Sa Vũ phong thái tao nhã ngồi trên lưng ngựa nhìn Kiều Vãn Ninh
"Kiều tiểu thư nhờ cô hộ tống vương gia bình an trở về"
"Sa đại ca yên tâm, còn nữa...cám ơn ngươi đã tin ta"
Sa Vũ cười nhẹ gật đầu "đi đường cẩn thận". Hắn nhìn Thủ Huyết dùng khẩu hình miệng.
"Huynh đệ, bảo trọng" Hắn tin tưởng khả năng của Thủ Huyết nhưng không thể không lo lắng, lần này đi Yến quốc nguy hiểm trùng trùng, mà Thủ Huyết lại chỉ có một mình, Kiều Vãn Ninh dù thân thủ tốt đến mấy cũng chỉ là một nử tử, nàng ta chẳng qua là một con tốt mà thôi. Nói Thủ Huyết hộ tống nàng ta chi bằng ngược lại nàng ta sẽ là tấm khiên bảo vệ Thủ Huyết khỏi mũi tên của Sở Triêu
Hai người hai ngựa liền gấp rút lên đường. Thủ Huyết thúc ngựa phía sau ánh mắt nhìn bóng lưng của Kiều Vãn Ninh tăng thêm một tia cảnh giác
"Thủ Huyết, ngươi hãy theo sát Kiều Vãn Ninh chú ý nhất cử nhất động của nàng ta"
"thuộc hạ không hiểu, nếu đã không tin tưởng vì sao người lại tiết lộ tin tức của vương gia cho cô ta"
"Sở Triêu là người âm độc, nhưng hắn cũng không quá thông minh. Ngươi thử nghĩ hắn biết được Kiều Vãn Ninh chạy đến Yến quốc tìm vương gia lẽ nào lại không cử người theo dõi. Ta chính là muốn hắn bất an, hắn đã có gan dồn vương gia vào chổ chết thì cũng phải gánh nổi hậu quả này, chỉ cần hắn đích thân ra khỏi lãnh thổ của Sở quốc thì chính là đi tìm đường chết. Nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn"
"Thuộc hạ đã hiểu"
"Tốt, cầm theo lệnh bài này, sẽ có lúc ngươi cần tới"
Năm hắn 10 tuổi gặp được vương gia sau đó được Sa Vũ rèn luyện. Mặc dù thân phận hắn là thuộc hạ nhưng bọn họ cùng nhau lớn lên, tình như huynh đệ. Đây không chỉ là trách nhiệm và lòng trung thành mà hắn đặt cả tính mạng và tình cảm vào trong tay họ
Nói về hai người Sở Hiên và Vân Điệp khó khăn lắm mới tìm được một chổ cầm đồ đổi trâm ngọc để lấy bạc, lại phải đi mua ngựa và trang phục. Thế nhưng một người thì không biết sử dụng "tiền", một người thì bày ra mặt than không chịu giao tiếp, vung tiền như rác. Một người chí chóe cằn nhằn, một người im lặng ngạo mạn khiến lộ trình trì hoãn không ít
Kê mông xuống bậc đá trước cửa tiệm cầm đồ, Vân Điệp trán lấm tấm mồ hôi, sau một lúc hì hục liền dơ chân lên rút ra cái tất chân quăng xuống đất
"chịu thôi, ta không mang cái này đâu"
Không hề giống như nàng tưởng tượng aó ngoài thì giống như một mãnh vải to chắp chéo quàng qua hông, vãi dệt thô to, lại còn phải mặc thêm áo trong, thắt lưng. Bây giờ thì Vân Điệp đã hiểu vì sao đồ vật gì cũng có thể nhét vào vạt áo được rồi, thời này họ còn chưa biết may túi đâu. Những điều này vẫn có thể chấp nhận được, nhưng trời cao chứng giám nàng chỉ có thể mặc trang phục này để không khác người thôi. Đến tất mà cũng phải buộc dây, thật cả người chổ nào cũng khó chịu. Nơi này làm gì có chất liệu co dãn, tất chân chỉ là một miếng vãi bo tròn bắp chân sau đó phải dùng dây buộc lại a
Sở Hiên nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của tiểu yêu tinh hết sức ngứa mắt. Nàng ta lại có thể giữa thanh thiên bạch nhất dơ chân trần ra mà khảy móng, thật chưa thấy nử tử nào như vậy, đúng là người rừng rú. Nhưng cũng chỉ được phép ở trước mặt hắn mà rừng rú, không thể để nàng ta bày ra bộ dáng này ở trước bàn dân thiên hạ được
"mang vào ngay-lập-tức"
"bản cô nương không-thích-mang"
Sở Hiên nheo mắt nhìn cái hất cằm của tiểu yêu tinh, được lắm, dám cãi lại hắn. Sau một lúc mắt to trừng mắt nhỏ trước cửa tiệm cầm đồ là hình ảnh nam thanh nử tú chật vật lăn lộn trên đất, tóc tai phủ bụi, mồ hôi nhễ nhãi
Mặc kệ người nằm trên đất giãy giụa, Sở Hiên ngồi bệt xuống, hai chân kẹp chặt đùi của tiểu yêu tinh, ngón tay thoăn thoắt buộc lại sợi dây quanh chân nàng.
Mặt mũi Sở Hiên xám ngoét như tro tàn, hắn không ngờ kế hoạch cuộc đời uy phong lẫm liệt mà bản thân lập sẵn lại lòi ra một chuyện ấu trĩ như vậy
Hắn lại tình nguyện mang tất cho nử nhân, thế nhưng lại bị người ta đá vào mặt đã đành, hắn năn nỉ không được lại thành kẻ bắp ép người ta kết quả là biến thành bộ dáng nhếch nhác thế này, người nọ còn không biết điều mà bày ra vẻ mặt chán ghét. Hắn thế này mới hiểu được tiểu yêu tinh là một đại tính tình a
"ngươi là gói bánh tét sao, xấu như vậy"
Sở Hiên hừ lạnh một tiếng, bực dọc phủi bụi trên người. Thấy tiểu yêu tinh còn thộn mặt ngồi dưới đất liền đưa tay kéo nàng lên, sẵn tiện đưa móng vuốt tốt bụng phủi bụi trên người giúp nàng 'ừm, mông tiểu yêu tinh thật nẩy a'
Cảm giác mông mình bị người ta vỗ lên, tiểu yêu tinh tức giận đập một phát rất kêu vào cái tay đang làm loạn kia. Sở Hiên liền chẹp chẹp miệng nhìn trời, nhìn đại thúc gánh củi, nhìn tiểu hài tử chạy loạn trên đường tóm lại là không nhìn tiểu yêu tinh hắn đang chột dạ a
Hai người tìm được một cổ xe ngựa, không nghỉ ngơi mà một đường thẳng trở về Sở quốc,.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT