Hôm nay hiệu suất làm việc đặc biệt cao, Yunho sớm hoàn thành công tác, buổi sáng đã đến đạo quán Taekwondo. Nhưng tìm một vòng cũng không thấy chút bóng dáng Jaejoong đâu.

“Dongho, cậu có biết Jaejoong đi đâu không?” mặc một thân võ phục, Yunho chạy tới trước mặt Dongho hỏi.

“A, Jaejoong à, hình như ra ngoài nghe điện thoại, cậu ta sẽ quay lại nhanh thôi. Cậu cứ ngồi đợi một chút, nếu nhàm chám thì tôi dẫn cậu đi xem ảnh của đạo quán thế nào?” Dongho cười nói.

“Được, ảnh gì thế?” Yunho tò mò hỏi, hai người lập tức đi tới phòng trưng bày treo đủ loại huy chương cung cúp và cờ lưu niệm.

Dongho chỉ đống ‘ảnh trên tường’ “Đây, cái này nè, chúng tôi rất oai phong đúng không? Tất cả đều là những thứ chúng tôi tham gia thi đấu lưu lại…”

“Ảnh này…là Jaejoong đó, động tác rất tuấn tú đi! Tôi còn nhớ cuộc thi đó Jaejoong được huy chương vàng đấy!” Dongho chỉ ảnh chụp Jaejoong đang thi đấu, trên mặt đầy vẻ tự hào.

“Còn có cái ảnh này, đây là sau khi chúng tôi thi đấu toàn thắng được thưởng một chuyến du lịch, tôi nhớ lúc đó được đi Nhật Bản…đây nè, sau lưng còn có cây anh đào thật lớn, rất đẹp đúng không?”

“Đợi chút, ảnh này là…?” Lấy xuống một bức ảnh sinh động đập vào mắt Yunho.

Ảnh chụp là Jaejoong, mặc một chiếc kimono màu lam đứng dưới tàng cây anh đào, đầu hơi ngưỡng lên, trước mắt cậu ấy có một con bướm màu vàng, mà Jaejoong thấy trước mặt một con vật nhỏ xinh, trên mặt lộ nụ cười nhu hòa. Mấy cây anh đào làm nền phía sau, điểm phớt màu phấn hồng mông lung mộng ảo, càng khiến cho gương mặt Jaejoong phát ra tú lệ.

Yunho nhìn xem có chút thất thần, Dongho gọi mãi hắn mới tỉnh lại.

“Ảnh này là do một nữ huấn luyện viên thích Jaejoong chụp lại, rất đẹp đúng không? Jaejoong thực sự rất đẹp trai…thoạt nhìn so với máy ngôi sao thần tượng còn đẹp hơn. Vốn lúc đầu cô gái đó sống chết không chịu giao ra, nói rất trân quý, sau lại chúng ta vừa đấm vừa xoa mới bằng lòng giao ra, ha ha…”

“Nữ huấn luyện viên đó thích Jaejoong?” nghe Dongho lải nhải một phen, Yunho chỉ nghe đến chỗ trọng điểm.

“Ha ha, đúng vậy, nhưng mà đó chỉ là loại ưa thích của nữ sinh với những anh chàng đẹp trai thôi, kiểu sùng bái thần tượng đó.”

“À….” Yunho có chút đăm chiêu gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút yên tâm…đợi chút! Mình vì sao lại thấy yên tâm?

Bên ngoài đạo quán….

“Jaejoong à, con chừng nào thì dẫn bạn gái về cho ta xem?” ngữ khí lão nhân ở đầu dây thập phần vội vàng.

“Nội à, con không phải đã nói rồi sao, con hiện tại chưa muốn yêu đương, còn chưa có bạn gái….” Jaejoong bất đắc dĩ nói.

“Nhà tiểu Nhất cách vách nhà chúng ta kém con một tuổi mà đã có đứa nhỏ gọi là ba rồi, con sao cả bạn gái cũng chưa có?”

“Gần đây con bận công tác, không có thời gian hẹn hò bạn gái, nếu có con sẽ dẫn về cho nội xem…A! hiện có học trò đang đợi con, con cúp máy trước, yêu nội, bye bye.” Jaejoong lập tức cúp máy, chưa biết chừng tối này lại nội chộp tới bắt đi xem mắt cũng nên.

Vào trong đạo quán, thấy Yunho một bộ cảm thấy mỹ mãn nhìn di động, Jaejoong tò mò hỏi hắn: “Có chuyện gì vui à?”

“A! Chính là…cùng đồng nghiệp đánh cá thắng, cậu ta đưa cho tôi một lọ hồng rượu trân quý, Jaejoong, cậu đến thì chúng ta đi luyện tập.” Yunho bịa đại ra một cái lý do, lập tức giấu di động đi.

“A…là thế sao.” Jaejoong ngơ ngác gật đầu.

Ngẩng đầu nhìn Jaejoong, Yunho nhịn không được nở nụ cười.

Người bên cạnh này còn mặc một áo ngủ màu đen có hình hello kitty, trên trán còn đeo cái bịt mắt cũng có hình hello kitty, mái đầu vàng óng ánh có chút rối loạn, chân đi dép lê ngơ ngác lăng lăng đứng đó, rất đáng yêu, nếu ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ cậu ta chỉ là sinh viên thôi.

“Jaejoong, hóa ra cậu thích Hello kitty à? Cậu như vậy thật đáng yêu, không ngờ nam sinh cũng có người thích hello kitty.” Yunho che miệng cười, xem ra người này tuy rằng 26 tuổi nhưng tâm lý vẫn còn rất trẻ con đi.

“Ách… thích kiểu cải củ rau xanh thôi..tôi vừa mới tỉnh ngủ, nên hình tượng có chút… ai nha, tôi đi thay quần áo đã, anh đến võ đường đợi tôi.” Jaejoong bị Yunho cười đến đỏ cả mặt, vội vội vàng vàng chạy vào phòng thay quần áo.

Yunho nhìn thấy chịu không nổi muốn trêu chọc người hay thẹn thùng nào đó, cười đến mị loan ánh mắt, chỉ là hắn không phát hiện, nụ cười của hắn càng nhiều là sủng nịnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play