“ tiểu nha đầu, ngươi đã tỉnh” giọng nói của một nam nhân cất lên, trong đấy tràn đầy sự nghi ngờ, nhưng cũng có sự thương cảm.

Tiểu nha đầu, đây là gọi ai vậy. Hàn Thiên Băng không nghĩ rằng mình còn sống sót. Đáng nhẽ ra bây giờ mình chắc hẳn đã chết đi, sao còn có thể nghe thấy tiếng người.

Hàn Thiên Băng tò mò, hé đôi mắt nặng trĩu của mình ra, đang định gượng dậy thì phát hiện toàn thân đau nhức, băng bó khắp người. Nhưng điều đấy không là gì với cô, vào sinh ra tử bao nhiêu năm tháng, đến chết đi vẫn không thấy sợ hãi, sao có thể vì những cái đau đớn này mà nhíu mày chứ. Điều đáng để cô nhíu mày đó chính là thân thể của cô sao có thể nhỏ bé thế này. Nhìn… nhìn xem bàn tay nhỏ bé, đôi chân cũng nhỏ bé, sao cái gì cũng nhỏ bé. Thân hình tuyệt đại hai mươi tuổi của tôi đâu… Nhưng nàng vẫn an tâm nhất chính là mắt nàng vẫn còn bông hoa,mặc dù là nó không hiện ra nhưng theo cảm nhận của nàng thì nó đã thu vào trong mắt…hazzz tức là thân thể mình chỉ bị teo nhỏ lại thôi.

Nhìn hành động kì lạ của Hàn Thiên Băng trên giường Mặc Tà Quân nghĩ rằng chắc nàng đang hoang mang, nên tiến lên cất giọng:

“ tiểu nha đầu, có đói không”

Tiểu nha đầu, ây za chắc là đang nói mình đi. Lạnh lùng nhìn sang Mặc Tử Quân, Hàn Thiên Băng thật không muốn tin vào mắt mình. Thật sự người trước mặt là một soái ca a. Mặc dù không phải thuộc típ người háo sắc mê trai đẹp. Nhưng đối với người trước mặt thật là , không hốt hoảng thì không được. Thu lại cảm xúc Hàn Thiên Băng lại toả ra hơi thở lạnh lùng, lạnh lẽo không tưởng…

Sao một đứa bé lại có thể lạnh lùng như thế này, phải trải qua chuyện gì đó quá đau khổ chăng.Mặc Tà Quân cảm nhận được sự lạnh lẽo cô đơn của Hàn Thiên Băng thì lòng không khỏi trào lên một cỗ thương cảm

“ thu lại cái nhìn thương cảm của ngươi đi” Hàn Thiên Băng không nhanh không chấp cất tiếng. Chung thuỷ một sự lãnh lẽo cực hạn liếc Mặc Tà Quân một cái.

“ ách…” Mặc Tử Quân cứng người lại. Giọng nói cuồng ngạo kia là sao. Dù gì ta cũng là ân nhân của nàng mà, sao lại nỡ đối xử với ta như thế chứ. Mặt Mặc Tà Quân bây giờ đáng thương kinh khủng, cứ như là tức phụ bị bỏ rơi vậy. Làm Hàn Thiên Băng nổi hết cả da gà lên.

Hắn cũng diễn quá sâu rồi đi, hazzz . Hàn Thiên Băng thở dài một cái, lạnh lùng cất tiếng :

“ đây là đâu”

Nghe thấy Hàn Thiên Băng chủ động nói chuyện, lòng Mặc Tà Quân nổi lên tia vui vẻ :

“ Đây là Bạch Tử Cốc” Mặc Tử Quân vui vẻ cất tiếng, mắt hắn híp lại vì cười, cho thấy tâm trạng của hắn đang rất tốt đi.

Đây đấy, đổi mặt cũng quá nhanh đi. Hàn Thiên Băng không muốn nói gì hơn, nhìn trang phục của nam nhân trước mặt thì biết , nhìn hành động của hắn thì biết , nhìn khung cảnh đây thì biết nàng đã xuyên không. Ây za cái trò trẻ con .

Nhắm mắt lại, bình tĩnh không nói lời nào, tĩnh lặng như mặt hồ, trong trẻo như dòng suối, tất cả sẽ tạo nên một con người tinh khiết không tạp chất, nhưng hơi thở của nàng quá nhiều sát khí, đánh vỡ cái tinh khiết này.

--- ------ ------ --------- vách thời gian---- ------ ------ ------ ------ ---------

“ Thiên Nhi..” Mạc Tà Quân nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

“ dạ???” Hàn Thiên Băng vừa từ trên núi trở về thì nghe thấy tiếng của Mạc Tà Quân.Từ sau lần nàng biết mình xuyên không đến cái thế giới này nhận Mặc Tà Quân làm sư phụ , à mà là Mặc Tà Quân cầu xin nàng làm đồ đệ thì cuộc sống của nàng lại có một chút hơi ấm mới. Trái Tim nàng cũng đập được vài nhịp để cảm nhận tình thương của lão sư phụ nhà mình. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Hơi thở lạnh lẽo vần tràn ngập con người của Hàn Thiên Băng, không thể thay thế được.

Thế giới này được gọi là Hàn Long giới, nơi này được chia thành ba giới: Thiên giới, ma giới và nhân giới. Nơi ở hiện tại của Hàn Thiên Băng là biên giới giữa thiên giới và nhân giới. Nhưng từ trước đến nay nhân giới hoàn toàn không biết sự xuất hiện của ma giới và Thiên giới, vì thế cái biên giới hiểm trở âm u này chưa có con người nào đặt chân vào, mới lại kết giới ở đây rất mạnh, làm sao có ai có thể vào được chứ.

Nhưng mà một điều nữa, nếu có duyên thì nhân giới cũng có thể gặp người ở Thiên giới nhận đồ đệ rồi có thể tu tiên được. Dựa vào cách luyện tập và tiên khí của mỗi người rồi nâng cấp: theo lần lượt từ thấp đến cao các cấp là chân giả, tu giả , linh giả, thượng tiên và đại thương tiên , nhưng các về sau khả năng nâng cấp càng thấp chưa ai có thể bước đến ngưỡng cửa của thượng tiên cùng đại thượng tiên. Ngay cả người trên thiên giới chính thống cũng chỉ có thể bước đến cấp chín thượng tiên hay cấp một đại thượng thượn tiên thôi. Nhưng

Về phần Mạc Tà Quân xin đừng bất ngờ là hắn đã đến cấp chín của Đại Thượng tiên , phải bất ngờ là bạn trẻ Hàn Thiên Băng khi bị teo nhỏ bây giờ mười hai tuổi đã đạt đến cấp lăm của đại thượng tiên. Thử hỏi xem thế này có xứng hai chữ yêu nghiệt không cơ chứ.

“ Thiên Nhi, con lại đây” Mặc Tà Quân, đôi mắt đầy ôn nhu, cất giọng nói trầm ấm của mình lên kéo Hàn Thiên Băng lại.

“ sư phụ, người định đi đâu sao” Hàn Thiên Băng mặc dù mới đến đây được hai năm, không tính là nhiều nhưng lại cảm nhận rõ được con người của Mạc Tà Quân.

“ Thiên Nhi à… ngươi có thể nhận làm chủ nhân của Bạch Tử Cốc không?” Giọng nói trầm ấm tràn đầy sự nghiêm túc vang lên.

Lời của Mạc Tà Quân khiến Hàn Thiên Băng cứng người: “ Tại sao” nàng nghi ngờ cất giọng hỏi… Hàn Thiên Băng là ai chứ, ờ thì đúng là biết rõ con người của Mạc Tà Quân. Cứ cái kiểu nói này là lão già này lại tính kế nàng đây. Đừng nhìn vẻ ngoài hào hoa, giọng nói trấm ấm ôn nhu của hắn mà đánh giá, thực chất hắn là một lão nhân sáu trăm tuổi,một lão ngoan đồng không hơn không kém.

Thấy vẻ mặt đẹp trai hào nhoáng cùng giọng nói trầm ấm của mình không thể làm cảnh giác của tiểu đồ đệ hăn giảm xuống được. Mạc Tử Quân không ngần ngại vất cái dáng vẻ của đại tiên lớn nhất trên Thiên giới đi bộ dáng chân chó nịnh nọt Hàn thiên Băng bé nhỏ.

“ ta phải đi tìm sư mẫu của con a” Mạc Tà Quân mặt dày vô liêm sỉ phun ra một câu. Dù sao hắn cũng rất yêu quý Hàn Thiên Băng, mà đối với năng lực yêu nghiệt của nàng thì hắn không tin Thiên Nhi của hắn không quản lí được nên trao cho nàng cái quyền này cũng không phải không đúng.

“ liên quan!” Hàn Thiên Băng không nhanh không chậm cất tiếng.

“ Thiên Nhi, hãy vì tương lai sáng ngời mà không chói loá của vi sư mà xem xét, hãy dủ lòng thương…” Mạc Tà Quân tiếp tục ra chiêu làm nũng. Và xin chúc mừng , nó đã thành công.

“ thôi được rồi, nhưng…” Hàn Thiên Băng còn chưa nói hết câu thì dường như sợ nước biển không đủ mặn Mạc Tà Quân liền vất thêm vào nắm muối :

“ thế nhé, vi sư đi đây”nói xong Mặc Tà Quân biến mất như một làn gió thổi qua, sức mạnh cũng quá khủng đi. Hắn vừa đi xong còn có tiếng vọng lại :

“ ai khi dễ con, vi sư lột da hắn”

“ lão già chết tiệt” Thầm chửi bậy một câu Hàn Thiên Băng hung hăng liếc nhìn về phía lão ngoan đồng Mạc Tà Quân vừa dời đi. Ngươi cứ về xem, Hàn Thiên Băng ta sẽ thiến ngươi. Sư mẫu ư, lí do quá lỗi thời rồi, không phải đi chơi cũng là đi chọc người ta… Hazzz sao lúc đầu nàng lại rây vào hắn vậy.

Lần đầu tiến Hàn Thiên Băng thấy bất đắc dĩ thế này. Cũng như Mạc Tà Quân, cách Hàn Thiên Băng biến mất cũng không phải không sống động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play