“Rào…”
Một chậu nước cố ý giội trước mặt Tô Bạch, có ít nước bắn lên trên người hắn, cả người hắn giống như thoát khỏi cảm giác khẩn trương và nôn nóng trước đó.
- Cậu không ngủ à?
Trần Sở chỉ mặc một chiếc quần cộc, cởi trần. Trong lúc nói chuyện với Tô Bạch, rõ ràng còn mang theo sự tức giận, nhưng anh ta đã kiềm chế tâm trạng của mình, không có ý định so đo đến chuyện khóa tủ.
Tô Bạch hít sâu một hơi, lại nhìn Trần Sở, hắn phát hiện Trần Sở hoàn toàn là một người bình thường, giống như tất cả những điều hắn nhìn thấy trước đó đều là do hắn hoa mắt.
Nhưng Tô Bạch biết rõ, chính mình không có hoa mắt.
Tất cả những chuyện xảy ra trước đó, Tô Bạch không cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Hắn và Sở Triệu cùng nhau tìm được thịt vụn và đầu của bạn gái Trần Sở, chính hắn tận mắt nhìn thấy hiện trường Trần Sở bị gϊếŧ trong nhà trọ.
Không phải giả thật sự không phải giả.
Nhất định là do cái chương trình “Phát Thanh Khủng Bố” kia đang giở trò.
Lúc Trần Sở bưng chậu rửa mặt đi qua, Tô Bạch vẫn vô thức giấu con dao trong tay áo mình, đèn trong nhà vệ sinh không sáng lắm, lúc này lại là trong đêm tối, cho nên Trần Sở cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường, anh ta chỉ đi đến trước mặt Tô Bạch.
- Cậu đi vệ sinh à?
Tô Bạch khẽ gật đầu.
Trần Sở nghiêng người đi qua Tô Bạch, trở về ký túc xá.
Tô Bạch đi đến bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, lấy nước tạt vào mặt mình, sau đó thở phì phò. Tô Bạch đứng thẳng người, dao găm trong tay hắn dán lên thịt, tuy xúc cảm lạnh lẽo nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chỗ dựa vào.
Tô Bạch đúng ở trước cửa ký túc xá của mình, hắn hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, sau khi mở cửa, bên trong không có Trần Sở, Lưu Hòa cũng đã ngủ, nhưng Tô Bạch cũng hiểu rõ một điều, nếu như chuyện này liên quan đến Phát Thanh Khủng Bố, như vậy giấc mơ này cũng không thể dễ dàng tỉnh lại.
Hắn vẫn mở cửa ra, vừa vào liền thấy Trần Sở đang thay quần áo, Lưu Hòa đang nằm trên giường, chuẩn bị ngủ rồi.
Tô Bạch sấy qua mái tóc ướt nhẹp của mình, sau đó hắn cũng leo lên giường, kéo rèm lại.
Ký túc xa nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh, sau khi thay quần áo xong, Trần Sở cũng nhanh chóng nằm trên giường của chính mình.
Chỉ là, Tô Bạch không có đi ngủ, hắn lén vén rèm ra, đủ để cho hắn nhìn về phía giường Trần Sở.
Vào lúc này đây, làm sao Tô Bạch có thể ngủ an ổn được?
Nhưng hình như Trần Sở thật sự đang ngủ, thời gian dần trôi qua, còn có tiếng ngáy nho nhỏ.
Nhưng Tô Bạch cũng không có cách nào buông lỏng, hắn quả thật không có chút buồn ngủ nào, giống như có một người đang cầm dao kề vào cổ bạn, liệu bạn còn có tâm tư đi ngủ?
Khoảng một tiếng trôi qua, Tô Bạch vẫn luôn duy trì tư thế này, cũng duy trì cảnh giác cao độ.
Hình ảnh người phụ nữ công sở biến thành cương thi và hình ảnh người tài xế chết thảm kia, Tô Bạch vẫn còn nhớ rất rõ.
Lúc này, chuông điện thoại của Trần Sở vang lên.
Trần Sở mơ mơ màng màng tìm điện thoại, nằm ở trên giường, ấn nút trả lời:
- Alo, em yêu, sao thế?
- Em cãi nhau? Với bạn cùng phòng à?
- Được rồi, đừng nói giận, anh và em trở về căn nhà trọ bên ngoài trường ngủ, ừ, chờ anh, anh đến ngay đây.
Trần Sở từ trên giường ngồi dậy, anh ta bắt đầu đi tất, Tô Bạch chậm rãi nắm chặt dao. Sau khi Trần Sở đi tất, đi giày, liền cầm di động, ví và chìa khóa, mở cửa ký túc xá, đi ra ngoài.
Có lẽ là bạn gái anh ta gọi đến, bạn gái anh ta vốn dĩ về ký túc xá để chép bài bạn cùng phòng, không biết vì sao lại phát sinh mâu thuẫn với bạn cùng phòng, hiện tại không muốn ngủ ký túc xá nữa, đêm hôm khuya khoắt, cô ta gọi điện cho bạn trai, để bạn trai đi theo cô ta về căn nhà trọ bên ngoài trường ngủ.
Trần Sở vừa mới đẩy cửa ra, Tô Bạch liền từ trên giường đi xuống, thật ra hắn vẫn không có cởϊ qυầи áo, dù sao hắn cũng không chuẩn bị ngủ, lúc này đây, dưới người hắn mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, trên người là một chiếc áo sơ mi dài tay. Trong ngày hè nóng nực, hắn ăn mặc như thế cũng là vì thuận tiện, nếu như gặp phải tình huống gì ngoài ý muốn, có đôi khi quần áo cũng có thể giảm đi thương tổn.
Lưu Hòa đã ngủ say, Tô Bạch mở cửa ký túc xá, duy trì tốc độ, đi theo Trần Sở xuống lầu.
Trần Sở mở cổng ký túc xá ra, một lát sau, Tô Bạch lẳng lặng đẩy cửa, đi theo sau anh ta.
Tô Bạch vừa đi vừa suy tư về chuyện lần này, trước đó hắn từng bị Phát Thanh Khủng Bố đưa đến một khu nhà bỏ hoang, sau khi ba con quỷ đều hóa thành tro, hắn mới có thể quay về cửa sau của hộp đêm Nhiên Tình.
Như vậy, điều này có nghĩa là, bây giờ hắn đã tiến vào một cảnh tượng khác? Cảnh tượng này có khả năng hoàn toàn là giả, nhưng Tô Bạch cảm thấy, có lẽ trong này có thật, có giả.
Hiện tại, rõ ràng là Trần Sở còn chưa chết, thậm chí hung thủ không có khả năng bắt chước được giọng nói của bạn gái Trần Sở, để gọi điện thoại lừa anh ta đi ra.
Nói cách khác, chuyện bắt chước vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh 20 năm trước, bây giờ hung thủ còn chưa gây án?
Tô Bạch bỗng nhiên dừng bước.
Chưa có gây án?
Vậy thời gian gây án, có phải là vào lúc này không?
Tô Bạch lấy di động của mình ra, nghiêng người trốn sau một thân cây, lấy áo che đi ánh sáng màn hình di động, hắn nhìn vào ngày tháng trên đó, lại là ba ngày trước!
Hô hấp của Tô Bạch bắt đầu trở nên dồn dập, đôi môi hắn có chút khô khốc!
Bởi vì tất cả manh mối đều chỉ về một hướng.
Đó chính là…
Tối nay….
Cũng chính là thời gian tên tội phạm gϊếŧ người gây án, thậm chí là sắp bắt đầu.
Hắn nên tiếp tục đi theo Trần Sở, hay là quay về ký túc xá, khóa cửa đi ngủ?
Lựa chọn về trước, chuyện này không thể nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm, bởi vì hiện tại cảnh sát cũng không biết hung thủ gây án như thế nào, vô số camera giám sát trong trường cũng không quay được manh mối gì. Nếu như hắn tiếp tục đi theo Trần Sở, chính hắn cũng bị cuốn vào sự kiện bắt trước vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh. Lúc này, trong đầu Tô Bạch không chỉ hiện ra những hình ảnh thịt vụn giấu trong phòng học, vườn hoa, trong nhà vệ sinh…và chiếc đầu cô gái trên tổ chim, còn có hình ảnh Trần Sở bị đóng đinh trên ghế, mổ phanh ngực, bụng, bị nhét đầy bαo ƈαo sυ có chứa nước trong đó.
Rất có thể…Chính hắn sẽ trở thành người chết thứ 3.
Tô Bạch nghĩ đến người tài xế gây án xong bỏ trốn, anh ta rõ ràng bị cô gái kia gϊếŧ chết, hơn nữa còn chết một cách thê thảm nhưng kết quả sau cùng lại là xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.
Phải chăng, nếu như lần này hắn chết trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố này, ở ngoài hiện thực, sẽ có một nguyên nhân gây ra cái chết của hắn, không chê vào đâu được.
Tô Bạch lui bước theo bản năng, hắn dự định từ bỏ, đây là một loại bản năng của con người khi đối mặt với sợ hãi chưa biết trước.
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng thoáng qua tầm mắt Tô Bạch.
Tô Bạch bỗng nhiên xoay người, sau lưng vẫn là con đường nhỏ tĩnh mịch và ánh đèn đường, không có bóng người.
Nhưng Tô Bạch có thể chắc chắn rằng vừa rồi có thứ ánh sáng phản chiếu trên thân dao rọi lên người mình. Tô Bạch là một thành viên của câu lạc bộ gϊếŧ người, hắn cũng đã từng gϊếŧ nhiều người, cho nên hắn vô cùng mẫn cảm với loại cảm giác này.
Hắn…Đã bị để mắt tới rồi sao?
Hung thủ kia, đang giấu mình ở một góc nào đó, cầm hung khí trên tay, đang dùng ánh mắt mờ mịt nhưng cũng rất tàn khốc để nhìn chằm chằm hắn, giống như là thợ săn đang chờ đợi con mồi của mình, tìm cơ hội thích hợp để ra tay.
Con mồi, ra tay?
Hàm răng Tô Bạch phát ra những tiếng ma sát rất nhỏ.
Lúc nghĩ đến hai từ “con mồi” và “thợ săn”, trong lòng Tô Bạch xuất hiện một cảm xúc hưng phấn.
Hình như hắn cũng chính là một thợ săn.
Quan trọng nhất chính là, đối phương thế mà lại lựa chọn tạm thời ẩn núp? Điều này là có ý gì?
Nếu giống lần hắn đụng phải người phụ nữ công sở, trực tiếp xông tới gϊếŧ hắn, như vậy Tô Bạch đúng là không có biện pháp nào khác, dù sao người phụ nữ công sở cũng hóa thành cương thi rồi.
Đối phương, hung thủ, rất có khả năng…Là người!
Là người, sẽ ẩn núp…
Có nghĩa là có lo lắng.
Như thế rất tốt.
Tô Bạch chậm rãi lui lại, đem thân hình của mình hoàn toàn dấu trong rừng cây nhỏ phía sau ký túc xá, dao găm được hắn để trước người.
Đều là thợ săn.
Vậy chúng ta, có thể so tài một chút!