Rin thôi tung ra các đòn tấn công của mình, cô chớp ngay cơ hội để lau đi những giọt mồ hôi bắt đầu lăn trên mặt. Họ đã luyện tập cả ngày hôm nay. Từ những chiêu phòng vệ nhỏ nhất cho đến những chiêu thức khó hơn, buổi luyện tập này dường như không có điểm kết thúc. Cần một chút ma thuật để làm chệch hướng những ngọn lửa mà con rồng thổi ra. Bảo vệ bản thân khỏi những ngọn lửa có vẻ như khó khăn hơn cô tưởng tượng.
Là một con rồng, nó là một người thầy giỏi. Nó luôn tìm ra yếu điểm của cô và vạch chúng ra. Đấy, cậu dường như tận dụng tất cả những điểm yếu ấy trong suốt cả trận đấu, nhưng cuối cùng, dù sao thì nó cũng vì lợi ích của cô sau này.
Những ngày trước, họ bắt đầu với những bài tập đơn giản và dần dần chuyển hướng sang các bài tập phòng vệ cô khỏi những ngọn lửa. Phải mất một lúc nữ hoàng mới điều chỉnh lại dòng năng lượng đang chảy trong người cô, nhưng không một ai có thể nói cô chỉ là một kẻ mới vào nghề. Trong người cô tràn đầy năng lượng luôn sẵn sàng được sử dụng.
Cô gọi nơi này là nơi trú ẩn. Dù vậy, cô không chắc mình đã ở đây bao lâu. Nhưng bằng cách tính số lần mặt trời lặn, cô ước chừng mình đã ở đây hơn hai tháng. Cô biết rằng sẽ là một ý tưởng hay nếu họ rời đi và báo cho mọi người đang lo lăng nơi họ đã ở. Nhưng cuối cùng cô biết cũng sẽ thật mạo hiểm nếu như trở lại Orakrest. Thật quá nguy hiểm khi cân nhắc tình hình của họ.
Họ sẽ phải đợi cho đến khi cô có thể trở lại. Cha cô đã quen với sự vắng mặt dài ngày của cô, Kenji có lẽ cũng vậy, nhưng cũng không thể trách họ nếu họ cho rằng cô đã chết. Cô không trong trạng thái tốt nhất trong lần cuối cùng họ thấy nhau, nhưng mọi thứ về cô bây giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Kể từ đêm đầu tiên Rin và cô kết nối với nhau, mọi thứ đã thay đổi một cách đáng kể. Dòng năng lượng mới được tìm thấy trong cô mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của cả hai. Nếu cô phải đặt cược rằng sức mạnh của mình mạnh hơn so với các pháp sư trong hội, chắc chắn cô sẽ phải đi ra ngoài với một túi đầy những đồng xu. Năng lượng trong cô vẫn còn khá thô, nhưng tiềm ẩn một sức mạnh to lớn phi thường.
Câu thần chú đầu tiên cô đã niệm là một câu thần chú chữa bệnh đơn giản, và mất ít năng lượng hơn so với thở. Nó đến một cách tự nhiên và xảy ra mà không cần cô phải nỗ lực. Những gì xảy ra trước khi niệm chú thật bất ngờ nhưng dù sao chúng cũng biến thành một bài học đáng giá.
Tiến về một trong những cái bẫy được đặt trong rừng để chuẩn bị cho bữa tối của họ, Leiv vấp phải một hòn đá nằm lẫn dưới những lớp lá cây. Nó làm cô loạng choạng ngã về phía trước, một hòn đá nhô ra trên mặt đất đã cắt trúng cánh tay, những góc cạnh sắt nhọn xé toạc da. Rin đã hướng dẫn cô những bước chữa trị cơ bản và làm thế nào để tập trung năng lượng vào một điểm. Hít thật sâu, cô chầm chậm dồn ma thuật của mình vào vết cắt đang rỉ máu. Cơn đau giảm dần, để lại trên tay cô một vệt rạch nhỏ. Tập trung cao độ, cô muốn dùng sức mạnh ý chỉ để chữa lành nó. Dần dần, da thịt nơi vết cắt tự nối liền lại với nhau, và không còn dấu vết của vết thương trước đó. Sự việc diễn ra quá nhanh đến nỗi Leiv không biết đó là do cô tự chữa lành hay là da thịt tự động đóng lại.
Một vài tuần trôi qua, những lời niệm chú ngày càng tăng cường. Nó như những năm đầu tiên luyện tập săn bắn, khi đó, cha cô sẽ không cho phép nghỉ ngơi nếu như cô chưa hoàn thiện bài tập của họ. Rin gợi cho cô nhớ nhiều về ông, những bài huấn luyện của ông chi tiết và khắc nghiệt, thường khiến cô lập tức chìm vào giấc ngủ mỗi khi nhắm mắt. Mặc dù về bản chất cô chỉ là một đứa trẻ, cô đang ở thời kỳ đỉnh cao của mình.
Học cách phòng vệ thực sự rất khó khăn nhưng cực kỳ hữu dụng trong việc chống lại mọi đòn tấn công. Dẹp đi mọi suy nghĩ của mình, Leiv tập trung toàn sức lực để dựng nên một bức tường kiên cố. Cuối cùng khi Leiv đã làm chủ được những lá chắn của mình, họ chuyển sang bài tập khác để xem những bức tường chắn của Leiv có thể chịu được những ngọn lửa của Rin hay không.
Chỉnh lại tư thế của mình, Leiv đứng vững bằng hai chân trên mặt đất. Ngay khi con rồng mở miệng, cô mở rộng hai lòng bàn tay và tạo ra những rào cản tinh thần. Ngọn lửa chỉ vờn quanh lá chắn và không thể chạm được vào Leiv. Khi đã thỏa mản, Rin thay đổi chiến thuật với những quả cầu lửa, rõ ràng mọi thứ đã khó khăn buộc Leiv càng phải tập trung tinh thần để củng cố lá chắn của mình. Phần khó khăn nhất của bài học là học cách nhanh nhẹn hơn. Xoay lưng lại với con rồng, Rin đợi cho đến khi cô nghe thấy những lời cảnh báo của mình.
"Lửa!" cậu chàng la lên trong tâm trí cô.
Ngay khi lời cảnh báo được gửi qua liên kết của họ, Leiv xoay lại và làm chệch đi hướng của ngọn lửa bằng tấm chắn của mình. Nó rất tự hào về cô và nó cho cô biết điều đó bằng nụ cười toe toét.
Lúc này cô đứng đó, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm áo ngoài. Nó ngưng tấn công Leiv nhưng vẫn tiếp tục những bài luyện tập. Hôm nay họ đã tập kể từ khi mặt trời mọc và bây giờ, mặt trời đang lặn dần phía bên kia ngọn đồi, bao quanh mảnh đất nhỏ của họ. Được rồi, cô không thể xem đó là nhỏ khi mà đó dường như là kích cỡ của cả khu rừng ở Orakrest. Làm thế nào mà chỉ bằng phép thuật mẹ có thể xây dựng một nơi như thế này cho cô. Dù cho Rin đã nói với cô, một khi họ rời đi họ có thể không bao giờ trở lại, và nơi trú ẩn của họ cũng sẽ biến mất.
Con rồng đi cùng với Leiv, choán đầy không gian bằng cơ thể to lớn của mình. Dang rộng đội cánh của mình, dường như chúng đã khép như thế cả ngày. Ghé mặt xuống gần với Leiv, nó đẩy nhẹ cánh tay cô.
Cô cười, cô thử dùng tay đẩy đầu của nó ra sau. Hành động của cô càng khiến cậu chàng đẩy nhiều hơn nữa.
"Được rồi, được rồi! Tôi đang nghỉ ngơi. Tiếp theo là gì vậy?"
"Mũi tên", nó trả lời.
Đây là bài học cô thích nhất, bởi vì nó có cung tên. Cô chạy về phía cái cây nơi cô để đồ của mình và lấy cây cung được gắn với chiếc túi mà mẹ đã để lại cho cô. Trước khi cô sinh ra, bằng cách nào đó đoán trước tương lai, mẹ đã đủ thông minh khi để lại một cây cung cho cô. Mặc dù Rin đã bảo với cô rằng bởi vì bà quá yêu cung tên và luyện tập với nó mỗi ngày khi còn ở quê hương của họ.
Điều đó khiến Leiv cảm thấy gần gũi hơn với người mẹ cô chưa bao giờ gặp gỡ, nhưng yêu cô vô bờ. Dây cung đã được căng ra và cây cung cũng được gia công tuyệt đẹp. Thật khó để nhận ra nó được làm bằng gỗ gì, chạy dọc cây cung là những họa tiết được chạm khắc tỉ mỉ. Ở chính giữa nơi tất cả chúng kết hợp, nó thắt vòng một biểu tượng quen thuộc. Đó cũng cùng một dấu hiệu được vẽ trên bụng Leiv.
Cô chạy về phía Rin đang kiên nhẫn đứng đợi bên bờ biển. Họ đã luyện tập bài này nhiều tuần liền trước khi cô có thể hình thành một chiếc mũi tên cứng cáp. Cô đứng tại vị trí của mình, nâng hai cánh tay lên và ngắm bắn. Mục tiêu là cái cây cách họ vài feet. Cô ấy kéo căng dây cung, để dòng năng lượng tinh thần chạy khắp hai cánh tay và cơ thể cô. Leiv hình dung ra mũi tên với kích cỡ và trọng lượng hoàn hảo. Vật thể cô tưởng tượng trong đầu dần hiện ra trước mặt, nó có hình dạng như một chiếc mũi tên. Nó trông vô hại, như một chiếc mũi tên bằng khói.
Hít thật sâu, cô đã hoàn thành việc nhắm mục tiêu và phóng mũi tên. Nó bay qua đầu cô, bay qua những cái cây khác xung quanh mục tiêu. Trước khi cắm vào thân cây, mũi tên biến mất. Điều này xảy ra nhiều lần và đó là lý do tại sao họ phải tập đi tập lại rất nhiều. Leiv hít thật sâu và ngắm bắn một lần nữa. Dịch chuyển nhiều năng lượng tinh thần hơn vào mũi tên, cuối cùng nó cũng trở nên cứng rắn. Ngắm bắn, cô ấy hết sức tập trung. Nhắm mắt lại, thả dây cung và cô để mũi tên bay ra khỏi. Cuối cùng nó cũng đã tìm thấy mục tiêu. Nó dích chặt vào chính giữa thân cây và dần biến mất như tất cả những mũi tên tinh thần khác trước đó.
Mỗi lần bắn tên thành công, Leiv đều phấn khích nhảy lên nhảy xuống, không thể tin là mình có thể làm được điều đó.
Nhiều tháng trôi qua với cùng lịch trình mỗi ngày. Đôi khi họ cũng có tí thay đổi, nghỉ ngơi một tí để bay. Những lần đầu bay thật khó khăn. Khi họ tái sinh, những chuyến bay thường ngắn và trong đêm, bây giờ, họ chỉ thường bay lên bầu trời khi mặt trời đã lên cao, để Leiv có thể thấy vẻ đẹp của vùng đất phía dưới họ. Ban đầu cô gặp khó khăn trong việc điều chỉnh cơ thể trên lưng Rin, không có cái gì để bám vào, cô không biết những người điều khiển rồng khác làm sao có thể làm được điều đó.
Cậu chàng cam đoan với cô rằng nó không thể bay lên, không có một trường hợp người điều khiển nào ngã xuống trong lịch sử. Không ai chắc chắn về điều kỳ diệu ở đây, nhưng có gì đó luôn kết nối giữa người điều khiển và con rồng của mình, miễn là họ thực sự có ý định bên nhau.
Trên chuyến bay đầu tiên của mình, cô bám vào Rin với tất cả sức lực cô có. Khi Rin bay khỏi mặt đất và giữ gió dưới đôi cánh của mình, cô bò trên lưng để cố vồ lấy bất cứ thứ gì. Không có thứ gì để giữ lấy, cô chỉ biết nắm cái cổ dày của Rin, điều đó dường như cũng không khác biệt với nơi cô giữ.
Trên chuyến bay thứ hai, Leiv dễ dàng leo lên lưng con rồng. Cảm nhận...bên dưới chuyển thành một cảm giác quen thuộc, và cô mất một ít thời gian để trở nên thoải mái. Cô buộc bản thân phải dũng cảm khi họ bay vọt lên trên bầu trời, mà không đụng vào bất kỳ thứ gì. Nó làm cô ngạc nhiên bằng cách lật mình giữa không trung, xoắn qua những đám mây và đâm xuống mặt đất. Cô không thể điều khiển chính mình và rít lên trong xuống quá trình. Nửa đường xuống đất, Rin mở đôi cánh của mình và để gió nâng nó lên. Cô có thể cảm nhận sự hưng phấn qua sợi dây liên kết của họ, cô chào đón cảm giác vui vẻ này và để nó lan tỏa khắp cơ thể.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô lại thức dậy mỗi sáng để tiếp tục luyện tập với Rin và tranh thủ chợp mắt trong rừng mỗi khi được nghỉ giờ. Sau đó vào buổi chiều, là khoảng thời gian của riêng cô, Leiv bơi trong hồ và giải phóng cả trí óc và cơ thể.
Hoàng hôn buông xuống ở nơi trú ẩn của họ, cô cuộn mình, nhích lại gần Rin và ngọn lửa cô vừa mới đốt, giữ họ ấm khỏi những làn gió đêm. Hơn ba tháng đã trôi qua, cô miễn cưỡng rời khỏi vùng đất ẩn nấp của họ, dù biết rằng sớm hay muộn họ cũng phải đi để đối điện sự thật. Nhưng lúc này, cô yên lòng nhìn những đốm lửa đang nhảy quanh họ, cô tựa đầu vào Rin.
Cô cảm thấy nó đã thiếp đi và tự hỏi cô sẽ sống thế nào nếu không có nó. Nhiều tháng trôi qua, cô đã quen với cảm giác có nó trong tâm trí mình. Sợi dây liên kết mang họ gần lại nhau hơn cả trong tiềm thức và tinh thần. Khi cô bực bội, nó ấy dường như cũng thế. Cả hai đều có suy nghĩ giống nhau, điều đó khiến họ trở thành cặp bài trùng. Cô quen với tiếng vo ve quen thuộc của sự kết nối của họ trong tâm thức, cô chỉ cần dựa vào đó để biết được nó đang ở đâu.
Ngay cả khi nó bay cao trên bầu trời mà không có cô, cô cũng có thể dễ dàng giao tiếp với nó thông qua sợi dây liên lạc của họ mà không gặp vấn đề gì. Suốt nhiều tháng liền dòng năng lượng của cô liên tục phát triển và cô có thể tạo ra những chiêu thức pháp thuật khó nhất với sự tự tin và độ chính xác cao. Lá chắn của cô tồn tại lâu hơn và những mũi tên bay với khoảng cách xa hơn. Trong vài tuần cuối cùng họ chủ yếu tập trung vào năng lực lửa của Leiv và làm thế nào để điều khiển nó. Đến bây giờ, có vẻ như cô đã thành công, chủ yếu là thực hành tại bờ biển, nơi mà không một cái cây nào có thể bắt lửa.
Ngày mai Rin sẽ chỉ cho cô một trong những chiêu thức khó nhất cần nắm vững, sau một vài tập luyện, nó cảm thấy rằng cô có thử nó. Dù cho đó là gì, nó chàng có vẻ thận trọng khi dạy nó, nhưng cuối cùng cũng đồng ý sau một chút thuyết phục của Leiv. Cậu chàng cho rằng đó là một chiêu thức rất mạnh, vì thế cô càng khăng khăng học nó.
Sau vài phút, con rồng lặng lẽ ngáy bên tai cô, cô cũng chím vào giấc ngủ không mộng mị.
Ngày tiếp theo lại bắt đầu như những ngày khác. Leiv giặt đồ và phơi nắng bên hồ, quần áo của cô sẽ chóng khô dưới trời nắng. Đôi khi, nếu trời đủ ấm, cô sẽ bắt cá bằng cây giáo được gọt giũa từ một nhánh cây. Có vài lần rất dễ bắt cá nhưng cũng nhiều lúc như bây giờ, chúng đã bơi hết sang một nơi nào khác. Quyết định từ bỏ, Leiv hướng về chỗ quần áo của mình.
Mang đôi boot vào, cô nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cây sau lưng, nhưng lờ đi và chỉ nghĩ rằng đó có thể là một con nai. Cô quay đi ngay khi thấy Rin chạy đi với chiếc áo của cô trên miệng. Nó dường như thích những trò đùa cợt cũng như Leiv thích cung tên vậy, và đôi khi mất rất lâu để Leiv bắt được nó dù cho, nó sẽ không bay lên, bởi vì điều đó khá gian lận.
Giả vờ tiếp tục, cô cố tính cứa tay mình để nó cảm nhận được nỗi đau của cô qua liên kết của họ. Cô nghe nó dừng lại và bước về phía này. Cảm giác ngứa ngứa choán đầy tâm trí cô, nó chắc chắn rằng thực sự cô đang bị thương, chứ không phải giả vờ, nhưng nó không biết rằng cô đã chuẩn bị cho điều này rất nhiều lần. Khi nó tới gần hơn, cô nhảy lên và kéo cái áo sơ mi ra khỏi miệng nó, le lưỡi với nó khiến nó cười khúc khích qua sợi dây của họ.
"Trò đùa hay lắm, cor meum!" nó nói, nó thường gọi cô là "trái tim của nó" bằng tiếng Latin.
Cô rất thích thú với những từ mà nó nói, mặc dù cô phải mất một thời gian mới nhớ được. Nhưng những từ như "cor meum" thì khá dễ, bởi vì nó thường xuyên nói với cô.
"Cô chắc chắn đã học được cách điều khiển năng lượng của mình." Nó nói với cô, nhìn vết thương trên cánh tay cô đã khép miệng, chúng không hề để lại một dấu hiệu hay vệt mờ nào.
Cô không thể ngăn mình cười toét miệng khi nghe lời khen ngợi của nó. "Đúng vậy, đó là một kỹ năng hữu dụng. Ý tôi là, sẽ có hàng triệu người muốn trộm áo sơ mi của tôi!"
Lời nhận xét chỉ khiến nó đảo mắt nhìn cô. "Nhớ rằng, tôi là một con rồng và tôi không thể chịu trách nhiệm nếu tôi vô tình ăn một trong số chúng"
Khịt mũi, cô kéo chiếc áo sơ mi qua đầu mình, nhìn Rin. Nhướng mày lên, cô nhịp chân, chờ đợi Rin.
"Được rồi, cô được hai điểm và tôi vẫn chỉ một." nó miễn cưỡng đáp lại.
Cô đi theo và tự hỏi hôm nay họ sẽ học gì. Nó đã hứa với cô đó là một thứ rất vĩ đại. Bảo Leiv đợi trong chốc lát, nó bay lên và bay xa khỏi cô. Vài phút sau nó trở lại với một con sóc đang vặn vẹo trong miệng mình. Nó bỏ nó xuống.
"Bài học tiếp theo là khống chế con sóc này" Nó bình tĩnh nói với cô.
Cô chết lặng, nhìn chằm chằm vào nó, không chắc rằng mình có nghe đúng không. "Ý nó là gì?" cô hỏi lại.
"Sử dụng trí lực của cô" nó giải thích "khống chế tinh thần nó"
Lắc đầu, cô nhìn nó đầy bối rối. "Sao tôi có thể làm được điều đó?"
"Tập trung, nhìn vào con vật, thực sự nhìn vào nó. Cô nên thấy được khí quanh nó. Bắt lấy khí đó và xoắn nó, làm những gì cô muốn."
"Nhưng, tôi nghĩ tôi không thể" cô khẩn khoản.
Rin không nói gì cả. Xích lại gần hơn, đẩy nhẹ Leiv về phía trước.
Cô xoắn nhẹ tay, đối mặt với con sóc. Thở thật chậm, cô nhìn chằm chằm vào nó. Không điều gì xảy ra, cô tập trung chuyên chú hơn. Con sóc sáng lên, một làn khói trắng từ người nó bay ra.
Linh hồn của nó, cô nghĩ
Khí của con sóc dịch chuyển nhanh dưới cái nhìn của Leiv, nhanh hơn khi xung quanh nó. Bằng tinh thần, cô kéo nó, kéo lá chắn khói. Nó không chịu thậm chí giãy giụa dưới sức mạnh của cô, rồi đứng im một chỗ. Khoan đã, cô nghĩ, tại sao con vật ấy chỉ đứng im tại một điểm?
"Cậu khiến nó đứng im à?" Cô hỏi Rin.
"Tôi chỉ khiến nó nghĩ rằng nếu nó di chuyển nó có thể chết. Tất cả những điều tôi phải làm là chờ đợi bản năng để tiếp nhận. Nó nghĩ sẽ rất nguy hiểm nếu nó bước một bước."
"Tôi không biết cậu có thể làm điều đó"
"Tôi chỉ có thể làm điều đó với động vật thôi, con người có một bộ óc khá phức tạp và loài rồng chúng tôi không thể làm thế. Bây giờ, thử lại nào."
Quay lại, cô dồn hết năng lượng và sức mạnh vào chiêu thức của mình. Một giọt mồ hôi chảy dài bên gương mặt cô, đỏ bừng hai gò má. Một chút sức mạnh của cô bao quanh con sóc và giật mạnh vào tinh thần đang bảo vệ nó. Cô có thể cắt xuyên qua đó và chạm vào con vật. Điều khiển con sóc là một phần hoàn toàn khác của chiêu thức và thực sự khó khăn.
Cô thở khó nhọc, mỗi hơi thở hóa ra lại là một việc nặng nề. Mồ hôi chảy đầy mặt và cổ Leiv, thấm đẫm phần trên của áo ngoài. Cuối cùng, câu thần chú dường như có hiệu quả. Cô đẩy con sóc về phía trước, khi nó nhấc một chân lên, vội đông cứng ngay say đó. Dù cho chiêu thức này khó thế nào, nó cũng không phải không thể thực hiện được. Con sóc được phóng thích và phóng ngay vào rừng. Cảm thấy chóng mặt, Rin đứng sau cô phòng khi Leiv ngã xuống.
Vẫy Rin ra xa, cô ngồi xuống mặt đất lô nhô. Não của cô muốn bùng nổ trong khi cơ thể muốn khuỵu xuống. Sử dụng toàn bộ ma lực nhưng không đạt được gì ngoài trừ cơn đau đầu. Đến khi nhịp tim điên cuồng bình ổn trở lại, cô hướng về phía hồ. Cả ngày nay, suy nghĩ về dòng nước lạnh và âm thanh nhẹ nhàng của thác nước rất cuốn hút cô. Cảm giác của cát ấm và sự vuốt ve nhẹ nhàng của những cơn sóng làm dịu đi sự nhức nhối trên khắp cơ bắp mỏi như của cô.
Cô đi về phía bờ và ở lại đó, cho cô một chút bình yên để thu thập những suy nghĩ lộn xộn. Cởi áo quần trước một con rồng không còn là vấn đề với cô nữa, có vẻ như không đáng để lo lắng về trạng thái lõa thể trước một người có thể vạch trần tâm thức của bản. Cô giặt đồ và để chúng bên ngoài để khô.
Thường thì khi tắm, dòng thác sẽ giúp chà xát đi những bụi bẩn của cả một ngày, nhưng đó không phải những điều cần thiết. Thay vào đó, cô thả nổi cơ thể trên mặt hồ, để dòng nước cuốn theo. Sau khoảng một giờ, Leiv bơi về phía bờ để tắm. Bàn tay chai sạn của Leiv chà lên hai cánh tay, di chuyển xuống các vết sẹo đầy hai chân. Những cuộc chiến luôn kết thúc với nhiều vết sẹo trên cả hai tay và hai chân, may mắn là chúng chỉ là những vết thương nhỏ.
Rin bảo với cô rằng ma thuật có thể chữa lành những vết thương, nhưng cô từ chối, nói rằng chúng gợi cho cô nhớ đến những gì là xứng đáng để chiến đấu. Sau một vài lần hỏi, nó từ bỏ và cứ để những vết thương như vậy.
Có vài trường hợp khi mà thanh kiếm của ai đó gần sát khuôn mặt cô, nhưng cô sẽ làm chệch hướng chúng kịp lúc bằng tay của mình. NHững vết thương sẽ lành nhưng vẫn để lại sẹo. Phần lớn đàn ông trong làng đều sẽ tránh xa cô khi thấy những vết sẹo, nhắc nhở họ cô không phải là cô gái bình thường. Mặc dù cô không đẹp, cô có đủ những người cầu hôn để biết cô cũng có một vẻ ngoài hấp dẫn. Kenji bảo cô thật điên khi nghĩ mình không đẹp, nhưng lời khen của cậu ta không có tí trọng lượng khi mà cậu ta là người bạn rất thân của cô.
Sau vài năm từ chối những người cầu hôn, cô quyết định sống một mình. Tự hào mình là ai tốt hơn là có gia đình và không hạnh phúc. Sống với những kẻ khó tính hay những nhà quý tộc hợm hĩnh, việc độc lập nghe có vẻ hấp dẫn hơn nhiều. Cuối cùng, cô chán phải nói với những người đàn ông rằng cô muốn làm nhiều việc hơn so với chỉ thêu thùa và mặc váy áo. Mất một thời gian để giữ họ tránh xa, nhưng cũng đã giảm bớt đi nhiều người để mắt đến hồi môn của cô. Mặc dù, vài kẻ lang thang biết là không nên chòng ghẹo cô.
Đến lúc cô tắm xong, tay cô nhăn hết cả. Mặt trời đang lặn xuống, để lại sắc cam lênh láng cả chân trời, mọi thứ đều sáng lên dưới bầu trời ánh vàng ấy, rồi nó dần dần tan đi. Áo quần cô đã hoàn toàn khô, khi cô mặc chúng vào, cô vẫn còn cảm nhận được mùi nắng ấm áp.
Theo thường lệ, cô vào rừng để xem những cái bẫy của cô có đã bắt được gì có thể dành cho bữa tối. Một con thỏ. Sau khi lột da nó, họ nướng thỏ trên ngọn lửa Rin đã nhóm từ đêm hôm trước. Sau khi no nê, họ trở về vị trí quen thuộc, để lại một vệt sáng sau họ.
Có đôi lúc, bạn chỉ có thể nghe tiếng lửa lách tách, tiếng dê kêu vang và tiếng gió lùa qua. Đêm nay là một đêm tĩnh lặng ở nơi trú ẩn. Cô thử nhớ đã bao lâu kể từ khi mình đến đây. Nếu như cô không nhớ nhầm thì đến mai là tròn bốn tháng. Thời gian trôi nhanh đến nỗi cô nghĩ rằng chỉ mới vài ngày trôi qua từ ngày đầu tiên cô đến.
So với trước đây, cô dường như chịu đựng tốt hơn. Sức mạnh thể chất và ma thuật tăng lên mỗi ngày. Cô cảm thấy cô đã sẵn sàng sể đối mặt với thế giới một lần nữa. Dù cho cô vẫn chưa làm chủ được nhiều thứ, nhưng nhiều tháng qua cô cũng đã luyện tập không ngừng nghỉ để hoàn thiện những kỹ năng của mình.
Cô cuộn tròn lại gần Rin, như mọi đêm nó lại dang rộng đôi cánh và che chắn, bảo bọc Leiv khỏi cái lạnh. Cô thở nhẹ khi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một hầm tối nào đó. Treo mình lên, cô di chuyển gần hơn đến cánh cửa của buồng giam. Tay cô chạm tới những chấn song đang giam cầm cô, không cảm nhận được gì ngoài sắt cứng rắn và lạnh lẽo. Có vài mẫu tro vương vãi trên sàn phòng giam, tạo tiếng vang mỗi lần rơi từ trần nhà xuống sàn. Từ căn phòng của mình cô thấy một nơi bốc mùi thối rữa và mục nát. Một người phụ nữ tóc bạc với đôi mắt trũng sâu đang ở đó. Mặc dù bà không lớn tuổi hơn bố cô là bao nhưng có lẽ chính sự giam cầm đã khiến bà già đi hẳn. Nếu được thả ra ngoài không khí tươi mát có lẽ bà ta sẽ không quá 35. Buồng giam của người phụ nữ dường như bẩn thỉu hơn của cô, phân và nước tiểu phủ đầy một bên bức tường. Thật khó nói là bà ta vừa được ném vào hay đã ở đó lâu thật lâu nhưng bằng cái nhìn của mình, cô nghĩ chắc là khả năng thứ hai.
Cô không biết tại sao cô lại ở đây, cô có thể nghe thấy tiếng gác ngục đang đi loanh quanh. Sau đó cái gì đó đã đánh cô, có những phòng giam dưới tòa lâu đài. Dù vậy, tại sao cô lại bị giam ở đây, cô không biết. Tiếng bước chân vang vọng ở cuối hành lang khi người gác ngục tiến về phía họ, cầm một cái bát trong tay. Ông ta đi qua căn phòng của cô và quay mặt về phía người phụ nữ. Vẻ ghê tởm hiện rõ trên mặt ông ta, ông ta không muốn xuống đây. Ông ta quỳ xuống và đẩy mạnh tô cháo vào buồng giam người phụ nữ.
"Mụ phù thùy.." Ông ta càu nhà trong hơi thở. "Có thể bà ta chết rồi, bà thật vô dụng."
Leiv bất ngờ với tông giọng của ông ta. Cô biết nhiều người canh gác nhưng chưa gặp ai mang đầy vẻ thù địch như vậy. Có lẽ là cô chưa từng chứng kiến.
Leiv tự hỏi về người phụ nữ, tỏ sao ông ta lại gọi bà ấy là phụ thủy. Rõ ràng, nếu bà ta đúng là phù thủy thì bà ta không cần phải ở trong phòng giam đó lâu như vậy. Cô cố gắng la to về phía người gác ngục nhưng ông ta cứ tiếp tục hướng về phía cầu thang.
"Này, quay lại đây!" Cô la lên như muốn nổ tung cả lồng ngực.
Ông ta không hề quay lại, không có dấu hiệu gì là ông nghe thấy tiếng cô. Cuối cùng cô cũng ngừng la lớn khi thấy nó thật vô ích. Bám vào những chấn song, cô tì đầu vào những thanh sắt, nhìn tù nhân phía bên kia.
Hai tay và hai chân bà ta gầy nhẳng, khuỷu tay nhọn đến nỗi xương muốn nhô hết ra ngoài. Tóc bà ta đầy dầu và ẩm ướt, đôi mắt thâm quầng vì nhiều ngày không ngủ. Thật khó hiểu tại sao một người trông vô hại thế lại bị giam ở đây. Người phụ nữ không động vào thức ăn và tiêp tục đá qua đá lại trên sàn. Hai cánh tay ôm lấy chân của mình , bà nhìn chằm chằm vào cái lỗ bé tí trên tường chỉ lọt một tí ánh sáng bên ngoài vào.
Leiv bước gần về cảnh của nơi buồng giam và cố gắng mở nó. Thật bất ngờ, nó bật về phía trước và để cho cô trốn thoát. Cô đi ra ngoài và đến gần căn phòng của người phụ nữ. Nhón chân tiến gần hơn, cô nghe thấy tiếng leng keng của chùm chìa khóa từ phía cầu thang. Tiếng động càng lớn , chắc chắn người canh gác đã đến nơi cô đang đứng. Cô thoáng kinh hãi, không biết phải trốn ở đâu. Cánh cửa nơi phòng giam của cô vẫn còn mở, cô cố gắng chạy lại và hi vọng gác ngục không chú ý đến vụ đào tẩu chóng vánh vừa rồi của cô.
Trước khi cô có thể làm điều gì đó, người canh gác thật khác so với người đầu tiên, vòng về phía góc và hướng về phía cô. Chết chắc rồi, cô nghĩ. Gác ngục tiến về phía này khi cô nhích người về cánh cửa phòng giam người phụ nữ. Ông ta lấy từ trong người ra một chùm chìa khóa. Đi ngang qua cô như thể cô không ở đó, ông ta mở cửa phòng người phụ nữ.
Ông ta không thấy cô, cô dường như vô hình. Cô thở dài, vuốt mặt và nhìn người gác ngục đang làm gì. Ông ta cuối cùng cũng xoay xở mở được cửa, túm lấy người phụ nữ và kéo bà ta đứng lên bằng hai chân mình. Leiv bắt lấy cơ hội để trượt vào trong mà không bị chú ý.
Nắm lấy cằm bà ta, ông ta mạnh bạo bắt bà ta quay đầu về phía hắn. Bà ta không chịu và quay mặt đi, .... Ông ta quay bà ta sang trái, một lần nữa cố gắng bắt bà ta nhìn mình.
"Nhìn ta, mụ phù thủy!" Ông ta hét vào mặt bà ta.
Cuối cùng cũng chấp nhận, bà quay sang nhìn chằm chằm vào ông ta, cô cảm nhận được nỗi đau sâu trong mắt bà, nhưng vẫn léo lên một tia cương nghị. Nó thể hiện nổi đau bà phải trải qua cả về thể chất lẫn tinh thần nhưng vẫn còn thứ gì đó đang được ẩn giấu.
"Bây giờ, hãy nói những điều tao muốn biết" Ông ta nói, vẫn giữ chặt mặt bà ta. "Chúng tao sẽ giải thoát mày khỏi sự tra tấn này nếu mày cho chúng tao những gì chúng tao muốn."
Leiv đứng như trời trồng, không thể dời mắt khỏi cảnh tượng đang diễn ra. Hai tay xuôi dọc thân người, cô cuộn chúng lại thành nắm đấm. Ông ta vẫn liên tục tát người phụ nữ mỗi khi bà không chịu trả lời, tiếp tục nỗi đau ấy.
Quyết định từ bỏ, hắn ta đẩy bà ra xa, bà ngã xuống sàn và không hề khóc. Nhưng Leiv biết chỉ cần hắn đi khỏi, những giọt nước mắt sẽ rơi xuống. Gác ngục đóng sầm cánh cửa và sải bước trên hành lang. Kẻ khốn nạn thậm chí còn ngâm nga trên đường đi ra. Cô tiến đến bên người phụ nữ, không hề ẩn nấp bởi vì bà ta không thể không thấy được cô.
Cô quỳ trước bà ta, chạm đến cánh tay đang lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Người phụ nữ chợt nao núng rồi bắt lấy tay Leiv. Bà ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt cô.
Leiv bất ngờ thở mạnh khi bà ta nhìn cô. Cô nghĩ là bà ta không thể thấy được cô, ít nhiều cảm thấy tay cô. Đôi mắt người phụ nữ đục ngầu, nhưng dường như đang nhìn sâu vào tâm hồn Leiv.
Người phụ nữ nhìn cô với đôi mắt mở to và đầy điên cuồng, không thể nói trong vài giây. Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, bà ta thốt ra những từ duy nhất.
"Chính là con, cuối cùng con cũng đến."