Cô cảm thấy ấm ức và khó chịu. Lý do? Chẳng biết nữa! Hình như là vì Akito. Cô khó chịu vì anh ta được quá nhiều người bao vây sao? Cũng đúng, gương mặt đó cũng phải thuộc top mĩ nam Nhật Bản, làm gì có chuyện không thu hút được nhiều người chứ? Nhưng có thiết là phải yêu sâu đậm thế không?

- Hứ! Ưng yêu thì cứ đi mà yêu! Ai cần xin ý kiến rồi van nài cô rút lui chứ? Đây với đó có quan hệ gì đâu? - Mika mặt mày cau có khó chịu, lẩm bẩm một mình. Những bước chân không biết sẽ đưa cô về đâu thật dứt khoát, như thể nó muốn trút hết bực bội xuống Đất Mẹ vậy. Màn đêm buông xuống, rọi sáng con đường cát ven bờ biển. Sõng vỗ rì rão, gió thổi tung bay những lọn tóc nâu ngắn. - Có quan hệ gì đâu...

Bỗng dưng, bước chân cô chầm chậm lại, nhẹ nhàng. Dấu chân hằn trên cát mỗi lúc một nông. Sau vài đoạn, Mika đứng lại, mặt nặng trĩu tâm sự. Cô khẽ trút ra một tiếng thở dài.

Mika ngồi phịch xuống nền cát. Trời phủ một màu đen tuyền lên mặt biển, phản chiếu màu trăng vàng rực rỡ. Đã mười một giờ đêm, hơn bảy trăm học sinh đều nhốt mình trong phòng chơi tú lơ khơ, cờ cá ngựa, chỉ mình cô ngồi thẫn thờ dưới ánh trăng.

Chợt, sau lưng Mika xuất hiện một bóng người. Nó đi chân đất, nhẹ nhàng, nhưng năm giác quan của cô khá nhạy bén nên đã phát hiện ra.

Mika dứt khoát quay đầu lại, và tỏ ra khá ngạc nhiên. Terumi đang đứng đó, môi nhoẻn cười. Nó bận một chiếc váy dài hơn đầu gối, mái tóc cùng tông màu với ánh trăng xõa dài ra, cố định hai mái bằng đôi cặp tăm màu đỏ.

- Terumi đấy à? - Mika cười dìu dịu, xoay mặt lại hướng ra biển. - Cũng hơn mười năm rồi ta chưa gặp nhau nhỉ?

- Ừ! - Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, mắt xa xăm phía khơi. - Cũng phải từ lúc cậu chuyển trường nhỉ?

- Thế à... - Mika đáp lại bâng quơ lấy lệ.

- Này!

Sau đôi hồi im lặng, Terumi cười cợt gọi tên Mika. Cô nhẹ nhàng xoay đầu lại nhìn bạn.

Nó nhí nhảnh nói:

- Ngày mai là sinh nhật của Manabu-san đấy!

Mika thoáng giật mình. Cô nhướn mày khó hiểu hỏi lại:

- Sao nói thế? Tớ có liên quan gì đâu?

- Liên quan mà! Còn rất mật thiết nữa đấy! - Nó cười tươi như hoa, mắt híp cả lại, rồi vội vàng đứng dậy, giơ tay phủi cát bụi đang bám trên váy. - Thôi! Tớ về phòng đây! Mika-chan tự suy nghĩ đi nhé!

Nói rồi nó tung tăng chạy vào khách sạn, để mặc Mika còn bơ vơ không hiểu gì.

"Liên quan à?" - Cô tự nhủ rồi chúc đầu xuống đầu gối, mắt lim dim. - "Sao liên quan được chứ... Mình với anh ta có quan hệ gì đâu..."

Dụi mặt vào trong vòng tay ôm trọn lấy chân, suy nghĩ của Mika dần trở nên mơ, và hồ. Đầu óc cô suy nghĩ vu vơ trên trời dưới đất, không rõ ràng. Chợt, trí não cô thoáng qua một suy nghĩ, hay đúng hơn là một hình ảnh.

Mika nằm dưới, Akito nằm trên, mắt chạm mắt, môi chạm môi, hơi thở đang dần hòa quyện vào nhau...

Mika đưa ánh nhìn vu vơ, mắt lờ đờ, hai má đỏ bừng, giờ nghĩ lại... cô thấy nhớ cái cảm giác đó. Nồng nàn, ấm áp và có chút thích thú.

Nhưng chợt, Mika nhận ra sự nguy hiểm trong suy nghĩ. Cô lắc mạnh đầu, tự trấn an, trách móc:

"Mika ngu ngốc! Mi làm gì thế hả? Sao lại bị phè phỡn bởi tên ấy chứ? Tỉnh lại đi!"

Cô lắc mạnh đầu, tay thổ liên hồi vào thái dương, khiến co hai bên tóc cô xù lên ra khỏi nếp.

Nhưng chợt nghĩ ra cái gì, mắt Mika mở to ra, kế đó, môi cô nở một nụ cười mãn nguyện.

"Đúng rồi! Hờ hờ! Manabu Akito, dĩ nhiên tôi và anh có liên quan! Anh đã hôn tôi! Anh phải chịu trách nhiệm. Và đây cũng là cái cớ để tôi can thiệp vào chuyện tình cảm của anh! Anh sẽ phải chịu sự chi phối của tôi đấy! Mua ha ha ha!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play