Hôm sau, số lượng xe cảnh sát trong trường ít đi rất nhiều, nhưng lại có nhiều cảnh sát mặc thường phục hơn, có thể nhìn ra được, vụ án Trần Sở và bạn gái của anh ta đã đi vào phân đoạn điều tra ngầm mà không phải là tiến hành gióng trống khua chiêng để điều tra, hơn nữa, tất cả những sinh viên có tham dự vào tìm kiếm thi thể đều bị ban lãnh đạo trường học triệu tập lại ra lệnh không được nói, những người nào có can đảm nói ra chuyện này hoặc là tung tin đồn lên internet, một khi bị điều tra ra đều huy bỏ tư cách xét tốt nghiệp.
Cấp trên cũng tiến hành phong tỏa tin tức về vụ án này, nói tóm lại, bây giờ đã không nhìn thấy những tin tức liên quan đến vụ án này trên internet, thật ra, rất dễ giải quyết và ứng phó với cư dân mạng, chỉ cần một khoảng thời gian làm lạnh, lực chú ý của bọn họ rất nhanh sẽ bị chuyện khác hấp dẫn, nói một cách thông tục chính là thích mới ghét cũ – có trăng quên đèn.
Tô Bạch không muốn liên lạc với Sở Triệu, hắn cầm một chiếc ô trên tay, tuy nói hiện tại mặt trời nắng chói chang, nhưng hắn cũng không có mở ô ra che nắng.
Nhưng mà, mọi chuyện chính là trùng hợp như thế, Sở Triệu vẫn luôn bận rộn đến buổi sáng mới ngả xuống đất trong phòng học ngủ tạm một giấc, lúc này vừa mới đi ra, trong tay anh ta đang cầm một hộp cơm, nhìn thấy Tô Bạch liền vẫy tay.
Tô Bạch đành phải thở dài đi qua.
- Cậu quay về ký túc xá lấy đồ?
Tô Bạch khẽ gật đầu?
- Cậu đã nghĩ đi xem mình đi đâu chưa?
- Tôi dự định về Thành Đô trước, cha mẹ tôi có một căn nhà ở đó, tôi tạm thời ở đó một thời gian ngắn, coi như là giải sầu một chút.
Sở Triệu khẽ gật đầu:
- Cũng tốt, nhưng mà hiện tại câu lạc bộ của chúng ta không hoạt động, nếu như cậu thật sự không nhịn được, nói với tôi, tôi có thể xin nghỉ phép qua Thành Đô tìm cậu, ít nhất tôi cũng có thể giúp cậu lên kế hoạch, hiểu không?
- Cậu lo ăn cơm của mình đi, tôi không đến mức độ đó.
- Được rồi, người anh em, sau này gặp lại.
- Ừ.
Tô Bạch cầm ô, đi về phía ký túc xá.
Chẳng qua hắn không đi vào ký túc xá mà ở đi vào tòa nhà ba tầng bị bỏ hoang ở phía sau ký túc xá.
Mấy năm trước, ngôi nhà ba tầng bị bỏ hoang này được coi như là phòng sinh hoạt chung của sinh viên, chỉ là hiện tại khu giảng đường mới được đưa vào sử dụng, rất nhiều khu giảng đường cũ đã không còn được sử dụng nữa, giống như là nơi này, cho nên nó cũng dần dần bị bỏ hoang, hiện tại nhà trường cũng đang chuyển dần trọng điểm về khu giảng đường mới, có lẽ hai năm sau, khu giảng đường cũ sẽ hoàn toàn không được sử dụng để dạy học nữa.
Tô Bạch đi vào, cửa không có khóa, bởi vì bình thường cũng không có người đến, bên trong cũng không có gì đáng giá để trộm.
Bên trong có rất nhiều bụi đất, Tô Bạch không có vội vã tiếp tục đi lên.
Mà chính là cầm ô lên, nói:
- Nếu như cô lừa tôi, tôi sẽ cho cô biết hậu quả.
Chiếc ô bỗng nhiên rung lên, ra hiệu mình biết rồi.
Tô Bạch vẫn luôn không hỏi ban đầu nữ quỷ chết như thế nào, thật ra nếu xét về quan hệ trên dưới, nữ quỷ này cũng coi như là học tỷ (đàn chị) của Tô Bạch, có lẽ nhiều nhất là lớn hơn hai khóa mà thôi.
Tô Bạch tiếp tục đi vào bên trong, bên trong có không ít bàn ghế, còn có một số trang phục diễn xuất, Tô Bạch đem những thứ này dịch chuyển, sau đó tìm được hướng lên lầu hai, lúc lên lầu hai, ánh sáng xung quanh đã tối đi.
Chỉ là, toà nhà này đã bị cắt điện, đèn cũng không bật được.
Chẳng qua, Tô Bạch phát hiện ở trên bậc thang có một số dấu vết, có người từng đến đây, nơi này có dấu chân để lại, quan sát một chút có thể thấy đây là dấu chân của nam, dấu chân còn rất rõ, là gần đây mới lưu lại.
Lưu Hòa thật sự đã từng tới đây?
Tô Bạch mím môi, tiếp tục đi lên lầu, lầu hai càng thêm trống trải, Tô Bạch đi đến một căn phòng đã được đóng kín, cũng may cửa không có khóa, hắn đưa tay kéo cửa ra một chút, cửa liền bị kéo ra.
Bên trong, những bộ bàn ghế được chất đống lên cao.
Tô Bạch cúi người lấy di động ra, mở chức năng đèn pin, chiếu sáng nơi này.
Mặt đất cũng có dấu vết đi lại, rất không đáng chú ý nhưng vẫn bị Tô Bạch cẩn thận phát hiện ra.
Tô Bạch đi qua, bắt đầu đi theo dấu chân, chậm rãi đi về phía trước, sau đó, hắn dời mấy chiếc ghế dựa ở trước mặt sang một bên, hắn nhìn thấy một chiếc túi du lịch màu đen được đặt bên trong.
Chính là cái này?
Tô Bạch lấy túi du lịch này ra, bên trong không phải là rất nặng, nhưng có thể cảm nhận được bên trong có thứ gì đó, nhưng Tô Bạch cũng không tính mở túi ra ở chỗ này, mà là dự định cầm theo túi đi ra ngoài.
Nhưng mà, ngay tại khi Tô Bạch cầm theo túi đi đến cửa phòng, cửa bỗng nhiên… “Bịch” một tiếng, đóng lại.
Đúng lúc này, từ trong đống bàn ghế, bỗng nhiên có một thanh gỗ nhọn đâm thẳng vào bụng Tô Bạch.
- Con mẹ nó!
Tô Bạch che bụng mình, quỳ xuống, chiếc túi du lịch màu đen cũng rơi xuống bên người hắn.
Máu tươi ào ào chảy ra.
Chiếc ô cũng rơi khỏi tay hắn, tự mình bay ra tránh sang một bên, ngay sau đó, ở chỗ đặt chiếc túi du lịch bỗng nhiên bốc cháy lên ngọn lửa màu đen, ngọn lửa rất lớn, giống như đang thiêu cháy thứ đồ vật ô uế nào đó, những chiếc bàn chậm rãi di chuyển, sau đó có một cái tay từ trong đó ló ra.
Đó là một cái tay trắng bệch, một cái tay rất mê người, đó cũng là một cánh tay nam giới.
Tô Bạch trơ mắt nhìn vị trí cái tay kia càng ngày càng không ngừng thay đổi tư thế, giống như cái tay này có thể nhảy múa.
Tô Bạch hít sâu một hơi, lảo đảo đứng lên, một tay che bụng, một tay chống lên mặt đất.
Nhưng mà, một giây sau đó lại có một cánh tay khác xuất hiện ở ngay dưới chân Tô Bạch, trực tiếp bắt lấy mắt cá chân Tô Bạch.
“Bịch!”
Cả người Tô Bạch lại một lần nữa ngã sấp xuống đất, ngay sau đó, cánh tay vốn dĩ đang say mê nhảy múa bỗng nhiên cầm lấy một thanh gỗ nhọn nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Bạch, thanh gỗ thứ hai đâm thẳng vào ngực Tô Bạch.
Tô Bạch giãy dụa mấy lần, cuối cùng khóe miệng tràn ra máu tươi, đã mất đi hơi thở.
“Soạt.”
Chiếc ô mở ra, lộ ra nguyên hình nữ quỷ, vẻ mặt nữ quỷ rất u oán, giống như cô ta đang bị ép làm một chuyện gì đó, nét mặt không đành lòng.
Lúc này, cánh tay nắm lấy mắt cá chân Tô Bạch và chiếc tay cầm thanh gỗ nhọn đã chậm rãi di chuyển về chỗ mà lúc trước để túi du lịch màu đen.
Sau đó hai cánh tay đều hướng xuống dưới, khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như là nó muốn đem thân thể của mình từ dưới đất lôi lên.
Rất nhanh, một người giấy được kéo lên, đây là một người giấy nửa đen nửa trắng, dáng vẻ tiều tụy, giống như đã hao tổn hết tinh khí, nhưng trên mặt lại là được vẽ lên một biểu lộ ác độc.
Gương mặt này được vẽ lên, có 7-8 phần tương tự với Lưu Hòa, hoặc là nói nó chính là Lưu Hòa!
Vẻ mặt oán độc của người giấy, lúc này chậm rãi trở nên âm độc, nụ cười oán hận, mang theo quyết tuyệt.
- Khà, khà…Tô Bạch, chắc cậu không nghĩ đến, cậu gϊếŧ tôi, nhưng mà tôi đã sớm biến mình thành…Nửa người giấy, cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng.
- Tôi yêu người giấy, cho nên tôi nguyện ý trở thành một người giấy.
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng này, ngay sau đó người giấy Lưu Hòa bắt đầu chậm rãi đi lên, tốc độ di chuyển của anh ta quả thực chậm, có thể nhìn ra được trạng thái hiện tại của anh ta là vô cùng kém, anh ta ra tay với Tô Bạch đã tốn hết tất cả nguyên khí của anh ta, cũng may, anh ta thành công, Tô Bạch bị anh ta gϊếŧ chết rồi.
Lưu Hòa đi đến bên cạnh chiếc ô, sau đó chậm rãi gấp mình lại, cuộn tròn, chui vào trong ô.
- Người phụ nữ chết tiệt, đưa tôi rời khỏi nơi này! Không phải tôi tìm được cô, cô liền vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này, mãi cho đến khi linh hồn cô bị thời gian diệt trừ.
Nữ quỷ nhìn Tô Bạch nằm trên mặt đất không nhúc nhích, vẻ mặt cô ta thống khổ, nhưng hình như cô ta rất sợ Lưu Hòa, cô ta đành phải một lần nữa dung nhập vào trong chiếc ô, chiếc ô không bay lên được, nhưng có thể trượt trên mặt đất.
Vào lúc này, cửa chậm rãi mở ra.
Hành động này giống như hao hết số khí lực còn lại của Lưu Hòa.
- Đưa tôi đi khỏi nơi này, qua lầu ba, nơi đó, có…Các anh chị em của tôi, tôi muốn đi tìm bọn họ, bọn họ đã đợi…Tôi rất lâu.
Sau khi nói xong câu đó, Lưu Hòa giống như ngủ thϊếp đi.
Chiếc ô chậm rãi nâng lên, nữ quỷ giống như đã dốc toàn lực, chiếc ô run rẩy bay lên.
Lưu Hòa nói ở lầu ba có anh chị em của anh ta, hiển nhiên, ở chỗ này, Lưu Hòa đã an bài rất nhiều người giấy, chỉ là lúc trước anh ta do dự, không biết mình có nên hoàn toàn biến thành người giấy, dung nhập vào trong gia đình người giấy hay không, cho nên, số người giấy còn lại được anh ta sắp xếp ở lầu 3, còn người giấy mà anh ta chuẩn bị cho chính mình thì được đặt riêng ở tầng 2.
Ngồi nhà bỏ hoang này gần như là thiên đường của Lưu Hòa và người giấy.
Hôm qua Tô Bạch bắn chết anh ta, Lưu Hòa cũng chưa chết hẳn, chuyện này coi như Tô Bạch đã làm ra quyết định sau cùng cho Lưu Hòa, bởi vì thật ra Lưu Hòa đã không còn con đường nào khác để chọn.
Nhưng đúng lúc khi chiếc ô sắp bay ra cửa, có một cánh tay, từ phía sau giữ lấy chiếc ô, thân hình nữ quỷ lại một lần nữa hiện lên.
Cô ta kinh ngạc nhìn sau lực mình.
Một cái tay khác cầm bật lửa, tách một tiếng, xuất hiện một ngọn lửa, ánh lửa chiếu lên một gương mặt cười như không cười.