Đợi đến lúc Vân Điệp luyện xong ba câu khẩu quyết còn lại thì đã là xế chiều của ngày hôm sau. Đừng hỏi tại sao một môn võ công xuất hiện một cách oanh oanh liệt liệt xuất thần nhập quỷ như vậy một người trần mắt thịt như tiểu yêu tinh lại chỉ cần hai ngày đã nghiệm ra được sự thâm sâu của nó

Tự cổ xưa võ công là một môn học thiên biến vạn hóa, đã là tuyệt thế võ học sẽ không rập khuôn. Với ý nghĩ này 10 năm trước Lưu Tinh đã chuyển hóa khẩu quyết nội công tâm pháp của Kỳ Lân Bảo Điển thành một loạt các động tác dựa trên tượng hình của chữ mà nói trắng ra chỉ những người mù chữ mới có thể hiểu được. Vì thế tiểu yêu tinh chính là "mèo mù vớ phải cá rán"

Đây chỉ là bước đệm cho sự chuyển hóa thân thể để có thể tiếp nhận nguồn nội lực hơn 20 năm tụ trong viên minh châu kia, khẩu quyết là để đánh thức và nhắc nhở người học võ phải làm gì trước khi luyện nội và ngoại công. Bản thân tiểu yêu tinh phải tự thức tĩnh và giác ngộ những điều trong bí tịch Kỳ Lân. Đây chỉ là "vạn sự khởi đầu nan" mà thôi

Vì thế sau khi một chữ cuối cùng của câu khẩu quyết thứ 12 biến mất, luồn nội lực tích tụ trong viên minh châu hòa vào cơ thể của tiểu yêu tinh một cách thuận buồm xuôi gió thì tâm thư của Lưu Tinh tiền bối lại một lần nữa xuất hiện

Sở Hiên liền thực hiện nghĩa vụ truyền đạt:

"Lưu Tinh ta để lại Kỳ Lân Bảo Điển này không bắt buộc hậu nhân làm rạng rỡ sư môn , lưu truyền hậu thế. Ta chỉ cần ngươi làm giang hồ dậy sống vang danh thiên hạ là đủ rồi. Bí tịch của Kỳ Lân Bảo Điển nằm trong vạt áo, đừng có mà hiểu xong khẩu quyết lại không học võ công thì coi như toi công"

Hừ vị tiền bối này cũng thật hài hước, dậy sống giang hồ với rạng rỡ sư môn lưu truyền hậu thế có khác nhau sao.

Ngẫm lại cũng có một chút khác biệt. Đều là rạng danh, nhưng theo ý trong lời nói có vẻ là rạng theo kiểu tà ma ngoại đạo thì phải

Bởi vì trời đã sập tối nên hai người quyết định sáng mai mới rời đi. Cùng nhau thu thập một vài quyển sách có ích, lấy một ít nước trong hồ Mộc Tiên cất vào không gian, đây là ý của Sở Hiên. Hắn muốn đem về cho người tên là Mộc Khương nghiên cứu để điều chế giải dược

Như mọi khi chập tối hai người lại nhen nhóm lửa tình, ầm ĩ mắng yêu nhau một phen rồi say giấc nồng

--- ------ ------ ------ --------

quận Bình Yến - Yến quốc

Phong Tình Các

Thủ Huyết cầm 2 thẻ bài giữ ngựa sau đó đi theo phía sau Kiều Vãn Ninh bước vào đại sảnh của Phong Tình Các

Hiện tại đã ở trên lãnh thổ của Yến quốc nhưng người của thái tử vẫn chưa có động tĩnh, điều này khiến Thủ Huyết càng thêm đề cao cảnh giác

Phong Tình Các có tất cả hai tụ điểm trên Yến quốc. Một là tại nơi họ đang dừng chân - quận Bình Yến, tụ điểm thứ hai chính là đế đô Ưng Thành. Trước khi xuất hành Sa Vũ đã đưa thẻ bài vàng kim khắc hoa văn của Phong Tình các cho hắn

"chỉ cần chờ ở nơi này, tự khắc vương gia sẽ đến"

"đây chẳng phải là quán rượu lừng danh thiên hạ sao, chủ tử lại là khách quý ở đây?"

"Thời gian gấp rút, không thể một lời giải thích ngọn ngành, ngươi chỉ cần nhớ lời ta dặn là được"

Khi vào trong tiền sảnh Huyết Thủ thầm tán thưởng trong lòng, nơi này không sai bệch lắm quả như lời đồn. Tiền sảnh rộng rãi đủ chứa trăm người, đèn lồng màu vàng dịu treo cách nhau một khoảng vừa đủ thắp sáng cả gian phòng. Mỗi trụ đình đều khắc một đôi chim hỉ tước cực kì tinh xảo. Mỗi một người làm đều mặc y phục đồng màu thêu cùng một hoa văn trên thẻ bài, tác phong nhanh nhẹn, kính cẩn khó mà làm phật lòng khách quan nào.

Tuy gọi là quán rượu, nhưng Phong Tình các lại kinh doanh rất phong phú. Thông với tiền sảnh bên trái là cửa hàng y phục trang sức của nữ nhân, phải thì bán binh khí đủ loại cung tên, đao kiếm. Phía trên có thêm 2 tầng lầu uốn cong hình tròn theo tiền sảnh, có lẽ là để thưởng rượu và dành cho khách trọ. Nhưng đây chỉ là một tụ điểm nhỏ rải rác trên ngủ quốc của Phong Tình các mà thôi, nghĩ đến đây phải liên tưởng đến số bạc mà các chủ của Phong Tình các thu được không biết là bao nhiêu, thật khâm phục đầu óc kinh doanh của người này

Đặt thẻ bài lên quầy quản sự: "hai phòng thượng hạng"

Người chủ quản cầm thẻ bài vàng kim dò xét nhìn Thủ Huyết một cái lập tức niềm nở: "vị quan nhân này, xin ngài chờ một chút"

"Tiểu Văn, mau dẫn đường cho hai vị này" Thẻ bài vàng kim này thiên hạ chỉ có 10 cái, các chủ có lúc nổi hứng lên phát ra một vài thẻ, nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, người này không phải phú thì là quý

Ngay lúc này phía sau vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân: "chủ quản, cho hai phòng thượng hạng" kèm theo đó cũng là một thẻ bài màu vàng kim


Mọi người ơi nhà ta phải tắt wifi rồi, viết gấp rút đến đấy thôi

Ta cũng muốn máu chóng cho tình địch gặp nhau lắm chứ

Nhưng mọi người đừng mong tình huống cẩu huyết sẽ xảy ra nha

Ta sẽ cố gắng hết sức để nữ phụ không quá bánh bèo, ta ghét bánh bèo lắm

Ích nhất cũng phải chừa đường lui cho nữ phụ đúng không

Nếu không lại xuyên qua làm Kiều Vãn Ninh chắc chết..... khửa khửa

Chủ quản nhìn thẻ bài vàng kim lấp lánh kia trong lòng thầm than khổ. Hôm nay là ngày tốt gì mà các vị đại phật đều tụ tập ở đây thế này. Nhìn nam nhân kia cao lớn tuấn dật, trang phục không có khuôn phép cổ áo soạt rộng lộ ra cả bả vai, khoanh tay ôm kiếm nhướng mày nhìn mình, chủ quản đành nở nụ cười chuyên nghiệp ngập ngừng nói

"vị thiếu hiệp này phải đắc tội rồi, hôm nay chổ chúng tôi vừa đúng lúc đã hết phòng thượng hạng. Hay ngài qua đêm tạm ở lầu hai vậy"

Tây Mộc Lí Tư nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là nhàn nhạt quay đầu nhìn nử tử đang ngồi đằng xa sau đó liếc nhìn Huyết Thủ cười khách sáo

"vị huynh đài này, lúc nãy ta nghe thấy hai phòng thượng hạng cuối cùng là của huynh đi"

Thủ Huyết ngắn gọn trả lời "Đúng vậy"

Tây Mộc Lí Tư đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, hướng về phía nử tử đang ngồi thưởng trà kia bày ra vẻ mặt 'không biết làm thế nào' : "Có thể nào nhường lại cho vị cô nương kia một phòng không. Ta thì thế nào cũng được, nhưng nàng ấy thì... aiii"

Kiều Vãn Ninh nãy giờ im lặng lúc này chợt lên tiếng: "không sao, chỉ là một căn phòng thôi. Chúng tôi nhường lại cho huynh" Thoạt nhìn nam nhân này cũng không phải người tầm thường, tốt nhất không nên vì một chuyện nhỏ mà đắc tội hắn

Vừa dứt lời mắt của Tây Mộc Lí Tư sáng lên cảm kích nhìn Kiều Vãn Ninh: "vậy đa tạ cô nương"

Trong Minh kiếm sơn trang, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, ai mà không biết Thủ Huyết là người trong ngoài bất nhất. Hắn lúc nào cũng trưng ra bộ mặt than nhưng người quen đều biêt tính tình hắn trẻ con lắm lời không ai bằng

Lúc này cũng vậy, Thủ Huyết vẫn mặt không đổi sắc không tỏ thái độ phản bác, nhưng trong nội tâm đã ngàn lần gào thét: "Kiều tiểu thư cô thật lắm chuyện. Ta không muốn đổi...không đổi"

Chủ quản thấy sự việc được giải quyết êm đẹp thì thở phào một hơi đưa tay chậm chậm mồ hôi trên trán, thúc dục Tiểu Văn dẫn đường đưa khách lên phòng

Kiều Vãn Ninh lúc này mới thấy nét mặt của Thủ Huyết có chút sa sầm, nàng liền cười lấy lệ nói

"Phòng cũng là ta nói muốn đổi, vậy ta theo tiểu nhị lên lầu hai lấy một gian bình thường được rồi. Thủ Huyết ngươi lên lầu ba vậy"

Thủ Huyết nghe vậy liền đáp lời: "Kiều tiểu thư khách sáo rồi..." tay lại không thành thật thu vào chìa khóa của gian phòng thượng hạng đi theo tiểu nhị lên lầu ba

Kiều Vãn Ninh tròn mắt sửng sốt nhìn hắn đi lên lầu, một lúc sau mới bần thần "nam nhân của minh kiếm sơn trang đều nghĩa khí như vậy sao"

Nếu đám huynh đệ trong sơn trang biết được cái tên Thủ Huyết này làm liên lụy đến thanh danh bọn hắn như vậy, có lẻ sẽ cấp tốc đường xa vạn dặm đến đây cho hắn một trận nên thân

Thật ra hai chữ "nghĩa khí" này không chỉ đặt lên người của Thủ Huyết, mà cái tên Tây Mộc Lí Tư kia sau khi đợi Kiều Vãn Ninh khuất bóng cũng rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa của phòng thượng hạng thẳng lưng mà tiến lên lầu ba

Đến khi nhìn thấy vị cô nương kia bước ra từ phòng bên cạnh thì cũng đã là sáng của ngày hôm sau, Kiều Vãn Ninh đành phải ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm hỏi thăm tổ tiên ba đời của Tây Mộc Lí Tư

-------tiểu ngư-------

Lúc này hai người Sở Hiên và Vân Điệp cũng lục đục lên đường

Sau khi ra khỏi đường hầm bằng đất kia, nhờ vào khinh công của Sở Hiên 2 giờ sau bọn họ vượt qua ngọn núi trở lại đường mòn lúc trước

Có vẻ tiểu yêu tinh đã quen với việc được Sở Hiên cõng, mỗi khi chuẩn bị lên đường nàng lại rất tự nhiên mà trèo lên lưng hắn mà nằm

Sở Hiên cứ cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, đúng vậy cực kì quen thuộc. Giống như mỗi khi hắn leo lên lưng Bạch Ảnh mà cưỡi vậy, bao giờ thì hắn lại trở thành Bạch Ảnh của tiểu yêu tinh rồi ?

*Bạch Ảnh là tên con ngựa của anh ý ạ*

"Chúng ta cũng không thể cứ thế này mà đi đến Bình Yến được"

Sở Hiên nghe vậy liền rưng rưng nước mắt: "đúng vậy, nếu không ta sẽ kiệt sức trước khi đến đó mất"

Thật ra đi thì vẫn đi được, những lộ trình sẽ trì hoãn thêm vài tháng mà thôi

Tiểu yêu tinh nghe ra ý trong lời nói liến tức giận dày vò hắn một phen, sau đó mới lấy từ trong không gian ra một chiếc xe máy 50cc khoe mẽ

"chúng ta đi bằng cái này"

Sở Hiên sờ cằm gật gù: "đây là xe máy?"

Tiểu yêu tinh sửng sốt: "sao ngươi biết"

Sở Hiên nhướng mày: "không phải hôm trước nàng kể rồi sao"

Cứ thế đoạn đường nào không có người họ lại đi xe máy, đoạn đường nào ngang qua thôn trấn Sở Hiên lại vinh quang diễn vai Bạch Ảnh

Sở Hiên cũng nhiều lần mè nheo tiểu yêu tinh phải tập cho hắn cách lái xe, hắn rất thích thú nha. Nhưng không thể hiểu được cái đức hạnh của ma tôn đại nhân thế nào mà lại tập không được thì thôi đi, lúc thì bốc đầu dật ga, khi thì chạy một mạch xuống sông xém chút chết đuối cả hai người

Thế nhưng đoạn đường này luôn ngập tràn tiếng cười. Sở Hiên nghĩ số lần hắn cười trong 20 năm qua cũng không bằng mấy ngày ngắn ngủi ở cùng tiểu yêu tinh. Thật vui vẻ, nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Thân là người trong hoàng tộc, trên vai phải gánh vác trách nhiệm với muôn dân. Đã đến lúc hắn phải trở về lập lại đại cục, bình ổn lòng dân. Càn Phong cần hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play