- Ăn, dĩ nhiên là ăn!
Tô Bạch xoay người, mỉm cười, nhận lấy một quả lê từ trong tay Lưu Hòa, lúc này hắn cắn một miếng, lê rất ngọt, rất giòn.
- Cậu làm gì ở trên giường tôi thế?
Lưu Hòa rất bình tĩnh hỏi, rất giống với tính cách thường ngày của anh ta, dường như anh ta không biết tức giận là gì.
- Tôi hiếu kỳ cho nên lật xem phía dưới giường của cậu có giấu ảnh của ngôi sao nào không.
Tô Bạch trả lời, hắn cũng không coi là thật, dù sao Lưu Hòa cũng nhìn thấy rồi, chẳng qua chỉ là lừa gạt mà thôi.
Lưu Hòa rất nghiêm túc nhìn Tô Bạch, sau đó anh ta cắn một miếng lê.
Lê rất giòn, Lưu Hòa rất hài lòng.
Vừa nhai lê, Lưu Hòa vừa nghiêng người sang, chỉ vào người giấy bên dưới chiếu của mình, cười nói:
- Không có dọa cậu chứ?
- Có chút.
Tô Bạch trả lời, nhưng trong chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, nó càng đáng sợ hơn.
Ngay sau đó, Tô Bạch ngồi xuống giường Lưu Hòa:
- Cậu đến trường học, còn mang theo cái này làm gì?
- Trước kia gia đình tôi làm người giấy, ông nội và bà nội tôi đều làm nghề này, cha tôi và mẹ tôi cũng làm công việc này, họ bán người giấy để đổi lấy tiền cho tôi đến trường, cho tôi học đại học, cho nên đối với người giấy, tôi không có cảm giác sợ hãi hay kiêng kỵ, ngược lại, tôi cảm thấy bọn chúng rất thân thiết, dường như bọn chúng chính là một người bạn của tôi, vì thế nên tôi có thói quen, đi đâu cũng mang theo nó. Chẳng qua người giấy không thể mang ra để ở bên ngoài, cho nên tôi chỉ có thể để ở dưới chiếu, nếu không dọa sợ các cậu là lỗi của tôi.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Thì ra là như thế.
Nói xong, Tô Bạch liền đứng dậy.
Lưu Hòa nhìn Tô Bạch, khóe môi nở nụ cười như có như không.
- Cậu và bạn gái của Trần Sở có quen biết nhau không?
Lưu Hòa ăn hết quả lê, lấy tay lau miệng, sau đó ngồi xuống bên giường Trần Sở.
- Vì sao lại hỏi như thế?
Lúc này, thật ra Lưu Hòa đã lộ ra một loại khí chất khác, đúng thế, là một loại khí chất khác, không còn là một người hiền lành sợ phiền phức, anh ta có vẻ hơi…Qúa trầm ổn, cả người có chút thâm thúy.
- Tôi chỉ hiếu kỳ.
Tô Bạch trả lời.
- Không đâu, không phải là hiếu kỳ, Tô Bạch, cậu biết không, chúng ta là bạn học, tôi và Trần Sở đều có thể đoán được gia cảnh nhà cậu chắc chắn không tầm thường, cho nên từ trước đến nay, cậu đối với chúng tôi luôn xa lánh, tôi biết đây không phải là do cậu cố ý xem thường người khác, mà lấy thân phận và xuất phát điểm của cậu, quả thật không cần cùng chúng tôi có quá nhiều liên hệ.
- Hơn nữa, chúng ta bình thường cũng không có chơi chung, thật ra cậu cũng là một người tốt, tôi có thể cảm nhận được, nhưng hai chữ bạn bè này cũng gắn liền với chữ tiền, tiền tài và địa vị không ngang bằng nhau, không làm được bạn bè.
- Cho nên, tôi biết, cậu sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm việc riêng của tôi và Trần Sở, cậu không phải là loại người nhàm chán và thích bát quái như thế.
Lưu Hòa tiếp tục ăn một quả lê khác, chỉ là lần này lúc anh ta ăn, rõ ràng anh ta dùng sức cắn, ngay cả tiếng nhai nuốt cũng trở nên rõ ràng hơn.
- Tôi không biết, tôi chỉ có một loại cảm giác.
Tô Bạch chống tay lên cằm, một tay khác để lên bên hông, giống như là đang lựa chọn một tư thế thoải mái để nói chuyện.
- Ồ? Là cảm giác gì?
- Cảm giác hiện tại cậu đang mang đến cho tôi.
Tô Bạch nhìn vào mắt Lưu Hòa.
Lưu Hòa đặt quả lê sang một bên:
- Tôi không biết cậu đang nói gì, chuyện Trần Sở và bạn gái của cậu ta, tôi cũng rất thương tâm khó chịu, dù sao bọn họ cũng là bạn học của tôi, là bạn học cùng trường với tôi, hơn nữa, bọn họ thật sự chết quá thảm rồi.
Tô Bạch lắc đầu:
- Người giấy, ở trong mắt cậu, nó là thứ rất đẹp đúng không.
Lưu Hòa không biết vì sao Tô Bạch lại bỗng nhiên chuyển đề tài, anh ta vẫn gật đầu.
- Chúng nó khiến cho tôi có cảm giác rất thân thiết.
- Nói cách khác, chúng nó cũng là người thân của cậu?
- Nói là người thân thì có chút hơi quá, nói là bạn cũng không có chút nào khoa trương, từ nhỏ tôi và người giấy đã cùng nhau lớn lên, khi ông bà, cha mẹ tôi làm người giấy, tôi cũng chơi ở đó, những người giấy kia bồi bạn, cùng nhau chơi đùa với tôi, cùng tôi lớn lên, lúc nhìn thấy người giấy bị đưa đi hóa vàng, tôi rất thương tâm.
- Đối với tôi mà nói, người giấy có máu thịt, có tư tưởng, chúng nó và con người, không có gì khác biệt.
- Mang chúng nó đi hóa vàng, để xuống âm phủ hầu hạ những người chết không liên quan, tôi cảm thấy rất khó chịu. Thậm chí tôi còn có cảm giác áy náy vì đã không bảo vệ tốt cho bạn mình.
Nghe đến đó, Tô Bạch vươn lưỡi, liếm môi mình.
- Cho nên, nếu như chúng nó đã là bạn của cậu, vì cái gì cậu còn muốn để cho bạn mình đi gϊếŧ người giúp cậu, đi làm những chuyện máu tanh?
Lưu Hòa đặt quả lê xuống giường Trần Sở, hơi nghiêng người về phía sau, chậm rãi nói:
- Cậu biết rồi.
- Ừ.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Trước kia tôi cảm thấy cậu là người rất tốt.
- Tôi quả thật là người tốt, có thể làm bạn với người giấy, tuyệt đối không xấu.
Giọng nói của Lưu Hòa càng trở nên xa xăm, giống như anh ta không phải đang ngồi đối diện Tô Bạch, mà là giấu ở một nơi sâu thẳm không có đáy.
- Sau đó đoạn sau là nhưng rồi à?
Tô Bạch nói tiếp.
- Nhưng …Ha ha, nhưng có một số việc, làm một người đàn ông thì không thể nhịn được.
Cuối cùng giọng nói của Lưu Hòa cũng bắt đầu nổi sóng gió, hiển nhiên có một số chuyện đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thần kinh của anh ta.
- Na Na vốn dĩ là bạn gái tôi, là Trần Sở, cậu ta đã cướp mất của tôi, sau đó mỗi buổi tối, cậu ta đều gửi tới những bức ảnh Na Na khẩu giao cho cậu ta cho tôi, hơn nữa lúc nói chuyện trong ký túc xá còn không ngừng khoe khoang, lần lượt lại lần lượt! Trần Sở thậm chí còn gửi video quan hệ của bọn họ cho tôi qua QQ, qua wechat!
Tô Bạch hít sâu một hơi, nói thật những chuyện này, hắn không rõ, đối với hắn mà nói, ký túc xá chỉ là một chỗ nghỉ, tính cách của hắn quả thật sẽ không cùng người trong ký túc xá thật sự kết giao, hắn không nghĩ đến trong ký túc xá của mình lại có tình tay ba.
- Cho nên, cậu ta phải chết? Hơn nữa bạn gái cũ của cậu cũng phải chết.
Tô Bạch hỏi.
- Ha ha, Tô Bạch, cậu có tư cách gì để nói tôi?
Lưu Hòa bỗng nhiên nở nụ cười.
- Tô Bạch, cậu thật sự có tư cách nói tôi sao?
Sắc mặt Tô Bạch trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn đang nghĩ đến một số chuyện của hắn. Nếu như Lưu Hòa cũng không phải là người hiền lành và chất phác như lúc trước hắn suy nghĩ, như vậy những dấu vết hắn để lại trong ký túc xá, có lẽ Lưu Hòa đã phát hiện ra.
- Người giấy nói cho tôi biết, trên người cậu có mùi máu, thậm chí bên cạnh cậu còn có oán niệm, đó là hơi thở của người chết, hơi thở cuối cùng trước khi chết.
- Tô Bạch, cậu là một thiếu gia, một sinh viên đại học, chuyên nghành của cậu cũng không cần tiếp xúc với những thi thể giảng viên kia, thậm chí những tiêu bản kia đã sớm không biết bị sinh viên lật qua lật lại bao nhiêu lần, nó cũng không thể sinh ra loại oán niệm này.
- Tô Bạch, cậu nói đi, rốt cuộc cậu đã làm gì?
Giọng nói của Lưu Hòa mang theo trào phúng.
Tô Bạch chỉ trầm mặc.
Lưu Hòa thấy Tô Bạch không nói gì, anh ta tiếp tục nói.
- Điều này có ý nghĩ là, cậu gϊếŧ người, hơn nữa còn là mới gϊếŧ người, ngoài ra, cậu không chỉ gϊếŧ một người. Tôi rất hiếu kỳ, Tô Bạch, bối cảnh gia đình cậu hùng hậu như vậy, sao cậu phải không ngừng gϊếŧ người, rốt cuộc vì sao cậu làm thế? Hơn nữa, người cậu gϊếŧ tuyệt đối không chỉ có hai người, cho nên, cậu hiểu ý tứ những lời này của tôi, không phải sao?
- Cậu, rốt cuộc cậu có tư cách gì ở chỗ này chất vấn tôi?
- Cậu nhìn lầm hoặc là người anh em người giấy của cậu đã lừa cậu, ngoài ra còn một lý do thích hợp hơn chính là, cậu đã biến thành một kẻ tâm thần.
Tô Bạch nói ra, bình thường hắn nói chuyện không chút cố kỵ gì với những người trong câu lạc bộ, nhưng cùng với người, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận những chuyện kia, bởi vì đó là chuyện không cần thiết, càng là một loại cơ chế bảo vệ mình theo bản năng.
- Người giấy sẽ không lừa gạt tôi, không có ai hiểu được trung thành hơn người giấy, chúng nó càng hiểu được cái gì gọi là hữu nghị.
Lưu Hòa giống như đã mất đi hứng thú tiếp tục vòng vo, nói thẳng:
- Tô Bạch, cậu tìm đến tôi là vì cái gì? Tố giác tôi? Vạch trần tôi? Hay là có mục đích khác?
- Tôi rất có hứng thú với phương diện huyền học (huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia)
Tô Bạch nói:
- Đối vấn đề tố giác cậu, vạch trần cậu, nói thật, tôi không có hứng thú.
- À, tôi đã hiểu, chuyện này dễ nói, cậu muốn, tôi có thể cho cậu, hiện tại cũng không phải là cổ đại, đây cũng không phải tệ nạn gì cần phải bài trừ, có nhiều thứ không phải là không thể chia sẻ dĩ nhiên, tôi tin cậu có thể cung cấp đầy đủ phương diện tiền tài và vật chất khác.
Lưu Hòa đồng ý rất dứt khoát.
- Phương diện tiền tài không phải là vấn đề, chỉ cần cậu có thể cho tôi thứ mà tôi muốn, cậu muốn bao nhiêu, cứ nói.
Tô Bạch cũng trả lời rất dứt khoát.
Nhưng mà đúng lúc này, Tô Bạch đang ngồi trên giường Lưu Hòa, người giấy ở dưới chiếu bỗng nhiên chậm rãi ngồi dậy, cứ thế ngồi sau lưng Tô Bạch, chiếc kéo trong tay nó lóe sáng, hai má nó đỏ ửng, đỏ đến mức khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Nó chậm rãi nâng kéo lên!
Mang theo hơi thở lạnh lẽo, quỷ dị!