O-O Cậu ấm đúng là cậu ấm, Lâm ba ba trước khi đi còn để lại một tấm chi phiếu 100 vạn cho Ngô Trác Hy, Vô Tình cứ vậy mà được chuyển lên phòng bệnh hạng nhất, không chỉ riêng tư, hơn nữa còn có cả TV. Về phần hộ lý riêng, Ngô Trác Hy đương nhiên là không chút khách khí kiêm nhiệm luôn. Thứ nhất vừa kiếm được tiền, thứ hai hắn cũng không cần lo ngại Vô Tình sẽ làm lộ thân phận thật sự của mình.

“Vô Tình, ngươi muốn ra ngoài đi dạo chút không!” Ngô Trác Hy đề nghị.

“Không cần!” Vô Tình cầm điều khiển chăm chú xem TV, phải nói rằng ở thời đại này, hắn không cảm thấy thứ gì đặc biệt tốt cả, chỉ có TV cùng game là hắn cảm thấy tốt nhất mà thôi. Đặc biệt là TV, còn nhiều hơn những gì viết trong sách, tùy ý chuyển vài kênh, tất cả mọi việc ở bên ngoài đều thu vào trong tầm mắt, Vô Tình ngoại trừ thích xem phim TVB, hắn còn thích chương trình thời sự hay các chương trình phổ cập khoa học khác, ví như địa lý, lịch sử v.v… Hắn cảm thấy bản thân quả thật giống như ếch ngồi đáy giếng. Đặc biệt là Ngô Trác Hy, Vô Tình bây giờ không còn sợ hắn nữa, thì ra những phát minh vĩ đại kia đều không phải là do hắn làm, kể cả chuyện hạ độc trên xe kia bất quá chỉ là say xe mà thôi. Cho nên Ngô Trác Hy muốn đối phó với Vô Tình hắn nữa dễ dàng lắm sao? Vô Tình lại bắt đầu suy nghĩ, con người của hắn cũng phóng khoáng nhưng cũng có chút hẹp hòi, cho nên hắn muốn trả thù. Ngô Trác Hy muốn hắn đi hướng đông, hắn sẽ đi hướng tây.

“Chân ngươi chữa rồi, bác sĩ bảo ngươi vận động nhiều một chút, ngươi cứ ngồi một chỗ mãi sao có thể mau khỏi được?” Ngô Trác Hy có chút bất lực, hắn tương đối hiếu động, mặc dù cũng có chút sở thích giống người cao tuổi, ví như trồng cây, thưởng trà, nuôi cá cùng nuôi vật nuôi, nhưng chung quy muốn hắn giống như Vô Tình ngồi im một chỗ như thế này, hắn không làm được, hắn cảm thấy bản thân sắp thành cao tăng nhập định rồi.

“Nếu ngươi ngồi không được, vậy thì khỏi cần làm gì nữa biến ra ngoài đi!” Vô Tình cay độc nói: “Ta không nên để ngươi bồi một kẻ phế nhân như ta!” Tiếp tục chăm chú không rời mắt xem TV.

“Ngươi ….” Ngô Trác Hy nhấc mông định ra ngoài vòng vòng hai vòng rồi quay lại.

Ngô Trác Hy vừa mới bước tới cửa, “xuy” một tiếng, có thứ gì đó va vào cánh cửa của bệnh viện, O-O “Vô Tình, ngươi điên rồi!” Ngô Trác Hy cả kinh tức giận, tay phải ôm ngực, NND, cứ như vậy hắn nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được ba năm nữa a, mạng nhỏ của hắn a T-T

Vô Tình quay lại nhìn Ngô Trác Hy mỉm cười: “Thế nào không muốn đi nữa?” Xoay đầu tiếp tục xem TV.

“Ngươi… rõ ràng là ngươi không cho ta ra ngoài!” Ngô Trác Hy nổi đóa, Vô Tình cư nhiên chơi hắn.

“Có sao, chân mọc trên người của ngươi cơ mà!” Ánh mắt Vô Tình vẫn chăm chú xem TV, khóe miệng lại cong lên một vòng cung tuyệt đẹp.

“Ngươi nói, ngươi suốt ngày không đi ra ngoài có phải muốn chỉnh ta hay không?” Ngô Trác Hy hai tay chống lưng, hỏi.

“Ngươi nhận tiền của Lâm ba ba nhưng lại không gọi một hộ lý riêng hai bốn trên hai bốn cho ta, ngươi không thấy có lỗi với phụ thân đại nhân của ta?” Vô Tình châm chọc Ngô Trác Hy.

“Ngươi…” Vô Tình này cái tốt gì không học lại học thói hư trên TV, cư nhiên cũng hiểu rõ cái gì gọi là chi phiếu, cái gì gọi là nhận tiền tài của người phải thay người giải tai ương.

“Ta… ta không phải là hộ lý riêng của ngươi rồi sao!” Ngô Trác Hy bước đến ghế sofa, đặt mông ngồi xuống, khi nói mặt không đổi sắc tim không hề loạn.

“Được… đây là ngươi nói đó, từ hôm nay trở đi ngươi chính là hộ lý riêng của ta hai bốn trên hai bốn!” Vô Tình cũng không khách khí tuyên bố.

“Cùng lắm thì ta làm Kim Kiếm Ngân Kiếm của ngươi!” Ngô Trác Hy bĩu môi rất không tình nguyện nói. Hắn hình như đã bị Vô Tình đưa vào tròng, bị hắn lừa rồi. Ngô Trác Hy hậu tri hậu giác.

“Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Vậy ngươi đỡ ta ra ngoài dạo đi!” Vô Tình nói chính là điều mà Ngô Trác Hy mong muốn nhất, liền tắt TV.

“Đúng rồi, về sau không được phóng ám khí vào người ta a!…” Ngô Trác Hy vừa nghĩ đến ám khí của Vô Tình, chân không hiểu sao lại bắt đầu run rẩy.

“Nếu ngươi ăn nói cẩn thận!” Vô Tình cười, nụ cười thâm trầm không gì sánh được.

O-O Nụ cười quá đẹp, thế nhưng lại khiến Ngô Trác Hy hắn cảm thấy từ nay về sau hắn sẽ không có ngày lành lặn. Trên lưng Ngô Trác Hy toát một trận mồ hôi lạnh.

Ngô Trác Hy đỡ Vô Tình xuống giường, cẩn thận mặc thêm áo, còn không quên liếc mắt nhìn loạn khắp nơi, hắn không tin, trong áo bệnh nhân của Vô Tình còn có thể đem ám khí giấu ở đâu được.

“Ngươi đang tìm gì?” Vô Tình trừng mắt nhìn đôi mắt đang nhìn loạn khắp nơi của Ngô Trác Hy. “Tìm ám khí a, ngươi không tìm được đâu!” Cười, bí hiểm.

“Ta nói… Vô Tình, ngươi có phải rất thích cười như vậy không!” Ngô Trác Hy bây giờ có chút chán ghét nụ cười này của Vô Tình, bởi vì thông thường Vô Tình cười đều biểu thị hắn lại muốn bắt đầu làm cái gì đó.

“Không được sao? Trước đây hình như ta rất ít cười!” Vô Tình nhớ lại trước đây, xung quanh hắn đều là những kẻ kính trọng hắn. Trên mặt hắn thoáng hiện nét cô đơn, tâm tư Ngô Trác Hy liền trùng xuống, hắn dường như trong lúc vô ý đã chạm đến tâm tư của Vô Tình.

Trong vườn hoa của bệnh viện, Vô Tình cùng Ngô Trác Hy dạo một vòng, Vô Tình đi rất chậm, hắn chỉ là muốn tận hưởng từng chút từng chút cảm giác đôi chân vững vàng chạm đất như vậy. Bất quá, hắn lại cảm thấy ngại Ngô Trác Hy đi bên cạnh hắn cứ chăm chú nhìn đám hộ lý xinh đẹp kia. >-< Thì ra trong bệnh viện lại có nhiều người đẹp như vậy, TVB hẳn là nên đến nơi này kiếm người mới đúng. Không nên cứ để Từ Tử San đóng mãi như vậy? Vì sao những hộ lý này lại đều cười với mình? Quả nhiên là bởi vì bản thân quá đẹp trai a, Ngô Trác Hy suy nghĩ,  khóe miệng nhếch lên.

“Lâm Phong, có thể cho tôi chữ ký được không a?” Hộ lý với đôi mắt rực sáng nói.

“Lâm Phong có thể cho tôi chữ ký được không?” Hộ lý khác cũng chạy lại.

“Lâm Phong…”

“Lâm Phong…”

Đám hộ lý bắt đầu hùng dũng kéo đến, một người trong đó mạnh mẽ nắm lấy vai Ngô Trác Hy đẩy ra ngoài. = = Sao những người này không tìm hắn ký tên chứ, hắn cũng coi như là một người đẹp trai a. T-T Sao lại không đoái hoài đến sự tồn tại của hắn.

Ngô Trác Hy tức giận, bắt đầu quát lớn đám người đang sôi sục kia: “Ta cũng là một trong tứ tiểu sinh của TVB a, ta là Ngô Trác Hy!”

“Sao lại nhiều người như vậy a?” Tiểu Tân nhích sát lại bên người hộ lý Tiểu Minh mà hỏi.

“Ngươi không biết sao, Lâm Phong hôm nay ra ngoài vận động!” Hộ lý nào đó vừa chạy qua nói.

“Nhắc lại lần nữa, ta là Ngô Trác Hy!” Đối mặt với đám thiếu nữ điên cuồng thêm vào quân đoàn FANS hùng hậu của Lâm Phong, Ngô Trác Hy ở bên ngoài bắt đầu hét lớn hơn.

“A này, Ngô Trác Hy, phiền anh…” Tiểu Tân giương đôi mặt ngượng ngùng mong chờ nhìn Ngô Trác Hy.

“Muốn ký tên sao?” Ngô Trác Hy kích động vạn phần huơ bút ký.

O-O “Cái này…” Tiểu Tân ngại ngùng, “Em là muốn phiền anh lấy giùm chữ ký của Lâm Phong, em không chen vào được!”

O-O Cái gì, Ngô Trác Hy cư nhiên ngẩn người ra, bản thân nào có điểm nào kém tên tiểu tử chết tiệt kia.

Bệnh viện vẫn như cũ nháo cả lên, một đám đại thẩm, bà cô cũng bắt đầu ùa tới.

“Ngô Trác Hy, phiền cậu…”

“Kiếm Lâm Phong chứ gì, các vị tự mình kiếm đi, ta không có hứng thú…” Ngô Trác Hy bắt đầu bực bội, bắt đầu phiền muộn…

“Không phải, chúng ta đều là yêu mến cậu, cậu có thể cho chúng ta chữ ký không?”

Thì ra bản thân cũng có sức mạnh thu hút, mắt Ngô Trác Hy loan loan. O-O Nhưng mà, nhưng mà … tại sao không phải là cô gái dưới bốn mươi tuổi được a T-T Lẽ nào hắn bây giờ đã thăng đến cấp bậc là sát thủ phụ nữ trung niên rồi sao.

Ngô Trác Hy ký tên phiền muộn cười, quay đầu nhìn biết bao mỹ nữ trẻ tuổi vây quanh Vô Tình, uy, người đâu? O-O

Trên mặt Vô Tình mang theo một loại biểu tình lạnh lùng ngồi trên nhánh cây cổ thụ cách đó không xa nhìn xuống đám thiếu nữ phía dưới. T-T Tại sao nữ nhân hiện đại đều phóng khoáng a, rốt cuộc là cái xã hội đồi phong bại tục gì đây a. Vô Tình khổ não.

= = Ngô Trác Hy nhìn Vô Tình ngồi trên cây, lần thứ hai khổ não. Nếu như lần này không phải có quá nhiều người, hiện trường lại có chút hỗn loạn, Vô Tình với tốc độ nhanh nhất, sợ rằng có nhiều người lại nghĩ Lâm Phong biết khinh công. ORZ a, Ngô Trác Hy đau đầu vô hạn, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải khuyên Vô Tình một lần nữa, lúc có người hắn vẫn là không nên sử dụng tuyệt đỉnh khinh công.

Ngô Trác Hy sau khi đuổi một đống hâm mộ kia, lại bắt đầu đem đống người đang dáo dát tìm kiếm Lâm Phong kia đuổi đi xong. Mặt hắn đen lại, một bộ dạng hung thần ác sát dọa không ít kẻ, trong lòng Ngô Trác Hy âm thầm bị tổn thương a, vì sao người thích hắn toàn là các bác, các thím, những cô gái trẻ này tại sao không hề kích động trước hắn. Ngô Trác Hy chậm rãi đi đến dưới tàng cây, nhẹ giọng gọi Vô Tình: “Xuống đi, không có ai đâu!”

Vô Tình không tình nguyện từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Ngô Trác Hy.

“Ta không thể chấp nhận được nữ nhân ở nơi các ngươi, thật sự là quá…” Vô Tình chẳng biết nên dùng từ nào để hình dung.

“Ngươi lại muốn nói tổn hại phong hóa đúng không!” Ngô Trác Hy đã có thể đoán được ý của Vô Tình.

“Chúng ta quay về phòng bệnh đi!” Mọi người ở Đại Tống đối với hắn đều rất khách khí, hơn nữa rõ ràng cũng có rất nhiều người sợ hắn. Kỳ thực từ trước đến nay hắn không biết bản thân vì sao lại có loại biểu tình băng lãnh kia, liệu có ai nguyện ý dùng hơi ấm của mình xua đi bộ dáng băng giá của hắn chứ? Đương nhiên bây giờ lại có ngoại lệ, Ngô Trác Hy.

“Ân, ta cảm thấy ngươi xuất viện sớm chút vẫn tốt hơn.” Ngô Trác Hy cuối cùng cũng nếu ra được một ý kiến hay.

“Cho nên ngày mai ngươi nhất định phải phẫu thuật, chữa cho xong bệnh hen suyễn của ngươi!” Ngô Trác Hy bỗng dưng quên béng mà gác tay lên vai của Vô Tình.

Vô Tình nhìn cánh tay của Ngô Trác Hy, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn, Ngô Trác Hy xấu hổ cánh tay giơ lên giữa không trung rụt lại. Hắn không muốn ăn ám khí của Vô Tình lần nữa đâu a T-T Tại sao lại không phải là cái tên già Lâm Phong chết tiệt kia a, cái tên hắn có thể chọc ghẹo đến không thể phản kháng kia a, thời gian hạnh phúc của hắn a. Nội tâm Ngô Trác Hy không ngừng ai oán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play