CHƯƠNG 9: MỘT PHƯƠNG PHÁP ĐỂ BỔ SUNG 365 LOẠI HÌNH KINH DOANH

Editor: Moon Canmilia

Beta: Hanayuki

Tiếng chuông tan học vang lên, những học sinh nối đuôi nhau ra khỏi trường. nhưng đích đến không phải là ngôi nhà ấm áp, hai ba nhóm mang theo bữa tối đi đến phố học luyện thi.

Con phố luyện thi này mỗi vị giáo viên có tiếng đều có chiêu bài khắp nơi, nhưng thời đại thiếu thốn học sinh này nên mỗi vị giáo viên ở đây phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để thu nhận học sinh, “thiết kế” của đồng nghiệp cũng vậy.

Tòa nhà tám tầng này phần lớn có hai, ba nhà có lớp học thêm được bổ sung ở đây, lớn hơn căn ‘Lớp luyện thi Maria’ ở tầng ba, trong những năm gần đây số lượng học sinh và các con đường ở đây đều nằm trong ba hạng đầu trên bảng xếp hạng mới nhất

.

“Cho qua cho qua, mấy em chen ở chỗ này làm cái gì?”

Quế Dịch Á là sinh viên đại học năm hai làm việc ở lớp luyện thi Maria, đúng lúc đi tới cửa chính muốn đi thang máy thì nhìn thấy một đám học sinh cấp ba chen chúc nhau ở cạnh thang máy nhưng không đi vào, không biết tranh nhau nhìn cái gì.

“Quế Quế, phía trước hình như dán gì đó buồn cười, nhưng em thấp quá, không thấy được.” Một cô gái học trường cấp ba nữ sinh gần đây quay về phía Dịch Á nói. Bởi vì anh họ Quế cho nên tất cả mọi người đều gọi anh là Quế Quế.

“Cái gì buồn cười đó?”

Quế Dịch Á cảm thấy kỳ lạ, liền chen vào đi lên phía trước, “Cho qua, cám ơn, cho qua cho qua… oh.”

Khi anh cuối cùng cũng chen được lên phía trước, vừa ngẩng đầu thì thấy mười mấy tờ A4 lớn nhỏ được dán song song với nhau, còn dùng màu sắc rực rỡ in ra, thật sự rất hào phóng.

Trên giấy có mấy hàng chữ và một tấm hình được phóng lớn, bối cảnh trong bức hình là kiến trúc vật thể hoa lệ của quán rượu nổi tiếng nào đó, người đàn ông ở giữa hai tay trái phải ôm bốn cô gái, khuôn mặt người đàn ông này chính là chủ nhiệm ác quỷ của lớp siêu bổ túc, một khuôn mặt trời sinh nghiêm túc, mắng người so với đội trưởng trong quân đội còn đáng sợ hơn, nhưng trên bức hình này lại có một loại cảm giác khôi hài không thích hợp.

“Cái này…… hợp đến chói lọi luôn đó! Ha ha.” Quế Dịch Á sau khi nhìn không ngừng cười ha ha.

“Quế Quế anh cũng cảm thấy quá nóng phải không?” Một nam sinh mặc đồng phục trường cấp ba tư nhân nói.

“Đây nhất định là quá hợp, hợp đến mức cổ cũng biến mất.” Một nam sinh khác cũng gật đầu nói như vậy.

“Đại An ở đối diện… thủ đoạn cũng không đổi mới một chút.”

Đối diện tòa cao ốc này còn có một tòa cao ốc khác, mà tầng lầu cho thuê ở cao ốc đối diện chính là lớp luyện thi Đại An có tiếng, muốn học môn nào đều có môn đó.

Lực lượng chính có lẽ là học sinh cấp ba thi lên đại học, Đại An mới mở vốn không nổi bật trong mắt mọi người, nhưng thấy số lượng học sinh đối phương nhận có thể tương đương với mình, những cách tiểu nhân nào cũng đều lấy ra.

Quế Dịch Á lại gần nhìn kỹ, bên cạnh viết cái gì?

“Chủ nhiệm lớp học siêu bổ túc hàng đêm ra vào club đêm, giáo viên dạy anh văn Lam Tương chưa tốt nghiệp đại học, hơn nữa không phải ra từ khoa chính quy, giáo viên quốc văn Lâm Tư Bạch ngoại tình.”

“…” Quế Dịch Á quay đầu hỏi, “Mọi người tin không?”

Tất cả mọi người lắc đầu một cái.

“Nói chủ nhiệm lớp ra vào doanh trại thì còn có thể? Haha.”

Lớp luyện thi Maria mà chủ nhiệm Trang đảm nhiệm dường như được xem là lớp luyện thi có đẳng cấp cao nhất, khi phía trên hắn còn có một ông chủ giúp mở lớp luyện thi này, nhưng ông chủ không thường đến lớp luyện thi, phàm là quản lý nhân sự, học sinh cùng với vấn đề của giáo viên đều do chủ nhiệm Trang toàn quyền phụ trách, hắn rất ít khi lên bục giảng nói chuyện với học sinh, ngoại trừ một lần trong lớp có một học sinh nam nghịch ngợm, khóa trái người ta ngoài cửa, chủ nhiệm rất tức giận mắng cả lớp một bữa, sau đó tin đồn hắn rất hung ác đã lan truyền nhanh chóng.

“Lam Tương anh văn siêu tốt, anh văn của tớ chính là được thầy ấy dạy mới khá lên đó.”

Lam Tương là giáo viên nổi tiếng nhất của lớp luyện thi Maria, dạy anh văn, điểm nhấn lớn nhất chính là đội nón kiểu Michael vẫn hot như vậy, lúc học sinh không chịu học sẽ bắt đầu nói lảm nhảm bằng tiếng Anh, sau đó khi tức giận sẽ mắng bằng tiếng Đài, cho nên chỉ cần nghe bây giờ hắn nói cái gì cũng biết mức độ tức giận của hắn, người ta nói rằng còn có một giai đoạn cuối cùng, nhưng lớp luyện thi chưa ai được chứng kiến là mắng chửi cái gì.

“Em nhớ… thầy Bạch còn chưa kết hôn phải không? Lấy đâu ra chuyện ngoại tình chứ! Hơn nữa thầy ấy chuyên về tình cảm như vậy, thầy ấy ngâm thơ trong lớp, nói là làm cho người yêu thầy ấy.”

Bộ dáng nhã nhặn trắng nõn, mặc trang phục cổ xưa vào sẽ giống như thi nhân, hình tượng giáo viên quốc văn Lâm Tư Bạch chuyên gia tình cảm trong lòng nữ sinh rất được hoan nghênh, nhưng sức khỏe không tốt lắm, thường thường một bài học chỉ có thể dạy trên hai phần ba, lần nào cũng đến lớp với vẻ mặt xanh xao nói rằng sẽ dạy bù tiết học, nhưng đến nay số tiết như thế đã đếm được đến hai chữ số rồi.

Đang thảo luận sôi nổi với một đám học sinh cấp ba, bỗng nhiên Quế Dịch Á nghĩ phải nhanh chóng gỡ những tờ giấy này xuống, nếu không sẽ bị chủ nhiệm lớp mắng.

“Được rồi, được rồi, các em nhanh lên lớp đi, anh đem bỏ mấy tờ giấy này đi.” Quế Dịch Á vừa xé những tờ giấy dán trên tường vừa kêu bọn họ vào thang máy lên trên.

“Grừ ——– Quế Quế thật hẹp hòi, để lại một tấm cho chúng em làm kỷ niệm đi.” Học sinh cấp ba bị đẩy vào thang máy vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói.

Quế Dịch Á cho bọn họ một nụ cười tinh quái, “Các em có thể xin chủ nhiệm nhé.”

“Chủ nhiệm…”

“Thấy ấy rất hung dữ đấy, không ai dám nói chuyện với thầy ấy.”

“Quế Quế, lần sau anh bị Lam Tương bắt nạt bọn em sẽ không cứu anh đâu!”

Cửa thang máy đóng lại ngăn hết tiếng kêu đau thương, chậm rãi đi lên tầng bốn.

Lúc này tiếng người ồn ào phát ra từ trong phòng học có thể chứa hai trăm người trở lên, những đồng phục học sinh cấp ba khác nhau trong thành phố lẫn vào nhau, có nói chuyện phiếm, nghe lén người gần đó nói chuyện, nói chuyện với bạn gái trường khác, xem manga, vẽ manga lên bàn, nghịch điện thoại di động, ngủ, giải các bài toán, nhìn người phía trước bấm máy tính toán một loạt các dãy số phức tạp rồi sau đó ghi lại vào vở, chơi video game cầm tay, dùng MP4 xem phim…

Đầu đội nón kiểu Michael, mặc áo sơ mi caro màu lam cộng với áo T – shirt màu xanh lá mạ, Lam Tương vội vã đi vào phòng học, hai tay đều cầm ly cà phê Starbucks, dưới nách kẹp giáo trình, đây là những trang bị cơ bản khi hắn đi dạy học.

Sau khi cất sách và cà phê xong, hắn vỗ vỗ tay nhắc nhở mọi người chuẩn bị học, dù sao cũng là cha mẹ họ cực khổ kiếm tiền tới học luyện thi, các học sinh ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

“Ừ ——— xem ra còn có người ngủ rất ngon đây.” Hắn khom lưng nhìn học sinh đang ngủ trên bàn đến cả nước miếng cũng chảy ra, những người khác phát ra tiếng cười trộm.

“Được, không sao, chúng ta hãy hát bài chủ đề của lớp này đi, tinh thần phấn chấn một chút nhân tiện gọi em ấy dậy.”

Lam Tương vùa nói ra lời này, phía dưới tiếng than phiền lại nổi lên bốn phía.

“Ể ——- lại hát sao, tiêu con rồi!”

“Đừng hát mà, Lam Lam hương.”

“Đánh cậu ta tỉnh là được rồi!”

Bản thân hắn thì phớt lờ những giọng nói than phiền này, híp mắt nói: “Không phải các em thích gọi tôi là Lam Lam hương sao? Không bảo các em hát English Version là tốt lắm rồi, nào ONE, TWO, THREE!”

“Lam Lam hương, không giống nhau, tác dụng làm sạch khử mùi mạnh mẽ.” Mọi người bất đắc dĩ đều hòa theo nhịp hát.

“Từ nay về sau giữ gìn mùi thơm ngát của bồn cầu ——— Toang!” Sau cùng âm thanh lớn kia là Lam Tương cầm giáo trình dùng sức đập mạnh xuống bàn.

Học sinh bị đánh thức hốt hoảng nhìn xung quanh, Lam Tương còn hảo tâm đi đến trước mặt cậu ấy.

“Puppy, don’t sleep in my class AGAIN.”

Trong phòng học đã bắt đầu bài giảng, Quế Quế tạm thời không đi vào lau bảng, đợi ở bên ngoài nói chuyện phiếm với các giáo viên, chủ đề dĩ nhiên chính là “tờ rơi” được dán ở ngoài kia vào ngày hôm nay.

“Ôi trời, cũng chưa đến mùa chiêu sinh mà, đối diện đã giáng đòn phủ đầu rồi?” Chị Ly, một giảng viên khá lớn tuổi cao giọng nói.

“Thật không biết bọn họ đang suy nghĩ gì.” Quế Dịch Á gãi đầu nói.

“Còn không phải thấy chúng ta có học sinh càng ngày càng nhiều, sinh lòng ghen tỵ sao! Không làm được thì gây khó dễ cho trường khác đây mà.” Chị Nhậm, một giảng viên khác cười nói.

“Nhưng họ cũng rất lợi hại, hình của chủ nhiệm mà cũng lấy được. còn là ảnh chụp nữa?”

“Tôi xem một chút…” Chị Ly cẩn thận nghiên cứu tấm hình, đưa ra một kết luận: “Hẳn là ảnh chụp.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Cô xem bên này có chút mờ…”

“Quế Quế, Quế Quế…” Chị Nhậm lắc lắc đầu, muốn nhắc nhở anh gì đó.

“Chị Nhậm? Chị quay đến cuối à?”

“Chị quay đầu của em đó, phía sau kìa!”

“Phía sau… “ Quế Dịch Á chậm rãi quay đầu nhìn, thì ra là chủ nhiệm đang cầm theo điểm tâm cho các giáo viên đi về phía này.

“Lạy Chúa, chào chủ nhiệm, tôi đang định đi vào lau bảng!” Quế Dịch Á sợ bị bắt được đang lười biếng vội nói.

“Hôm nay không phải là tiết của thầy Lam Tương sao?” Anh ta lại kêu cậu vào trong à.” Chủ nhiệm mặt không đổi nói.

Đúng lúc này bên trong truyền đến giọng nói của ai đó cố tình dùng giọng châm biếm gọi tên anh: “Quỷ —— Y —— Nha!”

“Anh ta đang gọi tôi…” Quế Dịch Á cười khổ nói.

Lúc này Quế Dịch Á liều mạng mà lau bảng, Lam Tương bên cạnh lại bắt đầu nói về chuyện tờ rơi.

“Nghe nói, có người nói tôi không tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn không phải khoa chính quy.”

Thấy hắn mỗi ngày ngồi taxi đi lại như gió, cũng không nói gì với người hướng dẫn khác mà vẫn nắm bắt tin tức nhanh vậy sao, Quế Dịch Á nghĩ thầm.

“Thật ra thì bọn họ nói đúng một nửa, tôi học đại học S một năm, chưa tốt nghiệp, cũng không phải học khoa Anh Văn.”

Phía dưới lại một mảnh xôn xao, ngược lại Lam Tương vẫn ngồi ung dung mà nói tiếp: “Nhưng cuối cùng tôi học khoa Anh tại đại học T.”

“Cái gì chứ!”

“Đại học T còn tốt hơn đại học S mà!”

“Lại đang khoe khoang nữa!”

Mọi người một bộ dáng “Ông ta lại ở đó giỡn gì thế” nhưng Quế Dịch Á lại dừng tay lau bảng, giật mình mà nhìn hắn, “Anh, anh học khoa Anh đại học T?”

Lam Tương đến gần khoác vai lớn tiếng nói: “Đúng vậy, Quế Quế, mau gọi tôi một tiếng học trưởng!”

Bị hắn nổ đến đầu kêu oong oong rồi dụi vào vai, Quế Dịch Á cảm thấy ngứa ngáy vội vàng đẩy ra, “Hừ ——- sao anh biết tôi học đại học T.”

“Quế Quế, không có chuyện gì tôi không biết.” Lam Tương không chút nào xấu hổ nói.

“Thực sự là gặp quỷ…” Quế Dịch Á nhỏ giọng nói, không thèm để ý đến hắn, anh xoay người tiếp tục lau bảng, kể từ khi bắt đầu làm việc ở lớp luyện thi này Lam Tương rất thích trêu chọc anh, còn đứng trước chủ nhiệm chỉ đích danh anh là “bản ca”. (người lau bảng)

“Ôi, không nhìn nổi nữa!” Học sinh dưới bục giảng phàn nàn nói, trò đùa này lần đầu tiên nhìn còn cảm thấy mới mẻ, lần thứ hai, lần thứ ba thì có chút buồn nôn.

“Quế Quế, em thấy anh nên nhanh chóng thành người của Lam Tương đi.”

“Như vậy mỗi ngày cũng không cần xuất đầu lộ diện kiếm tiền nữa!”

“Những đứa học sinh cấp ba chết tiệt này…” Quế Dịch Á đưa lưng về phía học sinh, cánh tay lau bảng càng ngày càng mạnh, giống như muốn lau cho thủng cả bảng luôn vậy.

“Các em đừng bắt nạt cậu ấy. Quế Quế, lau xong thì cầm ly Cappuchino trên bàn kia uống đi, tôi mới uống một nửa, còn rất nóng.” Lam Tương vừa nói ra lời này thì rước lấy một trận cười to.

Quế Dịch Á bước nhanh đi ra khỏi phòng học, tránh bị người ta lấy ra làm trò đùa lần nữa.

“Đây, mày kêu tao mua trứng gà.” Quế Dịch Á hoàn thành công việc rồi giúp bạn cùng phòng mua đồ trở về, nhưng sắc mặt nhìn không tốt lắm.

“Cám ơn, mày có muốn cùng ăn mì không?” Nhận hai quả trứng gà, từ trong tủ quần áo Phùng Dữ Nhất lấy nồi điện và muỗng ra chuẩn bị đun nước nấu mì, nhưng thấy bạn cùng phòng không có phản ứng, cảm thấy kỳ quái.

“Chẳng lẽ lại bị Lam Lam hương gì đó ở lớp luyện thi bắt nạt nữa?” Thấy sắc mặt của anh, Phùng Dữ Nhất thân thiết hỏi Quế Dịch Á.

Vừa nói đến hắn cơn tức của Quế Dịch Á liền tăng lên, “Đúng vậy, mày biết không? Lam Lam hương cũng học đại học T! Mẹ kiếp, hôm nay còn muốn tao gọi hắn là học trưởng, phải gọi hắn là học trưởng thì thà rằng tao chuyển trường.

“Cái gì, cư nhiên bảo Tiểu Quế thân thiết của tao gọi ‘học trưởng’, cái thứ mà xanh xanh đó là cái gì chứ, mau đi chà toilet.”

Phùng Dữ Nhất một tay ôm vai Quế Dịch Á, nhưng lại bị khuỷu tay đối phương đánh vào bụng, đau đến cúi gập cả người.

“Nói Tiểu Quế tao cái gì…” Quế Dịch Á trầm giọng nói.

Anh có đôi mắt to mặt tròn rất là đáng yêu, lúc mới vào trường bị gọi là “Quế muội muội”, nhưng bây giờ mọi người không dám gọi như vậy trước mặt anh, tính tình không giống với khuôn mặt, anh rất nóng nảy, quê nhà có mở võ quán, từ nhỏ đã theo ông nội đánh võ, công phu quyền cước nhất định cũng có thực lực.

“Ấy chớ, đùa tý thôi… đánh mạnh thế làm gì, đau chết…”

“Tao chỉ ra năm phần sức, nếu không phải vì tiền, tao đã sớm cho Lam Tương mấy quyền rồi.” Quế Dịch Á còn làm bộ đánh đánh mấy cái.

“Ai, tao cảm thấy Lam Lam hương kia cũng được rồi, Tử Dục – giáo viên anh văn mới của lớp luyện thi bọn tao nổi danh thích bắt nạt bản ca.” Quế Dịch Á đi làm ở lớp luyện thi Maria, bạn cùng phòng của anh Phùng Dữ Nhất thì làm bản ca ở lớp luyện thi Đại An đối diện.

“Tử Dục… Ai vậy? Chưa từng nghe qua.”

“À, hắn là giáo viên dạy Anh Văn mới ở chỗ bọn tao, rất khoa trương! Lão Frank nổi tiếng chỉ nhìn hắn dạy thử hết sức tập trung đã nói hắn OK rồi! Rất nhiều học sinh sau khi lên lớp của hắn còn đến chỗ hắn tuyên truyền, học sinh cũng tăng không ít, bà chủ Kim và chủ nhiệm cũng rất hài lòng.” Nhìn nước gần sôi, Phùng Dữ Nhất bỏ mì vào.

“Cũng dạy Anh Văn, vậy không phải là đối thủ của Lam Lam hương sao? Cả hai đều thích bắt nạt bản ca là như thế nào? Giảo viên dạy Anh Văn có bệnh chung à? Dữ Nhất, mày bị hắn khi dễ qua chưa?”

“Không có, tên này còn ‘phát thưởng’ ấy, hắn chỉ xác định ‘theo đuổi’ một bản ca khác của lớp luyện thi bọn tao, nói là bắt nạt… giống trêu chọc hơn.” Phùng Dữ Nhất vuốt cằm nói.

Nghe hai chữ đó Quế Dịch Á liền lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Hắn phải gặp Lam Lam hương mới phải… Sao hắn… Ừm, trêu bản ca?”

“Này, chuyện này có nói cũng nói không rõ, phải đến hiện trưởng thấy thì so sánh tốt hơn.”

“Đến hiện trường sao… Cũng đâu phải là đi thăm hỏi.”

“Thế nào, không phải ngày mai mày không có tiết sao, có muốn đến xem một chút hay không, tiết học của hắn xem chừng hay ho ra phết đấy.” Phùng Dữ Nhất nói ra một đề nghị như vậy.

“A ——– Có bị phát hiện không? Tao không muốn bị dì Kim bắt lại mắng đâu.”

Lớp luyện thi Đại An làm việc theo gia đình, trong đó nắm giữ quyền lực của Kim gia là Từ Hi thái hậu Kim Mị, thường xuất hiện ở những nơi có thể hợp tác, mở lớp luyện thi nhiều năm, thường dùng tiền bạc khai thác danh sư khắp nơi, trù tính tấn công người cùng nghề, đối với học sinh và công nhân viên cũng cực kỳ nghiêm khắc. Quế Dịch Á luôn nghe được từ Phùng Dữ Nhất là bà ấy hôm nay lại mắng những chuyện vụn vặt của người nào người nào người nào.

“Chớ lo, bà ấy làm quái gì biết mày là người ở đối diện, phía sau phòng học của bọn tao có một căn phòng nhỏ, dùng để ghi hình, nói một tiếng là có thể vào nghe, bên trong cũng khá rộng, thế nào, có hứng thú không? Mày xem Tử Dục làm thế nào chơi đùa bản ca phía sau, mày sẽ cảm thấy Lam Lam hương vẫn còn tốt chán.”

“Vậy à…”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra Quế Dịch Á rất tò mò, hơn nữa có một số việc không so sánh thực sự không biết được…

Buổi chiều hôm sau Quế Dịch Á không có tiết, vì vậy đến lớp luyện thi Đại An sớm hơn mười mấy phút đồng hồ chờ Phùng Dữ Nhất, hành động của anh lén la lén lút, rất sợ bị người quen ở đối diện nhìn thấy.

Đứng một lát, một chiếc BMW màu đen đi trên đường có chút tầm thường mà danh quý dừng trước lớp luyện thi Maria, đang muốn nói là cha mẹ nước ngoài nào chở con đến lớp luyện thi thì cánh cửa chỗ ghế lái mở ra, một người đàn ông dong dỏng cao bước xuống, anh ta chạy đến chỗ ghế lái phụ bên kia mở cửa đỡ một người khác xuống xe, người nọ là giáo viên quốc văn Lâm Tư Bạch ở lớp luyện thi Maria, y mang khuôn mặt trắng bệch, bài học hôm nay nhất định lại kéo dài không đến 120 phút.

Hai người nói với nhau mấy câu, hình như là chàng trai kia không muốn y lên lớp, nhưng Lâm Tư Bạch vẫn kiên quyết đi vào cổng lớn.

Quế Dịch Á thấy thế sững sờ, ngay cả Phùng Dữ Nhất đi đến bên cạnh anh cũng không phát hiện.

“Quế Dịch Á, Quế Quế?” Phùng Dữ Nhất một tay để trước mặt anh huơ qua huơ lại.

“Dữ Nhất? Mày đến khi nào?”

“Mày ở đây nhìn cái gì vậy? Em gái cấp ba sao?” Phùng Dữ Nhất cũng nhìn sang phía đối diện, nhưng không thấy cái gì có thể thu hút sự chú ý của mình.

“Không có g, đang nghĩ lung tung thôi.”

“Ừ, đi mau thôi, nếu không tao đi làm trễ mất, đến trễ lại bị dì Kim mắng mười mấy phút đồng hồ đấy.”

Lúc hai người vào cửa, sau lưng truyền đến giọng nam trầm thấp rất cuốn hút.

“Dữ Nhất, bạn của cậu à?”

Gã chính là người đàn ông vừa rồi mở cửa tiễn Lâm Tư Bạch, Quế Dịch Á mở to mắt nhìn gã.

“A, anh Thiện, đây là em họ của em, em ấy nói muốn đến dự thính Anh văn.” Phùng Dữ Nhất nói ra một kịch bản mình đã biên soạn ổn thỏa từ trước.

“Là vậy à, thầy Tử Dục dạy thật sự rất tốt, nếu là em họ Dữ Nhất… có hứng thú, ghi danh anh Thiện này giúp cậu giảm giá tám phần.” Gã nháy mắt cười nói.

“Cảm ơn anh Thiện trước!”

“Vậy anh đi vào trước, chào.” Kết thúc câu nói gã liền đi vào lớp luyện thi Đại An.

Sau khi đợi gã đi khỏi, Quế Dịch Á nắm chặt áo của Phùng Dữ Nhất lớn tiếng hỏi: “Anh ta… là giảng viên của lớp luyện thi bọn mày?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“À… không có gì.” Thầy Lâm Tư Bạch lại quen biết với giảng viên lớp luyện thi Đại An, hơn nữa còn có cảm giác không bình thường…

“Đúng rồi, anh ấy là con trai của dì Kim, có điểm hơn người hoàn toàn khác bà ấy, mày cũng nhận ra đúng không? Anh ấy đối với những người vừa làm vừa học như chúng ta đều rất tốt.”

“A? Ra là ông chủ nhỏ?” Thấy Lâm Tư Bạch và ông chủ nhỏ của Đại An, không nghĩ đến Đại An và Maria chẳng những mặt trên đấu đá, mặt dưới còn có sóng ngầm mãnh liệt…

Phùng Dữ Nhất dẫn Quế Dịch Á đi vào căn phòng ghi hình nhỏ, nói với người phụ trách ghi hình một tiếng rồi đi ra ngoài làm việc, không quá mấy phút giảng viên đầu tiên đi vào nói bắt đầu tiết học, các bạn học cũng sờ sờ mũi trở về chỗ.

Tiếp đó thầy Tử Dục cầm một ly nước đi vào phòng học, nếu nói thầy Lam Tương mang phong cách Mỹ, thầy Tử Dục kia chính là mang phong cách Anh, đầu đội nón họa sĩ Scotland có hoa văn, cùng với kính mắt Harry Potter, mặc sơ mi trắng với áo gile bên ngoài, thoạt nhìn từ xa còn rất ra dáng quý ông.

“Ông thầy này bình thường đều như vậy sao?” Anh thuận miệng hỏi người ghi hình.

“Đúng vậy, kiểu trang điểm của anh ta chưa từng thay đổi, cũng có vài nữ sinh thích, à, bắt đầu lên lớp rồi!” Y vội vàng bấm nút ghi hình tiết học.

“Everybody, don ‘t sleep, the class began.”

Quế Dịch Á nghe câu mở màn của hắn, cảm giác lỗ tai có chút ngứa, giống như đã nghe loại giọng điệu này ở đâu rồi, nhưng anh lắc đầu không để tâm, tiếp tục nghe giảng, nhưng càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, mặc kệ là nội dung bài giảng, cách nói chuyện thậm chí là những lời trêu đùa nhàm chán đều giống Lam Tương vô cùng, hơn nữa có thể nói là giống nhau như đúc.

“Diệp — Giai — Đệ –” ngay cả bộ dáng cố ý kéo dài đuôi gọi người khác này cũng rất giống.

Tiếp theo, từ cửa bên trái một nam sinh bước vào, dáng người không cao, nhưng vẻ ngoài rất trắng, chắc hẳn đây chính là bản ca ‘ngự dụng’ mà Phùng Dữ Nhất nói, cậu cầm lấy khăn lau liều mạng lau sạch bảng, nhưng lúc Tử Dục viết bảng đều cố ý viết thật cao, cậu không thể không nhón chân để lau.

Tử Dục thì ôm ngực, quan tâm nhìn cậu nói: “Kitty, lau không tới tôi có thể lau giúp cậu nha.”

“Cám ơn thầy, tôi có thể… A” Cậu cố gắng nhón chân sát những chữ cao nhất kia.

Tử Dục tiếp tục thừa dịp lúc cậu liều mạng lau bảng đen mà cố ý ném một cây bút trên mặt đất, phía dưới lại nổi lên một trận cười chế giễu.

“Kitty, có thể giúp tôi nhặt cây bút lên được không? Nó rơi bên chân cậu.”

“A, được!” Diệp Giai Đệ nói xong liền khom lưng nhặt bút, còn chưa đứng lên đã nghe thấy một trận ầm ỹ hỗn loạn.

“A —— a —— lại thua rồi.”

“Kitty! Tại sao anh lại mặc quần đùi Hello Kitty chứ! Không thì chúng em có thể thắng thầy một bữa Kentucky Fried Chicken (aka KFC) rồi.”

“Hai người thông đồng đúng không!”

Lúc này Quế Dịch Á mới hiểu được, thì ra bọn họ đang cược màu sắc và hoa văn trên quần đùi của bản ca, nên mới thừa dịp cậu khom lưng xem kết quả, cậu vốn mặc quần skateboard eo thấp, một cái khom lưng liền thấy màu và hoa văn của quần trong ngay.

“Sao —— lại có giáo viên phẩm chất kém như vậy chứ!” cùng là bản ca, Quế Dịch Á không khỏi oán giận thay cậu, nhưng đồng thời trong lòng cảm giác có một ý nghĩ khác, cảm giác này là bản ca đó chấp nhận bị hắn bắt nạt.

Trong mắt Lam Tương mình cũng như thế này sao!? Anh âm thầm tự hỏi.

Diệp Giai Đệ bị trêu cợt như vậy chẳng những không tức giận, còn cười cười đi ra cửa, và nói rằng lần sau cậu sẽ mặc quần đùi có màu và hoa văn khác.

Quế Dịch Á thấy vậy quay đầu giận dữ nhìn trừng trừng vào Tử Dục đang giảng bài trên bục, bị khi dễ thành như vậy còn có thể cười cười đi ra cửa, nhất định là người này bị uy hiếp gì đó rồi?

Quế Dịch Á nhìn một chút càng cảm thấy mặt của hắn cùng với khuôn mặt của Lam Tương có nét tương đồng, anh nghĩ là ảo giác, liền dụi dụi mắt, lại nhìn chằm chằm xem, vẫn giống nhau!

“Bạn học, bạn có thể phóng to hình ảnh DV một chút không?”

“Được, còn có thể làm nổi bật toàn bộ khuôn mặt ấy.” Bạn học ghi hình vừa nói vừa điều chỉnh tiêu cự, phóng to hình ảnh lên.

Chỉ cần lấy kính và nón của hắn xuống, đội nón Micheal lên, thì sẽ thành Lam Tương ngay!

“Quế Quế cậu tìm anh có chuyện gì? Chắc không phải là học kỳ này có môn học nào muốn nhờ anh đây giúp chứ?” Lam Tương đi vào một phòng học cười nói.

“Thầy Lam Tương, thầy Tử Dục… biệt danh của anh đúng là nhiều nha.” Quế Dịch Á dùng giọng mũi bực bội nói.

Nghe được tên khác, trên mặt Lam Tương chấn động rõ rệt, “Cậu… đi nghe tiết học ở Đại An?!”

“Ăn sạch của cả hai trung tâm luyện thi đối diện nhau, trong túi nhất định toàn MyCall là MyCall nhỉ.” (MyCall: Một hệ điều hành dành cho di động, tương tự iOS và Android)

“Chuyện này… quá khen quá khen, kiếm miếng cơm ăn thôi, ha ha.”

“Nếu dì Kim biết anh còn làm việc cho Maria, không biết sẽ như thế nào đây.” Quế Dịch Á cố ý nói.

“Quế Quế, hãy nể tình chúng ta làm bạn hơn một năm qua…”

“Ai là bạn bè với anh hả!” Quế Dịch Á lớn tiếng cãi lại.

Lam Tương giơ hai tay, “Không có, nói đi, cậu muốn tiền hay là…”

“Tôi muốn một chiếc iphone!”

“iTouch chẳng phải xịn hơn sao?”

“Anh quản tôi sao, tôi muốn iphone, tốn tiền cũng phải mua nó!” Quế Dịch Á vô cùng yêu quý sản phẩm 3C, đặc biệt là của hãng Apple. (Sản phẩm 3C bao gồm máy tính, phương tiện thông tin liên lạc và sản phẩm điện gia dụng)

“Được được, phí im lặng là iphone... hình như tháng sau Frank sẽ đi Mỹ, nhờ anh ta mang về là được rồi.”

“À đúng rồi, sau này khi lên lớp không được chơi tôi!” Quế Dịch Á lại tăng thêm một điều.

“Thú vui duy nhất của anh mà cậu cũng tước đoạt…” Lam Tương giả bộ muốn khóc.

“Đây là thú vui gì mà bản chất lại ác như vậy! Còn nữa còn nữa, bản ca ở Đại An kia cũng không được khi dễ cậu ấy!”

“Chuyện này… Nếu đối phương tự nguyện, sẽ không sao đúng không?” Lam Tương cười nói.

“A?”

“Cậu chỉ cần giữ bí mật đến cuối học kỳ này là được.”

“Hả?!”

“Vậy tôi đi nói cậu ta đây!” Đẩy cánh cửa đơn độc bước ra, nói gì đó với người này.

“Anh…”

Gần hết học kỳ, Tử Dục – giáo viên Anh văn nổi tiếng ở lớp luyện thi Đại An mời các học sinh đi ăn gà rán và pzza, cũng nói với bọn họ hắn chỉ dạy đến hết tháng này, dĩ nhiên toàn bộ các học sinh ầm ỹ hỏi tại sao? Hắn nói vì hắn không chịu nổi ông chủ của lớp luyện thi Đại An bóc lột sức lao động của hắn, muốn đổi nơi làm việc sang lớp luyện thi Maria ở đối diện, một số học sinh thích thầy Tử Dục cũng bắt đầu nảy sinh ý đổi lớp luyện thi, lúc này hắn lại say mê nói lớp luyện thi Maria có bao nhiêu ưu điểm, cho dù đã đóng tiền cho học kỳ tiếp theo của Đại An cũng không sao, Maria đồng ý miễn phí cho họ về vấn đề này, chỉ cần sau này một lòng ở lớp luyện thi Maria thì không thành vấn đề.

Giống như tiếng sáo đẹp đẽ trong truyện cổ tích, Tử Dục cũng chính là Lam Tương dẫn hơn một trăm học sinh trong lớp chuyển đến Maria, thủ đoạn tấn công dành cho người cùng nghề này hiệu quả cao, cũng vô cùng hữu ích.

“Cậu biết không? Dì Kim tức đến nỗi cả mặt cũng đỏ lên! Nói chuyện còn run rẩy nữa.” Mặc dù đang ở lớp luyện thi Đại An, nhưng Phùng Dữ Nhất đối với hành động lần này lại vỗ tay tán thưởng.

“Ha ha, tớ thực sự rất muốn xem!” Quế Dịch Á vừa ngắm nghía iphone trong tay mới lấy được vừa nói.

“Ông chủ của Maria các cậu cũng rất mạnh nha, một chiêu hạ giá này, chưa từng có người dẫn cả một lớp học đi như vậy đúng không?”

“Ừ… đúng vậy, hắn thật sự rất lợi hại.” Dữ Nhất nói đến ông chủ, Quế Dịch Á liền ấp úng.

“Mày thấy ông ta chưa? Vẫn cảm thấy ông ta còn nhiều điều bí ẩn.”

“… Mới đây thấy rồi, nói thần bí… thực ra cũng khá tốt, haha.” Quế Dịch Á cười khan.

“À, đúng rồi, bản ca Kitty của bọn tao cũng nghỉ việc rồi, không phải cũng qua lớp luyện thi của ọn mày chứ!”

Cậu ta đương nhiên cũng qua! Quế Dịch Á nghĩ thầm.

“Haha, cảm giác đại thắng thật tuyệt!” Diệp Giai Đệ sau khi uống một hớp bia lớn nói, “Thật không uổng công em xâm nhập doanh trại địch, chịu đựng mọi gian truân vất vả, còn bị anh khi dễ chết mất!” Nói xong đá đá Lam Tương ngồi ở salon bên kia.

Diệp Giai Đệ, bản ca thấp bé dễ thương lại có làn da trắng chính là ông chủ đứng phía sau của lớp luyện thi Maria, sinh ra với khuôn mặt trẻ con không đổi theo thời gian, dù có hóa trang thành học sinh cũng không ai nghi ngờ, sử dụng lợi thế này cậu lẻn vào Đại An thu thập thông tin bí mật phá hoại, người không cao, dã tâm lại rất lớn.

“Ai, anh cũng rất cực khổ, chạy hai nơi mà còn phải thay đổi hóa trang rất sợ bị phát hiện, vả lại, đâu có giáo viên nào không khi dễ bản ca đúng không?” Lam Tương phàn nàn.

“Em thấy anh rất thích khi dễ Quế Quế gì đó phải không? Đã sớm biết anh thích ăn người trẻ tuổi mà.” Hai chân Diệp Giai Đệ đá về phía hắn mấy cái, ngày trước ở trong lớp bị khi dễ, ở nhà dĩ nhiên muốn đánh trả rồi.

“Sẽ đau đấy.”

“Vậy nói anh thua đi.”

“Được được, anh thua, anh thua.” Thấy tình nhân nhà mình thích cảm giác “thắng” như vậy, hắn thực sự hơi buồn rầu.

“Lần này một phen thắng bà Kim lớn như vậy, không biết bà ta sẽ đánh trả như thế nào, thật sự có chút mong chờ.” Diệp Giai Đệ ngước đầu nhớ chuyện xưa nói.

“Không phải em nói bà ấy cũng không có chủ ý mới sao?”

“Dù sao ở phố này cũng chỉ có bà ta xem như có thể làm đối thủ của em, thật nhớ trước kia em có một đối thủ xứng tầm.”

“Ai vậy?” Có thể đấu cùng người yêu của hắn mà còn không thua cũng không nhiều người.

“Lúc trước em có nói với anh, người đó họ Đoạn.”

“Hả, luật sư Đoạn sao, luật sư lòng dạ hiểm độc thường xuất hiện trên tivi?”

“Từ lúc em còn ở nhà trẻ đã cùng lớp với anh ta, cái gì em cũng đều so với anh ta, anh ta được hạng nhất, em cũng muốn giành hạng nhất.”

Lam Tương nghiêm túc bi ai vì đối phương, chỉ cần liên quan đến thắng thua, em ấy sẽ không từ một thủ đoạn nào.

“Khiến em tức giận nhất chính là khi lên cấp ba vẫn cùng lớp, đến đại học cũng cùng một khoa, kết quả anh ta lại chuyển khoa! Chạy đi học luật, mất đi một đối thủ em cũng cảm thấy không thú vị, học bảy năm lâu như vậy, sau đó lại chuyển sang kinh doanh, bây giờ em vẫn phải gửi thiệp mừng năm mới cho anh ta.”

Không phải là thư khiêu chiến chứ? Bên kia chắc cũng cảm thấy bị làm phiền. Lam Tương nghĩ thầm.

“Đã như vậy, chi bằng đổi đối thủ đi?” Hắn cầm lấy mắt cá chân tinh tế của đối phương, bắt đầu khẽ vuốt ve.

“Ai?” Cậu rút chân về, nhưng ngay cả chân còn lại cũng bị cầm luôn.

“Anh này.”

“Đấu với anh? Nếu vậy thì đấu cái gì?” Cậu không nhịn được cười nói.

“Đấu… ai yêu ai nhiều hơn.”

Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mu bàn chân trắng nõn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play