“Người” đang ở trước mặt Tô Bạch và Hải thiếu gia luộc thi thể rõ ràng không phải là người…
Mà chính là một…Người giấy.
Một người giấy cao bằng người.
Trên đầu người giấy đội một chiếc mũ gia đinh (Người ở/ đầy tớ ở thời xưa), hai bên má được tô đỏ, mắt phượng, cao khoảng 1m6, trên tay cầm một cái kéo, một tay khác cầm đũa, nó đang rất cẩn thận đảo thịt trong nồi.
Giống như là phát hiện ra có người tới, người giấy đi sang bên cạnh, đồng thời hơi nghiêng người, cười như không cười nhìn Tô Bạch và Hải thiếu gia.
Đối với phần lớn người Trung Quốc mà nói, người giấy không phải là thứ gì lạ lẫm, dù cho ở tang lễ hiện tại đã cắt giảm đi, nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng gì, phần lớn mọi người trước kia đều đã từng nhìn thấy cảnh tượng hóa vàng người giấy trong tang lễ ở nông thôn, thậm chí ở phần lớn các làng quê của Trung Quốc vẫn còn lưu giữ tập tục này.
Người giấy được làm thành rất nhiều hình dạng ví dụ như đồng nam, đồng nữ, người hầu trong gia đình. Người sống đốt người giấy đi, đốt cho những người thân đã qua đời, để cho người giấy qua hầu hạ thân nhân của mình dưới suối vàng, coi như là một loại ký thác nỗi nhớ với người đã khuất.
Cũng chính vì đó, người giấy là một hình ảnh khiến cho người ta rất kiêng kỵ, phần lớn mọi người đi trên đường nhìn thấy một người giấy ở ven đường, đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
Lúc này đây, người giấy này, đang luộc thi thể?
Nó chính là hung thủ sao?
Trong lòng Tô Bạch đang kêu gào, nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được, không đúng, người giấy này cũng không phải là hung thủ, từ trong những lời Hải thiếu gia đã nói, điều kiện của việc hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 2 là tìm ra được hung thủ, hiện tại nếu người giấy là hung thủ, nhiệm vụ nên được hoàn thành mới đúng.
Hiện tại, dáng vẻ này không giống như là đã hoàn thành nhiệm vụ!
Hải thiếu gia cắn răng:
- Thật xúi quẩy!
Sau đó, một giây sau, người giấy cầm lấy chiếc kéo, lấy một loại tư thế quỷ dị đánh tới, trên mặt nó vẫn nở nụ cười, nhìn vô cùng âm u, nhất là khi trên cây kéo của nó còn có một mảnh thịt vụn.
Một tay Hải thiếu gia nắm lấy bả vai Tô Bạch, một tay khác thì lấy ra một chuỗi phật châu, loại phật châu này Tô Bạch đã từng thấy qua, lúc trước hắn đi Tây Tạng du lịch, hắn đã nhìn thấy một số người phụ nữ cầm phật châu này trên tay, niệm kinh.
Hải thiếu gia ném phật châu về phía người giấy, lúc này bên trong phật châu giống như ẩn chứa một cỗ sức mạnh có thể trừ tà, trực tiếp đập bẹt người giấy, người giấy vốn có hình dáng lập thể, bên ngoài là lớp giấy trắng, phần khung bên trong được làm từ cành trúc hoặc cành gỗ.
Sau đó phật châu liền quay lại, rơi vào trong tay Hải thiếu gia.
Trên mặt Hải thiếu gia nở nụ cười thắng lợi, nhưng Tô Bạch đứng ở trước mặt Hải thiếu gia, bị coi như là tấm khiên thịt người, trong lòng hắn đang chửi ầm lên, bởi vì Tô Bạch nhìn thấy rõ ràng, người giấy bị đánh bẹp kia, tư thế không chút thay đổi, tiếp tục đánh về phía này.
Ngay cả cánh tay và chiếc kéo kia cũng đều bẹp dí, đều là giấy, tất cả đều là giấy.
Tô Bạch rốt cuộc đã hiểu vì sao tối hôm qua, vì sao hắn lại nhìn thấy cái tay kia trắng bệch, hơn nữa vì sao sau khi nhiễm máu, nó không bỏ đi được, bởi vì cánh tay kia cũng được làm từ giấy.
Tối hôm qua, là bởi vì chưa đến lúc, hoặc là người giấy chưa được làm xong, cho nên chỉ có một cánh tay đến?
Chiếc kéo trực tiếp đâm qua, tốc độ này và mức độ sắc bén của nó mà Tô Bạch nhìn thấy tối hôm qua, hoàn toàn không thua gì một phát súng, thậm chí là vượt qua uy lực của đạn!
Lúc này Hải thiếu gia phát ra một tiếng gầm nhẹ, thuận thế đẩy Tô Bạch về phía trước, bây giờ Tô Bạch căn bản không có cách nào không chế thân thể của mình, sau khi Hải thiếu gia đẩy hắn, hắn không thể không chủ động đi về phía trước, chẳng khác gì vội vàng đi chịu chết.
Lúc này, ngược lại, trong lòng Tô Bạch không có bao nhiêu hận ý, bởi vì hắn căn bản không có tâm trạng này, lúc tử vong đến, trong đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Có phải lúc trước, khi hắn gϊếŧ người, những người bị hắn gϊếŧ cũng có tâm trạng như thế này không?
Thậm chí đến lúc cuối cùng, trong đầu Tô Bạch vẫn là vấn đề này.
“Răng rắc…”
Tô Bạch cảm thấy mặt mình đau nhói, nhưng may mắn thay, cây kéo của người giấy không có đâm thẳng vào mặt hắn, nó chỉ lướt qua mặt hắn, gò má của Tô Bạch bị đâm xuyên qua, lột mất một nửa da thịt trên mặt hắn, nhưng dù sao cũng không phải là vết thương trí mạng, không phải là giữa trán hay những bộ vị khác.
Ngược lại, thân thể người giấy không có sắc bén như thế, lúc nó đụng vào người Tô Bạch, Tô Bạch chỉ cảm thấy một lực đạo đánh thẳng tới, cả người Tô Bạch bay ra ngoài, đụng vào tường, rơi xuống.
Bên dưới là mảnh vụn thi thể Quách Cương và máu tươi của Trần Sở, lúc này đây, từ trên xuống dưới của Tô Bạch vô cùng chật vật.
Hải thiếu gia vốn dĩ muốn để cho Tô Bạch làm kẻ chết thay, chỉ cần người giấy gϊếŧ Tô Bạch. Sau khi một thính giả chết, tình tiết của chuyện xưa cũng vì thế mà dịu đi một chút, mức độ nguy hiểm cũng giảm xuống, đây là một phương pháp mà tương đối nhiều người vận dụng, nhưng mà…
Tô Bạch không có chết.
Như vậy điều này có ý nghĩa, mức độ nguy hiểm cũng không có kết thúc!
Người giấy không có đổi hướng để tiếp tục đuổi theo Tô Bạch vừa bị nó cắt bay một bên mặt, mà nó tiếp tục đi lên, hướng về phía Hải thiếu gia.
Trên mặt Hải thiếu gia đã xuất hiện mồ hôi nhưng anh ta không có chạy trốn như Quách Cương, đem phía lưng của chính mình cho người giấy, anh ta kéo phật châu trong tay mình ra, hướng về phía chiếc kéo của người giấy, muốn treo lên đó.
Nhưng mà một giây sau, chuyện khiến cho Hải thiếu gia gần như sụp đổ xảy ra, khi chiếc kéo chạm vào chuỗi phật châu, trong nháy mắt chuỗi phật châu liền đứt, những hạt phật châu vung vãi khắp nơi, trong lúc nhất thời hoàn toàn hỗn độn.
Chẳng qua chiếc kéo cũng bị triệt tiêu phần lớn thế tấn công, sau khi đâm vào ngực Hải thiếu gia, nó cùng chỉ đâm vào được một chút, không thể đâm sâu.
Hải thiếu gia nhanh chóng giữ chặt lấy cây kéo của người giấy, đồng thời trên trán anh ta xuất hiện một chữ vạn "卐", khí thế cả người bỗng nhiên tăng lên, cứ thế cản lại chiếc kéo của người giấy.
Đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình lại thuộc về sự khống chế của chính mình, có lẽ Hải thiếu gia đã không rảnh phân tâm khống chế hắn, lúc này Tô Bạch mới đứng lên.
Khóe mắt Hải thiếu gia liếc nhìn thoáng qua Tô Bạch, anh ta nhìn thấy Tô Bạch đứng lên, hiện tại anh ta rất khẩn trương, đúng thế, rất khẩn trương, anh ta còn nhớ rất rõ, tối hôm qua lúc anh ta đến, Tô Bạch đang làm gì, khi cánh tay kia lấy tư thái khủng bố xuất hiện, Tô Bạch thế mà lại lựa chọn dùng con dao găm đâm vào Quách Cương, lựa chọn trả thù!
Nếu như bây giờ hắn cũng làm thế với mình….Như vậy, chính mình?
Hải thiếu gia muốn nói gì đó, thậm chí là dự định lấy đom đóm của mình ra, nhưng hiện tại anh ta không làm được, sức lực trên chiếc kéo này càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đâm sâu vào trong máu thịt của anh ta.
Anh ta sắp không chịu đựng được nữa, thứ này còn cường đại hơn những gì anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Hơn nữa, nó không chỉ là hung thủ bình thường, được cường điệu hóa trong câu chuyện xưa, bản thân nó ở hiện thực đã là một thể linh dị, nó xuất hiện trong câu chuyện xưa, sức mạnh của nó càng tăng thêm nhiều lần.
Điều này có nghĩ là, người giấy này thực sự tồn tại trong hiện thực, ở trong câu chuyện xưa, nó càng trở nên khủng bố hơn!
Nó hoàn toàn không giống với những thứ mà hắn đã từng đối mặt trong những câu chuyện xưa.
Ánh mắt của Tô Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay của người giấy, hôm qua, hắn nhìn thấy sau khi cánh tay này bị nhuốm máu đỏ của Quách Cương, nó đã cố gắng loại bỏ nhưng bởi vì nó là người giấy cho nên không có cách nào làm được.
Hôm nay, cánh tay kia vẫn trắng, điều này có nghĩa là tay của người giấy bị đổi?
Tại sao phải đổi tay?
Vì cái gì?
Chỉ vì đẹp mắt hơn sao?
Không, không có khả năng, có nguyên nhân, nhất định là có nguyên nhân….
Tô Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Hải thiếu gia:
- Con mẹ nó, cậu chống đỡ một lát!
Sau khi nói xong, Tô Bạch lập tức xông tới chiếc nồi đang được nấu trong bếp, đây giống như nồi canh, bên trong còn có rất nhiều thịt vụn, Tô Bạch trực tiếp cầm cái nồi lên, sau đó đem toàn bộ nước canh trong nồi giội lên người giấy.
Nhưng mà nước này căn bản không làm ướt được người giấy.
Sắc mặt Hải thiếu gia đã bắt đầu càng ngày càng tái nhợt.
Không sợ nước?
Không đúng, không đúng, nó nhất định là sợ những thứ liên quan đến nước, Tô Bạch nhìn xung quanh, hắn bỗng nhiên phát hiện, những miếng thịt người được luộc rất sạch sẽ…Trên đó có rất ít vết máu, gần như là trong qua trình đun sôi đã mất đi.
Vì sao người giấy này phải vẽ vời cho thêm chuyện như vậy?
Vì sao nó muốn đem thi thể luộc lên, sau đó mới đi phân thây?
Trước đó Tô Bạch cho rằng hung thủ sợ để lại dấu vết gây án trên những miếng thịt, cho nên mới luột thi thể, nhưng nếu như hung thủ là người giấy, như vậy nó căn bản không cần thiết phải làm thế.
Nó làm như thế là bởi vì…
Nó sợ máu!
Tô Bạch xông thẳng đến bên cạnh thi thể Trần Sở, lấy bαo ƈαo sυ bên trong ra, bên trong bαo ƈαo sυ đều là nước nhưng bề ngoài nó đều bị dính máu của Trần Sở.
“Bịch! Bịch!”
Những chiếc bαo ƈαo sυ dính máu của Trần Sở ném vào chiếc kéo của người giấy, máu tươi dần dần thấm vào, chiếc kéo bắt đầu trở nên vặn vẹo và mềm xuống.
Lúc này, áp lực mà Hải thiếu gia phải gánh chịu cũng giảm đi, cả người trở nên có khí thế, thậm chí anh ta còn bắt đầu phản kích.
“Bịch!”
Khi Tô Bạch ném chiếc bαo ƈαo sυ cuối cùng trong tay, chiếc kéo của người giấy vặn vẹo, trực tiếp gãy trong tay Hải thiếu gia.
Người giấy nhanh chóng đi về phía cửa, đây là dự định chạy trốn!
Hải thiếu gia quỳ trên mặt đất, ngực của anh ta bị thương nghiêm trọng, nhưng anh ta vẫn lập tức đứng lên nói với Tô Bạch.
- Đuổi theo nó, tìm hung thủ!