Cứ như vậy không một tiếng động ngồi ở một góc vắng vẻ của lớp B năm nhất, tiểu thư Fukawa nhìn quanh bốn phía.

Ừ... Thoạt nhìn, trong lớp học có vẻ đều là học sinh ngoan. Như thế cũng tốt, nếu như trong lớp học này có nhóm bất lương, như vậy tiểu thư Fukawa lại phải tốn công cự tuyệt nhập bọn —— dù sao tiểu thư Fukawa chẳng muốn có bạn.

# Tiểu thư Fukawa muốn làm Thiên Nhai Cô Khách #

Hơn nữa, nếu cự tuyệt nhập nhóm bất lương... Cũng không phải là tiểu thư Fukawa sợ hãi, mà là sẽ rất phiền.

Cho nên trong lớp học đều là đứa trẻ nghe lời thật quá tốt.

Sau đó, là một thiếu nữ bất lương, tiểu thư Fukawa không thể tránh khỏi có ý nghĩ thu phí bảo hộ...

Khục khục khục, đương nhiên a đương nhiên, tiểu thư Fukawa cũng chỉ nghĩ nghĩ mà thôi —— nếu làm như vậy, hệ thống nhất định sẽ giật điện nàng! Có lẽ hệ thống sẽ lải nhải học sinh trung học nữ "Khỏe! Mạnh! Hướng! Về! Phía! Trước!" sẽ không làm chuyện cực độ kém cỏi như vậy.

Tóm lại, tiểu thư Fukawa đoán chừng cũng chỉ có thể làm "Thiếu nữ bất lương" an phận thủ thường mà thôi.

Không sai, chính là "An phận thủ thường".

Mà khi tiểu thư Fukawa suy nghĩ lung tung theo thói quen, bất tri bất giác, quản lý trưởng đã đứng nói chuyện trên lễ đường —— quản lý trưởng nói xong là hiệu trưởng, hiệu trưởng nói xong là đại biểu giáo sư, đại biểu giáo sư nói xong là đại biểu học sinh, sau đó hội trưởng hội học sinh sẽ đọc một đoạn hoan nghênh nhập học dài... Tiểu thư Fukawa đã từng học trường trung học của Khu 11 một lần rồi, cho nên đã sớm quen thuộc, cho nên đã sớm chuẩn bị ngủ! Nhưng mà tiểu thư Fukawa còn chưa kịp chợp mắt, điện thoại của nàng liền rung rung.

Tiểu thư Fukawa có tính cảnh giác rất cao lập tức liền kịp phản ứng, mở ra con mắt.

Hử?

Bạn nói người nghèo như tiểu thư Fukawa, làm sao có đồ khủng như điện thoại?

A a a, người nghèo có điện thoại thật là có lỗi a!

—— tiểu thư Fukawa lật mắt cá chết.

Nhưng mà đây cũng là không có biện pháp a. "Điện thoại" xác thực cũng chẳng có tác dụng gì đối với tiểu thư Fukawa. Dù sao, vì cực độ phòng ngừa bạn bè nên trên điện thoại của tiểu thư Fukawa chẳng có số nào của bạn bè, hơn nữa vì các loại nguyên nhân mà không thể download trò chơi hay phần mềm giải trí, chỉ là một loại "Vật phẩm trang sức" mà thôi...

Tốt a tốt a!

Tiểu thư Fukawa thừa nhận, đây chỉ là nhu yếu phẩm công tác của nàng mà thôi, là điện thoại đặc thù do "Thượng cấp" phát tới —— Là! Miễn! Phí! Đấy!

Nhưng nếu không có bạn, làm sao sẽ rung?

Đương nhiên chính là "Chuyện liên quan tới công tác" ——

Tiểu thư Fukawa hơi híp tròng mắt màu mực, khóe miệng hiện ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường, sau đó mới từ trong túi váy lấy điện thoại ra.

Bề ngoài của chiếc điện thoại này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một cái Smartphone màu đen rất thông thường, nhưng cũng chỉ có tiểu thư Fukawa mới biết chiếc điện thoại này rất không bình thường —— ngay khi cầm nó lên, sẽ có một cái App tự động khởi động, không thể đóng lại được. Có lẽ ở bề ngoài, App này chỉ là một phần mềm nuôi gà ảo thông minh mà thôi, xem như một trò chơi để chơi còn rất có ý tứ, nhưng trải qua nhắc nhở của hệ thống, tiểu thư Fukawa biết rõ đây là máy giám thị mà "Thượng cấp" phái tới a.

Mặc dù hệ thống bày tỏ chỉ cần tiểu thư Fukawa thêm nợ liền có thể xóa bỏ, nhưng như thế không được a —— nhiệm vụ của tiểu thư Fukawa cần App này phát.

Cho nên nợ thêm khoảng năm trăm vạn, tiểu thư Fukawa xin nhờ hệ thống sửa một trình tự của App này rồi.

Về phần sửa gì...

Kỳ thực đều không quan trọng, tóm lại bí mật của hệ thống là không thể tiết lộ ra rồi.

Nói nhảm lâu như vậy, kỳ thực hiện tại trên màn ảnh điện thoại của tiểu thư Fukawa biểu hiện chính là một cô bé Q bản cực kỳ chán chường.

Lúc này, cô bé này đang nằm dưới đất, bày ra dáng điệu sinh không thể yêu, tay phải mượt mà đang gãi bụng nhỏ của mình, trên mặt còn lật mắt cá chết, cực kỳ không đáng yêu nói ra: Ơ ~ A Xuyên, học kỳ mới vui vẻ, nhưng mà không có quà khai giảng... A, nếu muốn, muốn chai bia này không?

Rõ ràng là âm thanh đáng yêu như vậy, nhưng nhìn hình dáng chán chường kia lại hoàn toàn không thấy đáng yêu.

Thuận tiện nhắc tới, ở chung quanh cô bé chán chường này bày đầy lon bia rỗng —— thật giống một đại thúc a trạch hết thuốc chữa vậy.

"Nói, trọng, điểm."

Đã quen nhìn cảnh tượng như thế này, tiểu thư Fukawa vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, từng câu từng chữ nói ra.

Lại giả thuyết —— nàng có thể nhận bia trong điện thoại không? Sau khi nhận nàng có thể bán lấy tiền không? Đây đúng là đang trêu nàng mà!

Giá trị phẫn nộ của tiểu thư Fukawa từ từ tăng lên vài lần.

Haiii haiii haiii ~ A Xuyên vẫn không đáng yêu như cũ a ~

Sau khi gãi bụng mình chán chê, cô bé chán chường lại đưa tay gãi chân nhỏ của mình, mắt cá chết không đáng yêu trên mặt kia vẫn không thay đổi... Thật sự không muốn bị mi tên đại thúc trạch này nói như vậy —— đầu lông mày hơi run rẩy, tiểu thư Fukawa cảm thấy quả nhiên nàng phải đập chiếc điện thoại này mới đúng chứ? Nhưng mà lại cảm thấy đập đồ vật miễn phí thật đau lòng. Mà cô bé chán chường trong điện thoại sẽ không để ý cảm nhận của tiểu thư Fukawa, nàng ngáp một cái thật to, sắc mặt trắng bệch trở nên càng thêm trắng bệch, lại bắt đầu nói chuyện.

Khu vực này có vẻ như có không ít người mới làm việc chưa đủ một tháng, tổ chức ủy thác tôi bảo cậu làm tốt công tác giám thị, thuận đường phải tích cực đi hoàn thành nhiệm vụ ủy thác nha.

"A a, thật là phiền toái a."

Cũng chẳng che giấu biểu tình ghét bỏ, tiểu thư Fukawa chép chép miệng thầm nói.

—— "Người mới" là rất phiền toái!

Dù sao, một trong những chức trách của tiểu thư Fukawa chính là giám thị, mà vì tiếp xúc loại công tác này chưa lâu nên những người mới này rất dễ xuất hiện vấn đề về tâm lý, sau đó đi lên đường nghiêng! Đến lúc đó, chỉ có thể để người giám thị như tiểu thư Fukawa đến tiến hành "Quét sạch". Lại tăng thêm những người mới này cũng không phải người bình thường, "Quét sạch" đương nhiên cũng rất phiền toái, đúng không? Còn không bằng làm thêm vài nhiệm vụ ủy thác để kiếm chút khoản thu nhập thêm.

Ai nha, A Xuyên là người trẻ tuổi a ~ phải cố gắng a ~

Một bộ muốn chết nhưng không thể, cô bé chán chường lắc lắc bàn tay nhỏ bé, sau đó trên màn hình điện thoại bỗng nhiên xuất hiện một cái rèm che nàng lại.

Như vậy —— tại hạ liền tiếp tục ngủ ~

Một giây sau, trên màn hình xuất hiện chữ to "Z z z z"...

—— gà ảo thông mình này không khỏi quá thông minh rồi!

# Trong ATM có người #

# Trong điện thoại cũng nhất định có người! #

Tiểu thư Fukawa đã cảm thấy như vậy không chỉ một lần rồi, nên nói khoa học kỹ thuật đen của tổ chức này thật sự quá cao cấp? Nhưng mà cảm giác cầm đồ vật cao cấp như vậy kỳ thực cũng không tệ lắm, tiểu thư Fukawa không sao cả nhún vai, bỏ điện thoại vào túi, lơ đãng quay đầu nhìn —— tiểu thư Fukawa phát hiện những bạn học tương lai ngồi ở chung quanh mình càng sợ mình rồi... Trong miệng một mực đang lẩm bẩm "A a a thật là thiếu nữ bất lương a" "Quang minh chính đại chơi điện thoại còn không tắt tiếng" "Lẩm bẩm với điện thoại là có khuynh hướng bạo lực tự bế ư"...

Ừ, nếu như tiểu thư Fukawa thật là thiếu nữ bất lương, như vậy hiện tại các bạn rất có thể sẽ bị đánh chết nha.

# Tan học gặp nhau ở căn tin #

# Coi như giao sợi cay ra cũng không bảo vệ bạn được #

Tiểu thư Fukawa bày tỏ mình là người văn minh, cam đoan mình tuyệt đối không đánh chết bọn họ, chỉ là thu một ít "Tiền tổn thất tinh thần" mà thôi, hiểu?

...

Lễ khai giảng cứ như vậy kết thúc trong khi tiểu thư Fukawa đang lim dim.

Tiếp theo, đương nhiên chính là thời gian đi học. Sau đó càng không bất ngờ —— tiểu thư Fukawa bị cách ly bởi bạn học cùng lớp.

Vốn có mấy em gái hiền lành muốn nói chuyện với tiểu thư Fukawa, nhưng dưới khí thế vô hình tẻ ngắt của nàng, các nàng đều lúng túng chạy trối chết rồi, sau đó dẫn đến người trong lớp nhìn tiểu thư Fukawa như nhìn BOSS cuối —— lại nói đều là học sinh trung học còn giống học sinh tiểu học thật sự tốt sao? Không phải chỉ là một bạn học không thích sống chung thôi mà? Cho nên so với nói là "Bị cách ly", còn không bằng nói là tiểu thư Fukawa bị bạn học cùng lớp "Sợ hãi"... Ai nha nha, thật là bất ngờ đều là con ngoan trò giỏi.

Cảm giác có thể làm vua trẻ con?

# Đồ vật của cậu là đồ vật của tôi #

# Đồ vật của tôi vẫn là đồ vật của tôi #

...

Tiểu thư Fukawa lạc đề quá xa mà nghĩ những chuyện kỳ kỳ quái quái.

Hơn nữa, hiện tại nàng cảm giác nếu như tùy tiện kéo một người khiến hắn làm chân chạy đều không ai dám cự tuyệt nhé —— đây thật đúng là đãi ngộ cấp vua chúa không phải sao!! Tiểu thư Fukawa lập tức lại kiềm chế trái tim muốn thu phí bảo hộ của mình... Quả nhiên còn là an phận một chút a...

Không chỉ hệ thống sẽ dạy nàng cách làm người, nếu bị trường học đuổi học thì thật sự là được không bù mất.

Nếu "Đuổi học"... Hệ thống chắc chắn sẽ không bỏ qua nàng đấy!

Tiểu thư Fukawa chỉ là tưởng tượng độ quỷ súc của hệ thống này liền cảm giác không rét mà run, làm người còn là điệu thấp một chút, không thể buông thả như vậy.

—— a.

Trong suy nghĩ miên man, tiểu thư Fukawa bỗng nhiên ôm cái bụng yếu ớt của mình, trầm trọng ngã xuống trên mặt bàn học.

—— bụng thật đói.

# Tiểu thư Fukawa đang chết đói #

Đương nhiên, sau khi cầm tiền tiêu vặt do đám côn đồ thân thiết cung phụng, tiểu thư Fukawa đương nhiên có đi siêu thị mua Bento giá rẻ —— nói trở lại, sức cạnh tranh Bento giá rẻ trong siêu thị mạnh quá đấy! Chẳng lẽ bọn họ đều là người nghèo như tiểu thư Fukawa? Hảo hảo mà chiếu cố bảo vệ nhân sĩ nghèo khó được không! Khục khục, tốt a tốt a, lạc đề rồi, nhưng mà tóm lại mặc dù hiện tại mang theo Bento cho bữa trưa, nhưng giờ là buổi sáng bạn hiểu không? Bạn có hiểu đó là ý gì không?

Nếu hiện tại ăn Bento ——

Buổi trưa đói bụng thì xử lý thế nào? Hơn nữa hiện tại liền ăn Bento, người khác nhìn sẽ thấy rất kỳ quái a (không không không, cậu đã đủ kỳ quái)?

Mỗi ngày, tiểu thư Fukawa keo kiệt đều hạn chế mức dùng tiền cao nhất của mình a!

# Tiểu thư Fukawa của tôi không thể keo kiệt như vậy! #

Ai...

Quả nhiên bữa sáng chỉ có một lon sữa bò ngọt thật là quá ít mà?

Tiểu thư Fukawa khổ đại cừu thâm nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của mình, tay ở trong ngăn kéo một hồi thì vươn hướng Bento trong túi, một hồi lại thu về rồi... Cuối cùng, do quá đói, tiểu thư Fukawa trực tiếp rút tay ra, hung hăng đập vào trên bàn!

Cmn nàng cũng không phải là dã thú! Chẳng lẽ còn không khống chế được cơn thèm ăn của mình!

# Người là sắt, cơm là thép #

# Không ăn một bữa, mi cắn ta? #

Tĩnh ——

Tỉnh hồn lại từ trong suy nghĩ hỗn loạn, tiểu thư Fukawa bỗng nhiên phát hiện... Lúc này, phòng học vốn đang ầm ĩ tựa hồ yên tĩnh một cách quỷ dị.

Xảy ra chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play