(Câu chuyện xưa này cũng giống như vụ án phanh thây ở trường đại học Nam Kinh, nó cũng là một câu chuyện có thật:Vụ án gϊếŧ người hàng loạt ở Bạch Ngân sẽ được trích dẫn thêm cuối chương.)
Nếu như bên ngoài thật sự còn có một nhà người phụ nữ kia, như vậy Tô Bạch cảm thấy mình căn bản không thể ứng phó nổi, nhưng lúc này hắn cũng không có bối rối, ngược lại, hắn rất bình tĩnh, Tô Bạch nhún vai, nói với Cát Tường:
- Nếu còn đùa nữa, tôi thật không chơi nổi.
Cát Tường thảnh thơi từ trên ghế sofa nhảy xuống, sau đó tiếp tục lấy một tư thế cao lãnh đi tới cánh cửa, móng vuốt mèo của nó vẽ trên mặt đất vài vòng, thời gian trôi qua, một ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện trên mặt đất.
Ngay sau đó, Cát Tường lùi về sau hai bước, nghiêng người nhìn Tô Bạch, lại nhìn về cánh cửa.
Tô Bạch hiểu ý nó, đưa tay ra cầm chốt cửa, lúc này hắn đã không còn nghe thấy tiếng gọi cửa ở bên ngoài. Tô Bạch mở cửa, quả nhiên bên ngoài không có ai.
Tô Bạch đi ra ngoài, Cát Tường cũng đi theo hắn, đứng ở bên cạnh chân hắn.
Khi cánh cửa lại một lần nữa được đóng lại, Tô Bạch nặng nề thở ra một hơi, sau đó hắn chỉ cảm thấy bỗng nhiên mặt đất quay cuồng, cảm giác buồn nôn ập tới, hắn không chống đỡ được, lui về sau, dựa người vào vách tường.
Cảm giác mê mang tới rất nhanh, đi cũng nhanh, khi Tô Bạch lại một lần nữa xoa trán, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện cánh cửa trước mặt mình đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng trên mặt đất vẫn còn có nhiều dấu chân ẩm ướt, lớn có, nhỏ có, nam có, nữ có. Dường như vừa rồi đã có rất nhiều người đứng ở đây gõ cửa.
Tô Bạch nhìn thoáng qua chiếc hộp màu đỏ trong tay mình, lại nhìn Cát Tường, đối với con mèo này, Tô Bạch thật sự không còn lời nào để nói, nó biết hắn cần gì, cho nên mới dẫn hắn tới đây, nhưng thiếu chút nữa hắn đã gặp nguy hiểm đến tính mạng ở đây, con mèo này có dáng vẻ cao lãnh, không phải giả vờ mà là một loại đạm mạc, một loại đạm mạc với sinh mạng.
Trong lòng nó hoàn toàn xem thường hắn, nó chỉ coi hắn là một phương tiện dùng để chuyên chở thôi.
Nếu như Tô Bạch xảy ra ngoài ý muốn, con mèo này, không, là Hắc Ám Lệ Chi có thể tìm một người khác, đưa nó về Thành Đô.
Lúc này, trong điện thoại di động của Tô Bạch có cuộc gọi đến từ wechat, Tô Bạch lấy di động ra, ấn nút đồng ý.
- Thứ anh muốn, Cát Tường đã giúp anh lấy được, đây coi như là thù lao anh giúp tôi đưa Cát Tường về, cho nên, tốc độ nhanh lên một chút.
Tốc độ nói của Hắc Ám Lệ Chi không quá nhanh, nhưng lại có một loại miệt thị, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy không thoải mái.
Hắn cúp máy, không nói gì, bỏ lại di động vào trong túi áo, đi xuống lầu.
Cát Tường đi theo sau hắn, bộ lông mèo màu đen của nó hòa vào bóng đêm, chỉ có đôi mắt màu hổ phách là tản ra thứ ánh sáng quỷ dị.
Tô Bạch về tới xe của mình, thật ra vết thương trên người hắn đã khép lại, bây giờ hắn cũng có vẻ hơi suy yếu, nhưng cũng may chưa đến mức độ cần máu người, hiện tại, trạng thái của hắn chỉ giống như hơi bị bệnh.
Tô Bạch cầm khăn ướt lau qua người mình, sau đó đổi bộ quần áo mà hắn mua ban ngày, trực tiếp lái xe đến sân bay, lúc này cũng chuẩn bị đến giờ máy bay cất cánh, đủ thời gian để hắn lái xe đến.
Lúc Tô Bạch đến sân bay, liền đỗ xe ở nơi này, sau đó hắn gửi tin nhắn cho bên thuê xe, để hai ngày nữa bọn họ qua lấy xe, Tô Bạch cho bọn họ tiền đặt cọc, coi như phí dịch vụ.
Lúc đi vào sân bay, Cát Tường vẫn luôn đi theo hắn, nhưng nhân viên bảo vệ ở sân bay giống như không nhìn thấy Cát Tường, con mèo đen này quả thật ra vào như chỗ không người.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Bạch lắc đầu, hắn đi mua một vé máy bay khác ngay cạnh chiếc vé máy bay mình đã mua, sau đó qua cửa kiểm tra, lên máy bay.
Chờ đến lúc đăng ký, Cát Tường vẫn theo chân Tô Bạch, sau khi Tô Bạch ngồi xuống, nó lại ngồi xuống ghế bên cạnh Tô Bạch.
Người qua lại và nữ tiếp viên hàng không đều không nhìn thấy con mèo này.
Lúc máy bay cất cánh, khóe mắt Tô Bạch liếc qua Cát Tường, con mèo này lợi hại như thế, nếu như hắn lột da nó, hoặc là hút máu của nó, có phải hắn sẽ nhận được chỗ tốt gì không?
Dường như cảm nhận được điều gì, Cát Tường lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Bạch.
Một người một mèo, mặt đối mặt, sau đó đều chuyển tầm mắt, Tô Bạch nhắm mắt, hạ ghế của mình xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc trên loa thông báo nhắc nhở mọi người kiểm tra dây an toàn, Tô Bạch mới thoải mái tỉnh lại, bất tri bất giác, hắn đã ngủ mấy tiếng, lúc này, máy bay cũng đang chuẩn bị hạ cánh,
Cát Tường cũng không tiếp tục ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, nó đang nằm, có vẻ nó cũng mệt mỏi.
Lúc máy bay hạ cánh, Tô Bạch cầm túi hành lý của mình, bỏ Cát Tường vào đó, xách nó theo, Cát Tường cũng không có phản kháng.
Vừa ra đến sân bay, điện thoại di động của Tô Bạch có tin nhắn đến, là Hắc Ám Lệ Chi nhắn một địa chỉ.
Cô ta thật sự cho rằng hắn là nhân viên chuyển phát nhanh sủng vật sao, Tô Bạch đứng ở ngoài sân bay, gọi một chiếc xe taxi đến chỗ kia.
Nơi này là tiểu khu Vũ Hầu thuộc huyện Hồng Bài của Thành Đô.
Lúc đến cửa tiểu khu, Tô Bạch xuống xe, đi vào tòa chung cư ở trước mặt, hắn chờ một lát, khi một hộ gia đình cầm thẻ chung cư đi vào thang máy, Tô Bạch cũng đi vào theo.
Thang máy dừng lại, hắn đi đến trước cửa phòng kia, ấn chuông cửa.
Cửa mở ra.
Cát Tường từ trong túi Tô Bạch nhảy ra ngoài, lười biếng đi vào.
Sủng vật được đưa đến, coi như Tô Bạch đã hoàn thành xong chuyện mình đã đáp ứng, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc Tô Bạch đi xuống khỏi chung cư, hắn nhận được một tin nhắn trên wechat do Hắc Ám Lệ Chi gửi.
- Anh rất thức thời.
Tô Bạch trả lời:
- Cảm ơn.
- Cẩn thận người giống như anh.
Tô Bạch nhíu mày lại, hắn không biết câu nói sau của Hắc Ám Lệ Chi có nghĩa là gì, cẩn thận người giống như hắn?
Chẳng lẽ Thành Đô cũng có thính giả của Phát Thanh Khủng Bố?
Hơn nữa đối phương còn là Vampire?
Chính mình phải cẩn thận anh ta?
Trong đầu hắn suy nghĩ đến chuyện này, Tô Bạch thuận tay bắt một chiếc taxi, đọc địa chỉ của nhà cha mẹ hắn ở Thành Đô, xe chạy trên đường, Tô Bạch hơi nghi hoặc, hắn lại lấy di động ra, đọc lại tin nhắn này.
- Cẩn thận người giống như anh.
Rốt cuộc là có ý gì?
Lúc này, tài xế cũng lên tiếng nói.
- Đến nơi rồi.
- Đến rồi à?
Tô Bạch hơi nghi hoặc một chút, dựa theo trí nhớ của hắn, biệt thự của cha mẹ hắn cách chỗ kia không gần như thế, chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ đến mức thất thần, cho nên không chú ý đến thời gian?
- Bao nhiêu tiền?
Tô Bạch hỏi
- Không cần tiên, các cậu nhanh chóng phá xong vụ án là được, hiện tại lòng dân đang bàng hoàng, không ai dám ra cửa, mấy người cảnh sát các cậu…haizz.
Tô Bạch nhíu mày một chút, sau đó hắn giống như nghĩ tới cái gì, lập tức mở xe ra, đi xuống xe, Tô Bạch ngạc nhiên phát hiện mình đang đứng ở trước cục cảnh sát, mà trên người hắn cũng đang mặc cảnh phục, hoàn cảnh xung quanh rất lạc hậu, giống như trong mấy bộ phim điện ảnh về thập niên 90.
- Trải nghiệm nhiệm vụ lần 3 của mình, bắt đầu rồi sao?
Một tờ giấy bay đến trước mặt Tô Bạch, có chút bất ngờ nhưng có chút cố ý.
Vào lúc 5 giờ chiều ngày 26 tháng 5 năm 1988, một nữ nhân viên họ Bạch 23 tuổi của công ty Bạch Ngân, đã bị gϊếŧ tại nhà ở đường Vĩnh Phong. Cảnh sát đã khám nghiệm và phát hiện nạn nhân “bị cắt cổ, áo bị đẩy lên trên ngực, phần thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người có tổng cộng 26 vết dao.”
Vào lúc 2 giờ 50 phút chiều ngày 27 tháng 7 năm 1994, nữ nhân viên thời vụ họ Thạch 19 tuổi của Cục điện lực Bạch Ngân đã bị gϊếŧ trong nhà trọ của mình. Nạn nhân “bị cắt cổ và có 36 vết dao trên thi thể.”
Vào lúc 4 giờ chiều ngày 16 tháng 1 năm 1998, người dân đường Thắng Lợi phát hiện một phụ nữ trẻ họ Dương 29 tuổi đã bị gϊếŧ hại tại nhà. Qua điều tra đã xác nhận thời gian nạn nhân bị gϊếŧ thực sự là vào ngày 13 tháng 1. Lúc nghi phạm gây án, hình như đã có người nhìn thấy hoặc là bị cái gì đó làm giật mình. Nạn nhân “bị cắt cổ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người có 16 vết đâm, trên cả hai tai và đỉnh đầu mất 13 x 24 cm da.”
Vào 5 giờ 45 phút chiều ngày 19 tháng 1 năm 1998, một phụ nữ họ Đặng 27 tuổi sống ở đường Thủy Xuyên khu Bạch Ngân, đã bị gϊếŧ trong nhà. Nạn nhân “áo bị đẩy lên trên ngực, quần bị tuột đến đầu gối, cổ bị đâm cắt, trên người có tổng cộng 8 vết đâm, bên đầu ngực trái và lưng bị mất 30 × 24 cm da.”
Vào lúc 6 giờ chiều ngày 30 tháng 7 năm 1998, nữ công chức cục điện lực Bạch Ngân cùng con gái 8 tuổi bị gϊếŧ trong nhà. Nạn nhân “hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên cổ có dấu vết dây thắt lưng, bộ phận sinh dục bị rách, phát hiện có tϊиɦ ŧяùиɠ bên trong.”
……….
Đây là một phần báo cáo chi tiết về thời gian xảy ra vụ án.
Sau khi Tô Bạch xem xong, hắn liền cẩn thận gấp lại, cất vào bên trong túi áo mình, Tô Bạch hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm.
- Đây là nhiệm vụ trải nghiệm, nhiệm vụ trải nghiệm.
Hải thiếu gia đã nói qua, độ khó của nhiệm vụ trải nghiệm sẽ không quá lớn, lần này hắn xuất hiện ở niên đại này, nhìn hoàn cảnh xung quanh, là dáng vẻ hơn mười năm trước, lần này hắn tuyệt đối không có khả năng lại giống như lần trước, hắn không phải là nhân vật có liên quan đến cốt truyện, cho nên hắn chỉ cần để cho tinh thần của mình thật thoải mái, cẩn thận một chút sẽ vượt qua khảo nghiệm.
Tô Bạch hít sâu một hơi, đi vào chỗ cổng bảo vệ của cục cảnh sát, nơi đó có người đứng gác, trên bàn công tác có để báo hôm nay, Tô Bạch lướt qua ngày tháng trên đó: Ngày 18 tháng 1 năm 1991.
Tô Bạch bỗng nhiên nhớ tới tờ giấy mà hắn vừa xem qua, hung thủ liên hoàn lại một lần nữa xuất hiện ở khu vực Bạch Ngân, năm 1988 và 1994, hung thủ đã gây ra hai vụ án, sau đó vào năm nay, cũng chính là năm 1998, hung thủ đã gây án vào ngày 16 tháng 1 năm 1988, khiến cho mọi người nhớ lại vụ án đã bị thời gian phủ bụi.
Mà căn cứ vào những gì ghi trên giấy, hung thủ rất nhanh lại gây án tiếp, ngày 19 tháng 1, cũng chính là ngày mai, hung thủ sẽ ra tay gϊếŧ hại một phụ nữ họ Đặng 27 tuổi sống ở đường Thủy Xuyên khu Bạch Ngân, nạn nhân bị gϊếŧ ở trong nhà.
- Lại là vụ án chưa được giải quyết? Giống như vụ án phanh thây ở trường đại học Nam Kinh? Qua nhiều năm như thế vẫn không tìm ra hung thủ?
Đối với vụ án này, Tô Bạch có chút ấn tượng, bởi vì vào năm 2016, cũng chính là năm hắn đang sống, hung thủ vẫn chưa sa lưới pháp luật, vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát từ trong cục cảnh sát đi ra, đúng lúc đi qua bên người Tô Bạch.
Trong xe có năm người ngồi, bốn nam, một nữ, sắc mặt bọn họ rất nghiêm trọng, đồng thời lúc xe đi ngang qua người Tô Bạch, Tô Bạch nghe được người thanh niên ngồi bên ghế lái trêu đùa:
- Nhìn bản đồ này thật nhức trứng, không có điện thoại di động chỉ đường, thật đúng là không tiện.
Tất cả người trên xe đều là những thính giả trong câu chuyện xưa lần này của Phát Thanh Khủng Bố…Mà hắn, chính là người thực tập!
(Tư liệu về vụ án gϊếŧ người hàng loạt ở Bạch Ngân: Nguồn RisNguyen191)
Vụ án gϊếŧ người hàng loạt Bạch Ngân là một trong thập đại hung án của Trung Quốc, độ ghê rợn không thua gì Vụ án Nam Kinh. Nghi phạm trong 14 năm từ năm 1988 đến 2002 tại thành phố Bạch Ngân, tỉnh Cam Túc đã điên cuồng gây án 9 lần, 9 cô gái đã bị sát hại trong nhà trong đó còn có người có dấu hiệu bị xâm hại. Hung thủ chuyên chọn những cô gái để ra tay, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, kín đáo, gây nên sự hoảng sợ cực độ trong xã hội. Mặc dù các cấp cơ quan công an đã dốc toàn lực phá vụ án này, nhưng vẫn không đạt được tính đột phá đáng kể. Năm 2004, cảnh sát thành phố Bạch Ngân công bố chi tiết vụ án với công chúng, đồng thời treo giải thưởng 20 vạn nhân dân tệ, hy vọng có thể tìm được đầu mối.
1. Chi tiết vụ án và danh tính 9 cô gái
Vào lúc 5 giờ chiều ngày 26 tháng 5 năm 1988, một nữ nhân viên họ Bạch 23 tuổi của công ty Bạch Ngân, đã bị gϊếŧ tại nhà ở đường Vĩnh Phong. Cảnh sát đã khám nghiệm và phát hiện nạn nhân "bị cắt cổ, áo bị đẩy lên trên ngực, phần thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người có tổng cộng 26 vết dao."
Vào lúc 2:50 chiều ngày 27 tháng 7 năm 1994, nữ nhân viên thời vụ họ Thạch 19 tuổi của Cục điện lực Bạch Ngân đã bị gϊếŧ trong nhà trọ của mình. Nạn nhân "bị cắt cổ và có 36 vết dao trên thi thể."
Vào lúc 4 giờ chiều ngày 16 tháng 1 năm 1998, người dân đường Thắng Lợi phát hiện một phụ nữ trẻ họ Dương 29 tuổi đã bị gϊếŧ hại tại nhà. Qua điều tra đã xác nhận thời gian nạn nhân bị gϊếŧ thực sự là vào ngày 13 tháng 1. Lúc nghi phạm gây án, hình như đã có người nhìn thấy hoặc là bị cái gì đó làm giật mình. Nạn nhân “bị cắt cổ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người có 16 vết đâm, trên cả hai tai và đỉnh đầu mất 13 x 24 cm da.”
Vào 5:45 chiều ngày 19 tháng 1 năm 1998, một phụ nữ họ Đặng 27 tuổi sống ở đường Thủy Xuyên đã bị gϊếŧ trong nhà. Nạn nhân “áo bị đẩy lên trên ngực, quần bị tuột đến đầu gối, cổ bị đâm cắt, trên người có tổng cộng 8 vết đâm, bên đầu ngực trái và lưng bị mất 30 × 24 cm da.”
Vào lúc 6 giờ chiều ngày 30 tháng 7 năm 1998, nữ công chức cục điện lực Bạch Ngân cùng con gái 8 tuổi bị gϊếŧ trong nhà. Nạn nhân "hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên cổ có dấu vết dây nịt, bộ phận sinh dục bị rách, phát hiện có tϊиɦ ŧяùиɠ bên trong."
Vào lúc 11 giờ sáng ngày 30 tháng 11 năm 1998, một phụ nữ trẻ họ Thôi của Công ty Bạch Ngân, đã bị gϊếŧ tại nhà trên đường Đông Sơn. Nạn nhân "bị cắt cổ, trên người có 22 vết dao đâm, hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai vú, hai tay cùng âm hộ bị khuyết"
Vào lúc 11 giờ sáng ngày 20 tháng 11 năm 2000, một nữ công nhân họ La 28 tuổi của Nhà máy Sợi Bông Bạch Ngân, đã bị gϊếŧ trong nhà. Nạn nhân "bị cắt cổ, quần bị tuột đến đầu gối, hai tay bị mất."
Vào lúc 9 giờ sáng ngày 22 tháng 5 năm 2001, nữ y tá họ Trương 28 tuổi của Trạm Y tế Phụ nữ và Trẻ em Bạch Ngân, đã bị gϊếŧ tại nhà ở đường Thủy Xuyên. Nạn nhân "có 16 vết thương ở cổ và những nơi khác, bị cưỡиɠ ɦϊếp."
Vào lúc 1 giờ ngày 9 tháng 2 năm 2002, một người phụ nữ 25 tuổi họ Chu bị gϊếŧ trong phòng tại nhà nghỉ Đào Lạc Xuân. Nạn nhân "bị cắt cổ, áo bị đẩy lên trên ngực, phần thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị hãʍ ɦϊếp."
2. Phá án
Sau khi vụ án đầu tiên phát sinh vào năm 1988 công an thành phố Bạch Ngân đã lập tức triển khai và huy động một số lực lượng lớn cảnh sát vào cuộc. Tất cả những người đàn ông trong độ tuổi 15 đến 30 đều được điều tra, từ côn đồ có tiền án tiền sự đến các nhân viên công chức đều được thẩm tra từng người một nhưng vào thời điểm đó nhiều loại phương pháp và kỹ thuật điều tra tội phạm của Trung Quốc vẫn chưa phát triển dẫn đến không tìm ra manh mối khiến vụ án bị kéo dài đến tận 28 năm
Trong vòng 10 năm công an tỉnh Cam Túc đã tiến hành phối hợp với các chuyên gia điều tra tội phạm để tiến hành phân tích vụ án, từng bước khắc họa chân dung hung thủ. Tổ chuyên án căn cứ vào cách thức gây án và dấu tay còn sót lại so sánh với các phạm nhân, chỉ cần là nam giới có độ tuổi tương đương đều được đều tra không bỏ sót. Bước đầu nhận định nghi phạm có thể lấy nhà vệ sinh công cộng làm nơi ẩn náu, tất cả nhà vệ sinh công cộng trong khu vực hiện trường 6 vụ án đầu tiên đều được theo dõi suốt ngày đêm
Cuối cùng ông trời có mắt, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Kẻ lẩn trốn Cao Thừa Dũng nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình lại bị bắt và bị vạch trần là do máu và DNA của một người thân. Cuối năm 2015 một người họ hàng của Cao Thừa Dũng vì phạm tội hình sự mà phải cung cấp mẫu máu cho cơ quan điều tra từ đó phát hiện đầu mối của hàng loạt các vụ án mạng.
Đến tháng 3 năm 2016, Sở Công an tỉnh Cam Túc chính thức tái khởi động lại cuộc điều tra, cảnh sát đã thông qua xét nghiệm nhiễm sắc thể Y-DNA phát hiện gia đình họ Cao của thôn Thành Hà có nghi vấn phạm tội, tất cả người trong nhà đều phải lấy dấu vân tay. Khi cảnh sát lấy dấu vân tay và DNA của Cao Thừa Dũng, hắn ta đã hoảng sợ. Sau khi so sánh với dấu vân tay và DNA tại hiện trường, cảnh sát phát hiện dấu vân tay và DNA của Cao Thừa Dũng trùng khớp, việc bắt giữ được nhanh chóng thực hiện.
Vào ngày 26 tháng 8 năm 2016, nghi phạm hình sự Cao Thừa Dũng đã bị bắt tại một quầy bán đồ ăn vặt của trường đại học Công nghiệp thành phố Bạch Ngân, vụ án gϊếŧ người và hãʍ ɦϊếp hàng loạt được phá thành công. Cao Thừa Dũng năm đó đã 52 tuổi, trải qua tra hỏi bước đầu thú nhận phạm 11 tội ác và gϊếŧ chết 11 người ở hai nơi Bạch Ngân và Bao Đầu.
3. Chân dung tên tội phạm
Cao Thừa Dũng mất mẹ từ nhỏ, được bố nuôi lớn. Trong mắt người thân Cao Thừa Dũng là người có tính tình tương đối mềm yếu, thường ngày là người hiền lành thật thà, ít khi nói chuyện với người khác và hiếm khi gây gổ với ai. Thành tích học tập của Cao Thừa Dũng bình thường nhưng thể lực lại cực kỳ tốt, hắn từng tham gia tuyển chọn phi công nhưng lại không đỗ.
Sau khi trưởng thành vì sa vào thói quen cờ bạc mà hắn thường xuyên không ở nhà. Dù là sau khi kết hôn cũng thường tự dưng mất tích. Đối với vợ con cũng hay thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đặc biệt trong khi vợ hắn Trương Thanh Phượng đang lúc ở cữ hắn đột nhiên mất tích không thấy đâu, vợ hắn vì không ai chăm sóc mà thường xuyên bị đói. Cuối cùng để con và mình được sống sót Trương Thanh Phượng đã phải nhờ đến chị dâu ở sát vách mỗi ngày mang một chút bánh bao đến cứu đói cho mình.
Tuy Cao Thừa Dũng được đánh giá là tính tình rất nhu hòa, ít khi phát sinh cãi vã với người ngoài. Nhưng có một lần, Cao Thừa Dũng đã xảy ra tranh chấp với một người bên ngoài một vũ trường khiến mọi người phải khϊếp đảm, trong lúc tức giận đối phương đã đâm hai nhát vào bụng và bắp đùi hắn, mà việc khiến mọi người khϊếp sợ là sau khi bị đâm hắn lại chỉ đứng bất động nhìn đối phương, đối phương nhìn máu của Cao Thừa Dũng đầm đìa chảy mà hắn không chút nhúc nhích cũng ngạc nhiên vô cùng. Cuối cùng Cao Thừa Dũng vì mất máu quá nhiều mới ngất đi được đưa vào bệnh viện.
4. Lời khai của tên hung thủ
Cao Thừa Dũng kết hôn vào năm 1986. Hai năm sau khi kết hôn, hắn đã thực hiện vụ gϊếŧ người đầu tiên vào ngày 26 tháng 5 năm 1988. Sau khi phạm tội ác đầu tiên bằng chính đôi tay của mình, Cao Thừa Dũng cũng lấy đi album ảnh của nạn nhân “Tiểu Bạch Hài” sau đó lén xem trên giường mình vào ban đêm xem xong thì đem đi tiêu hủy.
Năm 1998 đứa con đầu tiên của hắn chào đời. Trong năm 1998, tâm lý Cao Thừa Dũng càng trở nên vặn vẹo, chỉ trong một năm mà liên tục gây án ở khắp nơi. Khi hắn gϊếŧ hại bé gái 8 tuổi đã cưỡиɠ ɦϊếp cô bé một cách vô nhân đạo rồi còn ở nhà cô bé bình tĩnh uống trà như chốn không người.
Ngày 2 tháng 9 năm 2002 khi con trai hắn đạt được thành tích đứng đầu toàn thị trấn cũng là lúc hắn ra tay thực hiện vụ án cuối cùng.
Sau khi thông tin vụ án Bạch Ngân tràn ngập khiến lòng người kinh hoàng, Cao Thừa Dũng còn ngồi bàn tán, phân tích với mọi người về chi tiết vụ án sau bữa tối, khi phân tích còn rất sinh động, hợp lý, khi đó không một ai nghĩ rằng, người đàn ông trước mặt mình lại là hung thủ.
Sau khi các vụ án xảy ra liên tiếp, mọi người bắt đầu đồn đại hung thủ chuyên chọn các cô gái mặc áo đỏ để ra tay khiến cho rất nhiều phụ nữ lúc đó không dám mặc áo đỏ ra đường. Đối với tin đồn này sau khi bị bắt Cao Thừa Dũng từng nói hắn gϊếŧ người không nhìn vào quần áo, chỉ xem xem có xinh đẹp hay không.
Trong lúc bị thẩm vấn, Cao Thừa Dũng nói với thái độ cực kỳ bình tĩnh rằng: “Sau khi tôi gϊếŧ người xong, cảm giác rất hả giận, trong lòng rất suиɠ sướиɠ”. Nhưng hắn hận cái gì Cao Thừa Dũng không hề đề cập tới.
Sau khi thẩm vấn, cơ quan công an nhận định Cao Thừa Dũng gϊếŧ người cơ bản là không có mục đích cụ thể, hoàn toàn là gϊếŧ người ngẫu nhiên, hắn vì nhân cách biếи ŧɦái chỉ cần thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ lập tức ra tay. So với người bình thường mà nói, tố chất tâm lý của Cao Thừa Dũng rất mạnh mẽ, có trí nhớ cực kỳ tốt. Đối với thời gian, địa điểm, chi tiết các vụ án năm đó đều nhớ rõ ràng, thậm chí có thể nói lại một cách cặn kẽ số nhà, địa chỉ của nạn nhân. Mà khi công an cơ quan hỏi hắn động cơ phạm tội, Cao Thừa Dũng cũng chỉ trả lời hai chữ "Trả thù", sau đó liền ngậm miệng không nói nữa.
5. Nguyên nhân vụ án bị kéo dài tận 28 năm
Có thể nói chứng cớ phạm tội của Cao Thừa Dũng công an cơ quan nắm giữ rất nhiều, nhưng đầu mối tiết lộ chân dung nghi phạm lại không có
Ngoài ra bởi vì Cao Thừa Dũng không có chỗ ở cố định, hành tung bất định. Sau khi gây án liền ẩn núp ở trong nhà làm nông hoặc đến nơi khác đi làm, hết lần này đến lần khác trốn tránh sự điều tra thẩm vấn của cảnh sát. Hơn nữa Cao Thừa Dũng lại rất cẩn thận, chưa bao giờ phạm các tội khác. Cho dù lúc ấy cảnh sát đều có ghi chép về dấu chân, dấu vân tay, tϊиɦ ŧяùиɠ nhưng vì Cao Thừa Dũng không có tiền án nên đã không lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.