ta học cao học, còn có thể giúp ta xin ở lại trường , nếu không ai

thèm ngó ngàng gì đến ông ta ? ”

“ Thầy ấy giúp ngươi học cao học thế nào ? ”

“ Hơ hơ, việc này ta chỉ nói cho mỗi mình ngươi biết thôi đấy, cấm nói cho ai nghe chưa.”

“ Không nói đâu. Thầy ấy giúp kiểu gì ? ”

“ Lão ấy giúp ta kiếm đề thi. ”

Wow, võ nghệ quả là quá cao cường ! Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy đề thi cao học

cũng có thể kiếm được, may mà sau khi thi xong cô mới biết tin này, nếu biết trước khi

thi, chắc chắn cô sẽ không dám thi nữa. Thi cái gì ? Người ta biết trước đề, anh có đấu

nổi với người ta không ?

Chị cả lại dặn dò cô lần nữa : ” Ngươi không được nói với ai đâu đấy, nếu không ta sẽ toi

đời, đời lão Mục cũng sẽ tàn, lão ấy còn tàn hơn ta vì để lộ đề… ”

Cô lại phải cam đoan : “ Ta sẽ không nói cho ai đâu, ngươi cứ yên tâm. Thế lúc tốt

nghiệp bị phân công công tác, thầy Mục giúp ngươi kiểu gì ? ”

“ Nếu bọn ta cười nhau thì ta có thể ở lại trường. ”

“ Vậy hả ? ”

“ Ưu tiên cho quan hệ vợ chồng mà, khoa mình có chính sách này. ”

“ Thế nếu Tông Gia Anh lấy ông Mạc thì cũng phải được ở lại trường dạy học chứ ? Tại

sao lại phải xuống trường cấp ba dạy ? ”

Chị cả nói với giọng rất coi thường : “ Con bé đó khác ta, nó chỉ học đến đại học, lão

Mạc cũng chỉ là người quản lý máy móc trong khoa, làm sao so được với người học cao

học như ta và giảng viên như ông Mục ? Hơn nữa cũng đã biết lão Mạc có chịu lấy con

bé đó hay không đâu. ”

Nghĩ đến chuyện của Tông Gia Anh và ông Mạc có thể đứt gánh giữa đường, cô lại thấy

thấp thỏm lo âu, chắc chắn Tông Gia Anh sẽ quay về tìm Vương Thế Vĩ. Mặc dù anh đã

nói kể cả Tông Gia Anh quay lại tìm anh, anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, nhưng

nhìn vẻ cay cú của Vương Thế Vĩ, chắc chắn là anh sẽ chấp nhận, mặc dù có thể chỉ

nhằm mục đích trả thù Tông Gia Anh. Anh có thể làm lành trước rồi sau đó lại đá bay cô

ta cho hả giận.

Cũng có thể sẽ như chị cả nói, đàn ông rất khó quên mối tình đầu, kể cả mối tình đầu

đó đã từng phản bội anh ta, đàn ông vẫn lưu luyến bịn rịn, tất cả những người đến sau

đều là đồ dùng tạm, đều bị rớt giá một cách thảm hại.

Phải làm thế nào đây ? Kiểu gì cũng không thể bó tay chờ chết.

Và thế là, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô lại mò đến huyện B.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play