Editor: Vanhhh

"Tôi..." Thẩm Thước nói, anh liếc sang Lưu Hà như đang đánh giá xem trả lời như thế nào thì qua chuyện, vả lại không thể nghi ngờ đây là trận đối kháng ác liệt. Xe chạy càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi làm Lưu Hà có một tia bất an.

"Thật ra..."

Câu an ủi của cô còn chưa nói ra Thẩm Thước bất thình lình đạp chân xuống thắng xe lại. Lưu Hà bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người nhào về phía trước may mắn là có dây an toàn giữ  lại, cô vẫn chưa hoàn hồn: "Anh Thẩm!"

Vừa mới nói xong nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thước, lời của cô lại kẹt trong cổ họng.

Xe đã tới trước cửa khu nhà của cô, ở cửa khu vực đỗ xe tạm thời của cổng khu nhà, một chiếc Cayenne lẳng lặng đỗ ở đó, người ngồi trên ghế lái mặc một chiếc áo Hoodie, ở chỗ mũ áo thì đội mũ lưỡi trai , vành mũ lưỡi trai còn kéo xuống rất thấp --- nhưng từ đường cong của cằm Lưu Hà vẫn có thể nhận ra anh ấy.

Còn Thẩm Thước là nhìn biển số xe đoán ra thân phận, còn vô cùng quen thuộc với chiếc cằm của người anh họ này, cái này cmn cô biết rồi. Có thể chắc chắn một điều, cô nói với Thẩm Thước rằng 'Thật sự thì tôi không thân với Thẩm Khâm' câu nói này....

Ánh mắt Thẩm Thước nhìn chằm chằm Thẩm Khâm một lúc lâu mới một lần nữa nhìn về phía Lưu Hà, trên mặt ẫnnh vẫn còn kinh ngạc nhưng ánh mắt đã chuyển sang âm trầm.
"Cô Lưu." Anh nói, "Cô như này thật không nghĩa khí."

Bây giờ có giải thích cái gì cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, Lưu Hà lắc lắc đầu, "Anh Thẩm, cảm ơn anh đã đưa tôi về ---- Tôi nên xuống xe rồi."

Cô mở cửa xe nhưng không mở ra được --- khóa trung tâm chưa mở, Lưu Hà nói, "Anh Thẩm, cái này ---" d+đ~l>[email protected]đ

Tất nhiên là cô đã từng gặp rất nhiều người có tính cách cực đoạn nhưng mà cho dù là vậy thì ở chung trong một không gian kín với một khuôn mặt căm giận cũng chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì, cô gần như có thể nhìn thấy từng chi tiết vặn vẹo trên mặt Thẩm Thước, đối thoại vừa rồi đã làm sức chống cự của cô  bị gọt đến yếu nhất, phẫn nộ giống như thủy triều, xông vào phá hủy lý trí, bản năng trở thành yếu tố quyết định chủ đạo, sau lời vừa nói, anh đã không còn cảm nhận được chút tin tưởng nào của cô, nhưng sự tín nhiệm này đã bị cô phản bội. Anh muốn cô phải trả giá nhưng tạm thời lý trí lại ngăn lại.

Thẩm Thước đổ người về phía cô, ngón tay Lưu Hà duỗi về phía khóa dây an toàn của ghế lái trong một góc che khuất tầm nhìn --- Nhưng vào lúc này, cửa xe chợt vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ, khóa điều khiển ở giữa mở ra.

Hai người đều ngốc luôn rồi, Lưu Hà thuận thế xuống xe, tình thế thay đổi, cuối cùng cũng làm cho Thẩm Thước tỉnh táo không ít. Anh và Lưu Hà nhìn nhau một cái, buông lỏng tay, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ như là đang thanh minh điều gì đó cho chính mình.
Lưu Hà làm động tác giơ bình rượi trấn an anh ta, vẻ mặt Thẩm Thước dịu xuống, anh liếc nhìn chiếc Cayenne, thở một hơi dài lắc lắc đầu, ở trước cổng khu nhà quay đầu xe trở về  đường lớn.

Lưu Hà nhìn theo chiếc xe vượt qua đèn xanh đèn đỏ thứ nhất rồi mới đi về phía chiếc Cayenne --- Thẩm Khâm vẫn ngồi như cũ ở chỗ đó cô đến gần cũng không có tí phản ứng nào.

"Anh Thẩm." Cô gõ gõ cửa kính xe, "Anh Thẩm?"

Thôi được rồi, cô thở dài, dứt khoát xoay người dựa trên cửa xe, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.

*Anh Thẩm, anh có từng hack điện thoại của Thẩm Thước không?*

Đây là một câu hỏi hợp lý bởi vì điện thoại của cô vẫn luôn để trong hộp cách âm, mà lúc sau điện thoại của Thẩm Thước thì bị để ở trên bảng điều khiển, nếu như Thẩm Khâm nghe được những phân tích của cô vậy thì cô có thể tiết kiệm đi chút miệng lưỡi. d+đ~l>[email protected]đTất nhiên cũng giúp mở ra tình huống từ chỗ một số phương diện bị cô nhảy ra gào thét mà nói, Bây giờ chắc chắn Thẩm Khâm rất...

Lư Hà có hơi không chịu được lạnh, nhưng oan ức là một câu thích hợp bởi câu đầu tiên Thẩm Khâm đáp lại  lại lộ ra bộ dáng oán giận như vậy.

*Không ngờ cô lại gọi cậu ra là anh Thẩm...

Hả....
*Nhưng anh ta đúng là họ Thẩm*

*Nhưng cô lại cũng gọi cậu ta là anh Thẩm... [pikachu khóc nức nở]*

*[Hàn Diệp phiêu dật, vung tới mặt tôi, Ngô nhi phản bội, tổn thương thấu lòng]*

*...Anh Thẩm, đừng náo nữa có được không...*

*Cô còn gọi, cô còn gọi! Cô còn gọi tôi là anh Thẩm!*

*...Anh đã hack điện thoại của Thẩm Thước phải không, Thẩm Khâm?*

Sự nhượng bộ này mặc dù không thể làm Thẩm Khâm vừa lòng hoàn toàn nhưng hình như có thể để anh tiếp nhận rồi, sau khi anh gửi vài cái vẻ mặt đáng thương cuối cùng cũng cho ra một câu trả lời trực diện.

*Không có, [ngoái mũi], điện thoại di động của loại người này có gì đáng để hack sao? Ngoại trừ gọi điện d+đ~l>[email protected]đthoại và gửi tin nhắn ra, những chức năng còn lại với chỉ số thông minh của cậu ta cũng khó mà học được cách sử dụng.*

...Hack này cũng không còn ai vào đây nữa rồi, Lưu Hà cạn lời: thôi được rồi, quan hệ giữa hai anh em họ này đúng là quá tệ. Nhưng mà lời của Thẩm Khâm cũng có khi là nửa thật nửa giả --- Cô đoán Thẩm Khâm hack mấy điện thoại của cô có thể có liên quan với appid. Nếu điện thoại di động của Thẩm Thước chỉ dùng để thực hiện những công dụng cơ bản mà nói thì cho dù Thẩm Khâm có thông minh như thế nào cũng không thể hack được trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu không mấy tiếng vừa rồi anh sớm đã lục tung điện thoại của đối phương rồi.

*Sao rồi, tối nay nói chuyện có chỗ nào đáng lưu ý sao?* Người nào đó sau khi hack hết thân thích lại muốn buôn chuyện nhưng sự tò mò ít hơn so với sự đoán trước của cô.

*Anh đoán xem chúng tôi đã nói những gì?*

*Chắc đơn giản là dò hỏi một ít tình báo chứ còn gì khác nữa?*
....Chỉ là một suy đoán như vậy anh làm gì phải phản đối gắt như vậy, từ biệt thư Nguyệt Hồ chạy tới đây ôm cây đợi thỏ? Chắc chắn là nhìn thấy họ lái xe về sớm, vẻ mặt cũng không giống như đang nói chuyện vui vẻ, thêm nữa đoán chừng trên đường đi cũng rất lạnh nhạt, mới làm ra bộ mặt đóng băng này.

Lưu Hà trợn mắt khinh bỉ, khoan hồng không vạch trần, kiềm chế đánh giá, "haha"

*Cô hahha tôi, cô lại dám hahha tôi!"

*...Đừng náo, thật ra thì anh đoán gần đúng rồi, cơ bản là thế, anh ta nói một chút về đại hội hội nghị cổ đông, với chuyện ông nội anh chia cổ phần --- Anh có muốn biết địa vị của anh trong lòng anh ta ở trận phân tranh này không?

*Hử?*

*'Người vật vô hại' --- anh ta nói như vậy, nhưng tôi không hoàn toàn tin tưởng anh ta, nếu anh thật sự là người vô hại thì sau khi thấy anh vừa bước ra khỏi phòng anh ta sẽ không lập tức gọi cho tôi cuộc điện thoại [mãi cũng không gọi được], bày ra [theo đuổi].* Lưu Hà không nặng không nhẹ chọc một cái nhưng không tính truy đuổi đến cùng. *Nói về một số thân thích đối xử với anh, sự tồn tại của anh có lẽ là một sự uy hiếp. *Hahha* Thẩm Khâm lập tức bắt lấy cơ hội làm mặt giả bộ, *Sớm đã thành quen rồi, với loại thân thích này thì đây không phải là tin tức gì.* d+đ~l>[email protected]đ

Nhưng anh lại rất quan tâm đến an toàn của Lưu Hà, *Vừa nãy hai người nói chuyện gì ở trong xe vậy? Có phải cậu ta muốn cô giám sát tôi không, bị cô thẳng thừng từ chối nên thẹn quá hóa giận, định dùng vũ lực làm cô khuất phục?*

*...Anh không làm biên kịch đúng là đáng tiếc đấy...* Lưu Hà thấy tài năng tố cáo thiên bẩm của cô đều được khai phá ra rồi, *Anh ta rất tức giận, vì tôi nói với anh ta tôi chỉ là một chuyên gia tư vấn hơn nữa quan hệ giữa chúng tôi không gần gũi cho lắm, tư vấn tiến triển rất không thuận lợi --- Như vậy thì sau này anh ta sẽ không đến làm phiền tôi nữa.*

*Ý tưởng hay! ý tưởng hay! Lưu Lưu của chúng ta thật thông minh! Cậu ta đã tin chưa?"

*Anh ta vốn đã tin rồi.*

*Sau đó, sau đó thì sao?*

*Sau đó anh ta nhìn thấy anh...*
*...Hôm nay đúng là đã làm phiền cô rồi, cô Lưu tôi thấy thời gian cũng không còn sớm cô mau về nghỉ ngơi đi tôi cũng phải về nhà rồi chúc ngủ ngon cảm ơn mai gặp lại.*

Vừa hết câu, tiếng động cơ liền vang lên, Lưu Hà vội đứng thẳng người lại, dở khóc dở cười nhìn chiếc Cayenne cắm đầu chạy như chạy trốn phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất hòa vào dòng xe, cấp tốc ---- hoặc là nói siêu tốc biến mất ở đường chân trời đằng kia...

*Anh Thẩm,* Đối thoại tối nay, theo lý thì kết thúc ở đây nhưng Lưu Hà hơi ngứa tay. *Cảm ơn anh đã quan tâm, còn đặc biệt chạy đến đây xác nhận tôi đã an toàn, nhưng mà, mặc dù là thế, trên đường về nhà vẫn phải chú ý lái xe an toàn.*

Qua một lúc Thẩm Khâm mới trả lời cô --- Khoảng thời gian vừa đủ để ai đó giật mình nhảy lên đường cao tốc ra khỏi thị trấn.

*Tôi mới không phải vì quan tâm cô mới ra khỏi nhà!!!!!!!*

*!!! Không phải, đã nghe thấy chưa, đọc môi của tôi [Mã Cẩm Đào rít gào: không phải.gif]

*Tôi...tôi vì có chuyện khác nên mới tới!*

*?Chuyện gì?*

*Cảnh Vân lại tìm cô giúp đỡ, là một vụ án giết người ---- cô phải hứa với tôi, lần này tuyệt đối không được giúp cậu ta*
*---Ay ya! [Nguy rồi.gif]*

*...Cái đó, xin hỏi làm sao mà anh biết vậy?*

*...Anh cũng biết đấy, Anh Thẩm, vốn là có lẽ tôi cũng không đồng ý, nhưng bây giờ bị anh can thiệp như này...

*Hả...biết được...

*Được thôi...Vậy lần này xem như tôi thua, nhưng nói như thế...tôi cũng tham gia....*

Lưu Hà có xúc động bấn hỏi "vì sao" nhưng cứng rắn nhịn xuống, *Hazzz...tùy anh thôi*
*o(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツ!!!!*

*(^___________^)*

*(●”●)*

*<>*

*(-3-)*
*...Có phải anh đang vừa lái xe vừa nhắn tin không vậy?*
*...Hôm nay đã làm phiền cô nhiều rồi cô Lưu tôi thấy giờ cũng không còn sớm nữa cô mau đi nghỉ ngơi đi tôi cũng tập trung lái xe ngủ ngon cảm ơn ngày mai gặp lại...*

          ...Lưu Hà tắt qq mở baidu, còn nghiêm túc tìm tòi từ khóa: tải xuống gói biểu cảm không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play