Ngay khi tiếng loa vừa dứt, đã có vài tiếng kêu hoảng hốt khó chịu cùng một số tiếng cười khúc khích khoái chí vang lên. Hình như đã có khoảng hai, ba người bị loại, trong phút sơ sảy mất cảnh giác. Họ cau có tắt thiết bị định vị và xé tờ giấy hình tim đang bị vẩy màu mực đối lập trên ngực mình cái roạc, hậm hực bỏ về sảnh khách sạn. Còn chưa tung một chưởng nào, chưa chạy bước nào đã bị kẻ khác cao tay hơn loại bỏ. Khó chịu làm sao!

Haru cũng vui vẻ chơi cùng đám bạn. Cô nấp sau một cái cây lấy gỗ to tướng, thủ sẵn chiếc súng trong tư thế của một điệp viên đang trong quá trình đấu súng với tội phạm. Nấp cả người không chút lộ liễu, ánh mắt liếc ngang dọc ra bên ngoài, cười rúc rích. Cô đang cực kì tự tin bởi bản thân cô đã nhận được bằng cấp bắn cung tên năm cấp 2 do ông ngoại cô chỉ dạy. Bởi thế việc bắn trúng một mục tiêu có khó gì với cô, chỉ khác là bên bắn cung bên bắn súng thôi. Haru toan chĩa súng về phía địch thủ đang ngơ ngác tìm kẻ thù, nhắm một bên mắt, miệng nhếch lên:

- Tên đầu tiên! – Giọng cô khe khẽ rít lên trong gió, đầy đắc ý.

- Vậy em có vui lòng làm tên đầu tiên của anh không? – Bất chợt, có một giọng nói vang lên sau gáy, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ cô, kích thích mạch cảm xúc. Đồng thời, đôi tay vòng lên trước, chĩa vào tim cô, dí mạnh khẩu súng đồ chơi, ngón tay lăm lăm cò súng.

Nhất thời, Haru không dám cử động. Cô từ từ giơ hai tay lên, chầm chậm xoay người lại.

- Kuro! – Haru thảng thốt gọi tên anh, khi phát hiện khuôn mặt đang bị lấp đi trong bóng tối dần dần rõ nét.

Kuro nhẹ nhàng, giọng khàn khàn ấm áp, tay vẫn không ngừng dí mạnh khẩu súng vào vùng ngực trái của cô.

Anh rúc đầu xuống cổ cô, nhẹ nhàng xoay đầu, hơi thở chầm chậm phả ra kích thích Haru. Cô ngẩng cao đầu, bắt đầu thở nặng, một cảm giác mê li khó tả.

- Nói sao nhỉ? – Anh bắt đầu lời thoại, run run nơi cổ cô, chầm chậm càng khiến Haru run rẩy, hơi thở mỗi lúc thêm nặng nhọc. Nhưng anh vẫn tiếp tục như đang khoái chí bởi cảm xúc của cô. – Em học trường 2, anh trường 1, nghĩa là đêm nay chúng ta chính là đối thủ của nhau. Nhưng anh không nỡ dùng bàn tay này nhuốm máu em. Em thấy không, chúng ta đang rất tình cảm, vậy chi bằng…

Kuro buông khẩu súng. Nó lăn xuống đất được vài vòng rồi dừng lại. Hai tay Kuro âu yếm ôm lấy eo cô, miệng liên tục phả ra những hơi nóng nồng nàn.

Haru giơ tay trái lên, ôm lấy má anh, đẩy lên trước mặt mình, vuốt ve qua lại. Anh đưa ánh nhìn tình cảm say đắm nhìn cô, cô cũng như lịm đi vào vòng tay của anh.

- Kuro… anh không nỡ bắn em… thực sự… em rất cảm động… - Haru phập phồng khe khẽ nói trong đêm tối. Cô xoáy sâu vào đôi mắt anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh như thôi miên. Rồi từ từ, cô nhắm mắt lại, đầu ghé sát vào mặt anh. Anh cũng im lặng nhắm mắt, môi hơi hé ra, dần dần chờ đợi điều ấm áp đó.

“Phụt!” – Bất chợt, có một âm thanh vang lên pha vỡ bầu không khí.

Kuro như con robot, mở mắt, giật giật nhìn xuống ngực mình. Trái tim màu đỏ đang nhuộm lấy một màu xanh thăm thẳm.

- Anh không nỡ, nhưng em nỡ! – Haru một tay chống nạnh, cười khoái chí. Khẩu súng vẫn đang nhỏ giọt mực xuống đất. Kuro sốc toàn tập, mặt vô hồn, anh đơ người ra, Haru cười khanh khách.

Nghe thấy tiếng cười phát ra phía sau cây, một tên thuộc đội đỏ chĩa súng vào, phát hiện thấy Haru đang đứng đó, bèn nhếch mép ranh mãnh bắn cô.

Trực giác nhanh nhạy đã khiến Haru phát hiện ra có kẻ địch bắn vào mình. Cô vội tóm lấy vai Kuro, hành động dứt khoát đẩy anh về phía mình. Đúng như dự đoán, tấm lưng mảnh và rộng của anh đã che chắn hết con người cô, khiến cô tránh khỏi đường đi của phát đạn.

Nhanh chóng, Haru hé mặt ra, giơ tay cùng khẩu súng bắn phụt vào ngực tên kia. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn khi cô sử dụng Kuro như một tấm khiên thì nhanh chóng sửng sốt khi phát hiện màu xanh trên người mình. Haru cười khoái chí:

- Hai tên! – Nói rồi cô thổ tay vào vai anh, miệng vẫn ngoác lên cười. – Cảm ơn nhé, gia sư!

Mắc cho anh vẫn còn há hốc miệng đứng đó, Haru xoay xoay khẩu súng, huýt một điệu sáo vui vẻ, nhanh chóng bước đi khuất vào đêm tối.

Chừng phút sau, Kuro vươn tay về phía con đường cô đã đi, hét lên đầy ai oán:

- Haruka!

o0o

- Haru đúng là láu cá! – Mika cười ma mãnh quan sát cô đang lần lượt hạ hết tên này sang tên khác. Cho đến hiện giờ, Haru đã một mình bắn hạ tám tên, còn Mika, khỏi phải nói. Cô đã từng tham gia khoá huấn luyện quân đội, học qua khoá bắn súng ở Hokkaido và nhận được bằng hạng A, dĩ nhiên là phải rất giỏi rồi. Chính tay cô không dùng bất kì thủ đoạn nào như cô bạn kia mà cũng đã hạ hết mười bốn tên. Quá ổn!

Mika xoay xoay nòng súng, hướng về phía Haru, cẩn thận bóp cò.

Phát hiện có tên bắn mình, Haru giật giật đầu quay lại, nhìn thấy Mika đang đứng đó, dựa vào bức tường, nhếch mép cười ma mãnh:

- Mika! Sao bắn tớ? Chúng ta cùng đội đấy! – Haru tỏ ra khó chịu.

- Chẳng sao! Đạn cùng màu đâu có tính là thua! Cứ tiếp tục cuộc săn bắn đi! – Nói rồi cô xoay gót bỏ vào rừng, không quên bình phẩm. – Phòng thủ ở ngực thêm chút đi, bạn thân!

Haru giật mình nhìn xuống ngực, đúng là cô mải tấn công mà quên phòng thủ, bèn lưu ý hơn đồng thời đưa mắt nhìn Mika khuất dần trong bóng tối.

Đúng lúc ấy, tiếng loa vang lên ngay bên chỗ cô đứng:

"Bây giờ là hai mươi hai giờ đúng. Thí sinh đội đỏ một trăm bảy mươi chín người còn sống. Thí sinh đội xanh hai trăm lẻ hai người còn sống. Trò chơi tiếp tục diễn ra. Còn một trăm hai mươi phút."

Nãy giờ, cứ ba mươi phút, giọng của Yui lại vang trên loa cập nhật thông tin trò chơi. Haru nghe thấy là lại cười tươi như hoa nở. Hiện tại trường cô đang chiếm ưu thế. Cứ để ý số người chơi đang giảm dần lại đều thấy hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play