Vô Tình ngẩn ra nhìn gương, khuôn mặt này là của hắn sao, hay hắn thật sự chính là Lâm Phong, hắn càng ngày càng cảm thấy không hiểu, tại sao vừa ngủ một giấc đã xuyên đến năm 2007 rồi, còn mang gương mặt giống với ngôi sao nữa, càng làm hắn phiền não chính là hắn bây giờ không thể xuyên trở về được, hắn phải đi trên con đường của ngôi sao, nhưng gương mặt của hắn vốn đã quen lạnh lùng. Hắn nhếch miệng nỗ lực cười thử, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, hắn muốn thử khóc, lại không nghĩ ra chuyện đau lòng gì, có lẽ suy nghĩ hắn làm sao có thể trải qua cuộc sống gian nan ở năm 2007 sau này, nghĩ đến tên Ngô Trác Hy so với Thiết Thủ cũng chẳng có gì khác nhau kia, hắn có lẽ muốn khóc, nhưng tại sao không có nước mắt.

Vô Tình vừa nghĩ đến Lâm Phong ở trên TV một chút là nước mắt có thể chảy ra, một chút là có thể thổ huyết, trong đầu bỗng dưng nổi hắc tuyến. Biểu tình trên mặt lại càng lạnh lùng.

“Vô Tình, ngươi làm gì vậy?” Ngô Trác Hy nhìn Vô Tình kỳ quái nhìn mình trong gương hiếu kỳ hỏi.

“RON, diễn viên khó làm quá!” Vô Tình lần đầu không xem thường đào kép, thì ra nét mặt muốn tùy thời mà ứng biến, đem giả hóa thành thật là một chuyện rất khó, dù chỉ số thông minh của Vô Tình có cao đến đâu cũng vẫn không thể nào linh hoạt làm được.

“Ngươi đang luyện biểu cảm sao?” Mặc dù Vô Tình cảm thấy chỉ số thông minh của Ngô Trác Hy mặc dù không cao, nhưng trên thực tế thì hắn so với Vô Tình hình như thông minh hơn.

Vô Tình không nói, đôi mắt long lanh mọng nước kia khi nhìn hắn giống như ánh mắt đáng thương của cún con.

Ngô Trác Hy không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thương cảm. Vô Tình, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhất định, Ngô Trác Hy ở bên cạnh âm thầm hứa hẹn.

“Không cần gấp, ngươi có thể thử đem bản thân nhập vào trong vai diễn, đừng nhớ mình là Vô Tình, giống như bây giờ người là Lâm Phong, ngươi nghĩ xem, nếu là Lâm Phong, tính cách của hắn sẽ như thế nào?” Ngô Trác Hy đột nhiên lại nhớ đến Lâm Phong.

“Lâm Phong?” Đúng rồi, Vô Tình hắn bây giờ không còn là Thần Bộ ti Vô Tình công tử gì nữa rồi, hắn đã trở thành thiếu gia nhà giàu, là ngôi sao Lâm Phong rồi.

“Ta không muốn làm Lâm Phong! Vô Tình chính là Vô tình!” Bản sắc Vô Tình không thay đổi.

“Vô Tình, đây là di động của Lâm Phong, ngươi cầm đi!” Ngô Trác Hy đưa điện thoại di động trước đây của Lâm Phong cho Vô tình.

“Thủ kê!” Vô Tình đã từng nhìn thấy, nhưng chưa lần nào sử dụng. (ji trong shouji tức điện thoại đồng âm với ji trong con gà, nên bạn Vô Tình bị nhầm lẫn ^^)

“Ấn phím này là có thể gọi cho người ngươi muốn gọi, ấn phím này là tắt máy, ấn phím này…” Ngô Trác Hy dạy cho Vô Tình thật sự rất dễ dàng, hắn chỉ cần nói qua một lần là Vô Tình có thể nhớ mãi không quên, học rất nhanh.

Vô Tình vừa chăm chú nghe Ngô Trác Hy giảng giải, vừa học cách sử dụng.

O-O Thật nhiều tin nhắn a! Vô tình mở mục tin nhắn.

“RON, đây là ai?” Vô Tình chỉ vào LINDA trong danh bạ.

“Chung Gia Hân a!” Ngô Trác Hy đáp nhanh.

“Ngươi nói chính là người khóc vô cùng khó coi, là nguyên nhân hại Alfred bị tai nạn giao thông?” Vô Tình đột nhiên nhớ đến một nữ chính trong ‘Đường tâm phong bạo’.

“A, này là ngươi nói đó nga, người ta cũng xem như là một tiểu hoa đán trong TVB a!” Ngô Trác Hy đồng ý với lời nói của Vô Tình, nhưng vẫn khéo léo đổ trách nhiệm.

“Còn nữa, cô ta chính là bạn gái tin đồn của ngươi đấy, ngươi cũng không nên đối với người ta lãnh đạm quá!” Ngô Trác Hy nhắc nhở Vô Tình.

“Bạn gái, tin đồn?”

“Chính là tất cả mọi người đều cho rằng hai ngươi là một đôi!”

“Ta cùng cô ta, ta sao có thể thích loại phụ nữ này?” Vô Tình vô cùng xem thường.

“Đã nói là tin đồn mà.”

“Ân, gần đây cô ta có gọi điện tìm ngươi a! Bất quá ta nói ngươi không ở Hồng Kông, điện thoại cũng quên mang theo!” Ngô Trác Hy thật sự đem LINDA giống như con thỏ trắng mà đùa. LINDA cũng thật sự tin như vậy.

Hộp tin đến:

“RAY, hôm nay anh khỏe không, sao anh vẫn không gọi điện cho em, nhất định là ngại bọn họ ở phim trường trêu chọc phải không? Bất quá, em không ngại! Nếu như những gì bọn họ nói là sự thật thì tốt rồi!”

“RAY, anh có nhận được hoa hồng em tặng không a, người ta đều là nam tặng hoa cho nữ, nhưng em hôm nay muốn tặng hoa cho anh, nhận được thì báo cho em a!”

“RAY, anh đang đâu, em rất nhớ anh, lúc ăn nhớ, ngủ cũng nhớ, ngay cả đi WC cũng nhớ…”

“Sao anh vẫn không trả lời tin nhắn của em! Em sẽ nổi giận! Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng…”

“Nghe RON nói anh không ở Hồng Kông, còn quên đem điện thoại, thôi bỏ đi, em không giận nữa, khi trở về nhớ CALL cho em… Nhớ anh!”

Vô Tình đối với loại phụ nữ thích chủ động như vậy trong tâm luôn tồn tại sợ hãi, phụ nữ ở Đại Tống còn bị ràng buộc bởi phong kiến, chỉ có nữ tử giang hồ là không câu nệ tiểu tiết, nhưng tuyệt đối không giống như phụ nữ hiện đại cởi mở như vậy. Nữ nhân trong lòng Vô Tình phải ôn nhu giống như Tuyết Di. Có thể nói, Vô Tình bây giờ hơi có chút chủ nghĩa đại nam nhân.

“Vô Tình, điện thoại!”

Nhanh như vậy đã có người gọi rồi sao, trực giác cho biết đó chính là Lâm ba ba lần trước gặp ở trong bệnh viện, nhưng sau khi bắt máy, hắn hoàn toàn không ngờ là ở đầu bên kia, lại vang lên một giọng nữ điệu đà.

“RAY, em nghe RON nói anh đã về, sao lại không liên lạc với em a? Anh không biết em rất quan tâm anh sao?” Giọng nói của LINDA ở đầu bên kia giống như làm nũng lại như trách móc.

“Ân?…” Vô Tình không biết làm sao đáp lại cô ta, hắn không rõ quan hệ giữa Lâm Phong và cô ta đã thân thiết đến mức nào rồi!

“Sao lại không nói gì? Anh không biết em rất nhớ anh sao?” Giọng LINDA đã trở nên nức nở.

“Em mặc kệ, bây giờ em sẽ đến quán cafe dưới nhà đợi anh, anh không đến, thì cẩn thận em đó!” LINDA lúc này lại giống như một người phụ nữ ngang ngược. Vô Tình lần thứ hai vì vậy mà càng xem thường cô ta.

Vô Tình còn định từ chối, thì đầu bên kia đã cúp máy rồi. “Uy?” Vô Tình hậu tri hậu giác vội gọi.

“Còn gọi? Người ta cúp máy rồi!”

“Chẳng lẽ không phải là ta cúp máy sao, đối phương cũng có thể cúp máy ta sao?” Vô Tình rất ngây thơ hỏi.

“Ngươi cho mình là ai chứ a, người ta không vui thì đều có thể cúp máy của ngươi! Cô ta vừa rồi nói gì với ngươi” Ngô Trác Hy tò mò hỏi.

“Cô ta hẹn ta ra gặp mặt!” Vô Tình rất phối hợp nói rõ. Hắn biết bây giờ hắn phải là Lâm Phong, hắn làm tất cả mọi việc chỉ để không bị vạch trần thân phận này, mà người duy nhất có thể giúp hắn bây giờ chỉ có Ngô Trác Hy.

Sau đó, Ngô Trác Hy dẫn Vô Tình đúng hẹn đến quán cafe.

Vô Tình lần đầu tiên đến nơi này, bên trong trang trí những hình vẽ phóng khoáng theo lối phương Tây, đèn trùm trên trần nhà càng khiến hắn ngạc nhiên, nhưng hắn chính là Vô Tình, việc mất mặt hắn không làm được, chỉ có thể ở trong lòng mà hô to gọi nhỏ.

Ngô Trác Hy dẫn hắn đến một bàn ngồi xuống, phục vụ liền đi đến, hỏi hai vị muốn dùng gì?

O-O Lâm Phong, Ngô Trác Hy! Hôm nay là ngày gì, thần tượng a, là hoa mắt, hay là nằm mơ, dụi dụi mắt mình lần nữa.

“Ta muốn một bình trà Bích Loa Xuân!” Vô Tình thản nhiên nói.

“Cái này… Không có!” Phục vụ xấu hổ sờ đầu, đây là nhà hàng Tây a!

“Vậy trà Long Tĩnh đi!”

“Cũng không có…” Phục vụ bắt đầu đau đầu, Lâm Phong chẳng lẽ đến đây trêu đùa.

“Quán của các ngươi bán cái gì mà ngay cả những thứ này cũng không có?” Vô Tình bắt đầu nổi giận.

“Vậy đi, cho một ly cafe đường, với thêm một ly nước đá!” Ngô Trác Hy cuối cùng cũng nói lời phục vụ có thể hiểu được.

“Được!” Phục vụ đầu đầy hắc tuyến chạy đi chuẩn bị.

“Vô Tình, nơi này không phải là nơi uống trà!” Ngô Trác Hy chỉ bảo cho Vô Tình.

“Nếu đã vậy thì đến nơi này làm gì? Khắp nơi đều vô cùng u ám.”

“Nhưng ngươi không cảm thấy nơi này rất thú vị sao?” Ngô Trác Hy phát hiện nơi mờ ảo này, khuôn mặt Vô Tình rất đẹp, lông mi thật dài phủ xuống đôi mắt xinh đẹp, cư nhiên đẹp đến nỗi hắn muốn chảy nước miệng, trước đây hắn đối với Lâm Phong sao không có cảm giác này? Aiz, nghĩ mới nhớ, bởi vì Lâm Phong luôn là người đãi hắn, từ trước đến nay hắn đều lập tức nhào đến bàn ăn, căn bản là chưa bao giờ để ý.

Trong quán cafe đang đàn bài “Vincent”. Vô Tình rất thông hiểu âm luật, liền gật đầu nói: “Bài này không tồi! Đó là đàn dương cầm sao?” Đối với loại nhạc cụ này hắn đặc biệt chú ý. Từ trong sách, hắn cũng biết đến một vài nhạc cụ phương Tây.

Phục vụ mang ly cafe cùng nước đá đặt trước mặt hai người. Lại lấy ra một cái máy ảnh muốn cùng chụp chung. Vô Tình kinh ngạc nhìn thứ phục vụ cầm trên tay, hắn hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy thứ này. Ngô Trác Hy rất phối hợp nắm lấy vai Vô Tình kéo lại làm một kiểu POSE rất đẹp, Vô Tình liền tức giận, vừa định nổi cáu, một tia sáng chớp lên, dọa Vô Tình một trận. Tay của Ngô Trác Hy cũng vô cùng nhanh chóng rút về.

“Cám ơn!” Người phục vụ cười rất mãn nguyện. Tiếp tục làm việc.

“LINDA sao còn chưa đến? Không phải cô ta nói đợi ta sao?” Vô Tình bắt đầu có chút bực mình. Thì ra nước đá hắn uống chính là nước lọc.

“Phụ nữ nói ngươi cũng tin!” Ngô Trác Hy liếc nhìn hắn, tiếp tục uống ly cafe của hắn, cả cốc chỉ một màu đen. Vô Tình hiếu kỳ chăm chú nhìn chiếc ly của Ngô Trác Hy.

“Có muốn thử không, rất nâng cao tinh thần!” Ngô Trác Hy đề nghị.

“Phục vụ, cho một ly cà phê nữa!” Ngô Trác Hy đánh tay cái ‘tách’, gọi phục vụ lại.

Xẹt, không biết từ chỗ nào một phục vụ khác lao ra! Đã nhanh chóng đem ly cà phê đặt trước mặt Vô Tình. Lần thứ hai muốn bọn họ chụp chung. Ngô Trác Hy lại lần nữa giang tay ôm lấy vai Vô Tình, sau khi ánh sáng chớp lên, lại lần nữa nhanh chóng rút tay về. Mặt Vô Tình cũng đã đen thêm mấy phần.

“Ngươi tại sao cứ luôn như vậy?” Vô Tình trách mắng Ngô Trác Hy không có gì lại chiếm tiện nghi của hắn, ăn đậu hủ của hắn.

“Đây là chụp ảnh, là một phần trách nhiệm của ngôi sao! Ngươi không quen dần thì làm sao được?” Ngô Trác Hy đẩy ly cà phê đến trước mặt Vô Tình.

Vô Tình cuối cùng cũng không kiềm chế được tò mò, nhấp thử một ngụm. Này rõ ràng là thuốc! Vô Tình nhíu mày.

“Ngươi tại sao lại uống thuốc, không phải bị bệnh chứ?” Vô Tình chỉ có thể rút ra được một kết luận duy nhất này.

O-O Quả nhiên là ngươi cổ đại, không biết thưởng thức. “Vô Tình, ta nghĩ ngươi thật sự vẫn là uống nước lọc thì tốt hơn!”

Phía đằng xa có một người phụ nữ khá cao đang đi về phía bọn họ.

Trong lòng Vô Tình thầm nghĩ, uống hai ly nước lọc, lại còn chụp chung với bốn phục vụ, ước chừng cũng đã qua ba khắc (45 phút) rồi. Cuối cùng là ai đợi ai, đôi mắt xinh đẹp của Vô Tình bất mãn nhìn LINDA.

LINDA chào hỏi RON, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống, không hề đảo mắt chăm chú nhìn Vô Tình.

Vô Tình theo phản xạ mà đưa tay sờ mặt, trên mặt hắn có dính thứ gì sao, tại sao ánh mắt của cô ta lại cứ chằm chằm nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn như vậy. Hắn trước giờ chưa từng thấy sợ như vậy.

“RAY!” LINDA ở ngoài đời so với người Vô Tình xem trong TV càng đáng sợ hơn, nếu không phải dưới ngọn đèn mờ ảo này, những nốt mụn sáng lạn trên mặt cô ta đã sớm khiến gương mặt cô ta chẳng khác gì bề mặt của mặt trăng rồi, còn có cái mũi cao kia nữa, cư nhiên lại còn lớn hơn cả trong TV. Vô Tình bắt đầu hoài nghi diễn viên ở trong phim đẹp như vậy có phài là gạt người khác không, thế nhưng Ngô Trác Hy cũng giống như trong phim rất đẹp. Hắn thừa nhận rằng LINDA ngồi một chỗ với Ngô Trác Hy, Ngô Trác Hy cư nhiên lại thập phần anh tuấn.

LINDA gọi tên của Lâm Phong, Vô Tình cũng bắt đầu rất nỗ lực diễn theo. Hắn cố gắng xem như đây cũng là một cảnh diễn. Hắn bây giờ là Lâm Phong, nhưng hắn thật sự không biết Lâm Phong thật sự thì sẽ làm như thế nào đối mặt với cô ta. Vô Tình còn chưa kịp mỉm cười, LINDA đã nắm lấy ngón tay thon dài của Vô Tình.

“A Phong, anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không?” LINDA ý loạn tình mê, dưới ánh đèn Lâm Phong thật sự quá mê hoặc nhất là áo sơ mi trắng kia, thật giống Alfred a, LINDA vẫn không thể quên được vai diễn Alfred khiến người mê hoặc kia của Lâm Phong, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để mình quỳ phục dưới gối.

“Ân!” Vô Tình vốn định mỉm cười nhìn LINDA, bây giờ khắp người chỉ cảm thấy run lên, cũng không phải kích động, mà là vô cùng kinh khủng lại buồn nôn. Biểu tình quái dị càng dâng lên. Cử chỉ của LINDA còn khiến hắn phản cảm hơn cả Ngô Trác Hy.

Vô Tình định rút tay về. Nhưng cánh tay bị nắm rất chặt. Vô Tình không thể nào rút về được.

“A Phong a, anh còn muốn đấu tay với em sao, anh quên là em có đai đen nhu đạo rồi sao?” LINDA cười, nốt mụn trên mặt càng sáng lạn chói mắt.

Thì ra là một cao thủ võ lâm, thì ra cô ta là nữ tử giang hồ, khó trách lại phóng khoáng như vậy, Vô Tình đầu đầy hắc tuyến.

Đây là tình huống gì, Ngô Trác Hy nhìn hai người bắt đầu giành co, thương cảm Vô Tình không có nội lực, chỉ am hiểu ám khí cùng khinh công mà thôi, bây giờ một tay lại bị LINDA nắm chặt không buông.

“LINDA, cô gần đây khỏe không?” Ngô Trác Hy bắt đầu chen vào. Nỗ lực cứu vãn bầu không khí, đưa tay cố gỡ tay LINDA ra. Nhưng phát hiện LINDA chết cũng không buông tay.

“Không khỏe!” LINDA xoay mặt hét lớn vào mặt Ngô Trác Hy! Dùng ánh mắt có thể giết người phóng về phía hắn.

Hà Đông sư tử hống, đây là phản ứng đầu tiên trong đầu của Vô Tình, theo phản xạ một tay mò tìm ám khí, tay còn lại bị LINDA nắm chặt như vậy, hắn không biết cánh tay đó của hắn có bị phế hay không.

Ngô Trác Hy giống như biết biết Vô Tình đang nghĩ cách, tay đè xuống cánh tay hắn đang lục lọi tìm ám khí, thấp giọng nói thầm bên tai Vô Tình: “Đừng để cho cô ta biết ngươi là Vô Tình, cười với cô ta!”

Vô Tình cố gắng thả lỏng, biểu tình càng kỳ quái hơn, hắn cười, nhưng nụ cười lại vô cùng cứng ngắc, phản ứng đầu tiên của Ngô Trác Hy là chi bằng đừng cười. Có bao nhiêu phần khó nhìn a! Ngô Trác Hy hận không thể lập tức chui xuống dưới bàn.

Nhưng LINDA lại ngắm đến say mê, Lâm Phong cười với cô a, kích động mà buông tay Vô Tình ra, hai tay e thẹn ôm mặt. Nhưng lại khiến Vô Tình càng thêm buồn nôn. Nhanh chóng rút hai tay về đặt bên mình.

“LINDA, cô tìm tôi có việc gì?” Vô Tình bắt đầu nói chuyện bình thường.

“Người ta muốn gặp anh mà!…” E thẹn nhìn Vô Tình, lần thứ hai hung dữ với Ngô Trác Hy: “Ngô Trác Hy, sao anh còn ở đây a!”

“A… A…” Ngô Trác Hy đột nhiên phát hiện người phụ nữ này thật hung dữ, một chút cũng không giống con nhà gia giáo, là con gái ngoan a!

“Chuyện này… Ta ra ngoài trước!” Hắn cũng sợ LINDA này rồi a, hắn còn định vứt lại Vô Tình một mình đối phó với LINDA.

“Không được đi!” Vô Tình mạnh mẽ đem Ngô Trác Hy đã nhấc một chân lên kéo về chỗ cũ.

“A Phong! …” LINDA nửa trách cứ nửa e thẹn. Ngô Trác Hy chẳng khác gì một con gà rơi vào trong tay Vô Tình.

LINDA tiếp tục tìm đôi tay của Lâm Phong nhưng lại phát hiện đối phương, nhưng lại phát hiện ngay cả đôi chân cũng chưa từng duỗi thẳng ra, có chút thất vọng.

“LINDA, cô cũng nghe thấy là A Phong không bảo ta đi!” Ngô Trác Hy bắt đầu giải thích.

“Hừ!” LINDA lần thứ hai quét mắt nhìn Ngô Trác Hy.

“A Phong, anh nói có phải gần đây anh quen người khác không?”

“Không có!” Vô Tình tiếp tục duy trì  nụ cười cứng ngắc khó coi ở trên miệng kia.

“Có phải anh đã thích Từ Tử San rồi không?” LINDA cả người một bình dấm chua.

“Cô ta không đẹp bằng cô!” Ngô Trác Hy tiếp tục chen vào. Hắn đã không thể chạy thoát chỉ có thể ở đây giúp Vô Tình giải vây.

“Không cần anh nói, tôi cũng biết!” LINDA tiếp tục hung hăng quát Ngô Trác Hy. Ngô Trác Hy sắp khóc luôn rồi đây.

“A Phong em muốn nghe anh nói!” Giọng nói của LINDA lại ôn nhu. Vô Tình trong lòng thầm nghĩ, diễn viên quả nhiên rất lợi hại, đối với Ngô Trác Hy bộ dạng khác, đối với hắn lại bộ dạng khác. Thần tình ngữ khí đều có thể biến hóa nhanh như vậy, quả nhiên là hắn thua rồi. Hắn cũng có chút phần bội phục nữ nhân trước mắt này.

“Không có ai cả!”

“Phải không, hay là những gì bọn họ nói đều là sự thật?”

“Sự thật gì?”

“Anh cùng anh ta là một cặp!!” LINDA cuối cùng cũng phát tiết, hung hăng chỉ vào Ngô Trác Hy nói.

O-O Vô Tình không thể tiếp thu được: “Nực cười, ta đường đường là nam nhân bảy thước làm sao có thể thích một nam nhân khác!” Vô Tình cũng tức giân nói.

“Nhất là một tên vô năng như hắn!” Vô Tình vẫn không quên nói lời cay độc đối với Ngô Trác Hy.

“Ngươi… Vô Tình, ngươi nói cái gì, ta sao có thể vô năng chứ?” Ngô Trác Hy vừa nghe nói hắn vô năng, lập tức nổi nóng.

“Ta nói chính là ngươi!” Vô Tình trừng mắt xem thường.

“Ngươi, ngươi cho rằng ngươi tốt sao, tên què chết tiệt!” Ngô Trác Hy chạm đến nối đau của Vô Tình.

Hai người bắt đầu giống như hai con gà chọi mà xù lông, đỏ mặt tía tai đứng dậy. Không quan tâm đến sự tồn tài của LINDA.

Vô Tình bắt đầu lấy ám khí ra, chỉ trong chớp mắt, ngực Ngô Trác Hy đã trúng ám khí.

“Ngươi đánh ta! Ngươi có tin ta thật sự đánh ngươi không a!” Ngô Trác Hy hung dữ giơ lên nắm đấm. Một tay nắm lấy cánh tay của Vô Tình, cư nhiên có thể tóm được, Vô Tình cơ thể vốn yếu, cũng chỉ mới phẫu thuật còn chưa khỏe hẳn. Lúc này mới phát hiện khí lực của Ngô Trác Hy cư nhiên cũng lớn kinh người như vậy. Ngô Trác Hy giơ tay làm bộ muốn đánh Vô Tình, nhưng nhìn thấy nhãn thần oán giận của Vô Tình tay lại dừng ở giữa không trung. Đánh trên người hắn, trong lòng của Ngô Trác Hy sẽ đau a. Bỏ đi, Ngô Trác Hy buông tay thả Vô Tình về chỗ ngồ cũ.

“Hai người…” LINDA không ngờ hai người này vì sao lại có thể ra tay được, bất quá Lâm Phong nhất định không thích Ngô Trác Hy.

“Hai người thật sự không phải?” LINDA vì chuyện vừa rồi mà càng thêm hoài nghi.

“Ai cùng với hắn là thật?” Hai người đồng thanh cùng đáp. Xoay lưng ngồi xuống. trong lòng LINDA cảm thấy có dự cảm không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play