- Chúng ta làm chuyện này cũng vì tối ưu hóa lợi ích.

- Tôi đột nhiên cảm thấy, làm sao tôi lại trở nên gian trá giống như ông.

Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Chu cục trưởng một điếu.

- Tôi không hút.

Chu cục trưởng từ chối.

Tô Bạch tự mình châm lửa, hút một hơi.

- Ông thật đúng là người lãnh huyết, tôi và bọn họ không quen, cũng không có giao tình gì, nhưng ông không giống thế.

- Nếu như lúc trước, người phụ trách tra khảo người phụ nữ kia không phải là tôi, mà là một trong số bọn họ, họ cũng sẽ làm giống như tôi, Phát Thanh Khủng Bố, đây chính là một con đường không có lối về, ngoại trừ tiếp tục đi về phía trước, để cho chính mình không ngừng trở nên lớn mạnh, tăng thêm hy vọng sống sót, thật ra đã không có đường lui, ở chỗ này, cũng không có cái gì gói là tình nghĩa và giao tình.

- Câu nói này của ông, tôi rất tán đồng.

Tô Bạch rất đồng ý với Chu cục trưởng, đây là một thế giới vặn vẹo.

Chu cục trưởng lấy ra một bọc giấy nhỏ, sau đó cầm năm chén trà lên, lại thả bột phấn trắng từ trong bọc giấy kia xuống ba chiếc chén, sau đó đổ nước trà vào để hòa tan.

- Đây là của cậu, đây là của tôi.

Chu cục trưởng chậm rãi nói:

- Bọn họ đều không phải là người bình thường, dựa vào súng và đánh lén, rất có thể sẽ xuất hiện ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, vẫn nên dùng loại phương pháp trực tiếp nhất và an toàn nhất, dĩ nhiên, đến lúc đó, mức độ cống hiến của chúng ta cũng sẽ ngang hàng.

Tô Bạch khẽ gật đầu, ra hiệu đồng ý.

Rất nhanh, Vương Hoành Thắng, Tôn Phỉ, Đổng béo đi đến, ba người ngồi xuống bàn trà.

Chu cục trưởng bày ra vẻ lão đại ngồi ở đó, thấy mọi người đã đến đông đủ, đầu tiên ông ta lên tiếng phân tích rất nhiều thứ lợi và hại, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng, Chu cục trưởng lại nói.

- Hôm nay, tôi và Lưu Dương, hai người chúng tôi, mỗi người gϊếŧ chết một thính giả, cộng thêm một thính giả bị gϊếŧ chết lúc đầu, hiện tại đã có ba thính giả chết trên tay chúng ta, còn phía chúng ta, chúng ta đã tổn thất Cửu muội, hiện tại Cửu muội đã tiến hóa, để câu chuyện xưa lần này biến thành sự kiện linh dị nguy hiểm, cho nên, nếu chúng ta tiếp tục trì hoãn ở trong câu chuyện xưa lần này, điều đó tương đương với việc sẽ có thêm một phần nguy hiểm.

- Mà việc tìm ra hung thủ gϊếŧ người chân chính…

Nói đến chỗ này, Tô Bạch cảm giác được ánh mắt của Chu cục trưởng hơi dừng lại trên người hắn một chút.

- Mà việc tìm ra hung thủ gϊếŧ người chân chính, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể xong, cho nên, tôi cảm thấy bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta, chính là tìm ra được ba thính giả còn lại, sau đó gϊếŧ chết bọn họ, dùng nó để kết thúc thế giới chuyện xưa lần này, như vậy chúng ta có thể an toàn hơn.

- Được rồi, trước tiên lấy trà thay cho rượu, mong cho mọi việc thuận buồm xuôi gió!

Chu cục trưởng cầm một chén trà đứng lên, Tô Bạch, Tôn Phỉ, Đổng béo và Vương Hoành Thắng đều đứng lên.

Sau đó năm người cùng nhau uống sạch nước chè trong chén.

Tô Bạch buông chén ngồi xuống, nhưng chỉ có một mình hắn ngồi xuống, những người còn lại, không có ai ngồi xuống.

Vẻ mặt Đổng béo âm trầm nhìn Tô Bạch, cười nói.

- Có phải cậu đang hiếu kỳ vì sao mấy người chúng tôi không có ngã xuống không?

Tô Bạch nhún vai, nhìn mấy người trước mặt.

Cuối cùng, ánh mắt Tô Bạch rơi xuống chỗ giỏ hoa quả.

Ánh mắt của những người khác cũng nhìn theo.

Ngay lập tức….

Sắc mặt mọi người bỗng nhiên thay đổi!

……………………..

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng gõ cửa thanh thúy bất ngờ vang lên trong ký túc xá, nhưng người gõ cửa có chừng mực, loại tiếng động này cũng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của những người xung quanh.

Trong nháy mắt, cửa được mở ra, có một người đàn ông chỉ mặc qυầи ɭóŧ, mình trần từ bên trong đi ra.

Người gõ cửa là một người cảnh sát khoảng 30 tuổi, hơi gầy, dáng dấp rất cao, nhưng ánh mắt anh ta rơi xuống người đàn ông vừa đi ra, vô thức mang theo thái độ nhún nhường.

Lần này Phát Thanh Khủng Bố gọi 6 người thực tập và 6 thính giả cùng nhau tiến vào trong câu chuyện xưa, bên thính giả đã chết đi ba người, chỉ còn một nửa.

- Thầy Nhất Cố, tìm được bọn họ rồi.

Người đàn ông được gọi là thầy Cố cười cười, đưa tay lấy bao thuốc lá và bật lửa trên người đối phương, lấy ra một điếu, châm lửa, sau đó ném bật lửa vào mặt đối phương, chậm rãi nói:

- Hà Nghiêu, cậu biết không, tôi ghét nhất loại người nói chuyện một nửa.

- Vâng, vâng, vâng…

Hà Nghiêu lập tức cúi người xuống, nhặt bật lửa lên, sau đó tiếp tục nói:

- Cừu Hòa và Trương Lộc đều đã chết, không phải bị vũ khi nóng đánh lén, càng giống như là lúc cùng người ta quyết đấu, bị người ta chính diện gϊếŧ chết, thi thể của bọn họ đã được xử lý qua, nhìn không ra chỗ khác thường về thân phận nào, điểm này anh có thể yên tâm.

Nhất Cố gật đầu, nhả ra một vòng khói.

- Ba người rồi.

Đúng vậy, ba thính giả đã chết.

Nhất Cố nhìn về phía Hà Nghiêu.

- Cậu chắc chắn không phải là tên hung thủ gϊếŧ người kia?

- Tuyệt đối không phải, bởi vì thân phận Cừu Hòa và Trương Lộc đặc biệt, bọn họ bị gϊếŧ chết bằng hai cách khác nhau, hơn nữa không phù hợp với đặc điểm trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn ở Bạch Ngân.

Nhất Cố cười:

- Vậy có nghĩa là, đây là do đám người thực tập gϊếŧ?

- Có lẽ là thế.

Nhất Cố mím môi, đưa tay gãi đầu mình, có vẻ hơi tức giận, đúng thế, anh ta có chút tức giận.

Lúc này, Hà Nghiêu tiếp tục nói:

- Thầy Cố, bây giờ chúng ta có cần ngồi xuống một chỗ, thảo luận chuyện tiếp theo không?

- Đúng thế, nên thảo luận một chút, vào phòng tôi đi.

Nhất Cố xoay người, chuẩn bị vào nhà.

- Tôi đi gọi Thúy Thúy một tiếng.

Thúy Thúy là vợ của Hà Nghiêu, lúc trước khi hai người vẫn còn là người thực tập, bọn họ quen biết nhau, sau đó ở bên nhau là bởi vì cùng trải qua những chuyện khủng bố, cho nên tình cảm của hai người nhanh chóng phát triển, trước khi đi vào thế giới chuyện xưa này không lâu, bọn họ vừa mới đăng ký kết hôn.

Đây coi như là một chuyện bình thường, khi con người ta sợ hãi và tuyệt vọng, con người ta sẽ vô cùng khao khát được ôm ấp và quan tâm.

Nhất Cố lắc đầu:

- Không cần, cậu còn chưa có về ký túc xá đúng không?

- Ừm, vừa điều tra ra kết quả, tôi lập tức đến tìm anh.

- À, vậy thì không có gì lạ, Thúy Thúy đang ở trong phòng.

- Cái gì?

Hà Nghiêu có chút không dám tin:

- Cô ấy lại ở trong phòng anh?

Nhất Cố trực tiếp mở cửa, sau đó đi vào phòng bật đèn.

- Ừ, anh không thấy sao?

Cả người Hà Nghiêu giống như bị điện giật, lúc này vợ của anh ta đang nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, hơn nữa trong phòng còn sót lại hương vị của loại chuyện làm rất nhiều lần, gương mặt vợ anh ta còn đỏ ửng, hẳn là do trước đó “vận động” quá kịch liệt, lúc này đã mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

- Anh!

Hà Nghiêu chỉ vào Nhất Cố, bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với loại chuyện này đều không giữ được sự bình tĩnh.

Hà Nghiêu không phải là người có tính cách ngang ngược có dã tâm, trên thực tế, nhóm thính giả này có cấp bậc không cao, người duy nhất có chút đặc biệt là Nhất Cố, cho nên ở trong thế giới chuyện xưa này, Nhất Cố đương nhiên trở thành người nắm giữ quyền quản lý, có chút giống như Chu cục trưởng trong nhóm người thực tập. Hơn nữa lúc bọn họ tự giới thiệu, Nhất Cố nói hiện tại anh ta đang dạy học là một trường cấp 3, cho nên những người khác gọi anh ta là thầy Cố.

Nhưng Hà Nghiêu không nghĩ rằng, đối phương lại trực tiếp như vậy, đem vợ mình lên giường “để truyền đạt kinh nghiệm”!

Đồng thời, đối phương thản nhiên mời anh ta vào phòng, cố ý để cho anh ta nhìn thấy tư thái lúc này của vợ mình.

Một phút sau, gương mặt Hà Nghiêu bắt đầu vặn vẹo, mọc ra bộ lông màu xanh lá cây, gương mặt đã bắt đầu biến hóa thành sói.

Nhưng mà tiếng sói đầu tiên còn chưa kịp tru lên, trong mắt Nhất Cố lóe lên tia sáng màu xanh, cả người Hà Nghiêu bị đẩy lùi lại, đụng vào vách tường, hai chân treo lơ lửng giữa trời, tứ chi giống như bị đóng đinh vào trên tường, không thể động đậy.

Vẻ mặt Hà Nghiêu hoảng sợ, lúc trước anh ta cho rằng, Nhất Cố chỉ mạnh hơn mọi người một chút, không đến mức chênh lệch lớn, nhưng anh ta không nghĩ đến, lúc thật sự ra tay, anh ta không có sức đối kháng với Nhất Cố.

Nhất Cố hắng giọng, cầm bia lên bàn uống một ngụm, sau đó đi đên bên giường, đổ bia vào miệng người phụ nữ.

Bia lạnh đổ thẳng xuống mặt người phụ nữ, người phụ nữ lập tức tỉnh táo, nhìn Nhất Cố:

- Anh làm gì thế? Trò mới à? Không thể cầm chai bia đâm vào, phía dưới của em hỏng mất, chúng ta đổi sang chuối hoặc cà được không…

Người phụ nữ còn chưa nói xong, cả người cô ta giống như bị điện giật, bởi vì cô ta nhìn thấy chồng mình đang bị khống chế ở trên vách tường, thân thể chồng cô ta đã hóa sói một nửa, nhưng vào lúc này lại không có chút năng lực phản kháng hay cử động nào.

Phản ứng đầu tiên của cô ta là gian tình bị phát hiện, cô ta lập tức cầu xin.

- Thầy Cố, tôi với anh, anh muốn chơi thế nào cũng được, anh thả anh ấy ra được không?

Người phụ nữ vừa nói, vừa liếc mắt đưa tình, đồng thời tách hai chân mình ra, đem rừng rậm phía dưới, chủ động lộ ra trước mặt Nhất Cố…

Nhất Cố nghiêng đầu nhìn sang Hà Nghiêu, sau đó nghiêm túc gật đầu, ngay lập tức, cầm chai bia lên, đập mạnh vào trên mặt người phụ nữ.

“Bịch!”

(Chưa xong còn tiếp.)

(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play