Mấy ngày nay, Thần Bảo Nhi và Long Hạo đều rất bận rộn, nghĩ đến hiện tại còn bận bịu áo cưới, tiệc cưới, giấy mời kết hôn... Tất cả mọi thứ khiến Thần Bảo Nhi cảm thấy có chút đau đầu, ngồi bên trong phòng làm việc của Long Hạo, cô hy vọng hôn lễ có thể đơn giản một chút là tốt rồi.
"Làm sao thế, nhanh như vậy liền không chịu nổi?" Long Hạo tà mị cười cười, anh ôm Thần Bảo Nhi cho cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô mệt mỏi, anh có chút đau lòng.
"Đúng đó, hiện tại em rất bận, đợi đến khi tới kết hôn, chắc còn mệt hơn." Thần Bảo Nhi đùa bỡn cà vạt của anh, rất oan ức nói, nhớ tới khi về tới nhà còn đối mặt với những lời hỏi han ân cần của Long phu nhân, cô liền cảm thấy mình rất xấu, cảm thấy tất cả những thứ này đều dựa vào sự dối trá mà có được.
"Nếu như mệt mỏi, em có thể bỏ hết những công việc kia đi nghỉ ngơi, nên nhớ đến ngày đó em là lớn nhất." Long Hạo trả lời vô cùng khẳng định.
"Đừng nói nữa, Hạo, mỗi một lần bác gái thân thiết hỏi về sức khỏe của em, em liền cảm thấy rất có lỗi, Hạo, hay chúng ta nói thật cho mẹ biết, không nói dối mẹ nữa." Thần Bảo Nhi thật không thích như vậy, mỗi ngày đều cảm thấy áy náy, trong lòng cô cảm thấy không yên tâm.
Nhưng Long Hạo căn bản cũng không nghe cô nói, mà anh đang mải vùi đầu vào cổ cô ôm hôn đùa bỡn.
Anh không đứng đắn như vậy khiến Thần Bảo Nhi không biết nói làm sao, cô không khỏi tức giận đẩy anh ra, đứng dậy "Long Hạo, em là thật lòng, anh đừng không đứng đắn như thế có được không?"
Long Hạo cảm nhận được sự sợ hãi của cô, chậm rãi đứng lên đưa tay ra ôm lấy cô "Bảo Nhi, em không cần phải lo lắng, nói không chừng nơi này đã sớm có con của chúng ta." Lúc nói chuyện, tay Long Hạo chậm rãi đặt lên bụng cô, tự tin xuất hiện trong đáy mắt, phải biết mấy ngày nay anh rất cố gắng, làm sao có khả năng sẽ không mang thai đây.
Thần Bảo Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn vuốt ve tay anh "Làm sao anh biết, em hiện tại một chút cảm giác cũng không có." Cô lo lắng đến muốn đi khám xem mình có mang thai hay không.
"Em là đang hoài nghi năng lực của chồng em, anh đã chăm chỉ cày cấy, làm sao có khả năng không được mùa đây."
Lời nói của anh làm Thần Bảo Nhi thật sự không biết nói gì hơn, cô đẩy anh ra, mệt mỏi vò vò mái tóc, "Đại thiếu gia, em thua anh rồi, được rồi, hiện tại em rất đói bụng, anh làm việc xong chưa, chúng ta đi ăn cơm?" Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, cô không nhịn được nhắc nhở.
Long Hạo nhún nhún vai, vẻ mặt không đáng kể "Nơi này thuộc về chồng em, lúc nào tan tầm cũng được, đi thôi." Vừa nói chuyện, Long Hạo vừa ôm eo thon Thần Bảo Nhi đi ra ngoài.
Lúc này điện thoại Long Hạo đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn qua, nhất thời nhíu mày, đem điện thoại tắt đi, sau đó hắn hôn Thần Bảo Nhi một cái "Chúng ta đi thôi, hôm nay dẫn em đi nhà hàng mới khai trương, có thích không."
"Ừm, nhưng mà anh vừa nãy tại sao không nghe điện thoại?" Thần Bảo Nhi không hiểu nhìn anh.
"Không có gì, chỉ là cuộc điện thoại nhàm chán thôi." Long Hạo nhún nhún vai, không thèm quan tâm đến cuộc điện thoại đó.
Ngay khi anh muốn cùng Thần Bảo Nhi đi ra ngoài, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm anh không khỏi nhíu mày, buông ra Thần Bảo Nhi để cô ngồi trên ghế làm việc "Vào đi."
Thư ký vừa vào liền đem văn kiện để trước mặt anh "Vũ Văn tiểu thư nói buổi trưa hôm nay muốn cùng ngài bàn công việc."
"Nói với cô ta đổi thời gian khác, buổi trưa nay tôi không rảnh." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh liền cảm giác có chút đau đầu, thật không biết Vũ Văn Sâm tại sao phải cho Vũ Văn Tĩnh đến bàn công việc, lẽ nào công ty bọn họ không còn ai sao? Mà ngồi ở ghế Thần Bảo Nhi nghe được "Vũ Văn tiểu thư" chữ này, có chút giật mình "Là Tĩnh nhi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT