Tô Bạch lái xe đưa Tô Tô về trường học.
Thật ra, Tô Bạch cũng không muốn lái xe đi loạn khắp nơi, trên xe hắn có chiếc rương đồng kia, chỉ cần bị phát hiện cũng là tội danh buôn lậu đồ cổ, nhìn phản ứng trước đó của lão giả và người đàn ông đội mũ lưỡi trai, có thể thấy được thứ này tuyệt đối quan trọng.
Nhưng đế hôm khuya khoắt, chỗ kia lại không thể gọi được xe, về phần Tô Tô, tục ngữ nói mua bán không phải là sự công bằng, những cũng không nên mất mặt tới mức đêm hôm khuya khoắt lại để một nữ sinh ở đó.
Dĩ nhiên, hiện tại là bởi vì Tô Bạch không đói.
Máu của lão giả luyện võ kia có chất lượng rất tốt, sau khi Tô Bạch hút máu xong, loại cảm giác ăn no kia, đến bây giờ vẫn không có hoàn toàn biến mất.
Dừng xe lại, Tô Bạch không nói lời nào, Tô Tô không có vội vã xuống xe mà chính là nhìn về phía Tô Bạch:
- Từ sau khi em quen anh, em không có…
Tô Bạch giơ tay lên:
- Không cần phải giải thích, cô tự hiểu.
Tô Tô gật đầu, mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng cuối cùng cô ta cũng xuống xe, nói với Tô Bạch:
- Hẹn gặp lại, bảo trọng.
Tô Bạch nhàn nhạt đáp lại một tiếng:
- Cô cũng thế.
Chờ Tô Tô quay người đi vào trường, Tô Bạch cũng một lần nữa khởi động xe, rời đi, chiếc rương đồng này, hắn không thể mang theo lên máy bay, cho nên phải tìm người để vận chuyển riêng.
Hơn nữa đây còn là hàng cấm, căn bản không thể tìm công ty chuyển phát nhanh, cho nên chỉ có thể tìm người quen.
Tô Bạch nhớ kỹ ở thành phố này, hắn quả thật có người quen.
Hắn lái thẳng xe đến cửa một công ty chuyển phát nhanh, đây là một công ty chuyển phát nhanh giống như bình thường, nhưng bên trong cũng làm những phi vụ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ví dụ như một số hàng cấm, thậm chí là “ma túy”, hoặc súng ống đạn dược.
Dĩ nhiên, định mức không phải rất lớn, hơn nữa giá cả rất cao.
Tô Bạch dừng xe ở đó, đi thẳng vào.
Mặt tiền được trang trí như những công ty chuyển phát nhanh khác, không có gì đặc biệt, một người nhân viên ở đó thấy Tô Bạch đến, lập tức hỏi:
- Anh đến gửi chuyển phát nhanh sao? Văn kiện hay là đồ vật?
Tô Bạch lắc đầu:
- Tôi đến tìm Cửu ca.
Nghe thấy là tìm Cửu ca, nhân viên liếc mắt vào bên trong ra hiệu, một nữ nhân viên lập tức đi vào bên trong, cô ta nhanh chóng quay trở lại, khẽ gật đầu với người kia.
- Mời vào.
Tô Bạch gật đầu đi vào nên trong. Thật ra, căn nhà phía sau cửa hàng này đã được mua lại, sau đó đập thông với cửa hàng.
Bên trong có chút tối tăm, nhưng sau khi đi qua chỗ rẽ, mở cửa ra liền sáng sủa, nơi này là một phòng làm việc, trong đó có một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết dao chém, ông ta đang ngồi trên bàn trà ăn cơm, tai lợn luộc, thịt nướng và một bình rượu trắng, người đàn ông ăn rất ngon miệng.
- Cửu ca.
Tô Bạch đứng ở cửa ra vào, gọi.
Lúc đầu, người đàn ông kia vừa xem tivi vừa ăn cơm, sau khi nghe thấy giọng nói này liền sững sờ, lập tức đứng lên, nhìn về phía người cửa.
- A Bạch, là cậu!
Cửu ca lộ ra rất vui vẻ, có chút câu thúc, xoa tay lên áo, sau đó đẩy chiếc ghế sau lưng mình ra.
- Nhanh ngồi xuống đi, khó có dịp cậu đến tìm tôi.
Tô Bạch không ngồi, đứng ở một bên.
Cửu ca không vui lắm, nói thẳng:
- Coi như tôi đáng thương, coi như Cửu ca tôi đáng thương, coi như là vì để Cửu ca nhìn thấy dáng vẻ lúc cha cậu ngồi chủ tọa, có được không?
Cửu ca đã nói như thế, Tô Bạch cũng không nói gì thêm, trực tiếp ngồi xuống, Cửu ca cười ha ha, lấy một điếu thuốc, tự mình châm lửa, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tô Bạch.
- A Bạch, có chuyện gì lại tìm Cửu ca.
- Tôi có một thứ muốn nhờ anh chuyển đến Thành Đô.
Tô Bạch nói thẳng ý đồ của mình, nhưng trong trí nhớ của hắn lại xuất hiện đêm mưa gió kia, chính mình đứng trước cửa nhà, nhìn cả người Cửu ca đầy máu, quỳ ở đó.
Đêm hôm đó, cũng chính là ngay cha mẹ hắn xảy ra chuyện, Cửu ca là vệ sĩ của cha hắn, Cửu ca trở về nhưng cha mẹ hắn không còn sống để trở vè.
- Được, cậu đưa địa chỉ, Cửu ca tự thân xuất mã, chuyển đồ cho cậu.
Ông ta cũng không hỏi là thứ gì liền đồng ý.
- Cảm ơn Cửu ca.
- Đừng có nói hai chữ cảm ơn với tôi, tôi không đảm đương nổi, đời tôi, người tôi có lỗi nhất chính là tên nhóc nhà cậu, cậu cũng biết đó.
- Chuyện cha mẹ tôi, không liên quan đến Cửu ca.
- Được rồi, là Cửu ca nói sai, khó có dịp không phải sau tết lại có thể nhìn thấy tên nhóc nhà cậu, ăn cơm chưa, tối nay ở đây uống hai chén với Cửu ca.
Tô Bạch suy nghĩ, tối mai mình bay, xế chiều mai còn đi giao dịch huyết tương, tạm thời ở lại chỗ Cửu ca cũng rất tiện, cho nên hắn trực tiếp cầm bình rượu, đầu tiên là rót cho Cửu ca, sau đó lại rót cho mình.
Cửu ca bưng chén rượu lên, chạm chén một cái, sau đó buông xuống.
- Không được, cậu đưa đồ cho tôi, tôi qua đóng gói một chút, nếu không uống xong, say rượu dễ làm hỏng chuyện.
- Được.
Tô Bạch vòng qua lấy xe, lái xe đến phía sau công ty chuyển phát nhanh, đến nhà Cửu ca, Cửu ca để Tô Bạch lái xe vào trong nhà kho của mình, kéo cửa cuốn xuống.
Đèn sáng chói, bên trong rất sáng, lúc Cửu ca nhìn thấy chiếc rương đồng, ông ta chỉ yên lặng lấy nylon, bắt đầu đóng gói, cũng không lộ ra ý gì đặc biệt.
Sau khi đóng gói xong, Cửu ca liền lôi kéo Tô Bạch trở lại căn phòng trước đó, hai người ngồi uống rượu với nhau.
Uống rượu vào, Cửu ca đột nhiên hỏi.
- A Bạch, nếu như cậu có hứng thú với đồ cổ, tại sao không gọi cho bên nhà cậu.
- Anh biết, tôi không muốn phiền phức bọn họ.
- Ừm, cũng đúng, ha ha, tốt, tìm Cửu ca là tốt, chứng minh cậu không coi Cửu ca là người ngoài.
Tối đó, Tô Bạch ngủ trong nhà Cửu ca, bây giờ thời tiết rất nóng, sau khi trải chiếu lên giường liền có thể nằm ngủ, một giấc này, Tô Bạch ngủ rất an ổn, không có nằm mơ, sau khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy cả người thoải mái.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ sáng rồi.
Tô Bạch rời giường, đi đến phòng vệ sinh, ở trong đó đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới. Sau khi Tô Bạch đánh răng rửa mặt xong liền đi khỏi nơi này, một nhân viên trong cửa hàng chuyển phát nhanh thấy Tô Bạch đi ra, lập tức nói:
- Sáng sớm hôm nay Cửu ca đã giao hàng rồi.
Tô Bạch khẽ gật đầu, đối với đồ của hắn, Cửu ca rất để bụng, dĩ nhiên Tô Bạch cũng tin vào nhân phẩm của Cửu ca, ít nhất, đối với mình, Cửu ca là toàn tâm toàn ý.
Ở bên ngoài tiệm tạp hóa ăn qua thứ gì đó, di động của Tô Bạch có một tin nhắn đến.
- 1 giờ chiều, ở cửa quán trà công viên Tây Môn.
Sau khi xem xong, Tô Bạch lẳng lặng cất di động.
Hắn đi qua Thành Đô, huyết tương là thứ quan trọng, hơn nữa ở chỗ này hắn còn có quan hệ, có thể làm được, nếu như đợi sau khi đến Thành Đô rồi mới làm, ngộ nhỡ chính mình xảy ra chuyện, lúc đói bụng muốn đi tìm máu cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, Tô Bạch ngồi lại trong cửa hàng chuyển phát nhanh, hắn cầm di động lên, mở wechat của Phát Thanh Khủng Bố, phát hiện trên đó lại có thêm mấy tin tức, đều là tin tức chung cho tất cả thính giả.
Là livestream về mấy chuyện xưa và quá trình diễn ra, có người chết, bị chết rất thê thảm, nhưng cũng có người tiếp tục sống sót.
Nhất là khi Tô Bạch nhìn thấy một bức ảnh ở dưới cùng, bên trong, có một người đàn ông để trần thân trên, sau lưng là một com Zombies máu me be bét, gương mặt và thân thể của người đàn ông này đều được làm mờ, trên thực tế nhưng tin tức của nhân vật trên này đều được xử lý qua, chỉ có những chuyện xưa mà Tô Bạch trải qua, hắn mới có thể thấy rõ ràng mình và người tham gia.
Đây hẳn là để bảo mật.
Nhìn những bức ảnh này, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được, kinh nghiệm của mình trong hai câu chuyện xưa, ở trước mặt một số người cũng chỉ là đồ trẻ con.
Chỉ là trong thế giới tưởng tượng này, Phát Thanh Khủng Bố đã tạo ra không ít thính giả biếи ŧɦái, Tô Bạch có một loại cảm giác rất hoang đường. Rốt cuộc mục đích của Phát Thanh Khủng Bố là gì, chẳng lẽ là vì cho thính giả trải qua tư vị của khủng bố? Sau đó tạo ra những kẻ biếи ŧɦái? Biếи ŧɦái về tâm thái, biếи ŧɦái về năng lực.
Có cần nhàm chán như thế không.
Nhìn đồng hồ, Tô Bạch thấy đã đến giờ, hắn chuẩn bị lái xe đến chỗ kia, xe hắn đỗ ở trước cửa nhà Cửu ca, Tô Bạch lên xe, thắt dây an toàn, nhưng lúc Tô Bạch dự định khởi động xe, bỗng nhiên hắn quay đầu, ở hàng ghế sau, lại có một con mèo, một con mèo đen, con mèo đen cứ thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Bạch.
Một người, một mèo, cứ thế nhìn nhau, nhưng trên trán Tô Bạch, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu chảy xuống, Tô Bạch cảm thấy áp lực, hít thở không thông, cả người có loại cảm giác lung lay sắp đổ.