Sáu giờ sáng. Thành phố Tokyo trong ánh bình minh thật là đẹp. Những tia nắng mới rọi qua kẽ lá. Thảm cỏ xanh mơn mởn còn đọng lại những giọt sương mai trong như hạt ngọc bích. Mấy chú chim non đậu trên những cành cây hót rộn ràng. Vạn vật chuẩn bị đón chào một ngày mới với những hoạt động mới. Cả con người cũng vậy. Cư dân Tokyo đã nhộn nhịp từ lúc năm giờ sáng: Những nhân viên công sở chạy vội đến công ti để tiếp tục công việc; những người bán hàng cũng dậy sớm để mở cửa chuẩn bị cho một ngày bận rộn; cả những người già cũng đã thức dậy từ lúc tinh mơ để đi bộ rèn luyện sức khoẻ… Nhưng rộn ràng nhất vẫn là lúc sáu giờ, khi thành phố đón thêm một thành phần: Học sinh và sinh viên. Trên vỉa hè, ngoài tiếng hót líu lo của lũ chim là tiếng cười của học sinh. Ai ai cũng đi thành từng nhóm, trò chuyện rộn ràng. Duy chỉ có một người …
Satake Yui, cô bé bị cô lập, đã hai tuần nay cô không có người để đi học cùng, để trò chuyện cùng. Yui nhìn những đôi bạn, nhóm bạn khác mà cảm thấy tủi thân. Ở nhà bị hắt hủi, đến trường chẳng có lấy một người bạn. Yui tự an ủi mình: “Không sao đâu, Yui à. Chẳng ai chơi với mình cả. Mình cũng có thể đi học một mình mà. Đi đến trường là để học chứ không phải để gặp bạn bè. Mình không cần bạn …” Nói thế chứ mắt Yui cứ rưng rưng, cô bé chỉ tự an ủi mình chứ thực ra điều cô bé cần nhất là có một nơi để trút bỏ nỗi niềm.
- Này! – Một giọng nói dễ thương cất lên. Có ai đó đập vào vai cô. Yui ngoảnh đầu lại. Đó là cô bé đã bảo vệ cô ngày hôm qua.
- Cậu là Satake Yui phải không? Tớ là Toudo Mika, học sinh mới chuyển trường. Chúng mình cùng đi đến trường nhé? – Mika tươi cười.
- Cậu…
- Tớ không có bạn. Chúng ta kết bạn nhé? – Mika vẫn nhoẻn miệng.
Mọi học sinh trường Stars quay lại. Những tiếng xì xầm bàn tán nổi lên: “ Con nhỏ đó có điên không vậy?” “ Nó muốn chết dưới tay Hanagato à?” “Hay nó bị lập dị giống Satake?” “Hình như nó là đứa đánh Eto phải không?” “ Vậy là nó muốn chết thật rồi?”
- Cậu thương hại tớ à? – Yui nhìn Mika
- Hả?
- Cậu biết tớ là đứa trẻ không nhận được tình yêu từ gia đình, không có chỗ bầu bạn nên thương hại tớ à? Cậu đi đi, tớ không cần sự thương hại của cậu! – Yui hét lên. Cô bé thực sự bị tổn thương khi là một người không nhận được tình yêu từ gia đình và xã hội. Các bạn cùng trường lại lên tiếng xôn xao bàn luận: “ Satake điên à?” “ Không có bạn còn làm bộ tự kiêu!” “ Có bạn là may rồi lại bày đặt chảnh!”. Nhưng Mika, cô bé thực sự muốn chữa lành vết thương tinh thần bấy lâu đã ám ảnh Yui.
- Tớ không thương hại cậu. – Mika nói rõ ràng từng từ, từng chữ một.
- Gì chứ …
- Cậu không làm bạn với tớ có nghĩa là cậu cô lập tớ, phải không? – Mika nhìn Yui chằm chằm.
- Tớ …
- Vậy làm bạn nhé?
- Cậu cần bao nhiêu?
- Hả?
- “Hả” là sao? Cậu tiếp cận tớ vì tiền mà! Cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu? Nếu tớ đưa cậu đúng khoản tiền cậu muốn thì cậu sẽ làm bạn với tớ chứ? – Yui hỏi ngây thơ.
- Cậu …
- Sao?
Mika nắm chặt tay. Cô vung lên đánh Yui ngã nhào:
- Vừa phải thôi chứ? Dùng tiền để mua bạn ư? Cậu học cái đó ở đâu ra vậy? Cậu tưởng mình giàu rồi muốn coi thường người khác như thế nào cũng được ư? – Mika cảm thấy tức giận khi câu hỏi không có một chút ý gì của Yui đã vô tình làm tổn thương cô bé. Bỗng Mika sững lại. Cô nhớ đến lời của Toyama: “Yui chưa từng có một chỗ bạn chân thành. Mọi người tiếp cận cô bé từ trước đến nay đều vì tiền. Chưa ai thực sự muốn làm chỗ chia ngọt sẻ bùi với nó cả.” Mika nhận ra: Chính những người bạn xấu xa trước giờ của Yui đã làm cô bé trở nên như vậy. Mika chạy lại. Cô đỡ Yui lên:
- Tớ xin lỗi. Tớ nhất thời nóng giận nên …
- Tớ … tớ …
- Gì?
- Tớ xin lỗi … Tớ không biết đã làm cậu tức giận … Tớ thực sự xin lỗi cậu …
Mika ôm cô bạn vào lòng. Cô bé cảm thấy hối hận khi từng nghĩ tất cả các cô tiểu thư đều coi thường người khác. Chưa bao giờ cô lại cảm thông với một người đến nhường vậy.
Cả hai cùng đi đến trường trong không khí im lặng. Yui cứ cúi gằm mặt. Mika không đành lòng bèn cất tiếng:
- Yui, cậu biết bạn bè là gì không?
- Bạn bè ... là những người cùng nhau đi học, cùng đi vệ sinh, bao che cho nhau khi bị thầy bắt,…
- Ngốc …
- Hả?
- Bạn bè là chỗ chia ngọt sẻ bùi, là nơi ta có thể nhân đôi niềm vui, chia bớt nỗi buồn. Bạn bè là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, là nơi ta sẵn sàng kể mọi chuyện, chia sẻ bí mật. Mối quan hệ giữa bạn với bạn được gọi là tình bạn. Tình bạn như những mầm cây. Không khí, nước, phân bón là những kỉ niệm, là những lúc đôi bạn cùng vượt lên trong khó khăn hoạn nạn. Những lúc như vậy, mầm cây mới nảy mầm, đơm hoa kết trái cũng như tình bạn trở nên thắm thiết keo sơn, không ai có thể chia lìa. Nếu tình bạn có thể dùng tiền mua như khi đi mua cây đã được trồng sẵn thì đó chỉ là tình bạn giả dối mà thôi...
- Ồ, tình bạn vĩ đại nhỉ?
- Còn rất quý giá và thiêng liêng nữa! Thế cậu biết đã biết tình bạn mà cậu hiểu từ trước đến giờ là sai chưa?
- Ừ! Nhưng thật khó để tìm một người bạn …
- Tớ sẽ làm bạn với cậu!
- Sao?
- Tớ sẽ cho cậu thấy tình bạn đẹp như thế nào! Tất nhiên là không có tiền bạc gì trong tình bạn đẹp cả!
- Mika …
- Gì?
- Chúng mình muộn học rồi đấy!
- Không thể nào, cả đời tớ chưa bao giờ đi học muộn đấy! Có bạn thật là khổ...
Satake Ikishige đang ngồi đọcsách trong thư phòng. Bản giao hưởng số 9 của Bethoven đang được bật. Quyển sách cùng với một xấp tài liệu đặt trên bàn, tay ông cầm cây bút chì đánh dấu vào từng từ, mắt không rời quyển sách. Thỉnh thoảng ông lại đưa ly cà phê lên nhấp môi. Ông cất tiếng, mắt vẫn không rời quyển sách:
- Vào đi, đừng đứng nhấp nhổm ngoài cửa nữa.
Yui giật mình. Người đang đứng thập thò ngoài cửa là Satake Yui. Cô bé lưỡng lự bước vào:
- Yui có chuyện muốn xin ba …
- Lại tiền hả? Bỏ đi! Học không chịu học suốt ngày chỉ biết mỗi vòi tiền.
- Kh…không phải chuyện đó! Mà Yui vẫn học mà!
- Vậy thì là chuyện gì? – Hướng mắt ông vẫn không đổi.
- Yu … Yui muốn ở với bà ngoại …
- Sao? – Ikishige giật mình. Ông ngẩng đầu lên nhìn Yui.
- Yui muốn về ở với bà ngoại …
Chủ tịch Satake nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng con gái mình. Mắt ông nheo lại một hồi lâu để suy ngẫm. Cuối cùng, ông thở dài:
- Ừ, mày đi đi! Ở với tao mày cũng chỉ biết bôi tro trát trấu vào mặt tao thôi!
Yui cảm ơn ba nhiều lắm!
Yui chạy vọt ra ngoài, tiến thẳng cổng. Lí do là vì cô bạn Toudo Mika đang ở ngoài chờ cô:
- Được rồi, Mika ơi! Ba tớ cho phép rồi!
- Vậy hả? Tốt quá!
Thực ra, Mika cứ tưởng gia đình cô sẽ ở Tokyo lâu nên xin vào tiểu học Stars. Cô đâu nghĩ vừa mới học ổn định dược một tuần thì ba cô lại bị điều đi công tác ở Kagoshima dự tính trong 10 năm. Tình cờ đó lại là chỗ ở của bà ngoại Yui tức mẹ của Daeka và Kaemi, không muốn bị mất đi cô bạn tốt nên Yui mới nảy ra ý này.
Sáng Chủ nhật, chuyến bay xuất phát từ sân bay Narita, Tokyo đến Kagoshima xuất phát lúc 8.30 a.m, chở Yui và Mika tới vùng đất phía nam nước Nhật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT