Mắt thấy phủ đệ bị tàn phá hỗn độn, Thiên Ngọc mắt trợn lớn, sắc mặt có chút tái xanh, thế nào chỉ có một nha đầu ngốc có thể gây nên hậu quả khủng khiếp?

Hạ nhân xưa này biết nâng cao đạp thấp, từ trước đến nay hậu viện do Hà di nương cai quản, đã từ lâu chân chính xem Thiên Ngọc là đích nữ đại tiểu thư, rất trịnh trọng đón tiếp nàng trở về, kể tỉ mỉ mọi việc diễn ra, chính xác bồi thêm không ít mắm muối để tranh công.

Phương Nhã Linh hai mắt phun lửa, tức giận ngút trời, không ngần ngại mắng lớn “Chỉ là một nha đầu ngốc, dám làm hoàng huynh bổn công chúa mất hết mặt mũi, cũng là giẫm đạp thể diện hoàng thất. Gọi nàng đến đây gặp bổn công chúa, để bổn công chúa tận mặt nhìn xem là nhân vật vĩ đại thế nào”.

Tiểu Lý, nha hoàn thiếp thân của Thiên Ngọc, nhanh chóng đến Nguyệt uyển truyền khẩu lệnh, vẻ mặt thập phần đắc ý, dám để mất lòng tiểu thư nhà nàng, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

Vừa bước chân vào cổng Nguyệt uyển, Tiểu Lý đã bị nha hoàn bà tử ngăn trở không cho bước vào. Nàng hống hách nói lớn “Các người không để ta vào truyền lệnh của Ngũ công chúa, tội danh bất tuân thượng lệnh xem các người thế nào nhận”.

Tiểu Liễu lúc này bước ra, rất không vui nói “Cái gì bất tuân thượng lệnh, ngươi đang là ở phủ Hộ quốc công hay phủ đệ của Ngũ công chúa. Lại nói, tiểu thư của ta thần trí không tốt, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn tổn hại quý thể công chúa, ai sẽ chịu trách nhiệm”.

Tiểu Lý nhếch môi khinh bỉ, rất nhanh đáp “Chủ nào tớ nấy, chân chính một cái chủ tử ngu ngốc thì có một đại nha hoàn béo như ngươi. Còn không mau đưa nàng đến cùng công chúa nhận tội, nếu để phật ý, công chúa bẩm tấu xin hoàng thượng xử tội phủ Hộ quốc công, ngươi có bao nhiêu cái đầu để chịu tội”.

Tiểu Liễu rất không vui, nhưng dù sao người kia cũng là công chúa, nói đến cùng một khi xảy ra chuyện, không tránh liên lụy tiểu thư, nói lớn “Ngươi nên nhớ, đây là Nguyệt uyển, không phải ai cũng có thể vào. Ngươi chờ đó, ta bẩm báo tiểu thư để người xử lý”. Tiểu Liễu Ánh mắt sắc lẻm lườm một cái, Tiểu Lý khóe môi co giật, dậm chân tức tối nhìn một đống thịt xanh ngắt nện rầm rầm bước chân bỏ đi kia.

Lạc Nguyệt đang ngủ bị đánh thức, mơ màng cuộn thân mình vào chăn thật chặt hầm hừ “Công chúa cái rắm, không tiếp, còn chọc phá ta khiến nàng ta đánh rắm không ngừng”.

Tiểu Liễu mắt chớp chớp, tiểu thư đừng thô tục như thế a. Nhưng chính là kịch liệt lay Lạc Nguyệt nói “Tiểu thư, người nên dậy, hoàng thất không phải nói không tiếp là không tiếp, dậy ~a~ dậy”.

Lạc Nguyệt bị lay lắc, bực bội tung chăn vùng ngồi dậy, mặt xị ra, môi mím chặt. Hừ! Hoàng thất thì thế nào, đừng tưởng bà đây hiền lành bắt nạt mãi… hừ hừ!

Tiểu liễu rất nhanh giúp nàng vệ sinh cá nhân, thay đổi trang phục, quấn tóc gọn gàng. Lạc Nguyệt hùng hồn đi trước đẩy mạnh cửa…

“Ái ôi”, giọng non nớt thảng thốt… Tần Khải tay ôm mũi đỏ au như trái cà chua híc híc rên rỉ. Lạc Nguyệt phiền chán cáu “La cái gì? Ngươi thế nào dán mặt vào cửa phòng ngủ nữ nhân? Như thế đã là nhẹ, nếu có lần sau, cái mặt của ngươi chân chính hủy đi, có biết không”, sau đó không khách khí vượt qua mặt hắn bỏ đi.

Tần Khải nóng vội, tay nắm giữ bàn tay mảnh khảnh của Lạc Nguyệt, ủy khuất nói “Biểu muội, nàng đừng chán ghét ta a ~ ~ ~ ta có rất nhiều đồ chơi cho nàng như phấn đánh rắm, phấn đái dầm, phấn ngứa một canh giờ, phấn nổi mụn…”

Lạc Nguyệt lắc đầu buồn bực oán trách Lâm Thiên Nguyệt, thế nào dây dưa với ngốc biểu ca kia mà không thấy bức bối, cũng là… Nàng hai mắt sáng ngời, hân hoan nhìn Tần Khải hỏi “Biểu ca, huynh nói huynh có cái gì cho ta?”

Tần Khải bị ghét bỏ có chút không cam lòng, nhưng nhìn ánh mắt chăm chăm nhìn mình kia đầy mưu mô dựng đứng chân lông chân tóc, từ khi nào biểu muội lại có vẻ mặt, ánh mắt này?

Lạc Nguyệt mất hứng, nhếch môi cong cong khinh khỉnh “Thôi bỏ đi, là ta nghe nhầm”, bước chân lại đều đều bước tới.

Tần Khải hiểu kịp, nhanh chóng lấy ra mấy gói giấy, nói nhỏ mấy câu vào tai nàng. Lạc Nguyệt hai mắt tỏa hào quang, thân thiết ôm Tầm Khải một cái thật chặt, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.

Tần Khải hóa đá, tim đập thình thịch loạn xạ, điện chạy lung tung giật giật, mắt phóng ra từng tia sét ái tình về hướng Lạc Nguyệt biến mất. Biểu muội thế nhưng ôm hắn thân mật ~~~, nước miếng cứ thế chảy dài trên gương mặt sung sướng hóa cuồng.

Tiểu Liễu trợn mắt nhìn đắm đuối, biểu ca công tử giả ngốc thành ngốc thật từ khi nào? Lắc đầu không thông, nàng cũng mau chóng chạy theo tiểu thư, để đầu óc hỏng là không tốt!!!

Ba nữ nhân xinh đẹp cao quý gom chung một chỗ, sắc mặt khó coi cực điểm. Lâm Thiên Ngọc thân phận thấp hơn, cũng là điềm đạm khiêm tốn nhưng nội tâm không khỏi chửi rủa Lâm Thiên Nguyệt mấy chục lần, thế nào từ Nguyệt uyển đến Ngọc uyển của nàng một canh giờ chưa đến.

Phương Nhã Linh và Lục Song lửa giận công tâm, sắc mặt vặn vẹo. Nhã Linh cười âm lãnh “Thế nào tam tiểu thư Hộ quốc công phủ ngay cả để bổn công chúa diện kiến một lần cũng không được? Người đâu, mau “giúp” nàng đến đây cho bổn công chúa”.

Ám vệ nhanh chóng thi hành mệnh lệnh biến mất, nhưng đúng lúc này mọi người đã nghe nói cười lảnh lót “ha ha ha… công chúa… ta được gặp công chúa…”

Cùng với âm thanh, Lạc Nguyệt trưng ra vẻ mặt ngờ nghệch, mười phần chân thành xuất hiện.

Lục Song hai mắt rực lửa, ngón tay trắng muốt thon thả run run chỉ vào mặt Lạc Nguyệt, không tự chủ hét toáng “Ngươi! Thế nào lại là ngươi???”

Lạc Nguyệt suy tư, chốc sau ngờ nghệch hỏi “Ngươi có quen ta?”

Lục Song tức giận, nhếch môi cười khẩy “Dĩ nhiên”! nàng cũng là muốn xem tiện nhân Lạc Nguyệt thế nào đối diện với mình, mạng của ả hôm nay thập phần khó giữ được.

Lạc Nguyệt cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ, bất chợt sáng mắt nói “Quen sao không vẫy đuôi?”

Lục Song hít thở phập phồng, chính là văn vẹo cơ mặt ngã ngồi ra ghế chỉ vào mặt Lạc Nguyệt mắng “Ngươi ám chỉ ta là chó?! Ta là giết ngươi…”

Lâm Thiên Ngọc giật nảy mi mắt, cũng tỏ vẻ đoan trang hiểu chuyện quan tâm cho tiểu muội muội nhắc nhở nghiêm khắc “Tam muội, muội thế nào biểu hiện thất lễ như vậy với Lục quận chúa như vậy? Còn không mau nhận lỗi!”

Lạc Nguyệt mím môi, nhìn chăm chú Thiên Ngọc, mờ mịt hỏi “Ngươi có quen ta?”

Thiên Ngọc cứng ngắc, lại nhìn Lục Song chưa khôi phục tâm trạng thở hộc hộc, nàng lắc đầu một cái theo phản xạ.

Lạc Nguyệt nhoẻn miệng cười khuynh thành, hớn hở “Lạ sao không sủa?”

Thiên Ngọc há miệng không khép, chính là co giật, thật muốn đánh vào mặt mình ngu ngốc tự đào hố nhảy xuống.

Mọi người dở khóc dở cười. Phương Nhã Linh trong lòng cũng thật sự vui vẻ, cười hai nữ nhân ngu ngốc đi trêu chọc kẻ ngốc rước nhục vào thân. Nhưng hiện tại trên cùng một chiến tuyến, nén cười khi người gặp họa, khí thế uy nghiêm nói “Ngươi đến cùng có để bổn công chúa vào mắt không hả?”

Lạc Nguyệt nhìn nữ nhân cao ngạo kia, thầm đánh giá nàng là Ngũ công chúa Phương Nhã Linh thanh cao, là đại mỹ nhân trong tứ đại tài nữ thì phải. Nàng thế nào sầu não nói “Cô nương, ngươi không nghĩ cơ thể mình lớn sao, chỗ này lớn, chỗ này cũng lớn, cái này to… à mà mắt ta nhỏ thế làm sao bỏ vào được? Để ta nghĩ xem, hơ… hay là cắt dạt bớt đi nhỉ”.

Lâm Thiên Ngọc, Lục Song “…..”

Phương Nhã Linh da mặt đỏ bừng, ngượng gạo chết cứng, bàn tay Lạc Nguyệt đã sờ soạn vào ngực, mông nàng, và nó đang dừng lại ở… chính giữa hai chân nàng phê phán cái lớn, cái to… còn đòi cắt dạt bớt… Nàng thẹn quá hóa bạo rống “Cái nữ nhân ngu ngốc đáng chết, dám bỡn cợt bổn công chúa…”

Lạc Nguyệt thật thà rút tay về, bộ dáng mừng rỡ gặp quý nhân hưng phấn “Không cần kích thích, đại mỹ nhân tức giận sẽ mau già, mau chết a”. Nội tâm thầm mắng “Hừ! Tốt nhất tức chết luôn đi”.

Phương Nhã Linh toàn thân run rẩy, cơ hồ muốn ngã đổ xuống đất á khẩu. Lục Song và Thiên Ngọc vội vàng đỡ nàng ngồi xuống.

Lạc Nguyệt chính là tiến lên giúp một tay chân chó nịnh hót “Người là công chúa xinh đẹp, như hoa như ngọc, trắng muốt như…” Nàng suy nghĩ nhìn trời, ra vẻ cố gắng hết mức suy nghĩ hình ảnh phù hợp nhất.

Nhã Linh từ trước giờ tự cao tự đại, khinh thường dáng vẻ ngu ngốc của Lâm Thiên Nguyệt, để xem một nha đầu đến một câu nói nịnh hót cũng không thể nói suôn sẻ, thế nào cầu nàng bỏ qua?

Lạc Nguyệt sau một lúc đắn đo, đầu gật mạnh một cái, nói ra hình tượng mình nghĩ “Rất giống Bạch lang”.

Cả ba nữ nhân ngây ngốc, Bạch lang? Lục Song nhanh miệng hỏi “Bạch lang là ai?”

Lạc Nguyệt cười vui vẻ, nói rất tự hào “Không ngờ còn có kẻ ngốc hơn ta, Bạch lang là con ngựa đực màu trắng của phụ thân cũng không biết”.

Phương Nhã Linh hai mắt hằn tia máu, nói đứt đoạn muốn đứt ruột “Tiện nhân, ngươi…” Lục Song khóe môi nhích lên, thế nào cười mình, chính nàng ta không phải được xem là ngựa đực sao? Lâm Thiên Ngọc cắn răng mắng “Tam muội, ngươi thế nào càn rỡ, Ngũ công chúa thế nào lại giống ngựa đực…” Nàng chính là đưa tay tát vào miệng mình, lấm lét nhìn ánh mắt muốn giết người phóng tới mình. Nàng cũng là nhanh chóng rống lấy lòng quý nhân “Dám đắc tội với ngũ công chúa và Lục quận chúa, muốn toàn bộ mạng của Hộ quốc công phủ bồi táng theo ngươi sao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play